Gả Cho Anh Rể - Phần 43
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1462


Gả Cho Anh Rể


Phần 43


Đồng Đồng ngồi trên ghế, tivi trong phòng có kết nối mạng nhưng cô chỉ xem được những chương trình giải trí, phim truyền hình, ngoài ra không thể truy cập được vào những ứng dụng khác. Thái Phượng không giam giữ cô giống như ở tù, anh ta cho cô đi lại tự do thoải mái, cho cô xem phim, cho cô được ra khỏi phòng, cho cô thoải mái trò chuyện cùng người làm trong nhà. Chẳng qua là tất cả mọi thứ đã được anh ta khống chế trong tầm tay. Để cho cô thoải mái tự do nhưng cô cũng chẳng thể chạy trốn đi đâu được khỏi tầm mắt của Thái Phượng.
Đã vậy, Đồng Đồng cũng không làm khó chính bản thân mình, cô bây giờ không chỉ có một mình, cô còn có em bé trong bụng. Vậy nên dù có buồn đến cỡ nào, có tuyệt vọng và khổ sở đến cỡ nào thì cô cũng phải ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ, tuyệt đối không để cho con của cô chịu khổ vì cô được. Trước khi chấp nhận điều kiện trao đổi của Thái Phượng, cô cũng đã xác định rõ ràng tâm lý không được gấp gáp, không được nôn nóng, chỉ có thể nhẫn nại chờ đợi và nhẫn nại chờ đợi!
Thái Phượng sau khi tiễn lão Ngọc ra xe, anh quay người vào trong, đáy mắt không hề mang theo một chút sự thân thiện nào, ngược lại còn trở nên thâm trầm và sắc lạnh. Anh bước lên phòng của Đồng Đồng, vừa mở cửa phòng đã nhìn thấy cô đang xem tivi, miệng nhai nửa cái bánh quy, trông rất vui vẻ thoải mái, không có chút nào là sợ sệt đau khổ cả. Trên tai cô có gắn thiết bị theo dõi của anh, anh cũng đã từng nghe cô khóc rất nhiều lần vào ban đêm. Thế nhưng mỗi khi anh đến gặp cô, cô đều thể hiện ra sự mạnh mẽ, bình tĩnh và kiên cường. Cô cũng chưa từng cầu xin anh, chưa từng khóc lóc ầm ĩ đòi sống đòi chết bắt anh phải thả cô ra ngoài.
Đồng Đồng là cô gái vô cùng hiểu chuyện, lại cực kỳ bản lĩnh và kiên cường. Với nghị lực phi thường của cô, anh càng ngày càng cảm thấy ngưỡng mộ cô nhiều hơn. Có đôi khi anh lại cảm thấy tiếc nuối, giá như anh gặp được cô sớm hơn Thế Thịnh, vậy thì rất có thể cô cũng sẽ yêu anh nhiều giống như thế. Nhưng mà, cuộc đời này làm gì có nhiều thứ tuyệt vời dành đến cho anh như vậy, làm gì có chứ!
Anh bước vào phòng, đi đến ghế ngồi xuống, Đồng Đồng nhìn thấy anh, cô không trách móc bất cứ câu nào, lại chìa cái bánh đến trước mặt anh, cô hỏi:
– Anh ăn bánh không? Bánh này dì giúp việc làm rất ngon, không ăn sẽ phí cả cuộc đời đấy.
Thái Phượng do dự nhận lấy cái bánh, anh cắn vào một miếng, quả nhiên bánh khá là ngon, vị không quá ngọt cũng không có béo, rất thơm vừa vị. Anh nhìn Đồng Đồng bằng ánh mắt ấm áp, cười cười hỏi cô:
– Xem ra em sống rất tốt nhỉ? Ngày ngày ăn uống, rảnh rỗi xem phim… có khi nào em không muốn rời khỏi đây luôn không?
Đồng Đồng trả lời:
– Không thể thay đổi được sự việc thì nên thay đổi cách nhìn nhận của bản thân mình. Tội gì phải làm khó cho mình, anh thấy đúng không?
Thái Phượng gật gù:
– Ồ, thái độ sống rất tích cực đó chứ. Nếu em cứ sống lạc quan thế này thì chẳng mấy chốc quên được Thế Thịnh.
Đồng Đồng ngừng xem tivi, cô đặt túi bánh xuống bàn, phủi phủi tay, cô nhàn nhạt nói:
– Bảy năm cũng gần như xem là một thập kỷ rồi, mà anh nghĩ thử xem, đời người sống được thêm mấy lần thập kỷ nữa? Bảy năm qua chỉ làm cho tôi thêm nhớ mong anh ấy, chứ thật ra chẳng hề làm tôi ngừng yêu anh ấy một chút nào. Anh nói tôi quên Thế Thịnh, trừ phi anh thay cho tôi một bộ não khác, một trái tim khác. Còn nếu không thay được, vậy tôi cũng không có cách nào quên được anh ấy.
Thái Phượng nhíu mày nhìn cô:
– Nó đáng để em đánh đổi tất cả à?
Đồng Đồng gật đầu, cô nói bằng giọng rất chân thành và kiên định:
– Đánh đổi nhiều hơn cũng được, bao nhiêu đây thì có là gì. Nhưng mà tôi đánh đổi với đúng người, đúng đối tượng, cũng chẳng ngu ngốc đến mức đánh đổi cho sai người.
Thái Phượng biết cô đang muốn nói đến chuyện gì, anh cũng không muốn nói nhiều cho cô biết, chỉ cười nhạt nhìn cô, cất giọng:
– Chuyện của tôi, em không hiểu được đâu.
Đồng Đồng nhún vai, cô nói:
– Thì tất nhiên, tôi làm sao hiểu được anh đang thế nào. Chẳng qua, tôi thấy anh bị lợi dụng nhưng anh có vẻ như không muốn phản kháng. Việc này làm cho tôi khá là ngạc nhiên ấy chứ.
– Em ngạc nhiên cái gì?
– Tôi chỉ ngạc nhiên… không nghĩ là một người nhiều mưu sâu kế hiểm như anh lại có thể dễ dàng để cho lão Ngọc điều khiển.
Thái Phượng cười khẩy, anh khẽ híp mắt nhìn cô:
– Em đang muốn dùng kế ly gián tôi với ba tôi đấy à?
Đồng Đồng lắc đầu, cô đưa ngón tay trỏ lên lắc lắc:
– Không, tôi ly gián cha con anh làm gì, người như anh thì mấy cái chiêu trò mèo vịt của tôi làm gì có tác dụng. Chẳng qua, tôi thấy bất bình cho anh thôi vì tôi cũng giống như anh vậy. Nhưng mà tôi chỉ giúp cho ba mẹ tôi một lần, không có lần thứ hai.
– À, em nói tôi nghe thử xem?
Đồng Đồng coi như tìm người tâm sự, cô dịu giọng nói:
– Ba mẹ tôi ấy, bọn họ sinh ra tôi nhưng họ không thích tôi, từ bé tôi đã được bọn họ cho chú thím nhận làm con nuôi. Tôi cũng không hiểu lý do vì sao, bọn họ cũng chưa từng nói cho tôi biết. Anh cũng biết chuyện của chị gái tôi và Thế Thịnh đúng không? Chị tôi làm ra chuyện xấu, ba mẹ tôi lúc ấy mới nhớ đến tôi, muốn tôi báo đáp công sinh thành… đẩy tôi đến nhà họ Hoàng thay chị gái tôi trả nợ. Nhưng nói thì cũng nói cho đúng vậy, đúng là tôi cũng có chút tính toán riêng khi biết Thế Thịnh là chồng của chị gái mình, vậy nên tôi mới chấp nhận cái loại lý do vô lý từ chỗ ba mẹ tôi nhanh như thế. Nhưng anh thấy đó, bọn họ cơ bản là lợi dụng tôi, dù chồng của chị gái tôi không phải là Thế Thịnh mà là Thế A Thế B gì đó thì tôi cũng phải thay chị tôi chạy đến làm vợ người ta. Tôi rõ ràng biết bọn họ lợi dụng tôi nhưng tôi vẫn chấp nhận, anh biết lý do vì sao không? Vì tôi muốn trả hết ơn nghĩa sinh thành cho họ, trả hết một lần cho xong.
Dừng vài giây, cô lại nói tiếp:
– Ba mẹ tôi cũng không phải không góp phần nuôi tôi, tôi cũng biết bọn họ vẫn thỉnh thoảng gửi tiền cho ba mẹ nuôi để cho tôi… cũng giống như lão Ngọc dụng tâm nuôi dưỡng anh vậy. Nhưng mà Thái Phượng, một cô gái như tôi còn biết phân rõ ai thương mình, ai đang lợi dụng mình… còn anh… chẳng lẽ anh không biết?
Nhìn thấy Thái Phượng chau mày, Đồng Đồng cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, cô liền nói thêm:
– Trả ơn thì tất nhiên phải trả nhưng không nhất thiết phải dùng cả đời để trả như vậy. Có thể anh đang cười nhạo tôi, vì tôi đồng ý thay chị gái làm vợ người ta, cũng coi như là hết đời rồi đúng không? Nhưng mà không phải như vậy đâu, nếu không phải là Thế Thịnh thì tôi đã cao chạy xa bay từ rất lâu rồi… tôi nói thật đó. Tôi chẳng dại gì chôn vùi cuộc đời mình vì lợi ích của người khác. Thế giới này còn nhiều thứ rất tốt đẹp, nhiều nơi tuyệt vời để đặt chân đến, không thể vì ước mơ của người khác mà chôn vùi ước mơ của mình được. Những gì mình cần làm cũng đã làm đủ cho họ, anh cũng không thể vừa sống cho mình vừa sống cho họ như vậy được… sẽ rất bất công cho bản thân mình đấy Thái Phượng.
Thái Phượng im lặng lắng nghe tất cả những gì mà Đồng Đồng vừa nói, cũng có vài câu như chạm đến vào tận nỗi đau của anh. Đối với lão Ngọc, anh ngoài biết ơn thì còn có cả căm hận. Anh biết anh không thể nào lại nghe theo lời của lão như trước kia được, nhưng anh cũng không thể giết chết lão để trả thù cho người anh em của anh. Hoàn cảnh của Đồng Đông có thể rất giống với anh, chỉ khác nhau là, cô là bị chính ba mẹ ruột của mình chối bỏ, còn anh lại bị ba nuôi mình lừa dối suốt bao nhiêu năm. Nhưng mà, Đồng Đồng nhẹ hơn anh, cô nhẹ hơn anh…
– Đồng Đồng, em nói xem… tôi nên làm gì khi biết người khác lừa dối mình?
Đồng Đồng im lặng suy ngẫm một lát, vài giây sau, cô lại nói:
– Chịu thôi, tôi không giống anh, không khuyên anh được.
Thái Phượng nhìn cô, giọng anh khàn khàn:
– Vậy nếu là em, em sẽ làm thế nào?
– Nếu là tôi ấy hả? Nếu là tôi thì tôi sẽ trả thù trước, bỏ đi sau. Dù sao cũng là họ lừa dối tôi, phải là người có vị trí rất quan trọng trong lòng tôi thì mới khiến tôi đau lòng như vậy được. Phải cho họ nếm trải một chút cảm giác đau lòng, sau đó mình cứ thế ung dung rời đi. Không thẹn với lòng mà cũng chẳng oan uổng cho họ. Bởi vì con người ấy mà, nếu không nói được, không làm được, khó chịu mà tích tụ trong lòng thì sau này mỗi khi nhớ lại sẽ cảm thấy rất khó chịu, rất uất ức, rất rất đau lòng đó.
Thái Phượng không nói gì, cũng chẳng biết anh đang suy nghĩ gì, chỉ thấy anh ngồi yên lặng trên ghế rất lâu… rất lâu. Mãi lát sau, khi anh đứng dậy rời đi, vừa ra đến cửa, anh đột nhiên xoay người lại, sau đó hỏi Đồng Đồng.
– Đồng Đồng, nếu em bị tôi giam giữ cả đời, không cho em gặp lại Thế Thịnh thì em sẽ làm gì?
Đồng Đồng nhìn anh, chẳng hiểu sao, cô lại muốn nói thật lòng mình cho anh biết.
– Tôi chưa nghĩ đến vấn đề đó.
Thái Phượng tò mò hỏi cô:
– Tại sao vậy?
Đồng Đồng nghiêm túc trả lời:
– Bởi tôi luôn tin rằng, dù Thế Thịnh có mất đi hết tất cả thì anh ấy cũng sẽ tìm được tôi. Tình hình bây giờ chắc là chưa ngả bài với nhau đúng không? Đến lúc ngả bài, Thế Thịnh thắng, anh mất tất cả, mà Thế Thịnh có thua thì anh cũng chẳng cản được bước chân ngông cuồng của anh ấy. Mà anh cũng chẳng thể nào giấu tôi cả đời được, tôi là người đã có gia đình, sắp làm mẹ của một đứa bé, tôi không đáng cho ai phải vì tôi mà trả giá lớn… ngoài duy nhất một mình Thế Thịnh.
Thái Phượng thoáng sững người, môi hơi mím lại, bàn tay nằm gọn trong túi quần cũng vô thức siết chặt. Anh không nói gì, chỉ lẳng lặng xoay người rời đi, tâm trạng phức tạp đến không thể diễn tả được bằng lời. Anh không biết anh nên làm gì, nên đối diện với sự thật kia như thế nào? Cũng không biết có nên buông tha cho Đồng Đồng hay là không?!
____________________________
Thế Thịnh hiếm hoi lắm trong nửa tháng qua mới có thời gian ngồi ăn một bữa cơm đàng hoàng, cũng chẳng phải là nhà hàng gì cao sang, chỉ là bữa cơm đủ món ở tại phòng làm việc của anh.
A Nam gắp cho Thế Thịnh một lát thịt, anh nói:
– Ăn nhiều vào bạn hiền, một hai hôm nữa là gặp lại vợ yêu rồi. Hôm nay tôi nghĩ chú nên nghỉ ngơi sớm một hôm, nên đến spa để chăm sóc lại bản thân. Đừng để Đồng Đồng nhìn thấy chú trong cái bộ dạng người không ra người, ma không ra ma này… cô ấy chắc sẽ ám ảnh cả đời mất. Yên tâm, mọi việc cứ để tôi, tôi lo hết cho chú.
Thế Thịnh cười cười:
– Được vậy thì tốt rồi, vậy tôi không khách sáo. Nhưng chú không về nhà à, đã ở đây gần nửa tháng rồi?
A Nam phất tay, đồ ăn vẫn gắp cho vào chén:
– Giải quyết xong việc của chú tôi về, anh em hoạn nạn tôi không thể bỏ mặc được.
Thế Thịnh nhìn A Nam, anh biết lý do vì sao A Nam ở mãi không chịu về, nhưng đây là chuyện riêng của cậu ấy, anh xen vào nhiều quá cũng không tốt.
– Cảm ơn chú, chú vất vả quá rồi.
A Nam lại cười, nụ cười đặc trưng yêu mị:
– Chú với tôi mà còn khách sáo như vậy làm gì, không cần đa lễ đâu. À mà này, chú tin tưởng được Duy Hiển thật à?
Thế Thịnh đặt chén cơm xuống bàn, anh dùng khăn lau miệng, sau đó dịu giọng trả lời:
– Duy Hiển với tôi dù không hợp nhau nhưng nói thế nào thì bọn tôi cũng là anh em ruột. Chú có nghe câu “Phù sa không chảy ruộng ngoài” chưa? Bọn tôi có ghét nhau đến đâu thì vẫn là người họ Hoàng, hoặc là tôi hoặc là Duy Hiển được chọn làm người thừa kế, tuyệt đối không để Phú Ấn rơi vào tay cha con lão Ngọc được. Hơn nữa Duy Hiển cũng thật lòng muốn giúp đỡ cho tôi… nó… có lẽ có chút tình cảm với Đồng Đồng.
A Nam ngạc nhiên:
– Chú nói Duy Hiển thích Đồng Đồng?
– Cũng không hẳn là thích đâu, chắc là có chút cảm giác khác lạ mà thôi. Đồng Đồng là cô gái rất tốt, đàn ông có bản lĩnh hay không có bản lĩnh đều rất dễ bị cô ấy cuốn hút.
– Thế… chú quyết từ bỏ Phú Ấn vì Đồng Đồng thật à?
Thế Thịnh gật đầu, giọng anh vô cùng nghiêm túc:
– Ừm, tôi nợ cô ấy quá nhiều, tôi không muốn nhìn Đồng Đồng vì tôi chịu khổ thêm nữa. Thật ra, tôi cũng không quá ham muốn với quyền thừa kế Phú Ấn. Nếu vì cố chấp ham quyền lực mà phải từ bỏ Đồng Đồng, vậy tôi thà chọn từ bỏ quyền lực. Cuộc sống như hiện tại rất tốt, chỉ cần nuôi được Đồng Đồng, cho cô ấy một cuộc sống sung túc đầy đủ là được. Đồng Đồng cũng còn nhiều ước mơ và hoài bão, tôi muốn mình là bệ phóng giúp cô ấy chạm đến ước mơ của mình. Quyền lực tôi cũng có đủ, dù Duy Hiển có thừa kế Phú Ấn thì ở thành phố S này cũng không ai dám đụng đến tôi.
A Nam vốn dĩ cảm thấy rất tiếc nuối cho Thế Thịnh, anh thật sự không thể hiểu được vì sao Thế Thịnh lại quyết định như vậy. Đồng ý rằng Đồng Đồng là cô gái rất tốt nhưng đàn ông chẳng phải là cần sự nghiệp và quyền lực hơn sao? Có quyền lực trong tay thì còn sợ gì ai không đối tốt với cô gái của mình nữa, việc gì phải lựa chọn phần thiệt thòi về cho mình như vậy? Hay giống như lời của “ai đó” đã nói với anh, rằng người không biết tình yêu là gì như anh thì sẽ chẳng hiểu được giá trị hạnh phúc của sự hy sinh là gì?
Thế Thịnh nhìn thấy A Nam đang chau mày, anh biết ngay là “chiến hữu” của mình đang rất trầm tư. A Nam chưa yêu ai, cậu ấy không thể hiểu hết những gì mà anh vừa nói. Mà anh cũng không rảnh rỗi đến mức ngồi đây dạy cho cậu ấy cách yêu, vẫn nên đợi vợ cậu ấy tự dạy cho cậu ấy từng chút một, như thế mới thú vị.
A Nam càng nghĩ càng thấy đau đầu, anh khẽ rùng mình một cái, tiếp tục quay về vấn đề chính:
– Thôi, chú đừng nói chuyện tình yêu nam nữ nữa, tôi nghe thì nhiều mà hiểu được rất ít. Bây giờ tôi nghĩ chú nên về nhà nghỉ ngơi đi, chuyện công ty, chuyện của Thái Phượng cứ để cho tôi. Lát nữa tôi sẽ gọi cho Duy Hiển, bảo cậu ta tiếp tục hạ giá cổ phiếu, đợi đến phiên giao dịch kế tiếp… tôi sẽ để cho Thái Phượng biết hai chữ “mất mác” được viết như thế nào.
Nhìn thấy nụ cười lạnh lẽo của A Nam, Thế Thịnh đột nhiên cảm thấy lo lắng cho an nguy của tập đoàn ĐK. A Nam không phải người bình thường, cậu ấy lớn lên trong môi trường “trắng đen xen kẽ”, ông nội của cậu ấy chính là ông trùm của thế giới ngầm, vậy nên không thể xem thường bản lĩnh “ăn miếng trả miếng” của cậu ấy được. Thật ra trong chuyện đối đầu lần này với Thái Phượng, anh vì muốn cứu được Đồng Đồng nhanh nhất có thể nên mới nhờ vả đến sự giúp sức của A Nam. Trước kia vì nghĩ là Đồng Đồng muốn rời bỏ anh nên anh chỉ tập trung toàn lực để tìm tung tích của cô. Nhưng sau khi nhìn thấy được những ẩn ý mà cô cố tình để lại trong đoạn ghi hình, anh mới biết là Đồng Đồng đang bị Thái Phượng bắt giữ, lúc này anh mới nhờ đến thế lực trong tay A Nam.
Anh không biết Thái Phượng muốn thế nào mới chịu buông tha cho Đồng Đồng, hắn ta hiện tại chưa chịu đưa ra điều kiện trao đổi, chỉ chăm chăm tấn công vào Hoàng Vương, cũng không quên kéo T2 theo cùng. Rất có thể, hắn đang muốn đuổi cùng giết tận, giữ Đồng Đồng lại làm con cờ cuối cùng và mạnh nhất để đánh gục anh. Hoặc cũng có thể, hắn không muốn buông tha cho Đồng Đồng, lại muốn dùng Hoàng Vương để cùng anh trao đổi điều kiện. Nhưng mà… chẳng lẽ hắn phục tùng vô điều kiện trước lão Ngọc như thế sao? Dù biết lão Ngọc đứng sau sự việc của 10 năm trước mà hắn vẫn mù quáng nghe theo lời của lão? Hay là, hắn không tin những gì mà bọn anh đã điều tra?
– A Nam, chú nghĩ thế nào về Thái Phượng? Có khi nào hắn ta không tin kết quả điều tra kia không?
A Nam ngồi thẳng người, anh nghiêm túc thảo luận với Thế Thịnh.
– Không đâu, kết quả điều tra kia rất chính xác, chúng ta cũng không hề đụng tay đụng chân vào. Người đa nghi và cẩn thận như Thái Phượng chắc chắn sẽ cho người điều tra lại một lần nữa. Tôi nghĩ, hắn ta tin chứ không phải là không tin. Nhưng có thể lúc này hắn đang rối lên vì không biết phải đối diện với sự thật ấy như thế nào.
Thế Thịnh cũng gật đầu đồng ý:
– Có thể là như vậy, là người ngoài như tôi còn cảm thấy kinh ngạc khi biết hắn ta không phải là con ruột của lão Ngọc. Chưa kể đến việc lão Ngọc đã làm những việc tàn nhẫn với Thái Phượng như thế nào.
– Ừ, dù có bản lĩnh đến đâu thì cũng đều không thể chấp nhận nổi loại sự thật cẩu huyết như thế này mà. Nhưng càng như vậy thì chúng ta càng có lợi, chú lại có nhiều thêm một vũ khí để đấu lại Thái Phượng đấy.
Thế Thịnh đột nhiên im lặng không trả lời, anh như đang suy nghĩ chuyện gì đó rất quan trọng. Phải mất gần mấy phút sau, anh mới nhìn sang A Nam, nói bằng giọng kiên định nhất:
– A Nam, chú cho người đưa tên buôn đồ lậu đến đây đi, tôi muốn đi gặp Thái Phượng.
A Nam thoáng ngạc nhiên:
– Gặp ngay bây giờ? Chú chờ đến phiên giao dịch không phải tốt hơn sao?
Thế Thịnh nghiêm túc nói:
– Tôi đổi ý rồi, tôi không muốn để Đồng Đồng thêm mạo hiểm. Thái Phượng là kẻ thâm độc tàn nhẫn, tôi sợ là hắn ta sẽ không thể bỏ qua cho lão Ngọc. Nếu đã như vậy, để Đồng Đồng ở chỗ hắn thêm ngày nào thì càng nguy hiểm thêm ngày đó. Trước tiên nên cứu cô ấy trước, còn những chuyện khác… từ từ tính sau.
A Nam tôn trọng quyết định của Thế Thịnh, anh nói:
– Được rồi, tôi luôn ủng hộ chú. Nhưng tôi nói trước, nếu không đàm phán được, chú nên rút về và đợi phiên giao dịch tiếp theo. Tôi không biết Thái Phượng dùng cách gì để uy hiếp Đồng Đồng… chú không thể liều mạng mình cho hắn ta được.
Thế Thịnh gật đầu, anh nói:
– Tôi hiểu, tôi sẽ không hành sự lỗ mãng, tôi…
Lời nói chưa dứt câu thì điện thoại đang đặt trên bàn của anh đột nhiên rung lên, cả anh và A Nam đều rất ngạc nhiên khi nhìn thấy hai chữ Thái Phượng đang hiển thị trên màn hình điện thoại. Thế Thịnh không do dự, anh liền trượt màn hình để nghe, cũng không quên ấn loa ngoài cho cả A Nam cùng nghe.
Giọng anh khàn khàn cất lên:
– Chú…
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc của Thái Phượng.
– Thế Thịnh, tôi và cậu gặp nhau một chuyến đi, có vài việc… tôi và cậu nên giải quyết cho dứt điểm. À quên nữa, cậu tốt nhất đừng giở trò với tôi, nếu muốn mọi chuyện đều thuận lợi thì nên tiết chế lại một chút, hiểu chứ?
Thế Thịnh cười lạnh, anh nói:
– Được, gửi cho tôi địa chỉ, tôi sẽ đến ngay.
– Được, lát nữa gặp lại, tạm biệt.
Thái Phượng tắt máy, anh ta gửi địa chỉ cho Thế Thịnh. Chưa đến nửa giờ đồng hồ sau, Thế Thịnh đã lên xe đi đến địa chỉ đã hẹn, những gì cần chuẩn bị, anh cũng đã đem theo đầy đủ không thiếu một thứ gì. Đây có thể nói là lần giao đấu trực diện nhất của anh và Thái Phượng từ trước cho tới bây giờ. Chỉ là không biết… người thắng cuối cùng sẽ là anh hay là Thái Phượng?!

Yêu thích: 4.9 / 5 từ (11 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN