Gặp crush trong mơ
Chương 10: Nô lệ (4)
-\” Chúng mày thích kiểu đàn ông nào?\”_ Thảo hỏi vớ vẩn
-\” Haha mày thích kiểu nào?\” _ Quỳnh hỏi lại
-\” Tao thích một người đẹp zai, tốt, giỏi,.. \” _Thảo ngẩn ngơ miêu tả Nhật Minh
-\” Anh ấy phải soái ka, không thuốc lá không rượu chè,không phản bội và không…\”_ Quỳnh mơ mộng
-\”và không tồn tại \” _tôi cười =))
-\” Ọc, còn mày Ngọc\”_ Tôi á, không biết nữa
-\” Một người bảo vệ tao thế thôi \”
Mấy ngày rồi mà tên Hạo Thiên không tới trường. Cầu trời hắn không cộng thêm ngày cho mình. Ăn xong tôi vội vào nhà vệ sinh ~^~^~
\” Bụp \”
-\” Xin lỗi \”_ Tôi không cố ý va vào đâu, lạy chị tôi xin lỗi 🙁
Là chị xinh lung linh thấy ở hành lang khoác tay anh Vũ ấy, chị thật xinh đẹp đó. Cả khuân mặt có thể biết đẹp tự nhiên không chút son phấn vẫn lung linh khiến nhiều người ghen tỵ. Nếu đem so sánh thì chị ấy là con thiên nga bay trên trời còn tôi là con vịt dưới mặt đất. Trang phục cho biết chị rất sành điệu là một thiên kim tiểu thư.
-\” Cô không có mắt hả\”_ Chị ấy nhìn tôi
-\” Tôi xin lỗi \”_ Tôi không cố tình mà hức hức, chị ấy bỏ đi luôn. Chán đời, tôi mò về lớp
…
(-\” Anh rất yêu em \”_ Sến sến
Mà ai nói thế tôi quay xung quanh chẳng có ai. Á kia một bóng người, chà chà đứng lại cho bổn cô nương xem là ai. Tôi chạy tới túm cổ hắn, quay mặt ra đây lần trước có thấy mặt nhưng quên rồi.)
-\” Ngọc, đang học chị làm gì trong lớp vậy, ra só đứng \”_ Tiếng quát giáo viên ầm ĩ
Tôi mở mắt ra, hai bàn tay tôi đang vò đầu bóp cổ Nhật Minh vội bỏ tay xuống. \”-_-
-\”Xin lỗi…\”_ Sao không gọi người ta dậy
Ra về Nhật Minh giữ tay tôi lại, định rủ tôi đi chơi đâu đó gần trường nhưng tôi không
đồng ý. Nhật Minh vẫn cố thuyết phục
-\” Người hầu tôi đã không muốn, đừng cố bắt ép\”_ Tên ngạo mạng xuất hiện được lắm
-\” Ồ, anh hết chập mạch rồi hả?\”_ hắn lôi tôi lên xe rất tàn nhẫn đóng cửa phóng vèo vèo
-\”Làm gì tôi vậy? Đưa tôi đi đâu \”_ đáng sợ quá
-\” Tôi không thèm làm gì cô đâu, sắp tới rồi\”_ @@
Hắn bảo sắp tới rồi, con đường này quen thế nhề. Á nhà tôi sao biết địa chỉ chứ. Xe dừng lại cửa mở tôi xuống xe
-\” Cảm ơn, Lần sau không phải mang cặp đến nhà trả tôi đâu \”_ hắn nói thật lạ đời
-\” Biết rồi, à còn 5 viên gạch \”_ Nhắc mới nhớ bực quá
-\” Giúp cô rèn luyện sức khỏe\”_ Hắn lếch mép cười rồi phóng xe đi. Ức quá! Còn thái độ vô sỉ hôm đó may là say rượu nên tôi không chấp nhá
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!