Gặp Được Em Là Chân Mệnh - Hi Văn
Chương 5: Giám đốc đại diện mới
“A Hạ,bách hoá hôm nay có chuyện gì à?” Lâm Ý Nhiên sau khi thay bộ đồng phục không khiến mình khỏi thắc mắc khi sáng sớm nay nàng đã được chị Minh Hoa gọi điện nhắc đi làm sớm trước 30p so với bình thường.Điều kỳ lạ hơn là bách hoá Tầm Minh hôm nay trở lên nhộn nhịp hơn thường,từ dưới sảnh đến lầu 5 nơi Lâm Ý Nhiên làm việc mọi người trở lên bận rộn,hối hả hơn thường.Đôi ba người nơi Lâm Ý Nhiên đi qua còn có chút căng thẳng,lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt,khác hẳn với tư thái bình tĩnh thường ngày.
“Nay là ngày giám đốc đại diện mới đến bách hoá Tần Minh đến,cậu không biết à” A Hạ nói xong liền nhanh chóng trở lại quầy hàng cũng nhanh nhẹn dọn dẹp.Lâm Ý Nhiên có chút kinh ngạc đi theo sau,tự nghĩ không biết do nàng ít bận tâm đến chuyện bên ngoài hay do nàng quá là vô ý đến công việc của mình mà sếp tổng mới nhậm chức này nàng không hề hay tin gì.
Lâm Ý Nhiên bấy giờ cũng tất bật dọn dẹp cửa hàng cùng mọi người.Chỉ đến khi công việc hoàn thành,cửa hàng nơi Lâm Ý Nhiên làm việc ngắm lại lúc này đã sáng bong,mọi thứ đều trở lên tươi mới,ai bấy giờ có mặt tại cửa hàng cũng đều vô cùng hài lòng.
“A Hạ,Ý Nhiên,Tiểu Ngữ chỉnh lại trang phục đứng vào vị trí “ tiếng chị Minh Hoa lúc bấy giờ có chút thúc giục,khuôn mặt không giấu nổi nét căng thẳng.Có vẻ như giám đốc đại diện mới có chút khó tính chăng.Lâm Ý Nhiên bấy giờ có ý nghĩ thoáng qua đầu,bởi chị Minh Hoa mà nàng làm việc cùng bấy lâu là một người khá bình tĩnh trước mọi hoàn cảnh.
Nhớ những ngày đầu,khi Lâm Ý Nhiên mới làm việc tại quầy hàng không tránh khỏi những bỡ ngỡ,hay chưa biết cách ứng xử khi gặp những khách hàng khó tính thì đều có chị Minh Hoa giúp đỡ nàng.Hồi nó,người khách hàng mà khiến cho Lâm Ý Nhiên tới nay vẫn không thể quên được là một người phụ nữ trung niên đến mua một trang phục vest làm quà tặng.
Với dáng dấp người mảnh mai,khoát trên mình bộ trang phục sang trọng tôn lên nét quý phái của người phụ nữ đó,nhưng Lâm Ý Nhiên lại không ngờ đến người khách hàng đó lại có tính tình kiêu ngạo,ỷ mình có tiền mà xem thường người khác.
Chỉ vì ưng bộ vest trên tay người khách hàng đến trước mà người phụ nữ đó nhất định giành bằng được.Bà ta không khỏi ném ánh mắt khinh thường cùng những lời lẽ lăng mạ của mình trước một người đáng tuổi mẹ mình.Không vậy mà người phụ nữ này còn trả giá gấp 10 lần giá trị của bộ vest chỉ để giành lấy món đồ mình ưu thích.
Lúc bấy giờ,sự việc trở lên ồn ào khiến Lâm Ý Nhiên không biết phải làm sao.Một bên là bà cụ dành dụm tiền mua bộ vest cho đứa con trai mới tốt nghiệp trường luật của mình.Một bên là người phụ nữ có tiền muốn giành bằng được bộ vest ấy.
Lý như bình thường thì người đến trước sẽ có được món đồ mình thích nhưng Lâm Ý Nhiên biết rõ bách hoá Tầm Minh là nơi tụ họp rất nhiều người có tiền ở đây nên nàng cũng không thể nào làm mất lòng người khách kia được.Tuy biết người phụ nữ kia hành động vậy là không đúng nhưng Lâm Ý Nhiên lại không thể mở miệng nói lời nào.
Sự ồn ào lúc bấy giờ thu hút những người qua lại ngày một đông mà Lâm Ý Nhiên lúc bấy giờ cũng như bị thứ sức mạnh vô hình nào khiến nàng không thể nói một lời.Chỉ đến khi chị Minh Hoa đến giải vây cho nàng,khi mà nàng thoát khỏi sức mạnh vô hình đó thì mọi chuyện đã ổn thoả từ bao giờ.Người phụ nữ độc quyền đã rời khỏi cửa hàng với những túi hàng trong tay cùng với nụ cười sảng khoái,mà bà cụ già cũng có được bộ vest mua tặng con trai rời đi.
Lâm Ý Nhiên lúc đó chỉ biết nhìn chị Minh Hoa một cách đầy ngưỡng mộ,một thứ giống như sùng bái.Cũng chính vậy mà chị Minh Hoa đã được đứng quản lý hẳn một cửa hàng những năm năm nay.Ấy vậy mà,chút biểu hiện căng thẳng vừa rồi khiến Lâm Ý Nhiên cứ mãi bận tâm.
“Nè,Ý Nhiên vừa rồi cậu sao vậy” Lâm Ý Nhiên bị A Hạ vỗ một cái thật đau vào vai khiến nàng không khỏi kêu lên một tiếng.Vừa xoa xoa chỗ bị A Hạ vỗ vừa ngước ánh mắt đầy đau đớn nhìn nàng ta.
“ Cậu có biết giám đốc diện vừa đi qua không hả?” A Hạ hét lên như kéo cái người con gái trước mặt thoát khỏi cái sự ngốc nghếch hiện tại. “ Vậy Sao?” Lâm Ý Nhiên chuyển ánh mắt từ đau đớn sang ngạc nhiên nhìn A Hạ,cánh vay vẫn không ngừng xoa vết đánh.
“Lại còn vậy sao?”A Hạ vừa bực mình vừa cảm thấy bất lực gõ thêm một cái mạnh vào đầu Lâm Ý Nhiên khiến nàng lại lần nữa kêu lên một tiếng hai tay chuyển lên ôm đầu nhìn A Hạ như muốn khóc.
A Hạ lúc này biết mình hơi quá tay,chỉ là do nàng ta bực quá hoá giận nên mới không thể kiểm soát lực tay.A Hạ lúc đó chỉ lên tiếng giải thích rằng tai sao Lâm Ý Nhiên đáng bị nàng ta cho ăn đòn như vậy
“ Cậu có biết nãy khi giám đốc đại diện đi qua tất cả mòi người đều cúi chào,vậy mà…” A Hạ ngừng nói vừa nhìn Lâm Ý Nhiên lắc đầu chán nản
“ vậy mà cậu cứ đứng ngây người ra đó khiến giám đốc đại diện đứng lại nhìn cậu đó có biết không hả !” A Hạ nói mà có chút lo lắng cho Lâm Ý Nhiên.Lúc này giống như đầu Lâm Ý Nhiên mới nảy số,không còn xoa đầu nữa mà quay sang A Hạ lo lắng hỏi “ thế sao cậu không nhác mình “
A Hạ nghe xong câu hỏi của Lâm Ý Nhiên định giơ tay gõ cho nàng thêm vài cái nữa nhưng lại thôi “ cậu ý có biết chị Minh Hoa nhắc mấy lần không? Mà cậu có thèm để ý đâu,cứ ngẩn ngơ ra đó”
Lâm Ý Nhiên nghe xong thì thôi rồi,trong đầu nàng lúc này chỉ đầy sự lo lắng.Buổi đầu giám đốc đại diện đến mà đã mắc phải một lỗi lầm như vậy,nàng vừa lo cho bản thân thì lại càng lo cho chị Minh Hoa.Cả Ngày hôm đó Lâm Ý Nhiên cũng chẳng có chút tâm trạng làm việc cứ mải lo lắng về lỗi lầm của mình gây ra.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!