Gặp Đúng Người
Phần 8
Tiếng chuông điện thoại reo lên…tôi bật dậy…
Bố: Tỉnh rồi đấy à,đi chơi về lại ốm là sao
-Hoá ra là mơ …giấc mơ đó thật sự quá thật,người đàn ông mình gặp tại Đà Lạt và một cô gái giống hệt mình,tất cả như một điềm báo gì chăng…
Bố: Nói linh tinh cái gì đấy,mẹ mày đang bảo đi đâu về mà vừa về đã ốm nằm mê man bẹp giường…bố mẹ còn phải mời bác sỹ đến đây khám mà họ bảo hnay mà k đỡ thì cho con đi viện…
-Con có lẽ đã mơ một giấc mơ quá dài…Mẹ đi làm rồi ạ
-Đi làm rồi ,con cũng có điện thoại đấy…
Thấy Trang cô bạn thân tôi gọi điện
Trang: Sao gọi từ sáng k nghe
-Tao ốm mà giờ mới dậy
-Đi làm đi lát sếp ghé thưởng quà trung thu hay sao đó
-Ok đi luôn đây
Tôi ra đầu ngõ bắt xe buýt tới nơi làm việc,giấc mơ đó thật sự như thật vậy…tôi kể cho Trang về giấc mơ đó …chuyện tôi bán trinh cho người đàn ông ở Đà Lạt khiến Trang cười lớn
Trang: Mày điên rồi à mà mơ gì kì lạ vậy
-Tao mơ có cô gái giống hệt tao định hại tao rồi tao còn có thai với người đàn ông đó nữa…
-Con dẩm ,có lẽ sau chuyện mày thấy Hiếu hôn cô gái khác nên có lẽ mày sốc
-Chắc vậy
-Vậy người đàn ông ở Đà Lạt có đẹp trai k
-Anh ta có ánh mắt lạnh và đôi môi đỏ
-Tóm lại có đẹp trai k
-Cũng được ( tôi cười)
-Èo chắc đẹp trai quá khiến Thảo cô nương đây gặp xong về ốm còn mơ mẩn
-Đúng là giấc mơ như thật vậy
-Này hay tí tao đưa mày đi xem bói
-Thôi xem gì
-Thì cứ đi xem sao,tao xem hno chuẩn lắm…
-Vậy đi thử xem sao?…
Tại nhà họ ngô
Ngô văn tát thẳng vào mặt con gái
Ngô văn: Mày dám đi chơi vs thằng ca sỹ đó mà bỏ rơi bố mẹ mày,để chúng tao xấu hổ ở đó
Mẹ Ánh: Con thật sự đi vs thằng ca sỹ đó sao
Ánh: Con xin lỗi mẹ
Mẹ Ánh: Mày im đi,tao tại sao lại sinh ra đứa con như mày ,mày có biết bố mày nhục nhã thế nào khi đối diện vs phu nhân họ Trịnh không?
-Con thật sự định quay lại nhưng
Ngô văn: Nhốt nó lại,khi nào nó chịu tỉnh ngộ thì thả nó ra…
Ánh: Con k lấy cậu ba đó đâu bố,con chỉ lấy và yêu anh Hiếu thôi…con thật sự yêu anh ấy chúng con đã quan hệ đêm qua rồi
Ngô văn: Tao đánh chết mày
Ngô văn cầm que lao vào vụt con gái…mẹ Thảo đứng dưới bếp chứng kiến hết mọi việc…
Ánh: Con yêu anh Hiếu…con yêu anh ấy…
Cô nấu cơm kéo tay mẹ Thảo
Nấu cơm: Sao cứ nhìn chăm chú vậy
-Vì con gái tôi cũng yêu một chàng trai tên Hiếu,hai đứa giống nhau lại yêu giống tên nên…
-giống thật á
-Y xì ý như sinh đôi ý
-Hnao bảo con bé đến đây tôi ngó xem nhé
-Uk chị nhìn khéo giật mình ý…
Ánh nhìn tấm ảnh của Hiếu và Thảo ôm nhau khi lấy ở ví Hiếu…ngồi trong phòng Ánh vừa cười vừa khóc cầm tấm ảnh
Ánh: Cô gái đó có yêu anh bằng em không Hiếu…
Tại Sài gòn trong một căn hộ chung cư cao cấp,Hiếu mở hộp thư của Ánh gửi,hoá ra cô gái Fan cuồng luôn viết thư hằng ngày cho Hiếu là Ánh…
Hiếu: Tại sao lại có người giống Thảo đến vậy,người cần thì k đến còn người không cần thì lại xuất hiện ngoài ý muốn…
Hiếu ấn điện thoại lên nhìn,tin nhắn và cuộc gọi Hiếu gọi cho Thảo đều k thể liên lạc được…
Tới một con ngõ nhỏ,nhà của người xem bói trồng rất nhiều hoa…vừa bước vào cửa tôi thấy một cô gái rất trẻ đang ngồi uống nước nhìn ra chỗ chúng tôi
Trang: Chị đó xem đấy
Tôi: Em chào chị
Bói: Em ngồi đi,uống trà cho thư thái
Tôi: Dạ vâng
Bói: Em muốn xem gì?
Trang: Nó muốn xem chuyện tình yêu,đêm qua nó mơ giấc mơ …
Tôi: Nói linh tinh ,em có gặp một người đàn ông và sau khi gặp em trở về thì ốm và mơ một giấc mơ tiếp diễn sau việc em gặp,em đã mơ em qua đêm vs anh ta và có con và rồi có cô gái giống hệt em định hại cả em và mẹ em…em chỉ muốn biết mẹ em liệu có gặp điều gì nguy hiểm không,ý em là có điềm đó ạ…
Bói: Kể cho chị nghe xem giấc mơ đó cụ thể ra sao
Tôi kể chi tiết giấc mơ mà Trang còn há hốc miệng ra nghe
Tôi: Vậy đó như thật vậy
Bói: Có một số giấc mơ thì báo hiệu tương lai sẽ diễn ra những điều tương tự hoặc trái ngược nhưng cũng có thể là vu vơ do em ấn tượng vs người đàn ông đó nên đừng suy nghĩ nhiều,đưa bàn tay của em cho chị xem
Cô gái nhìn tay và trán của Thảo rồi cười nhẹ
Bói: Em sẽ rất vất vả
-Trong chuyện gì ạ
-Trong mọi chuyện và đặc biệt là tình yêu,cuộc đời em sẽ có biến chuyển lớn trong 2-3 tháng tới…
Tại nhà họ Trịnh
Trịnh Phu nhân ngồi cắm hoa vào bình giữa vườn hoa,kẻ dưới gia nhân trong nhà họ Trịnh đi qua lại tấp nập…gia đình họ gồm Trịnh Sâm,Trịnh Quân và Trịnh Lâm …ba người con trai của dòng tộc họ Trịnh dòng dõi quý tộc từ xa xưa cho tới thời nay…bố của ba người họ là Trịnh Vũ người đàn ông quyền lực nhất Việt Nam…
Trịnh phu nhân đưa bình hoa cho Hoàng Phương là vợ của cậu cả Trịnh Sâm
Trịnh phu nhân: Không biết nhà bí thư thành uỷ hà nội Ngô Văn tai to mặt lớn tới đâu mà để mẹ chờ mãi mới tới cuối cùng khi tới lại k thấy cô con gái đâu
Mợ cả: Con nghĩ chắc chắn có chuyện gì đó hoặc là
-Hoặc là gì ( ánh mắt phu nhân sắc bén)
-Hoặc là cô ta có ý chê cậu ba nên cố tình
-Chê cậu ba,được …nếu có bước chân vào đây mẹ nhất định sẽ dậy cho nó biết thế nào là lễ nghi phép tắc …nhà họ Trịnh ta không phải muốn bước là bước…
Mợ cả: Cậu ba chắc gì đã ưng cô ta ạ
-Đấy cứ nói đến cậu ba là mẹ lại nao lòng,hqua sinh nhật bố nó mà nó mất tích luôn mới sợ chứ
-Tính cậu ba như vậy rồi mẹ đừng giận…
-Mẹ nịnh nó còn k hết ý,cậu ba từ nhỏ luôn yếu ớt không được khoẻ nên mẹ thương lắm…
-Tấm lòng của mẹ chúng con hiểu ạ…giờ cậu ba lớn rồi đã khoẻ mạnh k như xưa đâu ah
-Mẹ vẫn lo lắm…
Tại đường đua xe của nhà họ Trịnh…ba anh em nhà họ trịnh đang đua xe trên những con xe độ đẳng cấp…
Trịnh Quân: Nào vọt anh đi Lâm ơi
Lâm ngồi trong xe cười lớn
Trịnh Lâm: Anh cứ chờ xem …
Lâm cua xoay ngang xe nhấn ga chạy thẳng về đích…
Quản gia họ Trịnh tên Mây cúi đầu
Mây: Cậu ba về nhất,cậu hai rồi đến cậu cả ạ
Trịnh Sâm: Anh già rồi đúng là k đua được vs hai đứa mày sợ thật đấy
Quân: Thằng này nó chưa vợ nên nó khoẻ hơn anh em mình
Lâm cười rồi bật lon bia tu hết một hơi
Sâm: Lần này nếu bố lên làm Tổng Bí Thư thì sẽ rất nhiều việc nên nếu mày có cưới thì cưới sớm đi út…
Lâm: Cưới ai mới được,em thì làm gì có ai yêu?
Quân: Ờ nhỉ nó đẹp trai ,cao ráo nhiều tiền chủ tịch ngân hàng thì làm gì có ai yêu…
Lâm: Em nói thật anh tưởng đùa à
Sâm: Nói nghiêm túc đấy,thấy mẹ đang sốt sắng cưới vợ cho chú nghe nói con của Ngô văn xưa là thầy giáo của em nhỉ
Lâm: Ô thế à,em k để ý
Quân: Anh thông tin ở đâu mà nhanh thế
Sâm: Mẹ bảo mà,mẹ bảo dậy lớp 1 cho mày còn gì ?
Lâm: 30 năm rồi ai mà nhớ được ( cười)…
Quân: nếu mà mẹ chọn thì xinh gia đình ổn rồi
Lâm: Nói chung em k thích lấy vợ,nếu lấy mà k yêu thì còn khổ hơn,em k muốn giống hai anh …
Hai anh trai của Lâm lặng yên,họ đều k thích cô vợ hiện tại nhưng vì gia đình và địa vị họ đều phải lấy người mình không yêu…
Tôi đi về người cứ như trên mây,giấc mơ là điềm báo hay là k có gì nhỉ,thôi k nghĩ nữa…nghĩ nhiều mệt mỏi thêm…về tới nhà thấy bố mẹ lại đang dọn đồ ,di ảnh của chị gái và anh trai bố tôi đang cất vào hòm…
Mẹ: Dọn đồ đi lại chuyển nhà
-Họ lại k cho thờ à mẹ
-Uk bno cứ đồn nhà ta toàn người chết trẻ nên chủ nhà nó mới thế…
Bố: Chỉ ước có cái nhà cho bà vs con và cháu đỡ khổ ( bố đang ngồi quạt cho thỏ)
Mẹ: Sau này Thảo nó có cv ổn định nó sẽ xin được việc lương cao…rồi tích cóp chúng ta làm sẽ mua được cái nhà …cố lên
Nhìn bố mẹ lủi thủi dọn đồ mà tôi thấy thương bố mẹ,già rồi mà cứ hai tháng lại dọn đi một lần …
Bố: Bố đang đi xin lái ô tô
-Bố mới có bằng cứ đi phụ đã ạ
-Phụ bố k có lương mấy thì chết đói con ạ…
1 tháng sau…
Mẹ Thảo đang làm tại nhà Ánh thì mẹ Ánh hét lên
Mẹ Ánh: Nhà họ Trịnh quyết ngày cưới rồi à
-Phải có lẽ trc ngày Trịnh Vũ lên chức nên cô mau sắp xếp đi,nói chuyện vs nó thế nào rồi
-Nó xuôi rồi tôi nghĩ như vậy
-Đây là bà nghĩ,gọi nó xuống tôi bảo
Thấy Ánh đi xuống mặt tái xanh tái dại đi miệng nôn oẹ…
Ngô Văn: Nhà họ văn sang tuần sẽ gửi ngày cưới,vì cậu ba cưới theo mai mối nên sẽ không cần xem mặt,cậu ấy sẽ có mặt trong lễ cưới chính,lễ cưới sẽ diễn ra tại nhà thờ con gà Đà Lạt…Về đó lựa mà sống khôn khéo thì con có tất cả
-Ở vs bố con cũng có tất cả
-Bố k thể bằng họ được,tin bố đi …
Hôm nay mẹ nhờ tôi mang lọ dưa muối đến nơi mẹ làm…vừa mở cổng một anh nói
“Cô chủ ra ngoài lúc nào đấy ạ”
-À dạ không e mang dưa muối đến cho mẹ em
-Cô nói gì vậy
Tôi chẳng hiểu gì thì mẹ đi ra
Mẹ: Mẹ đây …
Cô nấu cơm đi sau mẹ Thảo nhìn thấy Thảo mà ôm miệng đứng sững người
Mẹ Thảo: Con em đấy chào cô đi,cô đây làm cùng mẹ còn anh này là lái xe của cô chủ…
Thảo: Cháu chào cô ạ
Cô nấu cơm: Ôi trời thật sự k thể hiểu được sao lại giống đến vậy
Mẹ Thảo: Em bảo chị rồi mà
Tôi: Thôi còn về đi học đây cháu chào cô con chào mẹ…
Thảo quay đi trên vai đeo chiếc balo đầy vẻ thơ ngây của tuổi sinh viên…người lái xe sững sờ k tin vào mắt mình…
Trong nhà có tiếng quát của Ngô Văn
Ngô Văn: Mày nói cái gì
-Con có thai rồi ạ
Ngô Văn lảo đảo
Mẹ Thảo: Kìa ông ơi,mình ơi tôi xin mình
-Mai…mai ngày cưới rồi giờ tôi chết có lẽ tốt hơn bà ạ
Ánh ngồi khóc ở góc nhà
Mẹ: Tôi đem nó đi bỏ
Ngô Văn: làm ngay đi
Ngô văn quát lên rồi ngồi uống rượu một mình…ông ta tay run run k an tâm về chuyện cưới xin ngày mai…
Ánh chắp tay xin mẹ
Ánh: Mẹ để con đi đi,con k muốn vào nhà họ Trịnh,mẹ biết nhà họ k ai tốt cả con sợ lắm,sợ hắn biết con từng phá thai liệu hắn có yêu thương con không mẹ…
-Mày bảo tao phải làm thế nào
-Nếu mẹ đưa con đi phá rồi đưa con đi lấy hắn con sẽ tự sát
-Mày…Tao ra xe chờ thay đồ nhanh lên Mày có chết thì sau khi cưới cậu ta r hãy chết…
Ánh cầm hết nhẫn trang sức cho vào túi rồi gọi cho Hiếu
Ánh: Em có thai rồi giờ bố mẹ em bắt bỏ
-em bình tĩnh được k
-Em k cố tình nên anh phải có trách nhiệm vs em
-Em đến đây đi rồi chúng ta nói chuyện
Ánh trèo cửa sổ rồi chạy thẳng ra sau bắt xe taxi đi thẳng ra sân bay…
Mẹ Ánh ngồi chờ sốt ruột…tá hoả khi thấy con đã biến mất
Ngô Văn: Hết thật rồi…chết thật rồi tôi vs bà đi chết đi còn hơn là ngày mai lại để họ lễ cưới k có cô dâu…
Mẹ Ánh ngồi ôm mặt khóc ở ghế…
Mẹ Ánh: Giờ chỉ cần qua ngày mai ,con ơi là con về đi con ơi…
Cô nấu cơm mon men đi ra…
Nấu cơm: Chị có chuyện này muốn nói
Cô nấu cơm kể về Thảo cho Ngô Văn
Nấu cơm: K tin cứ hỏi kiên lái xe cậu ấy cũng thấy còn nhầm là cô Ánh…
Ngô văn: có chuyện như vậy à…
Kiên: Dạ kp giống đâu mà như là song sinh không khác chút gì ạ,chỉ khác tóc cô ánh màu xanh còn cô kia màu đen
Ngô văn: Đưa tôi đến nhà họ nhanh…
Mẹ Ánh: Ông định làm gì
Ngô văn: Tìm người thay thế bắt buộc đây là vận may cuối cùng của nhà mình
Tôi và mẹ đang ăn cơm thì điện thoại reo lên…
Mẹ: Sao cơ…ông gây tai nạn chết người rồi á
Bố: K chết nhưng bị thương nặng lắm
Mẹ: Giò lấy đâu ra tiền bồi thường đây tôi chết mất
Bố: Tôi sẽ đi tù…nhà mình lấy đâu ra tiền…đừng nói vs con nhé
Mẹ: Nó đứng đây nghe hết đây này…
Tôi: mẹ ơi có chuyện gì thế?
Mẹ: Bố mày lái xe gây tai nạn rồi con ạ…
Tôi bật khóc
Ngô văn ở cửa nhìn Thảo chăm chú
Mẹ Ánh: Ôi k thể nào liệu có gì liên quan k ông
Ngô văn: Quá giống k thể phát hiện bà vào nói thẳng vấn đề đi hình như nhà họ đang có chuyện,cái gì k nc dc thì giải quyết bằng tiền ,thế thân tạm thời cho đến khi mình tìm dc con…
Mẹ và tôi ngạc nhiên khi nghe ông chủ của mẹ đặt vấn đề
Tôi: Có người giống con thật hả mẹ
Mẹ: Phải cô ấy rất giống con
Ngô văn: Chăm sự nhờ cháu vài ngày,chuyện của bố cháu chú sẽ lo đền bù cho họ nên bố cháu sẽ kp đi tù,tết này vẫn dc ăn tết với gia đình,chỉ vì con dại nên mong cháu giúp…
Mẹ: Cái này thật sự khó vì lấy nhau sẽ phải chăn gối nhỡ hắn đòi hỏi con tôi làm sao mà né tránh dc
Ngô văn: Cháu sẽ có cách kéo dài thời gian mà phải không?
Tôi: Cháu đồng ý
Mẹ: Này con k nói bừa dc
Tôi: Con nghĩ kĩ rồi mẹ ạ nhưng cháu có một điều kiện vì con chú chưa biết khi nào tìm lại dc,việc làm cô dâu giả cũng rất mạo hiểm nên cháu cần một ngôi nhà cho bố mẹ cháu để xứng đáng vs thoả thuận này
Ngô văn: Được ,ngay đêm nay nhà cháu sẽ có nhà mang tên bố mẹ cháu,sáng mai cháu sẽ cùng ta đi Đà Lạt làm lễ cưới
Tôi như kẻ mất hồn khi nghe tới Đà Lạt và cô gái giống mình…giấc mơ của mình có nhiều điểm trùng khớp và liệu nó có phải dấu hiệu báo những điều không hay sắp xảy ra với mình…lễ cưới cùng người xa lạ đó và tôi…
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!