Gặp Em Là Định Mệnh
Chương 7: Chồng!!!
-…..
– Tôi đang gọi em đấy Lâm Quỳnh Phương Trinh!!!!
– Thì tôi cũng đang nghe nè, có gì anh nói đi, làm gì mà gọi cả họ lẫn tên tôi ra vậy?
Tôi dùng cái giọng ủ rũ trả lời, thật sự là lúc này tôi không thể nào cười cho được. Đầu óc tôi cứ nghĩ mãi về việc lát nữa về nhà tôi sẽ phải nói chuyện này với mẹ ra sao đây? Rồi còn anh Hai tôi nữa, lúc đầu cũng do tôi cải lời họ mà để đi theo con đường này, bây giờ thì lại thân tàn ma dại quay về khóc lóc.
Tôi thừa biết mẹ và anh Hai sẽ không trách tôi bất cứ điều gì đâu nhưng tôi vẫn cảm thấy có lỗi lắm.
Tôi thoát ra khỏi những suy nghĩ đó vì nhận ra chiếc xe Mui Trần chạy từ sáng đến giờ với vận tốc xé gió đang đứng im một chỗ, không hề nhút nhít một mi – li – mét nào.
– Xe hư rồi à? Hay hết xăng vậy? _ tôi hỏi
– Bớt giỡn, xe của Minh Khải tôi mà em nghĩ dễ hết xăng hay hỏng vậy ư?
– Chứ bị gì vậy? Sao không chạy nữa?
– Em nói nghe sao vui tai thế? Tôi chỉ biết quê em ở Vĩnh Long thôi chứ có biết địa chỉ cụ thể đâu mà đưa em về.
– Không biết thì anh phải hỏi chứ, có miệng để cười thôi à?
Tôi nói mà cũng chẳng biết mình nói gì nữa, thật sự thì ở con người Khải điểm làm tôi chú ý và nhớ nhất chính là nụ cười của hắn ta.
Không biết hôm nay ăn trúng cái gì mà tên lạnh lùng này lại chịu khó ngồi cải tay đôi với tôi dễ sợ:
– Chứ nãy giờ tôi kêu chắc em trả lời lắm á!!!?
– Ờ thì….
– Thì sao? Bắt đầu lý do, lý trấu rồi đấy!
– Thì tôi xin lỗi! Được chưa? Làm thấy ghê à!
Sau câu xin lỗi đó tôi chợt nhận ra: không chỉ có mình Khải là thay đổi mà cả tôi cũng có điểm khác biệt nữa. Khi nói chuyện với hắn tôi có cảm giác thoải mái hơn, không còn dù chỉ là một chút áp lực nào như lần đầu gặp nữa.
Theo hướng dẫn của tôi, Khải lái xe thêm được khoảng hơn một tiếng đồng hồ nữa thì đến cái chợ gần nhà tôi. Mọi thứ ở đây vẫn không có gì thay đổi sau một năm tôi đi cả.
Chiếc xe một lần nữa dừng lại bênh góc đường, Khải nói:
– Nhìn gì mà lắm thế? Sao không xuống mua vài thứ đi?
– Hả?
– Sao em chậm hiểu thế? Tôi từ sáng giờ chỉ uống duy nhất có một ly cà phê thôi đấy mà giờ đã gần 1 giờ trưa rồi, em đối xử với ân nhân của mình như vậy đó hả?
– Hì hì xin lỗi, anh ăn bánh mì hay xôi gì không tôi mua cho?
– Em giỡn mặt với tôi á hả? ít nhất em cũng phải trổ tài nấu ăn của mình cho tôi xem chứ!
Bây giờ thì tôi hiểu rồi, tên này cũng thật là, muốn tôi nấu cho ăn thì nói đại đi, vòng vo tam quốc mãi.
Dự định là sẽ nấu canh chua cá lóc nên tôi với hắn cùng nhau đi đến chỗ dì Năm bán cá mà lúc trước hay mua, vừa thấy tôi dì ấy đã nhận ra ngay:
– Út Trinh!? Con là Út Trinh phải không vậy?
– Dạ con đây dì à! Lâu không gặp dì khỏe không vậy?
– Dì khỏe, dì khỏe! Dì nghe mẹ con nói con lấy chồng Đài Loan hả? Sống có tốt không con? cậu là chồng Út Trinh phải không?
Khải bị hỏi bất ngờ nên lấp bấp:
– Ơ cháu….cháu…
Chưa kịp thanh minh chàng Khải tội nghiệp của chúng ta lại bị dì Năm cướp lời:
– Cậu có đối xử tốt với nó không vậy? C…ó….
– Tất nhiên là có ạ! Cô ấy là cả thế giới của cháu đấy Bác ạ!
Tôi cũng khá bất ngờ với câu trả lời của Khải, hắn nói giọng đớt đớt tiếng Đài nghe giống như người nước ngoài mới học tiếng Việt vậy.
Sau vài câu khen ngợi và hỏi han thì tôi cũng mua được con cá và rời khỏi đó.
Chưa kịp hỏi lý do vì sao lại nhận làm chồng tôi ghì Khải nắm tay tôi nói:
– Đi mua lẹ rồi về nhà vợ ơi hì hì _ rồi kéo tôi đi
Đáng lý ra tôi đã chửi cho hắn ta một trận nhưng nụ cười của hắn như có bù mê thuốc lú vậy, đứng trước nụ cười kèm cái răng khểnh đó tôi hoàn toàn bất lực.
Tôi như người mất hồn, mặc kệ cho Khải đã dẫn đi đâu, mua cái gì.
Đến khi hoàn hồn thì tôi đã ở trong xe từ bao giờ, nhìn đống đồ phía sau mà tôi khá bất ngờ, không ngờ Khải còn biết đi chợ cơ đấy.
– Em bị gì vậy vợ
– Vợ cái đầu anh ấy, ai cho anh tự tiện nhận bừa vậy? Có biết dì ấy thân với mẹ tôi lắm không? Bây giờ thì tôi biết phải nói làm sao với mẹ đây? Trời ơi….
– Làm gì mà em căng thẳng vậy? Vẫn còn muốn nói ra sự thật à?
– Ý anh là sao? _ tôi khó hiểu trước lời nói úp mở của hắn
– Lúc nãy em không nghe dì ấy nói gì à? Không chỉ mẹ em mà cả hàng xóm đều cầu mong cho em được hạnh phúc với tên chồng Đài Loan kia đấy. Em định phụ lòng của mọi người à?
– Chứ bây giờ làm sao bây giờ? Chẳng lẽ bắt tôi quay lại Đà…i….
– Tạm thời xem như tôi chịu thiệt đóng giả làm chồng em vài bữa vậy, vợ há!
Chưa nói hết câu thì Khải cướp lời nói ra câu đó làm tôi Khá bất ngờ. Làm chồng tôi ư?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!