Gặp Đúng Người - Phần 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2104


Gặp Đúng Người


Phần 9


Chớp mắt mọi thứ như đang diễn ra thật sự và tôi sợ những gì trong giấc mơ sẽ xảy đến với mình.

Tiếng mẹ khóc cả đêm hôm đó,chiếc chìa khoá 1 căn nhà 3 tầng được giao cho mẹ cùng toàn bộ giấy tờ nhà mang tên mẹ…

Mẹ: Đây là bán con,mẹ cả đời làm vì các con mà đến giờ lại thế này,mẹ đi thuê nhà cả đời ở cũng được và mẹ không cần con phải thế này

-Kìa mẹ con chỉ là thay thế tạm thời,con của mẹ thông minh lắm,sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu,nếu lấy nhau do mai mối còn chưa gặp nhau lần nào thì chưa chắc đã động vào nhau đâu mẹ…

-Nếu nhỡ hắn đòi thì sao

-Con sẽ biện cớ lý do nào đó,họ cũng sẽ sớm tìm thấy con gái và khi con trở về chúng ta đã có nhà rồi…

Mẹ ôm tôi rồi khóc trên vai tôi…

-Mẹ chỉ còn mỗi con thôi có chuyện gì gọi về cho mẹ ,dù con ở bất cứ đâu mẹ cũng sẽ tới đưa con về

Tôi gật rồi cũng rơi nước mắt lên tóc mẹ…nếu như có thể cứu bố và có nhà cho mẹ con sẽ làm tất cả…tất cả mẹ ạ!

Sáng hôm sau tôi tạm biệt mẹ rồi nói vs thỏ

Thỏ: Dì ơi dì đi làm ạ

Tôi: uk tết dì về sẽ mua quà cho Thỏ nhé

Ngô văn trên xe giục vội

Ngô văn: Đi thôi cháu…

Tôi lặng lẽ quay đi…

Mẹ Ánh: Hãy nhớ từ giờ cháu là Ngô Ánh con gái của bí thư thành uỷ Hà Nội ,tên cha của con là Ngô Văn…

-Vâng cháu hiểu

Ngô văn: Thật may mắn vì có cháu giúp đỡ ,chú sẽ sớm tìm ra Ánh và khi đó cháu có thể trở về…

Tôi trong chiếc váy cô dâu trắng tinh khôi đứng vô hồn trước gương…

Thợ makeup: Cô dâu xinh quá cơ ,ok quá rồi nè…

Tôi: Cám ơn chị…

Nhìn mình trong gương tôi tự nhủ …giờ mình là Ngô Ánh…Ngô Ánh không còn là Phạm Phương Thảo…

Ngô Văn cùng vợ đi vào đeo cho tôi rất nhiều vòng vàng…

Mẹ Ánh: Ra ngoài đi con chú rể đang chờ rồi

-Vâng

Cánh cửa mở ra Trịnh Vũ trong bộ vest đen là cha của Trịnh Lâm cười nụ cười đầy hiền hậu

Trịnh vũ: Chào con gái,chào mừng con đến vs nhà họ Trịnh chúng ta

Ngô văn: Anh…mong anh chỉ bảo cháu vì còn nhiều thiếu xót

Trịnh vũ: Em nói khách sáo quá rồi giờ chúng ta đã là người một nhà,anh k thích đình đám nên lễ cưới chỉ mời người nhà ,k có nhà báo hay ai cả em yên tâm,đơn giản mà cưới anh thích như vậy …

Ngô văn: Dạ vâng …kìa con quàng tay bố chồng đi…

Tôi quàng tay Trịnh Vũ,hai tay và chân run lẩy bẩy ,trong chiếc khăn voan trắng che mặt và chiếc váy cô dâu khoét sâu phần lưng khiến tôi thêm lạnh gáy…ra lễ đường tiếng vỗ tay,tiếng cười nói chúc mừng của họ,tất cả những người này đều quá xa lạ với mình …

Mc: Xin mời chú rể quay lại để đón cô dâu

Tôi thấy người đàn ông trọng vest trắng trên ngực cài bông hoa hồng nhung đỏ…loài hoa mà tôi thích…càng đến gần người đàn ông đó tôi càng thấy ngờ ngợ cho đến khi đứng trước mặt anh ta…tôi nhận ra người đàn ông lên cơn đau tim mà tôi gặp ở đây tháng trước…cũng chính anh ta là người cho tôi đi nhờ xe…giấc mơ…giấc mơ không hẳn là giấc mơ nó đang báo đây là sự thật…Tôi chợt sợ hãi rồi rơi nước mắt ánh mắt anh ta lạnh lùng và gương mặt không thể hiện sự vui vẻ…

Linh mục: Hai con hãy nhìn nhau,chú rể hãy vén khăn voan của cô dâu…

Lâm quay ra vén khăn voan của tôi lên,anh ta ngạc nhiên khi thấy tôi…và thấy tôi đang khóc…

Linh mục: Cô dâu có lẽ hơi xúc động…chú rể có đồng ý yêu thương cô dâu đến suốt đời dù cho sướng khổ ,ốm đau hay bệnh tật không

Lâm: Con đồng ý

Linh mục: còn con,cô dâu của hôm nay con có đôngg ý yêu thương chú rể suốt đời dù cho sướng khổ ốm đau hay bệnh tật không

Tôi: Con…con đồng ý ( tôi nắm chặt tay vào váy)…

Lâm nhìn chú ý đến tay Thảo nắm vào váy và đang run…

Hôn lễ kết thúc cô dâu và chú rể ra xe

Trịnh Sâm ( anh cả): Anh tặng chú tuần trăng mật này nhớ là về phải có kết quả đấy

Lâm: Em cám ơn ( hai anh em ôm nhau cười)

Trịnh Quân: Đi hai về 4 cho máu nhé thằng em,anh tin ở chú

Lâm: em xin anh ( cười vs nhau)

Trịnh phu nhân: Lên xe đi cô dâu chờ lâu rồi đấy,chưa gặp nhau bao giờ nên hai đứa cứ tìm hiểu nhau từ từ nhé

Lâm: Con đâu phải trẻ con,mẹ k cần dặn nhiều…

Trịnh Vũ đứng cạnh Ngô Văn cười từ xa

Trịnh Vũ: bước đầu có vẻ êm,con trai tôi là đứa khó tính một chút hy vọng con gái anh chịu khó nhẫn nhịn…

Trịnh phu nhân: K phải là chịu khó nhịn mà phải nhịn…( Trịnh Phu nhân nói gay gắt)…

Mẹ Ánh cười nhạt …rồi lẩm bẩm “ vào nhà này thì con mình cũng chẳng sung sướng gì hay là…”

Ngồi trên xe tôi hai tay cứ bấm vào nhau…anh ta cũng lặng yên không nói gì cho đến khi lên máy bay

Tiếp viên: Chúc cậu ba có chuyến đi vui vẻ

Trịnh Lâm: Cám ơn em…

Trịnh Lâm từ phía sau đổi ánh mắt ,tay kéo rèm lại rồi lừ lừ tiến về phía Thảo…

Tôi thấy phía sau mình có gì đó ớn lạnh liền quay lại…

Lâm: Bỏ quần áo ra

-Sao anh đã vội vậy

-Tôi bảo cởi bỏ đồ ra

Anh ta tiến lại gần…Tôi thấy đĩa hoa quả trên bàn cùng con dao,tôi với con dao rồi dí lên cổ

-Nếu anh động vào tôi,tôi sẽ tự sát…

Hành động của tôi có vẻ khiến anh ta ngạc nhiên,anh ta cắn răng vẻ mặt đầy cáu giận…

-Vậy thì chết đi,chết ngay ở đây để cuộc hôn nhân này kết thúc sớm…

Hình như tôi đang bị hớ điều gì thì phải…

– [ ]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN