Gả Cho Anh Rể - Phần 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1537


Gả Cho Anh Rể


Phần 8


Dì Miên cực kỳ không vui với sự nghi ngờ vô cớ của bà Hai, nhưng dì không nói được, không phản bác bà ta được nên sự bất mãn lúc này chỉ có thể hiện rõ hết lên trên mặt. Ông chủ Hoàng tất nhiên nhận ra được là dì Miên không vui, mà ngay chính ông cũng cảm thấy không mấy vui vẻ với chuyện này. Ông lăn lộn trên thương trường từng ấy năm, đã thấy qua hàng trăm hàng ngàn cảnh đấu đá nhau, há nào ông lại không nhận ra được bà Hai đang cố tình quy chụp tội lên trên đầu Đồng Đồng.
Trước giờ những chuyện của đàn bà con gái trong nhà này, ông không muốn bận tâm đến. Bọn họ muốn chửi nhau, muốn gây nhau, muốn đánh nhau cũng được, chỉ cần hậu quả không ảnh hưởng đến mạng người thì ông đều nhắm một mắt, mở một mắt cho qua. Gia đình ông là một gia tộc lớn, chuyện đấu đá là quá bình thường, có đấu mới có tìm ra được người mạnh nhất, bản lĩnh nhất. Ngoài sự nghiệp, quyền lực của gia tộc và người kế thừa ra thì những chuyện khác ông đều không xem là quan trọng. Nhưng mà, trong lòng ông luôn có một sự quan tâm đặc biệt dành cho Thuỵ Miên, mẹ của Thế Thịnh. Bà ấy không có được danh phận, không có được sự cưng chiều, bà ấy chỉ có ông và Thế Thịnh, vậy nên trong khá nhiều chuyện xảy ra, ông luôn dành sự thiên vị âm thầm cho bà ấy. Chỉ cần bà ấy muốn, bà ấy bày tỏ thái độ với ông, nếu điều bà ấy muốn là không có hại, ông chắc chắn sẽ giúp bà ấy, không chần chừ.
Bà Hai nhìn biểu cảm không vui trên mặt dì Miên, bà vô cùng hưng phấn. Bà không thích Yến Kiều nhưng càng hận Thuỵ Miên nhiều hơn, phải nói là rất hận. Đối với bà, chỉ có con trai của Thụy Miên mới có thể đe dọa quyền thừa kế của con trai bà, còn về phần Yến Kiều, chẳng qua cô ta được chồng bà cưng chiều nên bà trông cô ta không vừa mắt mà thôi. Vậy nên đối với Đồng Đồng, người cùng phe với mẹ con Thụy Miên, bà quyết không để cho cô được yên ổn trong căn nhà này.
Ông Nghĩa không quan tâm đến vấn đề của Quỳnh Hoa, ông cũng không tin cái lý do thiếu căn cứ kia của bà Hai. Nhưng chuyện Yến Kiều bị dị ứng cũng là thật, mà Yến Kiều quan tâm đến da dẻ và nhan sắc của mình ra sao, ông không phải không biết. Mặc dù không trách Đồng Đồng nhưng ông cũng không lên tiếng bênh vực cô, chỉ nói mấy lời làm dịu chuyện này xuống, chủ yếu là làm yên lòng dì Miên.
– Thôi được rồi, có bệnh thì chữa. Lát nữa em đưa con bé Hoa đến bệnh viện, tìm bác sĩ mà Yến Kiều khám hôm qua, bà ấy là bác sĩ giỏi, bắt bệnh rất tốt. Chuyện này không trách ai được, dù mặt nạ kia là hàng kém chất lượng cũng không trách được ai hết… nghe rõ chưa?
Bà Hai có hơi bất mãn một chút nhưng thái độ của ông Nghĩa cũng nằm trong tầm dự tính của bà, vậy nên bà tất nhiên nghe theo lời ông, không nói đến chuyện này nữa. Bà cũng hiểu rõ tính tình của chồng mình, ông nói là không trách thì là không trách, nhưng còn Quỳnh Hoa có trách hay không, bà nghĩ là ông cũng không để tâm đến đâu.
Đồng Đồng nhận được sự bảo vệ của ông chủ Hoàng, cô không tính là vui, nhưng cũng không tỏ ra khó chịu. Ít nhất ông ấy còn nhận biết được đúng sai đã là tốt lắm rồi, đỡ hơn mấy ông chủ trong mấy bộ phim mà cô hay xem, ngu ngốc đến đáng thương.
Chuyện này cô biết sẽ không dừng lại ở đây, chẳng qua cô cũng không sợ. Cô lại muốn xem thử Quỳnh Hoa và bà Hai sẽ làm gì tiếp theo, lại càng muốn nhìn xem dì Kiều có thái độ ra sao trong chuyện này.
Sau bữa cơm tối không tính là ngon miệng, cô về phòng, bắt tay vào làm tiếp công việc còn dang dở. Công việc tại nhà của cô tương đối bận, phó tổng giao cho cô nhiệm vụ lên nội dung cho tạp trí thời trang sắp tới, lại còn lên ý tưởng trang phục cho vài hoạt động sắp tới của một vài nghệ sĩ. Mặc dù không bắt cô hoàn thành trong thời gian cố định nhưng lượng công việc này cũng tính là nhiều chứ không phải ít.
Cô làm việc được khoảng nửa tiếng thì nghe có tiếng gõ cửa phòng, là dì Đào tìm cô, dì lên báo cho cô biết, ngày mai dì Miên muốn cô đi cùng dì ấy đến thăm bà nội Hoàng. Đồng Đồng không từ chối, cô hỏi thời gian để chuẩn bị sáng mai đi cùng dì Miên.
– Cô chuẩn bị xong khi nào thì đi, cũng không phải tiệc tùng gì đâu, cô đừng có lo.
– Vậy sáng mai tôi dậy sớm, chuẩn bị xong sẽ xuống tìm dì Miên.
– Cũng được, tùy cô sắp xếp.
Dừng khoảng vài giây, dì Đào lại nói, phần nhiều là có ý trấn an.
– Cô Đồng, cô đừng để ý đến lời của bà Hai nói khi nãy. Mặt nạ cô tặng cho tôi và bé Li xài rất tốt, con bé Li đắp mỗi đêm, một cục mụn cũng không có chứ nói gì là dị ứng. Có thể là do cơ địa của bà Tư và cô Hoa không hợp với dòng sản phẩm đó, không phải vấn đề ở chỗ cô.
Đồng Đồng biết là dì Đào lo lắng cho cô, cô liền cười thật tươi, trả lời dì:
– Con không nghĩ gì đâu, con nói thật đó dì, dì đừng lo.
Dì Đào cũng yên tâm được phần nào, dì nói:
– Bà Ba rất lo cho cô, bà sợ cô lo lắng nên kêu tôi lên an ủi cô. Bà Hai từ trước giờ là như vậy đó, không gây chuyện là sống không vui. Cô Đồng cũng không cần để ý, cái gì mình không làm thì mình không sợ, bà ấy cũng không ép cô nhận lỗi được đâu.
– Tôi biết mà dì Đào, tôi không sợ bà Hai, trong chuyện này tôi cũng không làm gì sai hết, tôi lại càng không sợ. Chẳng qua nếu bọn họ muốn kiếm chuyện, muốn làm hại tôi, tôi sẽ không ngồi im mà chịu oan.
Dì Đào thoáng kinh ngạc, dì không nghĩ là Đồng Đồng lại mạnh mẽ đến như vậy, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của dì và bà Ba. Lê Mộc trước kia khá là ủy mị, có bị ức hiếp cũng không chống trả lại. Nhưng còn Đồng Đồng thì lại khác, tính tình kiên cường không chịu khuất phục. Tính tình này có khi còn mạnh mẽ hơn cả bà Tư, không phải dạng yếu đuối, hoàn toàn không dì và bà Ba lo lắng.
Đồng Đồng đã nói như vậy, dì Đào cũng không nói thêm những lời dư thừa. Bà cũng muốn biết khả năng của Đồng Đồng đến đâu, có mạnh mẽ vang dội như bà Tư hay là không.
– Vậy… cô Đồng nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai gặp lại, chúc cô ngủ ngon.
– Dạ được, chúc dì ngủ ngon.
………………………………….
Sáng ngày hôm sau Đồng Đồng dậy khá sớm, cô dậy còn sớm hơn dì Miên. Trong lúc chờ dì Miên chuẩn bị, cô có lên thăm dì Kiều nhưng dì Kiều lúc này ngủ chưa dậy, cô đành đợi đến khi về sẽ sang thăm dì sau. Vì muốn đến ăn sáng cùng bà nội Hoàng nên dì Miên và cô không ăn sáng ở nhà, chuẩn bị xong là đi luôn, sợ bà nội Hoàng đợi.
Dì Miên giao tiếp hơi khó khăn, phải nhờ dì Đào thuật lại ý của dì chứ cô nhìn dì diễn tả, cô không hiểu được chút gì hết. Cô quyết định sau khi về sẽ lên mạng học một khóa giao tiếp với người khiếm khuyết về ngôn ngữ, có như vậy sau này giao tiếp với dì Miên mới dễ dàng hơn.
Xe chạy khoảng nửa tiếng là đến biệt thự nhà vườn của bà nội Hoàng. Bà nội Hoàng nhìn thấy dì Miên đến, bà vui mừng nắm tay con dâu hỏi han đủ chuyện. Còn đối với cô, bà lạnh nhạt gần như không thèm quan tâm đến. Đồng Đồng cũng không lấy làm khó chịu, người lớn tuổi thường là như vậy, hơn nữa còn có chuyện của chị cô, bà nội Hoàng mà thích cô được thì mới là lạ đó.
Ăn xong bữa sáng, dì Miên kéo cô ra sân uống trà trò chuyện với bà nội Hoàng. Cả cuộc trò chuyện chủ yếu là bà nội Hoàng nói, dì Đào nói, dì Miên diễn tả ý tứ, còn cô chỉ ngồi cho có mặt, rất ít khi cất tiếng. Chờ mãi chờ mãi, cuối cùng bà nội Hoàng cũng để ý đến cô, chẳng qua là khi nhìn đến cô, bà lại cố ý để dì Miên và dì Đào tránh ra ngoài, chỉ để lại một mình cô nói chuyện với bà.
Dì Miên nhìn cô, dì khẽ gật gật đầu, ý bảo cô đừng lo. Cô cũng cười thật tươi, đáp trả lại sự quan tâm của dì. Cô thật sự không sợ gì mấy, bởi cô biết bà nội Hoàng sẽ không làm gì quá đáng với cô, cô không cần quá lo lắng.
Dì Miên và dì Đào đi rồi, bà nội Hoàng bảo cô rót trà cho bà. Bà uống vào một ngụm, tặc lưỡi cảm thán:
– Trà bây giờ nhạt quá, không còn ngon nữa. Cô Đồng, cô uống thử xem sao?
Đồng Đồng cũng uống thử vài ngụm, cô cảm nhận trà vẫn rất đậm vị, có chỗ nào là không ngon đâu nhỉ?
– Bà nội Hoàng…
– Gọi bà Hoàng được rồi.
Đồng Đồng hơi ngẩn ra nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục lại trạng thái bình tĩnh như ban đầu. Bà nội Hoàng thật sự rất không thích cô, ấn tượng ban đầu của cô trước mặt bà quá xấu, cô thật sự không thể trách móc gì bà được.
– Dạ bà Hoàng… con không có hiểu biết nhiều về trà đạo, không dám bình phẩm về trà.
Bà nội Hoàng liếc mắt nhìn cô, nhàn nhạt cất giọng:
– Cô Đồng được dạy dỗ kiểu gì vậy? Bình phẩm trà mà cô cũng không biết? Hay là… chị em cô từ nhỏ chỉ được dạy cách làm sao phản bội người ta?
Đồng Đồng biết bà đang muốn trút giận lên người cô, cô cũng không tỏ thái độ khó chịu, để mặc cho bà trút giận.
– Bà Hoàng bớt giận, là lỗi của con, con yếu kém không biết gì về trà, sau này sẽ học hỏi thêm để làm hài lòng bà ạ.
Dừng lại một chút, cô mới nhẹ nhàng nói tiếp:
– Nhưng mà… bà Hoàng đừng đánh đồng con với Lê Mộc, như thế tội cho con lắm. Bà không thích Lê Mộc, mà con cũng không thích nổi chị ấy… con và bà giống nhau về chuyện này.
Bà nói Hoàng nhếch môi, cười nhạt:
– À ra là cô Đồng cũng không thích chị gái mình, hóa ra nhà họ Lê các cô là nát từ bên trong nát ra, bảo sao chị em các cô yếu kém và trụy lạc như vậy.
Đồng Đồng vẫn không giận, cô điềm tĩnh trả lời:
– Bà Hoàng nói đúng, nhà họ Lê không tốt, chuyện con yếu kém cũng là sự thật. Con không thích chị Mộc, đơn giản là vì con không thích được cách hành xử của chị ấy về chuyện hôn nhân đại sự của mình. Hơn nữa, Đồng Đồng con từ nhỏ đã được chú thím nhận nuôi, nhà họ Lê đối với con cũng không có tình cảm gì. Huống chi bây giờ con đã là người của nhà họ Hoàng, sống hay chết gì cũng là người của nhà họ Hoàng, bà Hoàng nói sao thì đúng là như vậy, con không dám cãi.
Bà nội Hoàng nhấm nháp tách trà, trong lòng có hơi ngạc nhiên về Đồng Đồng. Bà từng nói chuyện qua với Lê Mộc, cũng không ghét bỏ gì cô ấy, nhưng chuyện cô ấy ngoại tình, bỏ rơi cháu trai bà, bà thật sự không chấp nhận được. Vì đã không thích Lê Mộc nên nhìn Đồng Đồng bà cũng không thích. Bà cứ nghĩ con bé này tính tình phải ngang ngược lắm, hoặc là giống với con dâu thứ tư của bà, chứ bà không nghĩ là cô lại biết chiều lòng người như vậy. Bà cũng không biết lời cô nói có bao nhiêu phần trăm là sự thật, nhưng khi nghe cô nói cô là người họ Hoàng, bà rất ngạc nhiên về cô. Thật sự có rất ít phụ nữ đi lấy chồng mà có thể xem nhà chồng là nhà mình. Gia đình bình thường đã hiếm trường hợp như vậy, đừng nói là gia đình có quyền thế như nhà họ Hoàng.
Mà Đồng Đồng lúc này lại không hề biết là mình vừa mới ghi điểm trong lòng bà nội Hoàng. Cô nói những lời như vậy, một phần là sự thật, một phần lại vì muốn làm nguôi lòng bà nội Hoàng, để bà không bắt bẻ cô nữa. Cô làm gì biết được mình nói như thế sẽ ghi được điểm trong lòng bà cụ. Cô cứ như chó táp phải ruồi, buồn ngủ gặp chiếu manh vậy, quả là may mắn.
Bà nội Hoàng nhìn kỹ Đồng Đồng một chút, cô rất xinh đẹp, nét đẹp thanh thuần không nhiễm bụi trần. Một người con gái đẹp như vậy, hỏi sao Quỳnh Hoa không lo sợ, mới hôm qua còn gọi điện khóc kể với bà về chuyện mặt nạ dưỡng da gì đó, khiến bà đau hết cả đầu. Bà đã đến đây ở, chuyện của đám người đàn bà đấu đá với nhau, bà không muốn quan tâm đến nữa. Vậy mà bọn họ không hiểu ý bà, cứ suốt ngày lải nhải kể tội tố cáo nhau, nghe mà làm mệt. Nếu không phải vì chuyện của Đồng Đồng có liên quan đến Thế Thịnh, cháu cưng của bà, bà đã không làm khó cô như vậy rồi. Hiếm lắm mới có được một cô gái vừa ý cháu trai bà, bà không muốn dọa cho con bé này chạy mất.
Nghĩ nghĩ, thấy Đồng Đồng thức thời như vậy, bà cũng không muốn làm khó dễ cô nên cứ để cho cô ngồi đó uống trà ăn bánh.
Hai người im lặng ngồi uống trà, bà nội Hoàng không nói chuyện, Đồng Đồng hỏi thăm bà vài câu rồi cũng thôi. Đúng lúc này, điện thoại di động của bà nội Hoàng đột nhiên vang lên. Bà nội Hoàng nhìn số máy hiển thị trên màn hình, nhăn nhó một hồi mới chịu bắt máy. Đồng Đồng không định nghe lén người khác nói chuyện, nhưng bà ngồi trước mặt cô, lại không kiên dè gì mà nghe điện thoại trước mặt cô, cô có muốn không nghe cũng không được.
– Alo, có chuyện gì mà gọi tôi sớm vậy?
– Tất nhiên tôi không quên, cháu gái tôi cũng biết viết thư pháp, tôi nói xạo với bà làm gì?
– Là đứa nào thị kệ tôi, miễn sao đó là cháu gái của tôi thì được rồi, bà sợ thua tôi à mà sao nói nhiều như vậy?
– Tôi nhớ rất rõ, bà không phải lo. Bây giờ bà nên ôn luyện cho cháu gái bà đi, vậy nha.
Tắt máy, bà nội Hoàng bực dọc đặt mạnh điện thoại xuống bàn, lầm bầm mắng chửi ai đó một trận. Đồng Đồng nhìn bà, cô dường như hiểu được một chút về vấn đề mà bà nội Hoàng đang lo lắng. Cô suy nghĩ một hồi, không biết có nên nói vài câu với bà nội Hoàng hay không..
– Bà Hoàng…
Bà nội Hoàng nhìn cô, khó chịu cất giọng:
– Chuyện gì?
– À, xin lỗi vì con nghe lén câu chuyện của bà, nhưng hình như bà đang tìm người biết viết thư pháp ạ?
Bà nội Hoàng nhíu mày nhìn cô:
– Cô biết viết thư pháp?
Đồng Đồng gật đầu:
– Dạ, con biết.
Bà nội Hoàng ngồi bật dậy, gương mặt nhăn nhó từ từ căng ra, bà vội hỏi:
– Chắc chắn là cô viết được?
– Con chắc chắn, con từ nhỏ đã có học thư pháp, không tính là quá giỏi nhưng chữ viết cũng không tệ lắm, đã từng tham gia một cuộc thi viết thư pháp ạ.
– Thi được giải không?
– Giải nhì, năm đó con 13 tuổi.
Bà nội Hoàng mừng rỡ khi nghe thông tin từ chỗ Đồng Đồng. Bà vốn dĩ đặt cược với bà lão Hà, mấy ngày nữa mà không tìm được người thi thố coi như bà thua. Bà từ đó đến giờ nổi tiếng trong giới lão làng thượng lưu, làm sao có thể để cho thanh danh của mình bị bại dưới tay bà lão Hà được. Chỉ tức có một chuyện, cái đứa cháu gái nhà bà chỉ biết làm mẫu chụp ảnh, một chữ thư pháp bẻ đôi cũng không biết. Mà đứa cháu dâu tương lai là con bé Trúc thì viết xấu như gà bới, xiêu xiêu vẹo vẹo nhìn không ra thể thống gì. Cái đám trẻ ngày nay làm sao đó, không biết thú vui khuê nữ là gì, khiến bà lo lắng đến mất ăn mất ngủ.
Mặc dù bà không thích Đồng Đồng lắm nhưng lúc này là bà nhờ cô, bà không thể giữ vẻ mặt lạnh nhạt với cô được.
– Vậy… tôi phiền cô Đồng giúp tôi thi viết thư pháp với cháu gái của bạn tôi được không? Không cần thắng, chỉ cần cô viết được chữ là được rồi.
Đồng Đồng cười tươi rói:
– Dạ được, chuyện gì khó chứ chuyện này con làm được, bà Hoàng yên tâm.
Chiêu dụ được thí sinh, bà nội Hoàng thở hắc ra một hơi, báo cho cô ngày giờ để cô chuẩn bị, thái độ cũng không còn lạnh nhạt như khi nãy nữa. Lúc dì Miên và dì Đào đi vào, hai người họ phải ngạc nhiên trước thái độ thay đổi 180 độ của bà nội Hoàng. Lại ngờ vực nhìn Đồng Đồng, vừa tò mò vừa vui mừng, không biết cô đã làm gì mà khiến bà nội Hoàng thay đổi thái độ nhanh như vậy nữa.
Dì Miên ở lại chơi thêm một lát nữa cũng xin phép ra về, bà nội Hoàng tiễn ba người ra đến cửa, bà dặn dò dì Miên phải giữ sức khỏe, dặn dò xong lại quay sang Đồng Đồng, nhàn nhạt bảo:
– Cô Đồng cũng giữ sức khỏe, nhớ bữa đó chuẩn bị một chút, tôi đến đón cô đi.
– Dạ, con nhớ rồi, sẽ không làm bà Hoàng thất vọng.
– Ừ, thôi các con về đi, bảo xe chạy chậm một chút.
Lên xe về lại nhà họ Hoàng, dì Miên hỏi Đồng Đồng về chuyện của bà nội Hoàng, Đồng Đồng cũng không giấu giếm, cô kể hết cho dì Miên và dì Đào nghe. Cả hai người bọn họ vừa ngạc nhiên vừa thích thú, dì Đào còn khen Đồng Đồng có tài, biết cách lấy lòng người lớn tuổi. Đồng Đồng tất nhiên cũng hài lòng về mình, bởi người ta hay nói, cao thủ không bằng tranh thủ, nói về tranh thủ thì không ai bì được với cô rồi.
_____________________
Chuyện của Quỳnh Hoa và dì Kiều, Đồng Đồng không hề kể lại cho Thế Thịnh nghe, bởi vì cô thấy không cần thiết. Thế Thịnh bận đến như vậy, rảnh đâu mà quan tâm đến mấy chuyện linh tinh này.
Bà Hai vẫn cứ bóng gió đẩy vấn đề lên chỗ cô, Quỳnh Hoa thừa dịp này ghét cô ra mặt, chỉ thiếu nhảy vào chất vấn cô mà thôi. Mà cô thấy Quỳnh Hoa có chút thê thảm, mặc dù đã đeo khẩu trang nhưng vẫn nhìn thấy nốt đỏ nổi lên trên trán. Cô ta bày ra trận này cũng thiệt là tốn công, chả hiểu làm vậy để được gì? Không lẽ cô ta nghĩ chỉ với chuyện nhỏ này mà có thể đuổi cô ra khỏi nhà họ Hoàng? Đừng có suy nghĩ nông cạn như vậy chứ.
Dì Kiều hôm nay tươi tỉnh hơn được chút, cô vào phòng thăm dì, thấy dì đang ngồi soi gương. Dì Kiều thấy cô đi vào, dì không nhịn được khó chịu mà rầu rĩ than thở với cô.
– Đồng Đồng, tôi hôm nay mới dám gặp cô đó, bữa giờ tôi nhìn tôi còn sợ, mất ăn mất ngủ đến mấy ngày.
Cô nhìn dì Kiều, trên mặt dì Kiều chỉ còn vết đỏ đỏ còn sót lại, không phải là nốt đỏ rực như trên mặt của Quỳnh Hoa.
– Dì Kiều, sao lại thành ra như thế này? Dì đừng nói với tôi là do mặt nạ tôi tặng dì nha?
Dì Kiều cười cười, có vẻ hơi áy náy:
– Đồng Đồng, tôi nghe chuyện của Quỳnh Hoa rồi. Tôi biết là không liên quan đến cô, mặt nạ của cô rất tốt, tôi kiểm tra là hàng chính hãng mà.
Dừng lại một lát, dì Kiều lại nói, lời nói có chút rầu rĩ:
– Nhưng mà… tôi bị kẹt vào thế khó, không lên tiếng giúp cô được.
Đồng Đồng nhíu mày nhìn dì, cô hỏi:
– Tại sao vậy dì Kiều? Dì gặp chuyện gì khó xử?
Dì Kiều thĩu nào chỉ vào một lọ mỹ phẩm trên bàn, nghiến răng nói:
– Là tại cái thứ quỷ này, tôi bôi nó lên mặt nên mới bị dị ứng, may là phát hiện kịp, xém chút là hỏng hết gương mặt này rồi.
Đồng Đồng cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề.
– Tức là dì xài cái kem này nên mới bị nổi mẩn đỏ, sau đó đi khám, bác sĩ nói dì dị ứng mỹ phẩm độc hại, có phải vậy không?
– Đúng là như vậy.
– Vậy thì cũng bình thường mà, sao dì lại giấu?
Dì Kiều thở dài, giải thích:
– Tôi không thể nói với mọi người là tôi bị dị ứng mỹ phẩm giả được. Tôi có thể nói cho cô, nói cho chị Miên nhưng không thể nói cho bà Sương với cả anh Nghĩa nghe được. Bà Sương mà biết tôi dùng mỹ phẩm giả, bà ta sẽ cười tôi thúi cả đầu. Tôi một đời thông thái, bây giờ lại dùng mỹ phẩm giả… cô nghĩ xem… bà ta sẽ khinh thường tôi đến nhường nào?
Đồng Đồng khó hiểu, cô lại hỏi:
– Có cần phải như vậy không hả dì Kiều? Tôi thấy chuyện lỡ dùng mỹ phẩm giả cũng có gì đáng xấu hổ đâu?
Dì Kiều phản đối kịch liệt:
– Cô không phải là tôi nên cô không hiểu đâu. Bà Sương luôn ganh tị với tôi, bây giờ mà lộ ra nguyên nhân là tôi dùng mỹ phẩm giả… bà ta vừa cười tôi, vừa tố tôi với anh Nghĩa. Cô biết để gầy dựng sự thông thái này tôi đã vất vả thế nào không, không thể để chuyện này lộ ra được. Hơn nữa, tôi đã nói với anh Nghĩa nguyên nhân tôi bị dị ứng là vì trong mặt nạ dưỡng da có thành phần gây kích ứng với da của tôi… tôi không hề đổ hết lên cô, cô yên tâm đi Đồng Đồng. Với lại, chuyện của Quỳnh Hoa không đổ lên đầu cô được đâu, chả ai tin cái nguyên nhân ngớ ngẩn kia của bà Sương cả, cô tin tôi đi.
Đồng Đồng chịu thua trước sự cứng đầu vì bảo vệ “sự thông thái” gì đó của dì Kiều. Mà dì đã nói như vậy, cô cũng không ép buộc dì ấy làm gì. Dì Kiều chọn nói sự thật cho cô biết, tức dì ấy thể hiện lập trường đứng về phía cô. Nếu trong trường hợp bị vu oan đến không thể giải thích được, dì Kiều chắc chắn sẽ đứng ra giúp cô minh bạch. Nhưng chỉ là trong trường hợp nghiêm trọng thôi, còn như bây giờ chắc chắn dì ấy sẽ không nói.
Mà cô cũng không để tâm lắm đến chuyện dì Kiều có nói hay không, cô chỉ cần biết được dì Kiều không thuộc về phe của Quỳnh Hoa là được. Còn về vụ dị ứng của Quỳnh Hoa, cô đúng cả tình lẫn lý. Nếu cô ta làm to chuyện, cô ta chắc chắn sẽ nhận lại quả đắng.
…………………………
Quỳnh Hoa bị dị ứng có vẻ nặng nhưng cô ta lại không ở trong phòng giống như dì Kiều mà suốt ngày ra ngoài đi tới đi lui. Đến bữa cơm thì cô ta lại rút vào phòng, không chịu ra ngoài ăn cùng mọi người, như kiểu muốn gây sự chú ý. Bà Hai tất nhiên không chịu bỏ qua cho Đồng Đồng, bà liên tục bóng gió các kiểu, chỉ là Đồng Đồng không để ý, không nói lại nên bà ta không thể làm khó được cô.
Đồng Đồng không nói gì, ông chủ Hoàng cũng không tỏ thái độ gì ra mặt, bà Hai dù muốn đổ tội lên đầu Đồng Đồng thì cũng không đủ bằng chứng chứng minh cô cố ý hại Quỳnh Hoa. Mà chuyện mặt nạ dưỡng da này nếu truy cứu ra thì cũng là chuyện xui rủi và hy hữu, sẽ không thể gán tội lên đầu ai được. Gặp thêm dì Kiều đã giải thích với ông chủ Hoàng về việc dị ứng của dì, ông chủ Hoàng lại càng tin chuyện này không liên quan gì đến Đồng Đồng.
Xem ra là Quỳnh Hoa và bà Hai có vẻ hơi nôn nóng và bộp chộp trong chuyện này rồi.
…………………………
Đầu giờ chiều, lúc Đồng Đồng đang ngủ trưa thì nghe có tiếng gõ cửa phòng, là bé Li lên tìm cô, con bé nói cô xuống nhà có chút việc, hình như là liên quan đến chuyện của Quỳnh Hoa.
Đồng Đồng cũng không kiêng dè gì, cô vào trong rửa mặt sạch sẽ, thay bộ quần áo khác, thoa thêm chút son rồi mới đi xuống nhà.
Cô đi theo bé Li xuống dưới nhà, lúc cô vừa mới bước vào phòng khách nhỏ thì đột nhiên có một người phụ nữ đứng bật dậy, hốc mắt bà ta hơi đỏ, thái độ giận dữ vô cùng. Đợi cô đi đến, bà ta nhìn thẳng vào cô, trừng mắt hỏi cô:
– Cô là Lê Đồng? Cô tặng mặt nạ cho con gái tôi?
À, thì ra là mẹ của Quỳnh Hoa, đây là đến hỏi tội dùm con gái.
– Phải, tôi là Lê Đồng, nhưng tôi không tặng mặt nạ cho Quỳnh Hoa, là cô ta muốn lấy.
Quỳnh Hoa khóc sưng cả mắt, cô ta đứng dậy, chỉ vào mặt cô, quát mắng:
– Là cô tặng cho tôi, cô rõ ràng biết tôi đang ở phòng của dì Miên nên mới cố tình đem mặt nạ xuống. Nếu không phải cô cố ý hại người, vậy sao dì Kiều cũng bị giống tôi?
Đồng Đồng hơi mất kiên nhẫn, cô khó chịu lên tiếng:
– Cô hỏi qua dì Kiều chưa? Cô nói chuyện không có bằng chứng, không có logic như vậy thì có phải là hơi…
“Chát”, tiếng tát giòn tan vang lên, một bên má của Đồng Đồng bị da thịt tát vào, còn có cả ran rát của móng tay cào lên nữa.
Mẹ của Quỳnh Hoa vừa tát xong đã chỉ vào mặt cô, sỉ vả không thương tiếc.
– Không nghe cave kể chuyện, không nghe nghiện trình bày… cái thứ như cô làm gì có quyền oang oang trước mặt con gái tôi? Xin lỗi, cô mau xin lỗi con tôi… mau!
Dì Miên đi nhanh đến bên cô, dì tức đến đỏ mặt, lại vì không nói được nên càng biến sắc.
Đồng Đồng ngăn dì lại, cô bảo là cô không sao, trấn an dì đừng lo cho cô. Sau đó cô dùng tay xoa xoa má mình, cảm nhận được sự rát buốt trên da thịt, lửa giận trong cô bốc lên cao vút. Cô đi đến trước mặt mẹ con Quỳnh Hoa, cô híp mắt nhìn người phụ nữ vừa đánh mình, nở một nụ cười lạnh lẽo, cô khàn giọng, hỏi:
– Bà đánh tôi?
Mẹ của Quỳnh Hoa bị nụ cười của cô làm cho sợ hãi, bởi vì ngoài Thế Thịnh ra, bà chưa từng nhìn thấy người nào có biểu cảm giận dữ đáng sợ giống như anh vậy. Thoáng run run nhưng vẫn không để cho mình yếu thế, bà ưỡn ngực, quát lớn:
– Là tôi đánh cô đó, thì sao? Cô làm con gái tôi ra như vậy, tôi…
“Chát”, tiếng tát lần này còn mạnh hơn lần trước gấp mấy lần, nhưng không phải là mẹ của Quỳnh Hoa đánh Đồng Đồng, mà là Đồng Đồng đánh bà ta.
Trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, Đồng Đồng phấn khích nhếch môi nở một nụ cười lạnh, cô gằn từng tiếng, từng tiếng một.
– Ngại quá, tôi lỡ mang tiếng ác nên tôi sẽ cho bà thấy người ác có bộ dạng như thế nào. Ác như thế này đủ chưa, hay bà muốn tôi ác thêm nữa?
Dừng một lát, cô nhịn không nổi nữa quát lên:
– Bà đánh tôi à? Bà muốn nhập viện không? Tôi gọi sẵn cứu thương cho mẹ con bà, nằm chung một phòng nhé? Mẹ kiếp, bà muốn tôi mua mặt nạ giả cho con bà dùng đúng theo ý cô ta không? Bà muốn không? Muốn không?
Quá mạnh mẽ, quá nhanh, quá dứt khoát, cái tát này của Đồng Đồng nằm ngoài sự tưởng tượng của mọi người, thật không thể tin được!
____________________________
♥️ LIKE + SHARE CHO EM Ạ. TRÊN 4K LIKE + 300 SHARE NHÉ Ạ, KHÔNG ĐỦ MÌNH ĐỢI NHAAA.

Yêu thích: 4.6 / 5 từ (10 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN