Gặp Người Đúng Lúc - Tống Thị Phương Anh
Phần 5
Ánh mắt của mọi cô gái chú ý đến gã ăn mày ngày nào,cửa hàng bỗng chốc đông khách hơn chỉ vì nhiều cô gái hiếu kì đến người đàn ông câm mà lại đẹp trai,anh ta rất từ tốn khi đối diện với phụ nữ.
Ngay lúc này Thỏ cũng bắt đầu chú ý đến gã ăn mày,cô gái chú ý đến thân hình vạm vỡ của anh ta khi cởi trần vác đồ và dọn dẹp…lúc này bố của Bông chợt thấy ánh mắt của Thỏ cứ nhìn gã ăn mày,ông liền nói
-Con đang chú ý đến cậu ta
-Đâu có đâu bố
-Biểu hiện của con chính là câu trả lời,hãy quên chuyện đó đi,thích một người câm cũng như bản thân đang yêu và đối diện với một bức tường…
-Chị Bông mới là thích còn con k có thích
-Với Bông thì anh ta k chỉ là thích mà anh ta giống như là cả một bầu trời với con bé vậy ,k phải là tình yêu nam nữ đơn thuần…và bố nghĩ vs cậu ta con bé có lẽ cũng đang là một phần nguồn sống của cậu ta lúc này…
Bông ngày một trở bệnh nặng,cô nằm trên võng sau hiên nhà,gã ăn mày đi ra khẽ cầm chiếc chăn mỏng đắp lên người Bông,cô gái mở mắt…cả hai nhìn nhau nhưng anh ta vẫn vậy,luôn luôn nhìn bằng ánh mắt vô hồn…
“Cháu có lẽ sẽ không bảo vệ chú được nữa,cháu đi rồi chú phải sống thật tốt,đừng để ai bắt nạt nữa …”
Gã ăn mày lúc này cầm tay Bông và anh ta lắc đầu như có vẻ ý là Bông sẽ không sao…
“ Cháu và chú gặp nhau cách đây 12 năm,cả kí ức tuổi thơ của cháu đều có chú chứng kiến,cháu vui lắm.Hôm nay cháu sẽ dành hết những lời từ đáy lòng mình mong rằng dù ở bất cứ đâu cháu cũng sẽ luôn dõi theo chú”
Bông ho ộc ra máu bắn hết vào người gã ăn mày,cô vội lấy tay xoa ,gã ăn mày lắc đầu rồi ôm tay Bông cúi đầu…
“Đêm hôm đó kẻ muốn hại chú chúng có năng lực gì đó,nói ra có lẽ sẽ k ai tin đâu nhỉ nhưng đó là sự thật,chú từ đâu tới ,tại sao chúng lại muốn hại chú là những điều mà cháu muốn hỏi nhưng rồi cháu nghĩ điều đó k quan trọng.Chú là ai k quan trọng,quan trọng là trong lòng cháu chú là cả một bầu trời lớn,một người mang đến hơi ấm cho một cô bé mất mẹ cô đơn như cháu,cám ơn chú vì tất cả”
Câu nói đó khiến gã ăn mày đỏ mắt ,anh ta ú ớ như muốn nói
-Ư…ư…
-Chú gọi dc chữ Bông không…
-B..b…ô…ông
Bông ôm lấy cổ gã ăn mày cô cười trong hạnh phúc
-Chú giỏi lắm,chú đã gọi được tên cháu rồi …
Gã ăn mày tay khẽ chạm lên tóc Bông…Thỏ đứng ở phía xa nghe thấy tất cả mọi chuyện,cô ta biết Bông đang gặp vấn đề…
Kể từ sau phút đó…gã ăn mày đi đâu làm gì miệng cũng tập nói chữ Bông…đi tắm cũng tập nói liên tục khiến bố Bông cảm thấy xót xa cho gã ăn mày và cho chính con gái ông…
Cô công chúa Linh Ngọc của Tiên giới tò mò đến quán phở mà các cô gái trần gian hay lui tới,cô lân la hỏi một người
-Quán này tại sao lại thu hút khách nữ vậy
-Còn ai vào đây nữa nhìn đi
Công chúa nhìn thấy gã ăn mày đang xào xáo bên trong,gương mặt lạnh tanh với vẻ mặt đầy nam tính cùng thân hình bốc lửa cũng thu hút công chúa…
Bông tay run bần bật ,cơn đau như phá huỷ nội tạng cứ dày vò…cô nhìn mình trước gương…bác sỹ nói cô k thể sống 1 tuần vậy mà cô đã sống được 3 tháng…gương mặt Bông hốc hác nhìn như một cái xác khô gầy gò xanh xao…cô đứng dậy mặc chiếc váy trắng và đeo khuyên tai,môi tô chút son…bước xuống dưới nhà…
Gã ăn mày đang xào nấu bỗng ngạc nhiên khi thấy Bông ăn mặc xinh xắn ,Bông nở nụ cười tươi khi thấy gã ăn mày rồi nói với bố
-Bố cho con mượn chú ấy một ngày nhé
-Con muốn đi đâu để bố đưa đi…
-Con muốn đi chơi thôi,bố đừng lo có chú ấy ở bên rồi,chú ấy sẽ bảo vệ cho con…phải không?
Gã ăn mày mỉm cười …Bông đưa gã ăn mày đến khu vui chơi rồi nắm tay anh ta khiến anh ta ngạc nhiên
-Hôm nay phải chơi hết mình nhé…
Bông vẫn nở nụ cười tươi…
Tại Ma Giới…
Thứ phi biến thành bố của Bông trước mặt Vua
-Sao nào em giống không?
-Xuất sắc,giờ chỉ cần bỏ thứ này vào thứ mà hắn uống ,hắn sẽ vĩnh viễn k thể trở lại ma giới
-Cho hắn làm người bình thường liệu có
-Ta nói rồi ta k thể giết hắn được ,ta chỉ có thể để hắn kết thúc duyên phận với ma giới,vĩnh viễn k thể trở về…
-Em xin nghe,hắn đã thoát chết mấy lần nên em cũng k ép ngài phải làm vậy nữa,em biết ngài khó xử nên lần này em đích thân lẳng lặng đi giải quyết mọi việc
-Ta tin ở em
Thứ phi khi ra ngoài cô ta đánh tráo thuốc,cô ta đổi loại độc dược mạnh nhất chứ k phải là thuốc huỷ đi tà pháp của Vương Quân…miệng cô ta nói khẽ “ Em xin lỗi điện hạ,em k thể để hắn sống,k thể liều vì tương lai,nếu hắn k chết thì chúng ta sẽ chết…k thể để hắn sống được”…
Thứ phi đã tự ý đổi thuốc …
Chơi cầu trượt Bông hét lớn khiến gã ăn mày cũng vui lây…cô thở
-Chú có vẻ chẳng sợ trò nào nhỉ…
Gã ăn mày cười khẽ…
Bông đi xuống lảo đảo ,anh ta liền lo lắng cau mày
-K sao đâu cháu ổn mà ,đi nhiều nên mệt,ở kia có hàng cây đẹp quá chú ra chụp cho cháu vài kiểu ảnh nhé…
Gã ăn mày gật đầu trong vui vẻ
Công chúa Linh Ngọc cứ lẽo đẽo đi theo Bông và gã ăn mày…đúng lúc người cậu thứ hai xuống trần tóm gọn
-Linh Ngọc cháu định đi chơi đến bao giờ nữa
-Cậu…cậu làm cháu giật mình
-Gì mà cứ thập thò như rình mò ai vậy
Đúng lúc Bông và gã ăn mày đi ngược lại,Linh Ngọc xấu hổ quay mặt vào cậu…Gã ăn mày đi qua người cậu và gã ăn mày chạm mặt,người câụ vội tóm tay cháu gái
-Linh Ngọc cháu đi theo người đó
-Vâng
-Tại sao
-Cháu thích mà tại có bạn gái rồi nên vẫn hơi tức đi theo xem sao
-Đừng gây rối nữa về ngay cho cậu
-Nhị Tôn à sao người khó tính vậy ,k lẽ thích một người phàm cũng k dc
-Hắn k phải người phàm đừng có dây vào
-Vậy đó là ai
-Là ai còn lâu mới nói
-Thế còn lâu cháu mới về
-Cháu…được rồi cấm k dc nói nhé k mẹ cháu biết là chết dở…
-K cháu k nói đâu,cậu quen à nếu kp người phàm thì là ai
-Là Vương Quân người đẻ ra ma giới
Nói phát sấm chớp đoàng khiến Nhị Tôn giật mình ngẩng lên trách thần sấm “ chán cái bố thần sấm chán k đánh,lúc người ta đang kể chuyện lại đánh”…
-Vậy cháu càng thích
-Ôi dời ranh con này bố mẹ cháu còn k dám dây cháu lại thích là sao ,về về về
Nhị Tôn kéo Linh Ngọc trở về cô ta quay lại nói
-Cháu nhất định lấy người ấy cậu chờ đấy…
Ngồi bên ghế đá,gã ăn mày và Bông cứ thế ngồi cạnh nhau mà lặng im,lá rơi xung quanh hai người…Bông nắm tay gã ăn mày cô thở thều thào có vẻ đang rất yếu…
-Cháu buồn ngủ quá nhưng k dám ngủ
Bông ngẩng lên nhìn gã ăn mày anh ta cười nhẹ
Bên trên đường phát ra lời hát
“ làm sao biết bên kia ngọn núi là nỗi đau,ôm hy vọng yêu từ rất lâu,phải cất đi từ hôm nay…”
Bông bật khóc rồi hôn lên trán gã ăn mày khiến anh ta ngỡ ngàng…cô sau khi hôn lên trán gã ăn mày thì nở nụ cười tựa cằm vào vai anh ta rồi nhìn vế phía xa…
-Chuẩn bị đông rồi chú nhớ mặc áo ấm,k dc dầm mưa cũng k dc bỏ bữa…
Bông rơi nước mắt lã chã ướt áo gã ăn mày,anh ta ú ớ nói được vài tiếng
-B…ông đừ…ng k…hóc
Bông bật cười khi nghe thấy những câu ú ớ đó có lẽ người đàn ông này đã đang cố gắng tập luyện rất nhiều…
-Cháu phải ngủ rồi…
Cô nhắm mắt tay buông thõng…lúc này gã ăn mày như chết lặng,anh ta há miệng k ngậm nổi tay run run ôm lấy Bông …anh ta cứ ú ớ gọi…
-B…ôn…g …Bô…ng ơi…
Cô gái trẻ đã chết trên tay gã ăn mày vào một ngày cuối thu…
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!