Gặp Người Đúng Lúc - Tống Thị Phương Anh
Phần 31
Mình có thật sự tồn tại trong cuộc đời của nhau hay không,kiếp này thì em muốn buông tay…yêu quá nhiều để rồi hận quá nhiều…
Vương Quân bên bờ vong xuyên gương mặt chuyển hoá thành con quỷ,ông ta thét ra lửa với gương mặt đau đớn…
Mạnh Bà đứng bên bờ buồn bã nhìn Bông chết ngay trước mặt,đã đi xuống đó thì không thể nào cứu vãn,không thể tái sinh…
Vương Quân đau đớn tự thiêu mình trong ngọn lửa …ông ta ngất đi tay nắm chặt sợi dây đỏ ,nước mắt chảy xuống nhìn bên ra bên bờ vong xuyên,Vương Quân với tay như muốn gọi Bông…
“ Ta không thể sống thiếu em được…”
Vương Quân ngất lịm,Vương Phi nhẩy xuống hồ vong xuyên là cái tin được loan truyền khắp tam giới…
Thái Hậu tới tát vào mặt Linh Ngọc
-Con khốn nạn,vì ngươi mà cháu ta mất mẹ con trai ta mất vợ…một sự tính toán bẩn thỉu của ngươi mà tưởng như muốn chiếm lấy Vương Quân,ngươi sai quá sai rồi…
-Là cô ta k tự tin vào bản thân,cô ta đã đặt niềm tin vào Vương Quân quá nhiều mà không biết ngài là bậc đế vương thì chuyện có năm thê bảy thiếp là quá bình thường,là vợ phải hiểu chồng mình là ai ở vị trí nào…cô ta quá ích kỉ khi chỉ muốn Vương Quân chỉ yêu một mình cô ta…
-Sự thật ngài ấy chỉ yêu Vương Phi,ngày hôm đó Vương Quân đang mất hết năng lực nên cô đã dễ dàng để ngài uống tinh dược…cô biết vào đêm trăng tròn Vương Quân k thể biết được trong nước có gì và đã nhân cơ hội đó…
-Người giỏi luôn biết nắm giữ thời cơ,chẳng lẽ con ngủ với chồng mình là sai ạ
-Có sai hay không thời gian sẽ trả lời…
Vương Quân lúc này nằm bẹp tại ma cung,ông ta đôi môi tái nhợt do bị nội thương khi nhẩy xuống hồ vong xuyên…trong bộ đồ ngủ màu đen Vương Quân với mái tóc trắng xoã nhẹ không vuốt gọn gàng như mọi lần…ông ta cầm bức thư mà Bông để lại cầm ra mặt hồ hoa sen và đọc…
“ Em chẳng thể mang đến bình yên,thật buồn vì điều gì đó đến nay đã không trọn vẹn,chặng đường này dù kết thúc nhưng anh sẽ không cô đơn,chào tạm biệt người đàn ông mà em yêu”
Vương Quân nắm chặt tờ giấy,soi mình xuống mặt hồ ông ta thấy gã ăn mày nhìn ông ta …
-Ngươi cuối cùng cũng đã làm đúng như những gì ngươi nói,ngươi muốn cô ấy chết mới vừa lòng,giờ thì vừa lòng chưa,trả lại bé Bông cho ta…ngươi k yêu cô ấy…
Gã ăn mày bật khóc lớn…Vương Quân ngồi trên bờ nhìn xuống nói yếu ớt…
-Phải…ta không thể mang lại bình yên cho cô ấy như ngươi,đáng lẽ ta k nên yêu cô ấy ,đáng lẽ nên để cô ấy ở thế giới của chính mình…ngươi có thể chỉ cho ta cách dừng nỗi nhớ này lại được không,hãy nói với ta cô ấy vẫn ổn ở đâu đó trong tam giới này,ta sẽ k làm phiền cô ấy nữa…
Vương Quân rơi nước mắt xuống mặt hồ,bên dưới mặt hồ hình bóng gã ăn mày cũng phản chiếu lại với hình ảnh gã đang khóc…cả hai kẻ trên bờ kẻ dưới nước đều đang khóc khi đã mất đi người con gái mà họ yêu…
Bên trên Tiên Giới…
Nhị Tôn sau khi biết tin Vương Phi của ma giới đã tự vẫn,ông ta uống hết ly rượu rồi nói với chị gái
-Điều đó cuối cùng cũng xảy ra
-Em phải mừng cho Linh Ngọc rồi
-Giờ sẽ là những chuỗi ngày đau khổ của con bé…tin em đi nó đã làm điều k nên làm.Vương Quân là ai chứ,hắn sẵn sàng để con bé chết trong cô độc…
-Sẽ không có chuyện đó đâu ,cô gái kia đã chết vậy tất cả sự yêu thương sẽ dồn vào linh ngọc
-Chị nên chuẩn bị sẵn sàng đón nhận nhiều điều …
-Em biết gì thì nói ra chị xem nào?
-Trong sổ tình của Vương Quân thì Linh Ngọc được gạch tên từ rất sớm…
-k thể nào ,k bao giờ có chuyện đó…k thể nào…
Vương Hậu sau khi nghe tin Bông tự vẫn…cô ta tới gặp Vương Quân…
-Thần xin người cho phép bản thân được đi tu…
-Nếu đó là điều mà ngươi muốn ta phê chuẩn
-Cám ơn người
Vương Hậu đứng dậy rồi nhìn Vương Quân
-Chị ấy là người yêu ngài nhất thế gian này,thế nên ngài đã đánh mất đi một tình yêu vĩnh cửu mà k ai có cả…thần đã từng ganh tị nhưng với tấm lòng nhân hậu của Vương Phi thần đã hiểu ra nhiều chuyện…
-Tất cả là số phận…
Vương Quân nói vậy rồi biến mất,ông ta tới Từ Tâm Cung ,hoa tử đằng tím rơi kín lối vào …ông ta bế trên tay đứa con của hai người là Vương Tử rồi ngồi ở hiên..
“ Ta không thể đi tiếp cùng em,không thể là người cùng em viết tiếp câu chuyện cuộc đời được nữa rồi”
Đúng lúc đó có một làn gió thổi bay những cánh hoa tử đằng…và tạo thành chữ B ngay trước mặt Vương Quân
“ Em về phải không,là em…em đã về bên ta rồi”
Vương Quân đi ra ôm con nằm lên những cánh hoa và tưởng tượng như đó là vợ mình…
Thái Hậu đứng từ trên bật khóc nói với Bạch Xà
-Đến khi nào ngài ấy mới quên được Vương Phi đây?
-Có lẽ sẽ rất khó…Vương Phi k phải là mối tình đầu của Vương Quân nhưng lại là người mà người mà Vương Quân yêu hết lòng…
-Đã trải qua bao sóng gió mà cuối cùng vẫn mất nhau…con trai ta tổn thương quá lớn rồi…
Tại Tiên Giới…
Thưa Điện Hạ quý phi đã hạ sinh rồi ạ
-Mau đưa ta đến đó…
Vua của Tiên Giới đến chỗ vợ bé của mình,Quý Phi đã sinh hạ cho ông ta một trai một gái sinh đôi…
-Điện Hạ em đã làm tròn nghĩa vụ của mình rồi
-Tốt lắm…tốt lắm,ta cám ơn em,cám ơn em rất nhiều…thật k ngờ là sinh đôi…
-Em lúc đầu khám thai chỉ là một bé trai nhưng k hiểu sao đến gần sinh lại thêm một bé gái nữa…
-Là nhân duyên,con đến là nhân duyên…
-Ngài đặt tên cho con đi ạ
-Bé trai ta sẽ đặt là Linh Hoàng còn bé gái ta sẽ đặt là Linh Đan…
-Các con sẽ thích cái tên này…
500 năm sau…
Một cô gái 17 tuổi chạy rất nhanh va vào Vương Tử là con trai của Vương Quân năm nay đã 18 tuổi…con bé xoa đầu
-Ui da …
Vương Tử bật cười véo mũi đứa trẻ
-Lại trốn học đấy hả Vương Hoa
-Em có trốn đâu em muốn đi xem anh học kiếm thuật
-Con gái thì không nên xem mấy thứ đó
-Em thích học kiếm hơn múa mà
-Thôi anh xin em đi về học đi cho anh nhờ…
-Anh Vương Tử này,anh có ghét em không?
-Nói gì lạ vậy,sao anh lại ghét em gái của anh được…
-Có người nói vì mẹ em nên mẹ anh đã tự vẫn ,em sợ anh nghe xong sẽ ghét em k chơi với em nữa…
-Đừng nghe linh tinh,ai nói để anh xử…mẹ anh mất vì bị bệnh đấy…trong cung này k dc nghe linh tinh…
-Vậy là k phải rồi,sao họ đồn ác ý vậy nhỉ…nhưng mà Điện Hạ không thích mẹ con em,từ ngày em bé đến giờ ngài chưa bao giờ bế em cũng k cho em vào ma cung…
-Cha của chúng ta là ai cơ chứ,ngài rất bận nên đừng có phụng phịu nữa mà đi học đi…
-Vâng sếp…
Vương Tử bật cười khi có Vương Hoa ở đó nhưng khi con bé đi cậu ta thay đổi sắc mặt trở nên lầm lỳ hơn,Vương Tử lên chùa hỏi Vương Hậu
-Vương Hậu con nghe nói người k dc khoẻ
-Ta chỉ bị cảm lạnh thôi,con tới đây làm gì trời đang lạnh lắm…
-Người đang ốm con k tới sao được,Vương Hậu cho con hỏi tại sao trong cung cứ có tin đồn mẹ con tự vẫn vì quý phi Linh Ngọc vậy…
-Ai đồn vậy ta cắt lưỡi
-Kìa người đừng xúc động quá…con chỉ thấy cha con dường như rất ghét quý phi,ông chưa bao giờ nhắc đến quý phi hay như có việc ông cũng chưa bao giờ nhìn quý phi lấy một lần…
-Đó là vì ngài ấy k yêu,tính ngài ấy là vậy,ta cũng bị như vậy đó ,ngài chỉ yêu mình mẹ con thôi…
-Con thấy cha ăn một mình,sống một mình lủi thủi,con cũng muốn người có ai đó chăm sóc…một người có thể khiến cha con yêu lại từ đầu,mẹ con đã mất lâu nên con chỉ biết từ bé đã thấy cha vất vả một mình nuôi con khôn lớn,con rất thương cha mình…
-Có lẽ trong nhân gian này sẽ chẳng có cô gái nào khiến ngài ấy rung động dc nữa…
Tại Tiên Giới…
Công chúa,công chúa ơi…xin người đừng để chúng thần bị ăn mắng nữa …người cứ bỏ đi như vậy chúng thần k biết ăn nói với quý phi sao nữa…
-Được rồi được rồi ta sẽ ngồi đây được chưa
Nói xong công chúa chạy đi đùa khiến các cung nữ chạy theo…cô va phải hoàng hậu…bà ta trừng mắt…
-Công chúa giờ này k học lại ra đây chạy nhảy thật k ra thể thống gì,công chúa Linh Đan ta đang tự hỏi có phải con của Điện Hạ không nữa,nếu là con của ngài thì tại sao lại toàn làm ra mấy trò k ra thể thống gì?
-Con biết lỗi rồi thưa Hoàng Hậu…
Linh Đan ngẩng lên nhìn Hoàng Hậu khiến bà ta giật mình…lảo đảo khiến Linh Đan đỡ tay
-Đừng chạm vào ta…ngươi đã lâu ta k nhìn giờ ngươi thành thiếu nữ thế này thật sự kinh khủng…ta phải gặp Điện Hạ…k thể nào
Linh Đan cau mày rồi nhìn Hoàng Hậu rời đi
-Hoàng Hậu tảu hoả nhập ma à mà thấy ta lại sợ thế nhỉ
-Dạ chúng thần k dám nói gì đâu ạ
-Kệ đi,đi chơi đi…
-Kìa công chúa…
Vua và Quý Phi đang dùng trà thì Hoàng Hậu ập tới
-Điện Hạ chuyện này thật sự quá kinh khủng,công chúa có gương mặt y hệt vương phi đã chết của Vương Quân
Vua tức giận
-Em thôi đi đừng có nói linh tinh…
-Ngài chưa gặp Vương Phi của Vương Quân
-Ta cấm em nhắc đến chuyện đó ở đây,đừng so sánh con gái ta với kẻ đã chết…
-Thật sự nó có thể là kiếp sau của Vương Phi ngài nên đi hỏi diêm vương xem con bé từ đâu mà tới…
Vua tức giận tát bốp vào mặt Hoàng Hậu,Quý Phi can ngăn
-Có phải con gái cô giờ nó sống ô nhục ở ma giới nên cô muốn đứa con gái còn lại của tôi phải nhục nhã giống con gái cô không,mẹ con cô ngay từ đầu là lũ ăn hại…
-Ngài đánh ta…
-Sao ta k dám,ta nhịn cô lâu lắm rồi,cô k có tư cách gì nói chuyện với ta,đi mà lo cho đứa con vài trăm năm nay bị nhốt ở cấm cung của cô đi…
Tại Ma Giới…
Vương Quân đang đi săn ông ta làm rơi chiếc vòng của Bông ,đúng lúc công chúa Linh Đan đi xuống ma giới chơi cô nhặt được và đeo vào tay nói với tuỳ tùng
-Ôi đẹp nhỉ đúng màu ta thích,ơ nó loé sáng này
Chiếc vòng đeo vào tay Linh Đan thì sáng rực
-Công chúa chúng ta về thôi,nơi này không phải là nơi mà chúng ta nên ở lâu…
-Yên tâm chúng ta chơi chút rồi về mà…
Vương Quân cưỡi con hổ trắng ông ta nhìn tay của mình đã rơi chiếc vòng,chợt dừng lại ông ta nhìn điểm loé sáng đằng sau và biết chỗ rơi liền bảo đám tuỳ tùng…
-Đi trước đi ta sẽ quay lại ngay
-Dạ vâng…
Công chúa đang đi chợt gặp một con quỷ nhện,nó mồm miệng đầy máu khi đang cắn một người…Linh Đan bay lên rồi cười nhẹ
-Mày dám định ăn cả bổn công chúa sao,đừng mơ…
Cô dùng cây quạt của mình đánh vào con nhện nhưng nó k hề hấn,cung nữ của Công chúa bật khóc lớn
-Công chúa nó là quỷ lâu năm rồi tiên lực của người còn non nớt không đủ…
Linh Đan bay tới gần đầu con quái vật cô đạp vào nó khi nó đang vồ lấy cô cung nữ …
-Mau thả người của ta xuống ,nhanh…
Con quỷ cười lớn
-Thịt thơm thế nhỉ ta sẽ ăn nó trước rồi đến ngươi không phải vội…
Linh Đan bị con nhện quỷ hất văng ra cô ộc máu miệng ra,cung nữ hét lên
-Công chúa,con quỷ điên này mày biết đó là ai không hả?
Đúng lúc con nhện định nuốt cô cung nữ thì Linh Ngọc lại bay lên cầm quạt định lao tới chiến đấu thì từ sau bụp…con nhện bị bắn vào gáy,nó dẫy dụa…gục xuống…
Vương Quân ngồi trên con hổ nhìn khi con nhện gục xuống là Linh Đan đang bay lơ lửng với chiếc quạt trên tay…cả hai bất giác nhìn nhau…
Ông ta như chết lặng khi thấy một cô gái giống hệt bông và ông ta cũng lần đầu gặp Bông tại cánh rừng này…
Linh Đan đang bay thì mất sức cô lảo đảo rơi tự do…Vương Quân bay lên đỡ lấy cô…giây phút này cả hai nhìn nhau đột nhiên Linh Đan nói
“ Có phải tiền kiếp ta đã gặp người,hay do là ngẫu nhiên trong đời”….
Nói xong cô ngất lịm trên tay của Vương Quân người đứng đầu ma giới…
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!