Gặp crush trong mơ - Chương 7: Nô lệ (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
351


Gặp crush trong mơ


Chương 7: Nô lệ (1)


Ò ó ò ó o o… Do mấy lời phê bình của cô qua điện thoại và vấn đề đồng hồ báo thức vô dụng mẹ đã mua một đàn gà trống về nuôi~~~ mẹ bảo quyết dạy tôi thành một ngươì con gái thuần thục. Ò ó ò o o o… cái đồng hồ tôi còn tắt ngủ tiếp được còn mấy con gà hắc dịch kia im ngay coi. Mệt nhoài tôi năn ra khỏi giường đi đánh răng.

Đeo ba lô mắt nhắm mắt mở chạy, mẹ bắt tôi dậy sớm chạy bộ đến trường cho khỏe khoắn và thì ra chiếc xe đạp mẹ đã bán sắt vụn để mua đà gà huhu. Đang tuyệt vọng thì gặp Nhật Minh đạp xe ngang qua.

-\” Ngọc! Lên xe tớ đèo tới trường \” _ Ôi cứu tinh của tôi

-\” Lên đi \” _cậu ta nói lại. Tôi xúc động định trèo lên ngồi thì bất ngờ tiếng còi xe mô tô làm tôi suýt rụng tim. Chiếc xe dừng lại mở cửa xe bước xuống là cái tên ác nhân Hạo Thiên.

-\” Haizz.. hôm nay bắt đầu rồi đúng không? \”_ hắn bỏ kính ra ghề tay lên xe nhìn tôi. Mọi người xung quanh đường đều nhìn soi mói, mấy cô gái thì gả ngất với hắn. Xã hội này thật loạn lạc.

-\” Đúng vậy, tới trường rồi nói tiếp \”_ Tôi định ngồi lên xe Nhật Minh thì hắn lại ngăn cản một cách vô lí

-\” Ế, chúng ta đã thỏa thuận rồi mà\” _Hắn muốn cái quái gì vậy.

-\” Anh muốn gì?\” _Nhật Minh nhìn tôi khó hiểu.

-\” Em phải nghe lời cậu chủ, không được lên xe thằng nhóc kia\” _Tàn ác quá rồi đấy, tôi nhìn Nhật Minh

-\” Nhật Minh, kệ tớ cậu tới trường đi \” _Nhật Minh định nói tôi chen vào _\” xin cậu \”_ thế là không nói gì lặng lẽ đi chắc giận tôi lắm.

-\” Anh hài lòng chưa? Bây giờ tôi phải chạy bộ hở \”

-\” Em thông minh đấy \”_ hắn vào xe phóng đi luôn. Hic hic

Tôi lững thững bước vào lớp, ngồi bệ xuống ghế.

-\” Nhìn cậu mệt mỏi quá, hắn ta làm gì cậu \”_ Nhật Minh nói.

-\” Hề hề không đâu, tớ vẫn khỏe\” _tôi cố cười một cái thật tươi, sắp chết rồi đây này, tới trường tưởng được an tọa hắn còn canh ở cổng bắt tôi vác cặp làm mấy cái việc linh tinh

Mọi lúc mọi nơi tôi là tên sai vặt của hắn, chạy theo cầm khăn, nước,… thứ gì mà hắn cần. Còn bắt tôi ngồi xem hắn chơi đá bóng nữa chán bỏ sừ. Ngày này qua ngày khác, hắn vẫn chỉ biết sai vặt hò khiến.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN