Gặp Được Em Là Chân Mệnh - Hi Văn - Chương 4: Chàng trai năm 17 tuổi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Gặp Được Em Là Chân Mệnh - Hi Văn


Chương 4: Chàng trai năm 17 tuổi


Những ngày sau đó,tuy không còn gặp hắn nhưng cứ mỗi lần chợp mắt là hình ảnh hắn lại xuất hiện khiến Lâm Ý Nhiên nhiều lần tình giấc.Cũng chẳng biết có phải nàng bị quỷ ám hay không mà dạo gần đây Lâm Ý Nhiên chỉ cần vừa đặt lưng xuống giường lại y rằng hình ảnh Đường Anh Thái lại xuất hiện khiến nào năm lần bẩy lượt tỉnh giấc.

Hôm nay cũng vậy,Lâm Ý Nhiên sau khi giật mình tỉnh dậy,ngó đồng hồ mới điểm 11 giờ đêm.Nàng là đại diện cho những người ngoan ngoãn,thường vào buổi tối rất ít khi đi ra ngoài,nhất là tụ tập bạn bè.Do bản tính ít nói hay lười nhác nàng cũng chẳng rõ,chỉ là nàng thích ở nhà nấu ăn bữa tối xong liền lên chiếc giường quen thuộc mà ăn vạ.

Việc Lâm Ý Nhiên ngủ sớm cũng không ngoại lệ nha.Vậy mà dạo gần đây nàng liên tục bị tỉnh giấc giữa đêm mà nguyên do chính là người có tên Đường Anh Thái gây nên .Lâm Ý Nhiên không khỏi có chút suy nghĩ trách móc hắn.Cũng chỉ tại Lâm Ý Nhiên tham gia bữa tiệc của lớp,lại tại nàng gặp Đường Anh Thái ở đó với vô vàn lý do sau đó mà khiến cuộc sống của nàng dạo đây đảo lộn.

Nguyên nhân sức ảnh hưởng của Đường Anh Thái lên cuộc sống của nàng hiện tại như vậy thì đều phải đáng nhắc đến câu truyện về bẩy năm về trước,khi mà Lâm Ý Nhiên bấy giờ là một nữ sinh lớp 11.

Thời điểm chính xác Lâm Ý Nhiên chính mình cũng không nhớ rõ,chỉ nhớ rằng năm đó Lâm Ý Nhiên từ một học sinh ngồi phía gần cuối lớp đã được cô chủ nhiệm chuyển hẳn lên bàn đầu tiên ngồi.Mà bạn đồng hành cùng bàn lại là một bạn nam trong lớp mà chính nàng chưa cả nói chuyện cùng bao giờ.

Thời gian một năm đủ để thay đổi,mà đối với Lâm Ý Nhiên cũng vậy,năm học 11 chính là thời điểm khiến nàng khó quên nhất mà cũng là thời điểm nàng muốn quên nhất.

Lâm Ý Nhiên khi đó vẫn là một người vô cùng ít bắt chuyện với người khác,ai hỏi gì thì trả lời đó,hiếm khi thấy nàng cười đùa nghịch giống các bạn đồng trang lứa.Mà người bạn đồng bàn cùng nàng lại chính là bạn học Đường Anh Thái,một người gặp ai cũng thân quen.

Chẳng nhớ rõ những tiểu tiết,chỉ biết năm đó Lâm Ý Nhiên vô tình cảm nắng Đường Anh Thái.Với tính cách hoà đồng của mình mà Đường Anh Thái có thể nói chuyện cùng với Lâm Ý Nhiên quá ba câu.Dù cho chỉ là lúc mượn bút,lúc mượn sách,hay cả lúc Đường Anh Thái ngủ gục trong giờ.

Giống như trái tim yếu đuối của nữ nhi nên trái tim Lâm Ý Nhiên khi 17 tuổi lúc bấy giờ cũng mềm yếu như vậy.Lâm Ý Nhiên từ bao giờ đã cảm nắng hắn,đến một mức khiến nàng cũng muốn có ý nghĩ ích kỷ của bản thân.

Nhưng đâu phải suy nghĩ bao giờ cũng có thể trở thành hiện thực nếu như không chút hành động nào.Và suy nghĩ ích kỷ của Lâm Ý Nhiên cũng mãi mãi chỉ mình nàng biết đến,và đôi khi nàng bị chính những suy nghĩ đó giày vò bản thân.

Chẳng biết cảm giác đó có thể được mang tên là yêu không hay đơn giản chỉ là rung động nhất thời.Nhưng khi đơn phương một người,điều khó chịu nhất chính là không thể nói ra,lại càng không thể thể hiện sở hữu của bản thân đối với thứ mình yêu thích.

Mà chính cái cảm giác sở hữu đó khiến Lâm Ý Nhiên khó chịu vô cùng.Nàng ghen,đương nhiên là có.Đúng,nàng khi ấy quả thực chán ghét cảnh nhìn hắn thân thiết với đám nữ sinh khác,nàng chán ghét hắn cười với họ và chán ghét nhất chính là bản thân vô năng không thể làm gì khác.

Lâm Ý Nhiên khi đó giằn vặt mình,an ủi mình trong nhiều tháng trời.Chỉ đến khi nàng học cách chấp nhận.Đúng chính là khi nàng học cách chấp nhận,chấp nhận bỏ qua hắn.

Nàng tự nói với mình rằng,Đường Anh Thái chính là người hoà đồng nhất trong lớp,kiểu người gặp ai cũng có thể thân kể cả đó có là nam hay nữ,và nàng cũng không một ngoại lệ.

Nhưng đâu phải nói quên là quên được,nói bỏ qua là có thể ngoảnh mặt đi.Khi trái tim rung động chính là lúc yếu đuối nhất,và cũng chính là lúc dễ tổn thương nhất.

Lâm Ý Nhiên cơ hồ gặp khó khăn một thời gian dài,khó khăn ở chính trái tim của mình.Chỉ đến mãi sau này ,khi Đường Anh Thái đột ngột chuyển trường năm cuối cấp đã giúp nàng thoát khỏi cảm giác đó một thời gian.

Những tưởng có thể quên,nào ngờ không thể quên khi mà Đường Anh Thái vô tình tham gia lớp học thêm mà nàng cũng đăng ký.Lại một lần nữa,Lâm Ý Nhiên sau khi gặp lại Đường Anh Thái trái tim nàng lại không chịu nghe theo ý trí nàng nữa.

Tại sao?Tại sao lại xuất hiện tại lớp học thêm có mặt nàng?Khi mà hắn đột ngột mất tích sau nhiều tháng trời giờ lại dột ngột xuất hiện trước mặt nàng lần nữa?” Lâm Ý Nhiên khi ấy không khỏi đặt ra những câu hỏi mà không bao giờ có đáp án.

“Rung động?” Đúng vậy,chính là rung động,trái tim yếu đuối của Lâm Ý Nhiên lần nữa rung động,và lần này lại mãnh liệt hơn bao giờ hết.Lâm Ý Nhiên khi đó chán ghét bản thân mình vô năng,trái tim của mình mà sao lại không nghe theo mình.Lâm Ý Nhiên bấy giờ dù chán ghét mình,đôi khi chán ghét cả việc Đường Anh Thái xuất hiện như vậy nhưng tại sao phần nào đó nàng lại cảm thấy may mắn,lại cảm thấy hạnh phúc.

Hạnh phúc khi lại được nhìn hắn? Hạnh phúc khi lại được nghe hắn nói? Hay hạnh phúc khi có sự xuất hiện của hắn? Chính Lâm Ý Nhiên cũng không biết nữa.Và nàng cũng không hiểu nổi bản thân mình nghĩ gì. Chán ghét hắn nhưng lại muốn nhìn mặt hắn,gặp hắn thường xuyên lại khiến bản thân nàng cảm thấy đau lòng.

Quãng thời gian khi đó,chính là thời gian đau khổ hơn bao giờ hết của Lâm Ý Nhiên.Nàng cũng chẳng nhớ rõ mình vượt qua năm đó như thế nào,chỉ biết rằng sau đó Đường Anh Thái đi du học và hình ảnh về hắn dần trôi vào quên lãng theo thời gian.

Và giờ đây,lại một lần nữa Lâm Ý Nhiên gặp lại khuôn mặt ấy,nghe lại cái tên ấy và liệu chính bản thân nàng cũng không rõ trái tim mình có rung động ngốc nghếch thêm một lần nữa hay không.Chỉ là,thời gian cũng đã khiến nàng chai sạn hơn,mạnh mẽ hơn,và có những suy nghĩ đúng đắn hơn năm nàng 17 tuổi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN