Gặp Đúng Người - Phần 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1971


Gặp Đúng Người


Phần 3


Đắng cay trên cuộc đời đó là thứ tôi đang dần được nếm trải,đó mới chỉ là bắt đầu…tình yêu chớm nở đã vội tàn…có cô gái mới lớn ngồi lặng lẽ khóc trên chuyến xe buýt cuối cùng một mình trong lặng lẽ…

Chị tôi mất chỉ hai tháng sau đó…mẹ tôi cả ngày chẳng nói gì như người mất hồn…cứ về đến cửa là mẹ lại nhìn ảnh chị mà khóc

Mẹ: Mẹ chỉ có các con là tất cả vậy mà giờ đây 3 đứa mất hai rồi,chắc khi xưa bố mẹ làm gì đó nghiệp nặng lắm nên giờ mới chẳng còn gì cả.

Bố: Bà ra ăn cơm đi…con nó cũng mất rồi giờ cố mà giữ sức khoẻ nuôi cháu thay con…

Bố lặng lẽ vào mâm cơm tôi vừa nấu

Tôi: Mẹ ra ăn cơm đi cho nóng

Mẹ: Thôi mẹ đi làm đây,mẹ chẳng muốn ăn…

-Nhưng nthe mẹ sẽ mệt đấy

Bố tóm lấy tay tôi

Bố: Để bà ấy đi làm cho quên đi giờ có ăn cũng chẳng nuốt được…bố đi tìm nhà đây chủ nhà đòi nhà chẳng cho thuê nữa do sợ chị con mất trẻ…mệt mỏi thật…

Nhìn bố mẹ dắt xe đi mà tôi lòng buồn trĩu,tôi thấy tôi thật vô dụng khi chẳng giúp được gì cho bố mẹ…

Mẹ Thảo đi làm bà nhìn thấy Ánh rồi cứ đứng nhìn

Ánh: Cô nhìn gì ,cô này rất lạ hay soi lắm nhé

-Cô thấy cháu giống con gái cô lắm

-Con gái cô bao tuổi?

-Em 23 tuổi rồi

-Kém cháu 2 tuổi đấy ,xinh như cháu luôn à

-Phải rất giống cháu không khác gì cả

Ánh cười miệng ăn quả cherry mút chụt rồi ném đuôi vỏ về phía mẹ Thảo

-cô đi làm việc đi đừng ở đây nịnh nọt cháu,cháu chúa ghét kiểu người nịnh nọt như cô…

-Cô nói sự thật thôi…

Ánh xua xua tay…mẹ Thảo lầm lũi quay đi

Cô nấu cơm: Sao k ở nhà nghỉ ngơi mà đã đi làm rồi

-Cháu cũng mất lâu rồi đến lúc phải đi làm rồi…

-Thấy chị xanh xao lắm cố gắng giữ gìn sức khoẻ

-Tôi hiểu mà

Ngô Văn về nhà giục vợ và Ánh loạn nhà

Ngô Văn: Chuẩn bị đi đà lạt gấp

Vợ: Có việc gì thế mình…

-Nhà họ Trịnh gửi thiệp mời vào tối nay sinh nhật ông Trịnh

Ánh: Ở đâu vậy bố

-Đà Lạt…nhanh nào…

Ánh nói với mẹ đẻ

Ánh: Nếu hắn k ưng con thì con có quyền k lấy đúng không?

-Chứ gì nữa nghe nói hắn ốm đau quanh năm thấp kém hơn hai anh nó nhiều

-Nhưng nhà họ Trịnh là ai mà bố sợ vậy

-Con k cần biết…

-Nay người con thích sẽ thi chung kết con muốn đến cổ vũ anh ấy

-Xong việc con đi cũng k muộn…

Ánh mỉm cười nhìn tấm vé ca nhạc địa điểm diễn ra chung kết là Đà Lạt…quá tuyệt mình sẽ đến xem anh ấy biểu diễn…

Thư mời của Hiếu gửi cho tôi kèm bức thư “ đây là vé máy bay khứ hồi và địa chỉ khách sạn ở Đà Lạt,anh mời em đến xem anh diễn đêm chung kết,nếu đêm nay anh chiến thắng anh muốn được nhận lời chúc mừng đầu tiên từ em”

Tôi nhìn đồng hồ bây giờ là 2h chiều chuyến bay khoảng 1 tiếng nữa,tôi vội vã cho vào balo hai bộ đồ rồi nói với mẹ

Tôi: Mai con được nghỉ con qua nhà bạn có chút việc rồi ngày mai con về

Mẹ: Việc gì mà đi qua đêm

-Con lớn rồi mà mẹ

-Con gái giữ thân thì sướng sa đoạ vớ vẩn chỉ có thiệt,giờ thằng Hiếu nó nổi tiếng nvay mẹ cũng thấy tiếc…giờ thì nó có tương lai

-Mẹ nghĩ vậy là dc r

Tôi cười rồi chạy đi vội vã,tôi yêu Hiếu và tôi tin vào tình cảm mà Hiếu dành cho mình,tôi chủ động chia tay nhưng anh vẫn luôn chờ đợi…

Ngồi trên máy bay tôi hồi hộp đợi chờ,đợi chờ giây phút chúng tôi gặp lại nhau…máy bay đỗ xuống sân bay,tôi vội vã thuê taxi về thành phố…

Tôi: Anh ơi cho tôi về địa chỉ này với ạ

-Đang định về xem đá bóng nay chuyến của cô là chuyến cuối nên ngta về hết xem đá bóng rồi

-Anh cố chở nốt em với ạ

-Dc rồi lên đi cố nốt vậy…

-Dạ cám ơn anh…

Nhà Ánh đứng bên kia đường có xe đưa đón …Ánh nhìn thoáng Thảo cúi đầu vào xe

Ngô văn: Con k nhanh lên còn trang điểm đấy phải thật xinh xắn vào

Vợ: Rồi ông yên tâm…

Tôi đi trên đường thì xe bỗng nhiên hỏng…

Lái xe: chết cha có chuyện rồi chờ tôi tí…

Tôi gật rồi nhìn đồng hồ và sốt ruột giờ có lẽ đã diễn rồi…

Ánh nói dối đi trang điểm nhưng bắt xe tới thẳng nơi diễn ra ca nhạc…

Ánh: anh xế chạy xe nhanh đi ạ…

Trên sân khấu Hiếu nhìn bên dưới thấy Ánh lại ngỡ là Thảo

Ánh: Cố lên nào mạnh mẽ anh nhất định sẽ làm được

Hiếu cười rạng rỡ và tự tin biểu diễn…

Tôi thấy sốt ruột quá liền hỏi anh lái xe

Xế: tôi phải gọi cứu hộ,thôi cô bắt tạm xe nào đó đi tôi k lấy tiền vừa chờ đâu

Tôi cúi đầu cám ơn rồi đeo balo lên vai chạy dọc con đường cua ngoằn nghèo của sườn đồi vẫy xe nhưng chẳng ai cho đi nhờ…thấy chiếc xe bên đường đang đỗ đèn sáng…tôi chạy sang gõ cửa,người đàn ông mặc vest màu xám đang nghe điện thoại…

Tôi: Anh ơi…anh gì ơi xe anh có vào thành phố không?

Anh ta mặt đeo khẩu trang rồi kéo kính

Tôi: Làm ơn cho tôi quá giang vào thành phố với tôi vẫy mãi k xe nào chịu chở ,tôi có thể trả anh tiền

-Bao nhiêu

-Gì ạ

-Cô trả bao nhiêu

-Bao nhiêu anh cứ nói tôi sẽ trả

-Lên xe đi

-Cám ơn anh nhiều…

Xe đi trên đường tôi hỏi nhỏ

-Xe anh có đài FM k ạ có thể bật sang kênh bài hát không ạ

Người đàn ông ấn nút tôi nghe đến đoạn trao giải “ Giải nhất của chúng ta thuộc về Khắc Hiếu”

Tôi hét lên “ A…nhất rồi,nhất rồi anh ấy đã làm được rồi,nhất rồi “

Người đàn ông nhìn sang bên cạnh nhìn vẻ mặt vui mừng của Thảo

-Người quen à

-Đó là bạn trai tôi,anh ấy đi thi và nhất rồi

-Ồ…

Xe đến quảng trường thì tôi xin xuống…Tôi bỏ trong túi 200k đặt lại trên ghế

Tôi: “ Cám ơn anh nhiều”

Tôi quay đi chạy một mạch tới sân khấu …

Hiếu nhận lễ trao giải rồi nói với cô giáo

Hiếu: em có thể gặp bạn gái em vài phút rồi chúng ta đi ăn được k ạ

Cô: Được em có 20p

-Em cám ơn

Hiếu đeo khẩu trang rồi len xuống đám người nắm lấy tay Ánh khiến Ánh ngỡ ngàng

Ánh: Anh là???

Hiếu: Là anh đây

Ánh như chìm đắm vào Hiếu mỉm cười k ngớt

Ánh: Anh biết em đến ạ

-Em chắc chắn sẽ đến vì em biết anh yêu em

Ánh ngạc nhiên rồi thấy Hiếu nắm lấy tay chạy ra bờ hồ hai hàng cây hoa phượng tím và hoa trắng rơi lả tả bên bờ hồ…ra cây cầu chữ Y Hiếu bỏ khẩu trang rồi ôm chầm lấy Ánh hôn lên miệng Ánh…Ánh tròn mắt nhưng vội vã đáp lại Hiếu vì Ánh luôn thầm yêu Hiếu chàng ca sỹ đang thành danh…

Tôi lấy điện thoại gọi Hiếu thì thấy tiếng chuông ngay gần mình…kì lạ hẹn nhau ở đây mà…bước thêm vài bước tôi nhìn thấy Hiếu đang hôn một cô gái thắm thiết trước mặt tôi dưới ánh đèn mờ ảo…tôi ôm miệng vừa ngạc nhiên vừa sợ…sợ những gì đang phải chứng kiến…

Người đàn ông trên xe thấy Thảo rơi điện thoại anh ta đi theo để đưa thì thấy Thảo đang đứng im nhìn một đôi hôn nhau…

Đàn ông: Điện thoại của cô rơi…

Tôi quay lại thấy người đàn ông đó đứng đeo khẩu trang ánh mắt lạnh lẽo nhìn tôi…hoa tím và trắng rơi lả tả trước mặt chúng tôi…

Tôi: Cám ơn anh ( tay run lên nước mắt thì đang chảy) tôi…tôi thật sự cám ơn…

Phía sau Hiếu nói lớn” Anh Yêu Em”…

Tôi tóm lấy tay người đó bàn tay anh ta lạnh ngắt…

Tôi: Làm ơn cho tôi tựa ,chân tôi k đứng vững được nữa…tôi xin anh…

-Đổi lại được 200k à

-Không tôi sẽ trả bằng mọi thứ tôi có…làm ơn

Anh ta đứng lặng im rồi nói “Dường như có người để cánh hoa nhỏ tổn thương rồi”….

Thảo khóc lớn bên bờ vai người đàn ông lạ còn Hiếu và Ánh vẫn trao nhau nụ hôn say đắm bên bờ hồ thơ mộng dưới những cánh hoa phượng tím rơi lả tả…

– [ ]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN