Gặp Người Đúng Lúc - Tống Thị Phương Anh
Phần 30
Trong tam giới thứ mà đáng sợ nhất nó gọi là tình yêu…thứ đó khiến họ phải đánh đổi máu và nước mắt rất nhiều…
Lời của Nhị Tôn nói với học trò của mình,người đệ tử ruột nhìn người thầy của mình rồi biết có tâm sự
-Người đang có tâm sự trong lòng
-Ta đang cảm thấy cuộc sống này thật trớ trêu,có những chuyện trái ngang đến kì lạ,ta có thể biết trước được những việc mà chính ta còn k thể tin được.
-Ngài nhớ cháu gái hay sao ạ,Vương Quân ông ta là bề trên cao quý,công chúa gả vào đó sẽ hạnh phúc…
Nhị Tôn lắc đầu
-Đứa cháu gái này của ta mãi mãi sẽ không có được hạnh phúc bởi vì nó đã yêu sai người…ta cũng từng là học trò của Vương Quân,ta hiểu ông ta rõ hơn ai hết…ông ta là kẻ độc đoán tài giỏi nhưng cũng là kẻ hết mực chung thuỷ…
-Điều này ý người là
-Trong lòng ông ta cô gái đó thật sự đã khắc sâu vào tim rồi và k ai có thể thay thế…
Vương Hậu được thả ra ngoài,cô ta trở về nhìn hoàng cung lạnh lẽo này…
-Ta có phải đã quá độc ác không ma ma tổng quản
-Xin người đừng nói vậy…người thật sự k có hại Vương Phi mà
-Ta đã từng hại chị ấy rất nhiều lần chỉ để tranh giành một người đàn ông mà đến ngay cả nhìn ta ông ấy cũng chưa từng nhìn đến một lần,tự ôm trong mình một nỗi hận rồi ganh ghét đố kị…
Thỏ lúc này cô ta cảm thấy hối hận và bỏ tấm ảnh chụp cô ta và Bông ngày trước,Thỏ bật khóc lớn
-Ta k cố tình chỉ là ta ganh ghét với chị ,giờ chị k trách ta mà còn cứu ta nữa…thật sự xin lỗi chị rất nhiều…em sai rồi…sai thật rồi…
Thỏ khóc nức nở bên trong,Bông đứng bên ngoài cửa đang định vào thì vội lui lại…cô nghe thấy hết lời Thỏ nói…
Sâu liền nhắc Bông
-Vương Phi người có vào k ạ
-Đi thôi
-Vương Hậu đang tự trách mình đó ạ
-Thật ra em không biết,Vương Hậu là một đứa trẻ đáng thương,bị mẹ bỏ rơi,sau đó cứ ôm nỗi hận đời ,giờ hãy để cô ấy tĩnh tâm lại…
Tại Ma Cung…
Vương Quân nói với mẹ của Linh Ngọc…
-Các ngươi dám lừa ta sao
-Em sao có thể lừa ngài được xin hãy xem xét lại ạ
-Im đi,bản chất của ngươi ra sao thì con gái của ngươi cũng như vậy thôi,một đám tham vọng…đưa cô ta về nhà đi…ta sẽ bỏ qua chuyện con gái ngươi định hạ độc vợ con ta…
-Nó mới kết hôn,tam giới đều biết giờ ngài đuổi nó về thì nó biết đi đâu về đâu ,tai tiếng này ai gánh chịu ạ…
-Là do sự tính toán của các ngươi tự làm hại mình,một bước đi sai kéo theo cả ngàn sai lầm khác hiểu không?
Bên ngoài báo vào
-Thưa ngài công chúa Linh Ngọc đã tự tử
Hoàng hậu vội chạy đi…Vương Quân ông ta nhất định k đi và nói
-Nếu có chết thì đó là ý trời
Hoàng Hậu tới chỗ Linh Ngọc thấy cô ta nằm trên giường yếu ớt và đang nằm mơ màng
-Con điên hả sao phải tự tử
-Mẹ cứ để con lo chuyện này,bài toán lần này con thách đấu với cô ta ,con sẽ lấy lại lòng tin của Vương Quân bằng được…
-Con xem con thế này mà ông ta còn k màng tới…
-Không sao,con có chuyện muốn nhờ mẹ,mẹ hãy giúp con lấy tinh dược
-Tại sao con lại cần thứ đó
-Con phải có thai với Vương Quân ,trong chuyến đi thị sát dân lần tới con sẽ đi cùng bằng mọi giá chính vì thế con muốn tóm lấy cơ hội này…chỉ có ra khỏi cung con mới có thể tiến gần ông ấy hơn,nơi này có cô ta,cô ta sẽ k để con gần đâu
-Mẹ sẽ tìm thứ đó cho con nhưng liệu có tác dụng với Vương Quân không?
-Con phải thử mọi cách
-Được rồi mẹ đi ngay đây…
Tại Từ Tâm Cung
Vương Quân bế em bé rồi vui đùa cùng con,thấy Bông có vẻ không vui nên ông gặng hỏi
-Em sao vậy,tâm sự gì chăng?
-Em cảm giác chúng ta sắp xa nhau
-Lại nói linh tinh rồi,chúng ta đang ở bên nhau xa nhau làm sao được…ta k bao giờ để điều đó xảy ra…
-Em lo sợ ngày nào đó tình cảm của người sẽ dành cho người khác…
Vương Quân bật cười ông ta cầm tay Bông và hôn lên bàn tay cô…
-Ta nguyện đời này chỉ dành để yêu em…
-Nếu như ngài thay lòng em sẽ rời bỏ thế giới này,rời bỏ người vĩnh viễn…
-Sẽ k bao giờ có chuyện đó,lòng ta thế nào sau này em sẽ hiểu rõ…
Ánh mắt Bông đầy vẻ lo lắng,do Thái Hậu xem sao nói cô và Vương Quân đều là vì sao có hạn…
Hoàng Hậu về Tiên Giới tìm Tinh Dược thì bị Nhị Tôn ngăn cản
-Chị thôi đi chị đang dung túng sai lệch cho nó đấy,em đã từng giúp nó nhưng em đã sai,đừng cố cướp lấy thứ k thuộc về.
-Em có còn là em trai của chị không?
-Vì em là em trai của chị nên em mới ngăn cản,hãy nói nó buông bỏ đi…làm ơn hãy nghe em nếu không sẽ đau khổ lắm…
-nếu em đã k giúp được thì đừng xen vào…
Nhị Tôn cảm thấy bất lực…ông ta đấm tay vào bức vách…
Hai tháng sau tại bờ hồ những con thiên nga đang bơi lội,Linh Ngọc đứng nhìn rồi đúng lúc Vương Quân đi qua ông ta coi như k thấy rồi Linh Ngọc nói với
-Ngài có tin vào chuyện em hại Vương Phi không?
-Tin hay k thì chuyện đó cũng đã xảy ra…
-Vương Hậu đã hạ độc e rất nhiều lần ,hôm đó em chỉ định cho cô ta uống thuốc xổ thôi,k ngờ cô ta lại bê bát canh đó cho Vương Phi,Vương Phi bị như vậy em rất hối hận nhưng em k có ý với cô ấy.Chính em là người đưa cô ấy tới bên người thì làm sao em hại cô ấy làm gì,cô ấy đang sợ mất đi vị trí,sợ ngài sẽ có tình cảm với em nên đã nóng giận nhất thời nói như vậy hòng để ngài có ác cảm với em,em sống ra sao trời đất biết…em xin phép…
Linh Ngọc quay đi ,Vương Quân lúc này tới chỗ Bông thì cô vừa nghe sóc mách lại gặp Vương Quân đang nói chuyện với Linh Ngọc…Bông trong lòng k hiểu sao lại nổi cơn ghen…
-Ngài vừa nói chuyện với cô ta
-Em làm sao vậy?
-Tại sao vậy,tại sao lại nói chuyện với kẻ dã tâm đó
Bông hét lên
-Em bình tĩnh đi…
-Chúng ta tạm thời đừng nói chuyện nữa
-Ta cảm thấy thất vọng vì em…thật sự quá thất vọng…
Vương Quân rời đi ,ông ta cảm giác Bông đã quá ghen tuông như lời Linh Ngọc nói…
Ngay hôm sau Vương Quân đi thị sát,Bông k ra tiễn ,chỉ có công chúa đòi đi theo
-Em muốn xem dân chúng ma giới sống ra sao,muốn được hiểu rõ hơn về dân nơi đây ạ
-Đi sẽ vất vả em nên ở lại
-K sao đâu ạ ,em chịu được ạ…
-Vậy đi thôi…
Vương Quân cảm thấy tức giận khi Bông không ra tiễn…
Bông tại phòng cô cầm ly trà uống rồi cười nhẹ
-Ta phải làm vậy để xem rõ cô ta muốn gì các em hiểu không,cô ta muốn để cho Vương Quân thấy ta ghen ghét thì ta sẽ cho cô ta thấy điều cô ta muốn…
-Dạ nhưng người để cô ta đi cùng Vương Quân thật sự quá nguy hiểm,Vương Phi đang có tính toán gì vậy ạ…
-Đây là vụ cá cược lớn nhất trong đời ta,nếu Vương Quân vượt qua được thì ta k còn gì để lo,còn nếu k vượt qua được thì ông ấy sẽ mất ta mãi mãi…
Linh Ngọc khi đi thị sát cùng Vương Quân cô ta k ngại gian khổ đi giúp dân trong dịch bệnh,k quản ngày đêm đến nỗi bỏ ăn uống…Vương Quân dần thấy Linh Ngọc là cô gái nhiệt tình giúp đỡ người khác…đêm hôm đó thấy cô ngủ gật dưới gốc cây,ông ta đem áo của mình choàng lên người cô rồi quay đi,cô ta mở mắt mỉm cười…đến hôm sau cô ta nhỏ thuốc tình dược,thứ thuốc khơi dậy ham muốn của đàn ông vào ống đựng nước,khi bạch xà rót ra ly mời Vương Quân ông ta tu hết…cô ta mỉm cười…
Đến đêm Linh Ngọc tỏ vẻ sốt rét…Vương Quân sờ trán
-Em sốt rồi
-Em vẫn làm được còn nhiều người đang chờ chữa bệnh…
-Đang ốm thế này còn lo cho người khác ,ta sẽ đưa em về ma cung…
-Dạ thôi em lên phòng ngủ giấc sẽ khoẻ thôi ạ…
-Vậy có ổn không?
-Được mà k sao đâu ạ…
Bông đứng từ xa thấy Vương Quân bế Linh Ngọc đi lên…cô trong bộ áo choàng lảo đảo
-Vương Phi người ổn k ạ
-Ta tin Vương Quân ,ta tin người sẽ chỉ một lòng với ta,ta tin ngài sẽ vượt qua được cám dỗ này…
Bế Linh Ngọc lên phòng cô ta rét co ro trông rất tội…tay lại cứ xua Vương Quân
-Ngài đi đi còn lắm việc đừng để ý đến em
-Em đang thế này sao ta có thể đi được,để ta chữa khỏi cho em…
Vương Quân sờ lên trán Linh Ngọc cô ta vẫn giả vờ lúc nóng lúc lạnh…
-Em nóng…nóng lắm
Vương Quân lúc này ngấm thuốc,ông ta cố chế ngự lại cảm xúc khi thấy Linh Ngọc ngồi dậy cởi bỏ đồ ,cơ thể của cô ta ngồn ngộn rồi ôm chầm lấy Vương Quân
-Ta k thể
-Em lạnh…ngài sưởi ấm cho em được không
-Sưởi ấm bằng cách nào
Linh Ngọc chủ động hôn Vương Quân…
Bên ngoài con rồng bay ra ôm trọn lấy căn phòng đó,Bông cười nhẹ rồi rơi nước mắt,cô lảo đảo quay đi…
-Vương Phi chờ Vương Quân ra rồi hỏi đi ah,đừng tự rút lui như vậy
-Hỏi gì,hỏi rằng ngài đã ngủ với cô ấy rồi à…
Bông ộc máu miệng ra do quá kìm nén cảm xúc ,cô cố đứng dậy
-Vương Phi người có sao k ạ
-Ta ổn…ta ổn …
Bông bước đi rồi trở về ma cung nhìn hoa tử đằng đỏ cô ngắt một bông rồi rời về từ tâm cung cô hái một bông tử đằng tím…vào chỗ nôi con trai đang nằm ngủ…Sóc liền hỏi
-Vương Phi người khóc sao?
-Sóc này ta nhờ em chăm sóc tốt cho Vương Tử
-Người yên tâm em sẽ làm tốt mà,nhưng có chuyện gì vậy ạ…
Bông đặt hai bông hoa lên ngực con trai rồi hôn lên má con ,cô bật khóc lớn…” Ta xin lỗi con,con trai ạ”…
Bông thay bộ đồ trắng rồi rời đi ,tới chỗ mạnh bà bên hồ vong xuyên,Bông nhìn bà rồi cười nhẹ
-Vương Phi người hãy nghĩ lại đi ạ
-Ta k có sự lựa chọn nào khác …
Bông mỉm cười rồi bước dần tới hồ vong xuyên,ngã xuống đó thì chết,hồn bay phách tán không thể cứu vãn hồi sinh…
Vương Quân sau khi xong việc ông ta nhìn Linh Ngọc…
-Em đã dở trò
-Chỉ vì em quá yêu người,đó là tất cả những gì em muốn nói…
Ông ta đi ra ngoài thấy bạch hổ đứng cạnh Sâu…Sâu khóc lóc
-Vương Quân người đi tìm Vương Phi đi ạ,vương Phi có thái độ lạ lắm ạ
-Vương Phi tới đây sao?
Bạch Hổ nhìn Vương Quân rồi gật ý Vương Phi biết chuyện Vương Quân đã ngủ với Linh Ngọc…
Vương Quân nhắm mắt lại thấy Bông đang bước tới hồ vong xuyên,ông ta vội đi tới…vụt…
Vương Quân tóm lấy tay Bông…
-Đừng…ta xin em…
-Người đã k yêu em đúng như lời người nói,k sao cả có lẽ em đã quá mơ mộng vào một tình yêu thật đẹp bên một người cao quý…em nghĩ em nên rời xa người để biết người hạnh phúc thế nào,vẫn câu nói đó…em xin lỗi đã xuất hiện và làm người tổn thương…
Bông hất tay Vương Quân và bước ra giữa hồ…các Vong tóm lấy Bông kéo tụt xuống…Vương Quân nhẩy ra tóm bị đám Vong giăng ma kết khiến ông không thể tóm lấy tay Vương Phi…ông chỉ cầm lại được sợi dây đỏ tuột khỏi tay Bông…
“ Không”….
Mạnh bà ở trên bờ nói…
Sợi dây đó đã quay trở về bên chủ nhân của nó,duyên phận đã hết…
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!