Gặp Em Là Định Mệnh
Chương 11: Anh Có Thật Sự Là Bí Ẩn?
Tôi thật sự cũng không ngờ là Khải lại có một ngôi nhà to như thế. À không, đây không gọi là nhà nữa mà là Biệt Thự thì đúng hơn. Nó rất rất rộng và đẹp, nói thật là cả đời tôi cũng không nghĩ mình lại được xem tận mắt ngôi biệt thự xa hoa như thế này đâu.
– Khép miệng lại đi, ruồi bay vào bây giờ!
– Hả? Ờ…ờ…
Tôi hơi quê khi bị hắn nhắc như vậy nhưng biết làm sao được, ngôi biệt thự này thật sự rất đẹp.
Khải vừa bóp kèn tin tin vài cái thì cánh cửa sắt đó tự động mở ra làm tôi nhất thời đã liên tưởng đến mấy phép thuật như trong phim hoạt hình vậy.
– Dạ cậu chủ mới về!
Tôi và Khải vừa bước xuống xe thì đã có một dì đứng tuổi chạy ra chào, theo cách xưng hô thì có lẽ đây là dì giúp việc mà hắn từng nói.
– Cậu chủ, cô gái trẻ này là….?
– Bà không cần quan tâm chuyện đó đâu. Rồi từ từ cũng sẽ biết thôi. Giờ bà đi chuẩn bị phòng cho cô ấy đi.
– Dạ….
Nghe ra thì Khải có vẻ hơi vô lễ với dì này nhưng tôi lấy tư cách gì để ” chỉnh ” hắn ta đây.
Tôi nhìn Khải thở dài rồi chạy theo dì giúp việc nói:
– Dì ơi, cho cháu phụ với.
Tôi theo dì ấy lên lầu 2, thấy dì đưa tôi đến một căn phòng rộng lớn, được trang trí họa tiết trắng đen. Chắc không phải là phòng con gái rồi.
Dì giúp việc nói:
– Phòng này tuy không ai ở nhưng tuần nào cũng có nhân viên đến dọn dẹp cả nên cũng không bụi bặm mấy. Để tôi xuống dưới lấy đồ lau dọn lại.
– Ơ dạ không cần đâu ạ! Cháu tự làm được mà.
– Đâu có được, cậu chủ rầy ( đồng nghĩa với la hoặc mắng đấy ạ ) tôi chết.
– Hắn ta….có vẻ không tôn trọng dì lắm, sao dì cứ nghe lời hắn vậy?
– Vậy là cô không hiểu cậu chủ rồi. Do áp lực công việc nên cậu ấy mới thế thôi chứ cậu ấy tốt bụng lắm.
– Tốt….chỗ nào chứ? Hắn ta mỗi tội vô lễ với dì thôi là cháu đã không ưa rồi.
– từ từ rồi cô sẽ hiểu thôi, nhờ cậu chủ mà tôi mới có ngày hôm nay đấy.
– Cháu chưa hiểu lắm….?
– Nói xấu tôi nãy giờ đủ rồi đấy cô nương ạ!
Khải từ đâu chui ra tham gia vào cuộc trò chuyện làm tôi giật cả mình. Không để ai nói gì thêm, hắn tiếp:
– Linh đâu rồi?
– Dạ con bé đã đi học thêm rồi ạ!
– còn nữa, nếu cô ấy thích dọn dẹp phòng như vậy bà để cô ta dọn đi, còn bà xuống nấu cái gì ăn đi, tôi đói rồi.
– Thứ như anh mà cũng biết đói à?
Tôi vừa nói vừa chề môi tỏ vẻ ngạc nhiên.
– Em….tôi cũng là người đấy!
– Bộ tôi có nói anh là cún hả?
– Em…
– Em em cái gì?
– Được lắm Lâm Quỳnh Phương Trinh
– Bộ họ tên tôi đẹp lắm hay sao mà anh gọi mãi thế? Thích lắm à TRẦN MINH KHẢI!?
Hắn không nói được gì nữa nên đành bỏ đi, cùng lúc đó tôi với dì giúp việc được một phen cười hả hê vì vẻ mặt trẻ con khi cải nhau của hắn.
Thấy dì xuống dưới nấu ăn, tôi cũng lẽo đẽo theo sau. Trong lúc nấu tôi được biết dì ấy tên là Mai.
Hóa ra lý do dì ấy luôn tỏ ra kính trọng Khải là vì: năm xưa dì ấy có một đứa cháu bị bệnh nặng, nhờ có Khải giúp đỡ nên họ mới có chi phí mà chi trả cho số tiền phẫu thuật trên trăm triệu đó, vậy thì vừa nãy hắn có nhắc đến Linh, tôi nghĩ đó chính là cô bé ấy.
– Tôi nghe đây!
– Được rồi, tôi tới ngay!
Đang ăn thì Khải có điện thoại, vừa nghe xong thì hắn lật đật đi ngay.
Tôi hỏi:
– Nè, anh đi đâu vậy?
– Không liên quan đến em đâu. Tôi sẽ thu sếp để về sớm.
Bộ tôi cần hắn về sớm chắc, cứ tỏ vẻ ta đây.
– Cháu đừng buồn, cậu chủ luôn như thế đấy! Rất hiếm khi thấy cậu ấy ăn trọn một bữa ăn mà không bị cuộc điện thoại nào làm phiền.
– Cháu có là gì của hắn ta đâu mà buồn chứ!?
– Cháu vui tính thật! Cháu mà không là gì của cậu chủ thì chắc dì cũng là mẹ của cậu chủ rồi!
– Thật mà dì….
– Dì không ép cháu nhận, nhưng dì biết thừa mà! Tính cậu chủ tuy có lăng nhăng thật nhưng chưa bao giờ thấy cậu ấy dẫn ai về nhà! Cháu là ngoại lệ đấy.
Chưa hề dẫn ai về nhà ư, chẳng lẽ suốt thời gian qua hắn đối xử tốt với tôi như thế là chỉ vì……..tôi giống một người mà lúc trước hắn từng nói ư!? Một người, hắn rất yêu thương!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
– Bác ơi, con về rồi ạ!!!
– Linh, chào chị đi con!
– Dạ, chào chị!
Đến chiều khi 2 dì cháu tôi đang ngồi trò chuyện thì có cô nhóc khoảng 12, 13 tuổi trong bộ đồ học sinh chạy về.
– Chị chào nhóc nha! Em tên Linh phải không?
– Dạ, nhưng hình như chị là bạn anh Khải phải không ạ!
Tôi và dì Mai không hẹn mà cùng nhìn nhau bất ngờ, tôi với dì chưa nói mà cô bé này đã biết rồi cơ đấy, tôi hỏi:
– Sao nhóc lại nghĩ chị là bạn của anh Khải vậy?
– Đó, đó… ngoài chị ra thì chỉ có mỗi anh Khải là gọi em là nhóc thôi, hai người giống y chang nhau.
Nhìn vẻ mặt nũng nịu của cô bé mà thôi chỉ biết cười trừ. Thật sự Linh rất lanh lợi.
Cả một căn biệt thự rộng lớn thế này mà chỉ có dì Mai, bé Linh và Khải ở thôi ư? Tôi có hỏi dì Mai về cha mẹ của hắn ta nhưng dì ấy cũng bảo là không biết.
Khải đúng là một người bí ẩn nhưng tôi tin chắc rằng mình sẽ tìm được quá khứ mà hắn ta đã cố giấu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!