Gặp Đúng Người
Phần 7
Ánh nắng sớm của Đà Lạt nhẹ nhàng đưa con gió thoảng qua gương mặt tôi…tôi bất chợt tỉnh giấc ngồi dậy thấy mặc chiếc áo sơ mi mỏng và không hề mặc quần…bàn tay quàng lên cổ tôi…
Lâm: Dậy sớm thế
-Ai cởi bỏ quần của tôi vậy
-Tôi cởi đấy cô đang có bầu mà mặc quần bó sát thế con tôi nó thở làm sao được…
-Tôi chửa vẫn nhỏ mà…
Khoan đã còn vợ anh…tôi vội vã dậy tìm quần…
Lâm: ngồi xuống ( quát)
Tôi thấy quần trong tủ liền mặc vội vàng…
Tôi: Tôi k phải kẻ thứ ba,tôi không phải người đang tâm phá hoại hạnh phúc gia đình của anh…
-Cô điên à bảo ngồi xuống cơ mà
Tôi k nghe vội vã mặc áo khoác ,Lâm đứng dậy anh ta không mặc đồ gì cả,tôi lấy tay che rồi quay đi
-Sao anh k mặc đồ gì thế …
Tôi thấy chân trái của anh ta xăm hình bông hồng gai leo,những bông hoa hồng quấn quanh chân trái …Lâm tóm lấy mũ ở áo tôi rồi quàng tay ghì lên cổ tôi…bình minh lên cao qua ô cửa kính ,bình minh ở Đà Lạt rất đẹp…
-Cô thấy hết cơ thể tôi rồi thì cô phải có trách nhiệm
Anh ta nói rồi hôn lên tai tôi…
-Tôi k thể có mối quan hệ với người có vợ,tôi xin lỗi
-Tôi bỏ cô ta rồi
-Nghĩa là anh đã ly hôn rồi hay là
-Phải ly hôn rồi…chưa gì cô đã loạn lên vậy…
-Anh và chị ấy có con chưa?
-Tôi chưa bh nghĩ đến cô ta chứ đừng mơ đến chuyện có con…Đi thôi ,tôi đưa cô đi ăn…
Chiếc xe máy dựng bên ngoài cửa tôi Lâm lên xe
Lâm: sao thế
-À k vì hay thấy anh đi ô tô
-Toàn đi mượn đấy làm gì có tiền mà đi ô tô…
-Tôi k tin…
Lâm cười rồi dưới ánh nắng buổi sáng của Thu Đà Lạt họ chở nhau trên con đường mòn ven đồi…
Ánh ngồi trong phòng hồi sức hét lên với ai đó
Ánh: Sao lại k biết anh ta đang ở đâu
-chúng tôi thật sự k theo dõi được người này đâu nên tiền chúng tôi sẽ trả lại
-Bọn ngu…
Mẹ Ánh đem cốc sữa vào cho con
Mẹ Ánh: Có đau k con
-Không,chẳng đau chút nào
-Thằng ca sỹ đó có biết con có thai không
-không biết,mà con cũng nói cho anh ta làm gì đâu,Lâm đẳng cấp hợp vs con hơn,nếu như gặp Lâm sớm hơn con sẽ k đến vs Hiếu…
-Nhưng giờ sự tình ra thế này thì làm sao con có thể ở bên hắn được,hắn có vẻ rất nham hiểm
-Con nhất định tìm ra điểm yếu của anh ta,khi nào con chưa kí vào bản ly hôn thì anh ta và con vẫn là vợ chồng trên danh nghĩa…anh ta k bh có thể bỏ con được,đừng mơ…
Lâm đưa tôi đến một trang trại rất nhiều hoa…một đôi vợ chồng đứng sẵn trên đồi đó là vợ chồng Nhật Trà…
Nhật Trà: Cậu ba tới rồi
Vợ Trà: Cậu ba
Lâm: Được rồi chuẩn bị xong đồ ăn chưa?
Vợ trà: Em chào mợ ba
Tôi ấp úng ngại
Tôi: Mợ ba…?
Nhật Trà: Cô là vợ cậu ba nên chúng tôi sẽ gọi cô là mợ ba…
Tôi: Úi hai người khách sáo quá rồi cứ gọi em là Thảo ạ
Thấy Thảo cười híp mắt,Lâm ra vườn ôm một bó hoa hồng nhung vào
Vợ trà: Cậu ba nay có nhã hứng hái hoa ạ
Tôi nhìn bó hoa đẹp tươi thắm dưới ánh nắng…anh ta biết mình thích hoa hồng nhung…lãn mạn đấy chứ…tôi cười một mình
Lâm: Ra ăn đi …
Nhật trà: Cậu ba ,chuyện cậu cả tham nhũng quỹ của công ty có nên nói với bố của cậu không?
-Thằng ngu ấy của cải còn chưa đủ mà phải tham nhũng,bố tôi còn bận việc của ông ấy nên mấy việc này k cần bảo,tôi sẽ nói chuyện xem sao,nếu nó bù tiền vào thì k nói còn nếu nó k bù tiền được khi báo cáo lên trên thì tôi sẽ kí quyết định kỉ luật…
Tôi nghe như vẻ anh ta làm quan chức gì đó…
Vợ trà: Mợ ba có muốn ra vườn hoa không
-À vâng chúng ta đi thôi…
Thảo vừa đi khuất
Nhật trà: Phu nhân nếu biết sự tồn tại của cô Thảo sẽ k hay đâu ạ,cậu biết tính phu nhân thà chết cũng sẽ k để người như cô Thảo sinh cháu cho dòng họ Trịnh
-Tao sẽ quyết định chuyện đấy chứ kp phu nhân…
-cậu còn ông chủ nữa,lúc này là nhậy cảm đừng vì chuyện nhỏ mà hỏng chuyện lớn
-Vậy cứ tạm thời giấu cô ta đi vậy
-Cậu k yêu cô ấy nên cậu sẽ k lo lắng nhưng chỉ cần cần cậu có tình cảm cậu sẽ nghĩ khác
-nhóc này nghĩ gì mà nghĩ tao có tình cảm vs con bé đó
-Tôi biết cậu thích cái gì thì phải có cái đó bằng được nhưng tôi nghĩ cậu đã có chút góc khuất nào đó thật sự thích cô Thảo chứ k hẳn là phút chơi bời
-Mày sai rồi,mẹ tao nói nếu tao có con 30% còn lại của tập đoàn dầu khí sẽ thuộc về tao ,cái tao cần là đứa bé chứ k phải cô ta
Nhật trà tái mặt khi nghe câu nói đầy máu lạnh của Cậu ba…
Tôi ra vườn hoa thì vợ Trà đưa cho tôi 1 ly nước
Vợ trà: Trà hoa cúc đó ạ ,mợ ba thưởng trÀ đi
-Em cám ơn,nơi đây toàn hoa đẹp thật chị ạ…
-Ngọn đồi này cậu ba cho chúng tôi từ 5 năm trước,nơi đây k có gì ngoài hoa,mợ ba cứ ngắm đi ạ
-Em thấy buồn nôn…
Tôi ôm miệng rồi nôn oẹ ngay ở góc vườn…
-Mợ uống nc đi,đang bầu bí giai đoạn nghén mệt lắm
-Vâng thật sự rất mệt,em buồn ngủ suốt ạ
-mẹ nghén thì con mới khoẻ ,cố gắng lên ạ…
-Em đỡ hơn rồi,chị và anh Trà có mấy bé rồi
-có hai bé rồi ạ,có cả nếp cả tẻ đủ cả
-Vậy đẹp quá rồi
-Tôi có nghe anh Trà kể về chuyện của mợ ba…mợ có biết gì về cậu ba không?
-Em thật sự k biết gì về anh ta cả,ngoài cái tên …
-Tôi thấy mợ là người hiền lành nên tôi có một câu khuyên mợ ba…
-Vâng chị nói đi
-Sau khi sinh đứa trẻ này ra thì hãy ra đi ngay khi có thể,cậu ba không phải là người hợp với mợ
-Em hiểu mà
-Quan trọng nếu sống bên một người k yêu mình thì có giữ đến đâu cũng sẽ như sợi dây nếu buộc k đúng nó sẽ lỏng dần và tan vỡ…
-Em chưa bh có ý nghĩ sống bên người đó ,bọn em chỉ là trao đổi,anh ta sẽ chăm sóc cho em cho tới khi em sinh con
-Nhỡ may em có tình cảm vs cậu ấy thì liệu em có thể đẻ xong r đi k
-Em sẽ k có tình cảm đâu ạ
-Đừng nói những điều mà đến ông trời còn chẳng biết,cậu ba thích cô từ ánh nhìn đầu tiên nhưng thích để chiếm đoạt để đạt mục đích nó khác vs một tình yêu đích thực…
Tôi nhìn người đàn ông mặc áo khoác bò đứng hút thuốc giữa cánh đồng hoa…tình yêu đích thực …điều mà mọi cô gái đều mơ tới…
Ánh gọi cho Lâm
Ánh: Sao em gọi anh k nghe máy
-Tao đang nghe đấy
-Anh đưa giấy ly hôn em k bh kí đâu nên anh đừng làm chuyện vô ích
-thế mày muốn tao phải viết giấy khen nêu cao tinh thần chửa hoang quyết thắng của mày à
-phạm phương thảo…tên của cô gái này có khiến anh suy nghĩ k
Lâm đổi sắc mặt
-Chẳng liên quan
-Em thấy cô ta đang ở Đà Lạt vậy kb cô ta có đang ở cùng anh không?
-Cùng thì sao?
-Anh nói thật hay đùa vậy?
-Theo mày?
-Cô ta đã có bạn trai rồi k còn phù hợp vs anh
-Thế đi xoạc vs thằng khác về như mày thì hợp vs tao chắc
-Anh đang xúc phạm em đấy…
Lâm cúp máy…anh ta gọi lớn
Lâm: Thảo…
Thấy Thảo đang nôn oẹ…mặt tái mét đi
Tôi: Anh gọi gì vậy?
-Chúng ta sẽ tạm biệt nhau ở đây…hãy coi như chẳng quen biết tôi là ai,mọi thứ Nhật Trà sẽ sắp xếp từ tiền nong chỗ ở…
Tôi nghe mà lòng buồn lặng thinh…
Ánh gọi cho Hiếu
Ánh: Em có thai rồi
Hiếu: Sao cơ
-Nếu a k muốn tan tành sự nghiệp thì em muốn anh giúp em một việc
-Anh có thể đưa em tiền đi bỏ
-Anh im đi tôi k thiếu tiền…
-Em muốn gì
-Em muốn anh hãy cưới Phạm Phương Thảo càng sớm càng tốt…
-Tại sao em biết Thảo,đó là vc giữa anh và em k lquan đến Thảo …
-Thế à nghe này cưng….
Mẹ Thảo đang dọn dẹp thì mẹ Ánh quát lên
Mẹ Ánh: Đồ ăn cắp
Mẹ Thảo:Bà chủ nói gì vậy…?
thấy mẹ Thảo hoảng hốt mẹ Ánh ném dây chuyền xuống chân mẹ Thảo
Mẹ Ánh: Dây chuyền đây rồi…
-Tôi k có lấy đâu bà chủ
Mẹ Ánh cầm con dao gọt hoa quả xước vào ngón tay sứt tí máu
Mẹ Ánh: Ối dồi ôi giết người,ôi dồi ôi giết người…
Ánh nghe mẹ gọi điện từ nhà…cô ta cười vui vẻ “ Thảo ơi là Thảo giờ xem mày có sợ tao bằng trời không”???
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!