Gặp Đúng Người
Phần 1: Gặp Đúng Người 2
Tiếng đàn piano du dương bên ô cửa sổ,tiếng mưa rơi tí tách bên hiên…tôi lặng lẽ nhìn người đàn ông đó dậy piano cho học sinh…đã 1 năm trôi qua kể từ ngày chúng tôi quyết định rời xa tất cả,buông bỏ tất cả phía sau để được ở bên nhau…cái anh mất cũng rất lớn,anh mất tất cả vì tôi…từ một nhà kinh doanh tài ba,một chủ tịch ngân hàng, anh đánh đổi để làm một thầy giáo dậy đàn piano ở một tỉnh xa không phải nơi đô thị sầm uất….không còn có tài xế riêng đưa đón,không còn mặc những bộ đồ hiệu xa xỉ nhưng tôi biết anh vẫn là anh là một người mà tôi yêu…anh thấy tôi rồi nhìn nụ cười của anh tôi chợt nghĩ chỉ cần bên nhau như vậy là đủ…
Tiếng chuông lớp học reo lên báo hiệu hết tiết học…
Lâm : sao nay lại qua đón anh vậy
-hoa em bán hôm nay hết sớm nên em qua đây đón anh luôn,anh ngày nào cũng đi bộ về xa lắm
-đi cho khỏe không sao hết…
Lâm đèo tôi trên chiếc xe đạp mini cũ,chúng tôi đi qua những cánh đồng hoa…tôi ôm chặt eo Lâm…
-hôm nay có món cá a thích đấy
-vậy à,vậy phải làm ít rau sống ăn cho mát mới được…
Tôi cùng Lâm nấu nướng,tôi làm gì anh cũng phụ tôi một tay,tôi nấu thì anh rửa rau…chúng tôi chưa bao giờ cãi vã suốt một năm qua…
tại nhà họ Trịnh…
Trịnh sâm giờ đã lên làm chủ tịch ngân hàng thay Lâm…mọi người chúc mừng chỉ riêng Thùy vợ Sâm lại tỏ ra không vui vẻ…vừa về đến phòng Sâm bóp miệng Thùy…
sâm: cô dám tỏ thái độ ra trước mặt mọi người với tôi à
-anh là kẻ thay thế thì có gì mà lên mặt vậy
-kẻ thay thế (nhăn mặt)
-chẳng phải anh Lâm biến mất suốt một năm qua nên anh mới leo lên cái vị trí mà anh luôn muốn của em trai mình…
-nó là thằng bất tài,vì đàn bà nó bất chấp,giờ có lẽ nó đang hối hận rồi cũng nên
-anh nghĩ anh Lâm kém cỏi như anh sao,xưa tôi thích anh vì cái mác giả tạo của anh còn diễn hay hơn diễn viên,thế nhưng càng ngày bản chất anh càng lộ rõ là thằng khốn nạn,cái gì của em trai mình anh cũng muốn ngay cả vợ của em mình,thật kinh tởm…
-cô cũng nằm trong số đó đấy,biết nó thích cô nên tôi mới khiến cô thích tôi…
-anh thằng khốn nạn (định tát Sâm,sâm giữ tay)
-cô ngay từ đầu chỉ là công cụ mà tôi dùng mà thôi…
Sâm hất tay quay đi rồi nghe điện thoại
sâm: thấy rồi sao
-dạ có manh mối thôi ạ,nghe nói có một cô gái rất giống vs cậu miêu tả
-mau đi xác thực rồi báo lại…lần này nhất định phải tìm thấy chúng nó…
Phu nhân ngồi đờ đẫn bên hồ cá
Trịnh Vũ: sao bà không đi chúc mừng thằng Sâm
-nó lên chức của em nó thì có gì mà vui
-bà tìm thấy nó chưa
-tôi chưa thấy,nếu thấy tôi còn ngồi đây làm gì
-có chắc nó vì con bé đó không hay nó làm sao
-thằng bé yếu ớt của tôi,giờ con của tôi đang ở đâu ông mau đi tìm nó đi
-bà giỏi như vậy còn không tìm được nữa là ,nó đã giấu thì rất khó tìm…chờ con quay về thôi
-nó sẽ k về đâu,nó yêu cái con bé đó hơn cả cái gia đình này mất rồi,con bé đó ngay từ đầu là giả mạo vậy thì tại sao nó lại thích đứa đó cơ chứ…tôi ngày nhớ đêm mong con về mà sao nó lại như vậy
-Thằng Quân thì bỏ vợ sau cũng không lấy ai,thằng Sâm vs vợ thì ly thân tôi tự hỏi cái nhà này có phải bị lời nguyền gì không mà sao lại mệt mỏi đến thế này…
-tất cả là tại con bé đó,nó chính là sao quả tạ mà….
Tôi vừa thấy Lâm bê đĩa cá ra thì buồn nôn,nôn thốc nôn tháo…
Lâm: sao vậy?
-không hiểu sao em buồn nôn vậy,hay em có em bé rồi nhỉ
-chắc không phải đâu
-sao anh biết là không phải?
-anh đoán vậy ,bao lâu nay em có thai đâu mà
-mai em đi khám xem sao
-không phải khám,con cái là trời cho cứ bình tĩnh,khi nào chúng ta ổn định có con cũng không muộn…
Bữa cơm tôi cứ suy nghĩ mãi về lời Lâm nói…có gì đó rất lạ tại sao mình mãi không có thai…có vấn đề gì chăng hay là do Lâm …
Tôi: hồi bé anh có bị quai bị không?
-anh có chứ
-mẹ anh có kiêng kĩ không
-chắc có vì mẹ anh cẩn thận lắm ,sao thế
-à không em hỏi vậy thôi…à em hỏi thật anh phải trả lời thật
-em hỏi đi
-đã có cô gài nào đén bắt đền anh chuyện họ có thai không
-sao em hỏi điều dó làm gì
-em chỉ muốn biết tất cả về anh và xin anh đừng giấu em…
-có tú anh cô ta từng nói có thai vs anh nhưng anh không quan tâm
-vậy có thật không
-cô ta gọi anh nhưng anh không gặp…anh cũng k quan tâm …anh thề đấy
-được rồi …em hỏi vậy thôi
-anh ăn xong còn sang bên nhà cô Lan dậy cho con trai cô ý nữa,em ăn xong đi ngủ trước đi nhé…
-vâng anh cứ đi đi nhé
Tôi cười vs Lâm rồi tự suy nghĩ,anh ta có con mình tin tú anh cô ta không nói dối…
Hôm sau tôi đi khám cầm kết quả trong tay tôi ngồi lặng yên trước mặt bác sỹ…
Bác sỹ: cô bị cắt 1 bên do u xơ giờ chỉ còn 1 bên nên khả năng có thai chỉ là 20%
-20% Thôi ạ
-đúng vậy ,cái này sau khi mổ bác sỹ cũng phải nói vs cô rồi chứ,cũng có thể hoàn toàn mất đi khả năng làm mẹ…
Cầm kết quả đi đờ đẫn trên con phố huyện,tôi như kẻ mất hồn…trở về nhà nhìn Lâm đang đạp xe về nhà từ xa…trong mối quan hệ vợ chồng chuyện con cái cũng không thể nào là chuyện nhỏ…anh ấy đã nói dối mình …tôi nhớ lại cái ngày tôi mổ xong
lâm” chỉ là mổ ruột thừa thôi,không đáng lo”
Lâm trên tay cầm túi khoai lang
Lâm: cô Lan cho anh đấy cô nói khoai này luộc ngọt lắm,em ăn sẽ rất tốt….Thảo …đâu rồi…
Tôi nấp sau cái cây tay bịt lên miệng khóc không dám lên tiếng…tôi có lẽ sẽ không có khả năng có con…tôi chưa thể làm gì cho người đó …
Lâm ngồi vui vẻ rửa khoai còn Thảo đứng sau cái cây khóc…” nhắm mắt một giây mất nhau ,đau đớn một đời phía sau,điều gì làm đôi ta chẳng muốn bền lâu”…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!