Gặp Đúng Người - Phần 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2141


Gặp Đúng Người


Phần 4


Tất cả lời nói của đàn ông đều là nói dối,ngày xưa chính tôi chứng kiến anh rể tôi yêu chị tôi đến thế nào ấy vậy mà chính anh ta lại là người định giết chị ấy và có lẽ từ đây tôi nhất định sẽ chẳng bao giờ tin vào đàn ông…

Ngồi trên xe người đàn ông lạ tay cầm chiếc điện thoại để quên…

Tôi: À anh ơi đây không phải điện thoại của tôi đâu ạ

-Ô vậy sao ,vậy của ai được nhỉ ( người đàn ông suy nghĩ)

-Điện thoại của tôi đây rồi,khi nãy cám ơn anh

-Vì việc gì?

-Vì tất cả…anh là người tốt

Thảo nở nụ cười,người đàn ông đổi sắc mặt trở nên căng thẳng rồi quay mặt đi…

Tại dinh thự nhà họ Trịnh bên sườn núi…xe điện đưa quan khách vào trong sân

Ngô Văn: Hỏng rồi,tất cả hỏng bét rồi

Vợ: Mình ơi đừng giận,chúng ta cho người đi tìm rồi còn gì sẽ thấy con thôi

-Nó cố tình cô hiểu chưa,con hư tại mẹ ,loại con gái ngu dốt như nó làm sao hiểu được nhà họ Trịnh quan trọng thế nào với tôi

-Vậy sao ông k 1 lần lắng nghe con ,nó k thích thì đừng ép nó…

-Đừng ép,con cái k nghe lời cha mẹ thì cả đời khổ cô nghĩ tôi đẩy nó vào chỗ chết à

-Cậu ba bị bệnh ông quên à

-Tôi k quan tâm bệnh mà có tiền thì chữa được hết đến giờ vẫn sống đó thôi…

-Vì ham chức vị lên cao mà ông…tôi k nói vs ông nữa.

Ánh và Hiếu qua đêm với nhau…

Hiếu: Hôm nay em khác lắm,đêm qua cũng rất tuyệt…Thảo anh sẽ về xin mẹ cưới em

Ánh mặc áo sơ mi của Hiếu đứng bên ô cửa sổ đón ánh bình minh…cô ta quay lại cười nhẹ

Ánh: Thảo…là ai?

Hiếu cười tươi

Hiếu: Em chứ ai nay lại trêu anh cơ à

Ánh tiến sát giường hôn lên môi Hiếu…

Ánh: Em tên Ánh…anh thích em khi em gửi thư cho anh đúng k?

-Em nói cái quái gì vậy?

-Em đang nói sự thật

Ánh đưa hộ chiếu dơ lên trước mặt Hiếu…Hiếu sợ hãi đứng bật dậy

Hiếu: Em k phải Thảo

Ánh: Em hỏi anh Thảo là ai

-Ôi trời…

Hiếu mặc vội đồ rồi cứ nhìn Ánh

Hiếu: K thể giống như thế được,k thể nào ,k thể nào lại có người giống đến vậy được

Ánh: Em giống với cô gái tên Thảo đó à

Hiếu: Anh thật sự xin lỗi em vì chút nhầm lẫn này…

Hiếu quay đi chạy khỏi phòng,Ánh tay cầm chiếc ví của Hiếu bên trong có ảnh Hiếu chụp cùng Thảo…

Ánh: Anh không bao giờ thoát khỏi tay tôi được ,mãi mãi…

Cả quãng đường anh ta không nói gì chỉ có mình tôi nói như để quên đi việc với Hiếu…gật gù trên xe đến khi mở mắt thấy trời sáng

Tôi: Ôi trời mình ngủ gật luôn …chết rồi muộn chuyến bay về mất sao mình lại có thể ngủ lúc nào k hay thế này…

Tôi nhìn sang bên cạnh anh ta cũng nằm nhắm mắt,mặt vẫn đéo khẩu trang …

Người đàn ông mở mắt rồi bật dậy…anh ta giữ tay lên tim rồi hét lên…tôi giật mình thấy gương mặt anh ta đang nổi lên gân đỏ,hình như rất đau…

-Anh có sao không vậy?

-Về đi,ra kia có taxi…

-Anh bị đau hay sao vậy?

Anh ta hất tay tôi rồi mở cửa xe chạy ra ngoài,phía trước là cánh đồng hoa cẩm tú…anh ta chạy vào đó,tôi đeo balo lên rồi chạy theo ,chạy trên cánh đồng hoa cẩm tú xanh và hồng tím…anh ta cứ ôm ngực và đi rất nhanh…

-Này anh,chúng ta đi viện sẽ tốt hơn…

Anh ta ngã quỵ trước mặt tôi rồi lại cố đứng dậy…bộ vest lịch lãm bị vấy bẩn bởi đất …cứ bước anh ta lại ngã…đến khi k thể đứng dậy nổi nữa…anh ta co giật tôi rất sợ nhưng bố tôi dậy người động kinh khi co giật hãy ôm lấy họ,còn anh ta k phải động kinh nhưng…

Tôi với tay ôm lấy anh ta ghì chặt khi anh ta co giật…

“ Đừng sợ,đừng sợ có tôi ở đây rồi anh sẽ không sao ,có ai không,làm ơn cứu anh ấy với”

Tôi bật khóc ôm chặt vì sợ…nước mắt rơi xuống tay anh ta…

Giữa cánh đồng hoa đó có một cô gái đang ôm lấy chàng trai trong sự cảm thông của những cánh hoa…

Tiếng tát bốp của Ngô Văn dành cho cô con gái

Ngô văn: Mày còn dám mò về nhà à

-Con k cưới cậu ba đâu con đã nói rồi

-chắc gì ngta đã ưng mày,mày hứa vs bố thế nào rồi

-Vì có việc đột xuất

-Đột xuất là mày đi mất hút luôn hả ,mày k nghĩ đến bố mẹ mày hay sao…

Vợ: Thôi để tôi khuyên bảo con,cuối tuần chúng ta vào đó xin lỗi phu nhân Trịnh là được mà…

-Bà ấy có chịu gặp k cơ

-Tôi đã viết thư xin lỗi chắc sẽ sớm có hồi đáp…

Ánh ngồi bên hồ cá nhà cô ta rồi tức giận vì cái tát của bố ,cô ta nhắn tin và gọi cho Hiếu đều không hồi đáp…cho tới khi thấy tin nhắn từ Hiếu cô ta vui mừng rồi chợt tắt niềm vui “ Người yêu anh tên Thảo thật sự rất giống em,như hai giọt nước nhưng có sự nhầm lẫn,anh thật sự không cố ý mong em quên chuyện đó đi ,xin lỗi em”

Ánh ném điện thoại xuống đất,r gào lên “ Anh đừng xin lỗi là xong đừng có mơ”

Cô ta đứng dậy đi ra sau nhà thì nghe thấy mẹ Thảo gọi cho bố của Thảo

Mẹ Thảo: Chiều con Thảo nó về ông bảo nó cắt và may nốt cho tôi ít khẩu trang nhé…

Ánh chợt nhớ ra cô giúp việc từng nói con gái của cô rất giống mình và tên Thảo…bức ảnh của Hiếu và Thảo vẫn cầm trên tay…tay Ánh run lên…

Ánh” K thể nào lại vậy được k thể …sao mình lại có thể giống con của giúp việc được…”

1 tiếng sau người đàn ông mở mắt thấy tôi vẫn ngồi cạnh…

Tôi: Anh tỉnh rồi có sao không,nơi này gọi mãi k có ai mà anh nặng tôi không vác đi được,máy lại mất sóng…

Anh ta cứ lặng nhìn tôi…Rồi sờ trên mặt chiếc khẩu trang k còn…anh ta giật mình

Tôi: Sợ a khó thở nên tôi tháo cho anh dễ thở,anh ổn chưa ( sờ lên trán) đỡ sốt rồi…tôi có nước trong balo anh uống đi ( tôi mở chai đưa cho)

Người đàn ông hất văng chai nước

-Đừng tự tiện chạm vào người khác hiểu không?

Tôi tức nắm chặt tay

-Anh có được đi học không,nếu có thì chắc anh chưa có học qua môn đạo đức

Tôi tức đứng dậy ném bông hoa tú cầu vào mặt anh ta…” anh có đẹp trai vẫn k đẹp bằng bông tú cầu đâu,chết rồi lỡ chuyến bay rồi,anh tự mà về”

Thảo chạy đi vội vã như đứa học sinh trên vai đeo chiếc balo chạy vội vào lớp học…người đàn ông mặt lạnh tanh nhìn bóng Thảo đi khuất…

Tại nhà họ Trịnh

Trịnh Phu nhân đang tức giận với kẻ dưới

“Nếu cậu ba về nói với cậu ba qua phòng tôi ngay”

Kẻ dưới: Vâng phu nhân…

Ra đến sân bay ,máy bay đã cất cánh ,tôi buồn bã …

Tiếp viên: Chuyến về Hà Nội hôm nay đã hết rồi

-Vậy còn cách nào khác không ạ

-Chờ ngày mai thôi ạ…

Tôi thấy gọi nhỡ của mẹ và Hiếu ,Hiếu nhắn tin rất nhiều nhưng tôi không đọc mà ấn xoá luôn…mình k muốn liên quan gì tới anh ta nữa…mẹ gọi điện

Mẹ: Này mấy giờ mới về

-Mẹ ơi có gì mai con về sớm được k ạ

-Đi đâu mà đi hai ngày mới về hả

-Con có việc chứ k linh tinh đâu mẹ yên tâm nhé

Tôi cúp máy vội vã,ngồi ăn bánh mỳ rồi vật vờ ở sân bay chờ có chuyến tiếp theo…

Tại nhà họ Trịnh…

Kẻ dưới: Cậu ba đã về ,phu nhân rất lo đến đây mấy lần rồi ạ

-Gọi Nhật Trà đến đây cho tôi…( Nhật Trà là người thư kí của cậu ba)

Nhật Trà: Tôi có mặt rồi đây cậu ba…phu nhân gọi tôi đến trách móc suốt từ sáng đau hết đầu rồi đây…

-Có việc gì mà gấp gáp

-Chuyện là phu nhân muốn mai mối cho cậu con của bí thư thành uỷ Hà Nội ,ảnh đây cũng khá xinh xắn nhưng hqua cậu k về mà cô ta cũng k đến

-Ồ …vậy à

-Phu nhân chẳng nói bao giờ cậu có ý trung nhân thì phu nhân nhất định sẽ cưới cô gái đó cho cậu còn k thì phải mai mối…cậu ba kén quá mà…

Ảnh của Ánh để trên bàn

Ba Trịnh: Ai đây?

-Cô gái mà phu nhân định mai mối đấy ạ

-Thú vị nhỉ …

Cậu Ba Trịnh nhìn ảnh rồi cười nhẹ…tin đến tai phu nhân

Phu nhân: Cậu ba nói ưng cô này sao

Nhật Trà: Dạ đúng ạ

-Chuẩn bị nối máy cho tôi nói chuyện với Ngô Văn nào,nhà ta sắp có hỷ sự rồi…( cười rạng rỡ)…

Nhà họ Ngô như tin sét đánh

Ánh: Anh ta đã gặp con bao giờ đâu mà ưng con hả bố…

-Thấy bảo nhìn ảnh con là ưng

-K đúng mẹ bảo anh ta khó tính lắm mà

-vậy mà lại ưng đấy,sính lễ ngay ngày mai họ sẽ đưa sang

Ánh ngồi bệt xuống dưới ghế gương mặt vô hồn…

Ánh: K thể nào con k thể lấy hắn được…

Ánh đến trước cửa nhà Thảo thì thấy Thảo đang dậy thỏ học bài,cô ta nhìn Thảo quá giống mình …bàn tay Ánh run lên…có cách nào để mình k phải lấy cậu ba mà vẫn có thể khiến Hiếu thuộc về mình…phải làm sao đây?

Cuộc gặp gỡ trước ngày cưới của Ánh và cậu Ba diễn ra tại Hà Nội…

Phu nhân: mẹ ra ngoài cho hai đứa dễ nói chuyện

Ánh cứ thấy cậu ba nhìn mình chăm chú

Ánh: Sao a cứ đeo khẩu trang vậy

Ba Trịnh lặng nhìn từ mái tóc đến đôi môi…anh ta nhớ cô gái mà anh ta gặp k hề trang điểm và có mái tóc nhuộm thế này,có thể thay đổi nhưng Ba Trịnh là kẻ tinh ý,anh ta thấy có gì đó không ổn…

Nhật Trà: Cậu ba sức khoẻ k dc tốt lắm nên đề phòng bệnh của người khác lây sang nên cẩn thận chút thôi ạ

Ánh: Tôi hỏi anh ta k hỏi anh…

Ba Trịnh đứng dậy quay đi

Ánh: Ơ này gặp k nói câu nào à…

Ba Trịnh lên xe

Phu nhân: Nói chuyện nhanh vậy con

Ba Trịnh: Cô ta k phải cô gái con muốn lấy

-Nói linh tinh gì mai cưới rồi đấy…đừng có giở giọng trẻ con với mẹ…

-Mẹ ,trên đời này có ai giống nhau như hai giọt nước không

-Có chứ đầy con ạ…mà sao con nói chuyện thấy không ưng à…Ánh được cưng chiều từ nhỏ lại là đứa có cá tính nên chắc hôm nay con bé chưa làm con vừa lòng thì về mẹ sẽ dậy…

Ba Trịnh ôm trán suy nghĩ một hồi…

Thông tin mà Nhật Trà đưa về cô gái chuyến bay ngày hôm đó cùng thông tin hình ảnh

Nhật Trà: Cậu đoán k sai là hai người,mà quá trùng hợp nên cậu nhầm lẫn là đúng thôi…thật sự quá giống…vậy giờ sao giờ cậu…

-Đưa địa chỉ của cô gái đó cho tôi…

Câu Ba Trịnh vừa ra cửa thì cậu cả và cậu hai vỗ vai

Cậu cả: Tí anh em mình uóng rượu đêm đi

Câu hai: Mai chú bị xích chân giống hai anh rồi

-Để mai rồi anh em mình uống ,em sợ nay say mai lại k đón được cô dâu…

-Cái thằng,anh k để chú uống say đến vậy đâu lát alo anh

Ba Trịnh: Vâng…

Ba Trịnh lái xe đến quán cafe nơi Thảo làm việc,nụ cười của Thảo đang nói chuyện với bạn lúc pha cafe khiến anh ta lặng lẽ nhìn từ ô tô nhìn ra,cơn mưa buông xuống anh ta cứ như vậy nhìn từng cử chỉ của Thảo…cho đến khi tan ca…Hiếu từ ô tô bước xuống khi Ba Trịnh định bước ra…thấy Hiêu nắm lấy tay Thảo khiến ba trịnh dừng bước…

Thảo: Bỏ tay tôi ra

Hiếu: Em nghe anh giải thích đi

-Tôi k muốn nghe ,k cần a giải thích gì cả,hôm đó tôi đã thấy hết rồi

-Em thấy gì

-Thấy anh và cô gái đó bên nhau

-Chỉ là sự nhầm lẫn anh thật sự rất sốc vì cô gái đó quá giống em ( tôi tát bốp vào mặt Hiếu)

-Anh im đi lý do to hơn mục đích…tôi k tin ai cả…anh nổi tiếng rồi yêu ai mà chẳng được

-Kìa Thảo…

Tôi lên chiếc xe máy 82 của mẹ rồi phóng đi…về tới nhà thấy mẹ khóc lăn lộn trong phòng trọ

Thỏ: Bà ơi bà đau ạ

Mẹ: Ông giết tôi đi,nợ 82 triệu thì ông chết đi ,ông đam mê cái cờ bạc từ khi nào?

-Con mụ chủ nó bảo cứ cho đánh lô trừ lương nên tôi cứ cố gỡ r xin có lương về đưa bà nợ lại nên lãi nó nhân lên từ lúc nào k hay…

Mẹ cầm con dao tôi khóc lớn

Mẹ: tôi chết cho ông xem,tôi chết còn hơn

Tôi giữ tay mẹ chẳng may con dao quẹt vào tay tôi,máu chảy xuống

Mẹ: Có sao k con ( mẹ khóc)

Tôi: Mẹ đừng chết k có mẹ con k sống nữa

Mẹ ôm miệng khóc rồi chui vào chăn nằm khóc một mình

Bố: Tôi xin lỗi bà

Mẹ: Ông cút đi

Tôi ra ngoài hiệu thuốc định mua gạc dán tay vết rách khá to…Bàn tay nắm lấy tay tôi,tôi quay lại là người đàn ông gặp ở Đà Lạt

-Ôi sao anh???

-Tình cờ đi qua thấy cô đang đi bộ,nhà cô đang ở đây à?

-À vâng,trùng hợp thật

-Tay bị sao vậy?

-Tôi vừa k cẩn thận

-Đến viện họ sát khuẩn tốt hơn

-Dạ thôi tôi tự làm được…

Tôi mua đồ rửa vết thương rồi anh ta lấy bông lau cho tôi ở ngoài vườn hoa công viên

Tôi: Anh nên đi khám đi bệnh anh nặng đấy

-Ukm

Anh ta dán băng cho tôi gọn gàng…

-Cám ơn anh nhé tôi làm ở cafe 1 khi nào có dịp anh ghé uống cafe hà nội xem có khác vị đà lạt k nhé

-Cô có thể giúp tôi mua một bó hoa được k

-A tặng bạn gái à,ok bạn gái a thích hoa màu gì

-Cô thích màu gì?

-Tôi thích hồng nhung đỏ

-Vậy chọn cho tôi hoa hồng nhung đỏ

-nay là ngày valentine nhỉ…

-Valentin?

-là ngày tình nhân đó,đi tôi chọn giúp anh…À anh tên gì vậy tôi tên Thảo

-Tôi là Lâm…Trịnh Lâm…

-Tên hay thật…

Chọn hoa xong đưa cho Lâm

-Của anh xong rồi

-Cô có thể giúp tôi mang lên phòng tặng cô ấy không?

-Được chứ cứ coi như tôi là người giao hoa

-Vậy tôi sẽ lên phòng trước,phòng 909

-Ok…

Tôi nhìn khách sạn bậc nhất thành phố tôi từng đi qua rất nhiều nhưng chưa bao giờ nghĩ có ngày đi vào đây,mọi thứ đều đẹp …cô gái nào dc anh ta tặng hẳn là rất hạnh phúc…hoa rất đẹp…ấn thang máy lên tầng 9…tôi tay đi ôm bó hoa rồi gõ cửa phòng 909

-Tôi bên giao hàng ạ

Lâm ra mở cửa tôi nháy mắt…

-Cầm lấy chúc anh may mắn nhé…

Thấy Lâm mặc sẵn áo choàng ngủ…anh ta tóm lấy tay tôi kéo vào trong phòng đóng cửa lại…

Tôi: Anh làm cái gì vậy,bạn gái anh sẽ hiểu lầm đấy

Lâm: Hoa này tặng cô…

Tôi ngạc nhiên rồi thấy hơi sợ…

-Anh cầm đi tôi về đây,tôi k thích đùa

Lâm ôm lấy eo tôi rồi hôn lên môi tôi,tôi đẩy anh ta…nhưng k dc nên tôi đấm vào ngực,anh ta cắn tôi chảy máu môi…Tôi sợ khóc rồi ném bó hoa vào anh ta…

-Anh làm gì thế,đồ bệnh hoạn

-Cô và hắn đã quan hệ chưa

-Anh đang nói gì thế…

Tôi quay đi k mở dc cửa phải có thẻ…tôi giật cửa…” Có ai bên ngoài k ạ”…

Lâm kéo tay tôi ngồi vào bàn ăn đồ ăn và nến đã sẵn sàng…

Tôi: Tôi xin lỗi nếu làm a giận a cho tôi về đi được không?

-Về đâu

-Về nhà chứ đâu anh điên à

-Cô làm gì có nhà…

Anh ta nói câu đó tôi quay mặt đi vẫn khóc và không nói gì nữa

Lâm: Ăn tối đi

-Tôi muốn về,tôi k ăn

-K ăn thì uống đi

-Tôi kb uống,anh lừa tôi…tôi sẽ báo công an ( sờ túi điện thoại để nhà k mang đi) anh để tôi đi đi

-Ăn xong đi tắm đi rồi chúng ta sẽ qua đêm

-Anh nói vô duyên quá vậy,tôi với anh quen biết gì hả

-Cô nói sẽ trả cho tôi bằng mọi thứ cô có cơ mà

-Tôi nói khi nào ( tôi nhớ lại lúc bên hồ ) nhưng tôi có thể mời anh cafe

-Tôi muốn thứ khác

-Thằng bệnh hoạn,ở khách sạn này thì chắc anh cũng là kẻ có tiền ,có tiền nên bệnh hoạn ( nói k lquan)

Lâm cười nhẹ…

Tôi đứng dậy anh ta vẫn ngồi ăn rồi uống rượu…

Tôi ngồi một góc phòng rồi buồn bã nhìn cảnh thành phố qua cửa kính…

-Anh có tiền không?

-Để làm gì?

-Tôi cần 82 triệu ,anh có thể ngủ với tôi xong và cho tôi số tiền đó được không?

-Được chứ cho tròn trăm nhé ( anh ta nói đùa cợt)

Lâm ngạc nhiên khi Thảo cởi bỏ đồ rồi lên giường nằm…

Lâm: Này cô nói thật đấy à…

Thảo: tôi biết giá như vậy hơi cao nhưng tôi vẫn là gái còn trinh,mong anh xong việc sớm rồi thanh toán cho tôi tiền…

Thảo nói mặt lạnh tanh…Lâm đứng dậy nhìn Thảo

Lâm: Cô đang bán thân đấy à

-Anh kiểu gì chẳng qua đêm với tôi,trong đầu anh đã xác định rồi còn gì,thay vì phải có trách nhiệm gì đó thì tôi cần tiền hơn…Anh tắt đèn đi được không người tôi k dc đẹp ( cố cười xoa dịu căng thẳng nhưng nc mắt vẫn lăn trên má)…

Lâm ấn tắt đèn rồi chui vào chăn…anh ta rất nhẹ nhàng còn tôi nằm im ,tiếng tim đập nhanh có lẽ anh ta cũng nghe thấy…anh ta hôn lên cổ rồi dần xuống ngực…tay kéo áo lót xuống rồi mút bầu ngực tôi…tôi lần đầu chạm thân xác đàn ông nên gồng mình căng thẳng

Lâm: Thả lỏng đi tôi k làm em đau đâu …

-Tôi mất hết rồi

-Cô chưa có quan hệ vs ngy thật à

-Chưa có thật mà…

Vừa nói xong anh ta đưa vào tôi nhăn mặt…tôi khóc cắn vào vai Lâm

Lâm: Thả lỏng ra gồng người càng đau đấy

Tôi thở nhẹ rồi Lâm và tôi nhìn nhau…tôi ngại quay mặt đi Lâm sờ tay lên môi tôi…tôi cắn vào ngón tay anh ta…

Đến sáng tôi thấy bên dưới đau ê ẩm,cọc tiền để ở tap bên cạnh giường,tôi cầm tiền rồi cười như kẻ điên…” may mắn…mình may mắn khi bán trinh giá cao đó chứ “….tôi vừa cười vừa khóc lăn lộn trên giường…

Chúng ta cùng chúc mừng cô dâu Ngô Ánh tiến vào lễ đường ạ…Tiếng vỗ tay hò reo chúc mừng cô dâu trẻ bước tới bên cậu ba họ Trịnh nổi tiếng đẹp trai lãng tử nhất họ Trịnh…cậu Ba lịch lãm trong bộ vest trắng…

Kẻ khóc ,người cười và ánh mắt lạnh tanh của cậu Ba họ Trịnh…Trịnh Lâm…

– [ ]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN