Gặp Người Đúng Lúc - Tống Thị Phương Anh
Phần 29
Nhân duyên trong trời đất này vốn được ấn định rõ ràng,người biết rõ tất cả các mối nhân duyên đó là lão tình ông…
Hoàng Hậu của Tiên Giới đến gặp ông ta để xem trong sổ người ấn định nhân duyên của Vương Quân cuối cùng là ai…ông ta liền để yên cho Hoàng Hậu xem sổ
-Tại sao k có của Vương Quân trong này…
-Vương Quân là ai chứ,thế nên xin người hãy lui về đi ạ…
-Ta cần phải xem ,mau đưa cuốn sổ ghi tình duyên của ông ta cho ta xem.
-Thần xin lỗi nhưng đây là điều tuyệt mật,thần không thể tiết lộ,ngay cả khi người giết thần thì chuyện này cũng tuyệt đối không được lộ ra ngoài…
Hoàng Hậu tức tối ra về,thấy tiểu đồng của tình ông đang quét sân,bà ta lân la
-Tiểu đồng ngươi làm việc cho tình ông bao năm rồi…
-Dạ khoảng 1000 năm rồi ạ
-Tốt lắm ,ngươi có muốn được vào hoàng cung làm việc không,nơi đó sẽ được thăng tiến …ở đây hiu quạnh sẽ k có tương lai…
-Dạ thôi con làm ở đây được rồi ạ…con k có ý làm ở hoàng cung…
Hoàng Hậu đưa tay thôi miên tiểu đồng khi thấy gạ gẫm k thành…
-Ngươi làm cho ta một việc ,hãy vào lấy cuốn sổ mà tình ông cất giấu cho ta…
Tiểu đồng đi vào làm theo nhưng bị tình ông phát hiện,ông ta hất tay khiến tỉnh lại…Hoàng Hậu biết chuyện tức giận từ bên ngoài…Nhị Tôn tới nói
-Đừng nóng để em vào,ông ấy là bạn của em
-Ừm c nhờ em vậy…
Nhị Tôn đi vào Tình Ông cười nói luôn
-Hoàng Hậu nhờ cả bạn tới cơ à
-Không là tôi tự tới,tôi muốn xem cuốn sổ ghi trong đó xem người phụ nữ nào sẽ ở bên Vương Quân…
-Tôi sẽ cho bạn xem nhưng với một điều kiện chỉ mình bạn biết ,bạn k dc nói với Hoàng Hậu vì điều này là tối kị,bạn hiểu ý tôi chứ
-Tôi hiểu,tôi sẽ giữ trong lòng…
Mở cuốn sổ ra Nhị Tôn đọc thấy tên của Chị gái mình xuất hiện trong cuộc đời Vương Quân,tiếp sau đó là Bông và Linh Ngọc…thế nhưng người cuối cùng ở bên ông ta lại chẳng phải là Bông hay Linh Ngọc mà lại là một người khác…ông ta tái mặt khi đọc đến cuối…
Rời khỏi nơi này Nhị Tôn chỉ nói với chị gái…
-Chị phải để cho Điện Hạ lập thiếp
-Tại sao?
-Chị có tin em không?
-Em đã thấy gì
-Em k thể nói nhưng Linh Ngọc sẽ k phải là người ở bên Vương Quân…vì thế nếu k duy trì thoả hiệp giữa ma và tiên thì Vương Quân hắn sẽ lần nữa chiếm Tiên Giới
-Em nói gì chị chẳng hiểu gì cả…
-Điện Hạ đang có người phụ nữ khác chị biết phải không?
-Phải,cô ta đừng hòng bước vào hoàng cung này
-Hãy để cô ta tới đây,địa vị của chị mãi là của chị k thể thay đổi
-Nhưng sao lại liên quan đến chuyện của Vương Quân…
-Sau này chị sẽ hiểu ,em đi đây…
Tại ma giới …
Từ sau khi biết Bông có thai Vương Hậu luôn tìm cách nhăm nhe muốn hại Bông nhưng chẳng thể lại gần…
-Chết tiệt Vương Quân bao bọc Từ Tâm Cung bằng ma kết rồi ,chúng ta k thể lại gần
-Cô ta cũng sắp sinh rồi thay bằng hại cô ta thì chúng ta nên chờ sinh ra đứa trẻ rồi xử lý…
-Ý hay…ta k nên nôn nóng…mang canh gà hầm này tới cho Vương Phi,nói là đồ bổ ta đưa …
-dạ vâng …
Vương Hậu đang đi gặp công chúa …cô ta đi qua k chào hỏi Vương Hậu….
-Đứng lại,thái độ đó là sao?
-Ồ đây là Vương Hậu bị thất sủng sao?
-Ngươi nói cái gì
-Đàn bà bị thất sủng giống như một cây kẹo ngọt sắp hết hạn sử dụng vậy…
-Đồ hỗn xược
-Vương Hậu xuất thân từ con người nên k đủ tư cách để ta phải chào hỏi…vậy thôi
-Tưởng công chúa là thế nào hoá ra là kẻ hỗn láo
-Tuỳ,nghĩ thế nào cũng được,sau này chạm mặt làm ơn né né ra…
Linh Ngọc thấy bát canh bê đi,cô ta mỉm cười…
Đích thân Vương Hậu bê bát canh tới chỗ Vương Phi
-Chị dùng đi dù sao thì lúc này tôi k thể ghét chị được
Sâu và sóc k cho Bông dùng,Bông cười nhẹ
-Không sao,ta sẽ ăn,ta biết Vương Hậu là người k ngu ngốc đến mức mang canh đến rồi bỏ độc vào trong đâu…
Vừa nói xong Bông cầm húp được vài thìa thì bụng đau dữ dội…cô rơi bát xuống trước sự ngỡ ngàng của Vương Hậu…cô ta cũng bất ngờ vội đỡ Bông
-Vương Phi ,đừng làm em sợ,em k có làm gì đâu đấy,Vương Phi
Bông phụt máu miệng ra rồi gục ngã…
Vương Phi đã bị trúng độc thế nên sẽ phải sinh sớm hơn dự kiến…Vương Quân bên ngoài hô lớn
-Nhốt Vương Hậu lại chờ điều tra rõ ràng
-Điện Hạ em k làm ,em k có hạ độc Vương Phi
-Dã tâm của người đã quá rõ…k thể chối cãi…hãy cầu nguyện Vương Phi và em bé bình an đi…
Công chúa Linh Ngọc thì lo lắng đến bật khóc
-Trời ơi thế này thì tội cho Vương Phi quá,đã yếu người rồi giờ lại phải sinh sớm
Cô ta trước mặt mọi người khóc tựa vào vai Vương Quân khiến ông ta đầy khó xử…
Nghe tiếng oe oe của em bé…mọi người oà lên ôm nhau vui mừng rạng rỡ…Thái Hậu bế em bé ra ngoài ,đứa bé với đôi mắt màu đỏ giống hệt Vương Quân…
-Con trai nhé,chúc mừng Vương Quân,Vương Phi cũng hoàn toàn khoẻ mạnh…
Cả hoàng cung quỳ rụp hô vang “ Chúc mừng Vương Quân”
Vương Quân tay đỡ con rồi ôm chặt,ông ta thấy em bé cười với mình,Vương Quân dơ em bé lên giữa trời đất
-Cám ơn con đã tới…con trai của ta…
Sấm chớp nổ ra khi Vương Quân dơ đứa trẻ lên,đất trời rung chuyển,đứa bé tự tạo ra ngọn lửa đỏ giống như Vương Quân…cả hai đỏ rực cả vùng trời…
Vương Quân ngay lập tức ôm con vụt tới chỗ Vương Phi…ông ta đưa má em bé kề sát với Bông
-Con của chúng ta đã trào đời hoàn toàn khoẻ mạnh…
-Em có thể đặt tên cho con không?
-Được chứ
-Em muốn đặt tên con là Vương Tử
-Tại sao?
-Vương của người,Tử là hoa Tử Đằng,loài hoa chứng kiến chuyện tình của chúng ta…
-Vương Tử ta sẽ đặt tên con như vậy
Bông mỉm cười Vương Quân hôn lên trán cô…cả hai ôm con nở nụ cười hạnh phúc…
Vài ngày sau…
Trong ngục Vương Hậu bị đánh chết đi sống lại…Vương Phi tới ngồi trước Vương Hậu
-Em k có làm đâu chị Bông,chị phải tin em,em có ý hại chị nhưng k phải là hôm đó,em thề em k có bỏ độc vào bát canh của chị…
-Trong canh k có độc…
-Vậy đúng rồi vậy sao k thả em
-Nhưng trên mép của bát canh đó có độc,chị tin em k ngu đến mức làm vậy hôm đó,hôm đó em có gặp ai không?
-Em có gặp công chúa linh ngọc,em và cô ta còn đấu khẩu
-Công chúa linh ngọc…
Bông thay đổi sắc mặt
-Nhưng cô ta k chạm vào bát canh đó
-Cô ta là công chúa có pháp lực khéo lúc đó tách hồn ra bôi độc vào bát canh mà em k biết…
-K lẽ,con khốn đó định vu cho em
-Giờ hãy cứ chịu khó vài ngày,ta điều tra rõ sẽ tới thả em ra…yên tâm sẽ k bị đánh nữa đâu…
-Em chờ tin của chị…
Bông bước ra ngoài cô thay đổi sắc mặt lầm lỳ nhìn hoàng cung…Sóc liền hỏi
-Có chuyện gì vậy Vương Phi,Vương Hậu nói vậy k lẽ có liên quan đến công chúa…
-Có kẻ muốn mượn gió bẻ măng ,chuyện này chúng ta nên xử lý thật cẩn thận…
Vương Quân đi qua vườn hoa bỉ ngạn…chợt thấy công chúa đang khóc…ông ta liền đi tới
-Công chúa có chuyện gì
-Vương Quân cứu em với
Cô ta ôm cổ Vương Quân…ông ta liền lùi lại
-Ta hỏi có chuyện gì?
-Em đi qua đây mà k hiểu sao ngứa khắp cả người,ngứa đến nỗi khó chịu gãi xước hết da luôn ạ…
Vương Quân liền bật cười
-Đó là do phấn hoa bỉ ngạn,Bạch Xà lát đưa dầu xoa cho công chúa
-Dạ vâng
Bông từ sau đi tới thấy công chúa đang cứ áp sát vào Vương Quân,cô mỉm cười nói khẽ
-Theo tôi được biết công chúa là người am hiểu các loài hoa,thậm chí trong chỗ ở trồng hàng nghìn loài hoa,lẽ nào k biết phấn hoa bỉ ngạn sẽ gây ngứa…
Lúc này Vương Quân quay lại bối rối …
-Thật sự ta k biết Vương Phi ạ…
-Chúng ta quá quen nhau rồi k cần câu nệ như vậy…
Vương Quân nhíu mày
-Em quen công chúa sao?
-Quen chứ,công chúa là người đưa em tới đây vào ngày ngài kết hôn với Vương Hậu,cũng phải cám ơn công chúa vì chính cô ấy cũng là người đưa em về trần gian rồi lại đưa em trở lại đây…
Lúc này Linh Ngọc lúng túng khi Bông nói rất thâm như xoáy vào cô ta…
-Vương Phi có nhầm k ta và Vương Phi k hề quen nhau
Bông cười lớn rồi tắt cười nhìn thẳng vào Linh Ngọc…
-Công chúa phủ nhận không sao,ta chỉ mong ở nơi này chúng ta hoà thuận vui vẻ,và ta k cho phép bất cứ ai có ý làm hại con trai của ta…ta nói vậy Công chúa hiểu và chắc Vương Quân người cũng hiểu chứ…
Vương Quân nghe tới đây hiểu ý Bông đang nói gì…vụ hạ độc Vương Phi k phải là Vương Hậu làm…
Vương Quân nhìn sang công chúa ông ta cau mày …
-Hoá ra là ngươi…
-Điện Hạ xin hãy nghe em nói,em k biết chuyện gì cả …
Cô ta định cầm tay Vương Quân
-Đừng chạm vào ta …loại đàn bà dã tâm…
-Em k có đầu độc Vương Phi người phải tin em,Vương Phi đang gán tội cho em…
Vương Quân lắc đầu
-Chưa ai nói về việc đầu độc Vương Phi…
Linh Ngọc thấy mình nói hớ liền nắm chặt tay,cô ta biết Bông k phải là dạng vừa…chỉ trong tích tắc Bông đã phanh phui tất cả mọi chuyện…cô ta đã quá xem thường Bông…
-Em hơi mệt em xin phép ra về…
Vương Quân quay lại ôm Bông
-Ta xin lỗi đã đưa thêm con rắn nữa về đây,ta sẽ giải quyết chuyện này…
-Thái Hậu đã nói cô ta đánh đổi đưa em về đây để cưới được người,thật sự kẻ như vậy dã tâm quá lớn…
-Em yên tâm ta sẽ để cô ta trở về nơi thuộc về…
Bông lúc này ôm Vương Quân và nhìn Linh Ngọc cười nhẹ…
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!