Gặp Người Đúng Lúc - Tống Thị Phương Anh
Phần 6
Gã ăn mày vào ngày cuối thu hôm đó cõng Bông đi dưới hàng cây xào xạc lá rơi…cô gái như ngủ ngon lành trên lưng anh ta…anh ta đi suốt cả chặng đường miệng chỉ gọi Bông…
Tới khi về tới cửa bố Bông đã đứng chờ sẵn vì ông sốt ruột,thấy gã ăn mày cõng cô trên lưng,đôi mắt anh ta đỏ ngàu…ông khẽ hỏi
-Nó ngủ rồi hả,thế đưa lên phòng đi
Gã ăn mày khẽ lắc đầu…
-Là sao ,thôi đưa con bé đây tôi cõng nó lên
Gã ăn mày lùi lại k đưa Bông cho bố cô…bố Bông chợt nhận ra con gái tay buông thõng,ông vội đỏ mắt
-Con bé …con bé mất rồi sao
Ông ôm miệng bật khóc ,gã ăn mày lắc đầu nói
-Bông…ng…ủ
Bố Bông khóc lớn hơn…ông chạy ra trước cửa nhà đóng cửa hàng lại…đúng lúc thứ phi của ma giới xuất hiện,cô ta đánh ngất ông rồi biến bản thân thành bố Bông…
Hoà cốc nước có pha độc cô ta mang lên phòng thấy gã ăn mày đang ngồi cạnh giường
Bông,bà ta mỉm cười khi thấy Bông đã chết rồi khẽ đi tới bên cạnh gã ăn mày
-Uống cốc nước đi,con bé đã đi rồi ,nước này rất tốt còn có sức lo hậu sự cho con bé…uống đi…
Cốc nước đặt vào tay gã ăn mày,anh ta đưa lên miệng uống ,thứ phi mỉm cười rồi quay đi…bà ta biến mất trong không gian …
Gã ăn mày sau khi uống xong cốc nước ,anh ta ôm bụng đau lăn lộn,máu dồn lên não khiến anh ta gồng đỏ mặt rồi nằm vật bên giường Bông…tay bám vào ga giường kêu ú ớ đau đớn…anh ta ộc máu miệng liên tục…tay cố bám lấy tay Bông đang nằm bất động trên giường…anh ta cố nhìn Bông rồi mỉm cười một cái và gục ngã…
Hình ảnh gã ăn mày đó nắm tay Bông ,kẻ nắm dưới sàn kẻ nằm trên đệm cả hai đều chết trong đau đớn,anh ta nhớ lại lần đầu gặp cô bé tên Bông vào 12 năm trước,hình ảnh cô bé chiều chiều mang củ khoai,cái bánh mỳ mang tới chỗ cột đèn nơi gã ăn mày đang ngồi…anh ta mỉm cười rồi nhắm mắt…
Thỏ đứng trong tolet cô ta thấy thứ phi đánh gục bố Bông rồi biến thành người giống hệt ông,cô ta sợ hãi ngồi run rẩy bên trong như k thể tin nổi lại có chuyện như vậy xảy ra…
Thần chết tới đón cả hai đi thì Diêm Vương của ma giới tới ngăn cản
-Kia là Vương Quân của ma giới các người không thể đưa đi được
Thần chết mỉm cười
-Vương Quân là con người hắn đang trong hình hài một con người thì linh hồn sẽ do ta quản lý,hắn đã chết thế nên Vương Quân của các người k còn tồn tại nữa,kiếp này của hắn đã coi như bỏ ,hắn k chết vì già,hắn chết vì bị sát hại
-Thế nên hãy để ta đưa linh hồn của Vương Quân đi trước khi quá muộn …
-Ta làm theo luật con người sẽ phải theo thần chết…
Cả hai đang tranh cãi thì Nhị Tôn xuất hiện ( cậu công chúa Linh Ngọc)…ông ta nói với Thần Chết
-Hãy để diêm vương đưa linh hồn Vương Quân đi
-Kìa Nhị Tôn người ở phe thần tiên hay yêu ma mà nói vậy
-Ta nói thì cứ làm theo đi …Diêm Vương hãy nói với Vương Quân,hắn nợ ta một mạng này sau này nhất định phải báo đáp…
Diêm Vương cúi đầu
-Tôi xin báo lại Vương Quân lời của ngài…
Thần chết biến mất ,Diêm Vương gọi linh hồn của Vương Quân nhưng thấy anh ta ngồi u buồn đau đớn nhìn vào cái xác là Bông…ông ta cúi dập đầu …
-Thần xin bái kiến Vương Quân …
Vương Quân vẫn ngồi buồn bã k phản ứng…đệ tử của Diêm Vương liền nói
-Ngài ấy đang là con người sẽ k biết địa vị của mình,hãy để uống canh mạnh bà trước khi quá muộn…nếu hồn bay phách tán Vương Quân sẽ k thể trở lại
Diêm Vương vội đưa Vương Quân tới chỗ cây cầu màu đen…một bà cụ già đang ngồi giọng nói vang cả vùng…
-Diêm Vương làm vậy k sợ đắc tội với Vua hay sao
-Ta tận trung một lòng vì Vương Quân…
-Khá khen cho kẻ trung thành như Diêm Vương,ải con người lần này là bước ngoặt lớn với Vương Quân,điều mà có lẽ cả đời ông ta cũng k ngờ được …tình yêu của con người là thứ rất đáng sợ,nhìn Vương Quân cao ngạo của chúng ta giờ trông như một đứa trẻ mất mẹ …
Bà cụ liền ra đưa cho Vương Quân bát canh màu xanh đầu tiên và nói
-Có muốn cứu cô Bông đó thì uống xong nhé
Vương Quân liền gật và uống luôn,khi uống xong ông ta thở ra làn khói màu đen …vụt biến mất…
Diêm Vương liền hỏi
-Mạnh bà Vương Quân đâu
-Nỗi nhớ quá da diết giờ Vương Quân đã hồi dần ma thuật ,cũng đã biết bản thân là ai…hãy để ngài ấy cảm nhận dc lòng tốt của cô gái đó một chút trước khi quên sạch về nhau…
Thần chết đang cười nói bên trong với đám quan quân và vợ thì đoàng…một tiếng nổ lớn vang lên…Thần chết vội vã ra ngoài thấy cổng cửa phủ vỡ vụn…giữa cổng là Vương Quân…ông ta chỉ mới đang hồi phục dần ma thuật chưa trở về bình thường…ánh mắt sắc bén nhìn Thần chết
-Ta đến đón người của mình
-Vương Quân,giữa thần tiên và ma giới đã giao kết
Ông ta rất nhanh tới bóp cổ Thần Chết và nhấc lên
-Ta nhắc lại,ta tới đón người của mình ,ngươi có thể giao nộp và báo cáo lên cấp trên hoặc vĩnh viễn k thể báo cáo gì nữa…
Thần Chết run bần bật khi ánh mắt của Vương Quân là những đốm lửa hiện lên…anh ta gào lên
-Mau đưa cô Bông đó ra đây …nhanh lên Vương Quân chờ lâu lại mỏi chân,linh hồn đấy chúng tôi vẫn nhốt vì lương thiện nên…
Thần Chết xu nịnh phủi phủi ống quần của Vương Quân…
Bông phờ phạc tay bị trói đưa ra ngoài…thấy Vương Quân Bông bật khóc
-Chú…chú ơi…
Bông lao tới ôm lấy cổ Vương Quân,gã thần chết quay ra bảo vợ
-Ôi cha mẹ ơi gì thế này Vương Quân hắn có bạn gái ,điên hết rồi.
-Giờ có xoá tên cô gái này khỏi sổ sinh tử không ạ
-Chả xoá đi hắn đến đón rồi còn gì,ta phải báo lên Ngọc Hoàng…Ngọc Hoàng ơi Vương Quân biết yêu ,loạn rồi loạn rồi…
Vương Quân khẽ chạm vuốt tóc Bông…ông ta đưa tay ra nắm tay cô…
-Đừng sợ có ta ở đây rồi…
-Chú biết nói rồi ạ…chuyện gì thế này
-Nhóc bảo vệ ta lâu rồi ,có ngày phải để cho ta bảo vệ chứ
Bông ngạc nhiên ôm miệng rồi vỗ mạnh vào vai Vương Quân
-Dã man thật đấy chú bấy lâu nay khinh cháu k thèm nói đúng không,người đang câm sao bỗng hoá nói đâu vào đấy thế này…
Vương Quân buồn bã nhìn Bông nhẩy lên vui mừng…ông ta búng tay cả hai thoắt cái đã đứng bên bờ hồ nơi có đông đúc người qua lại
-Hôm nay có pháo hoa,chú thấy cháu nói với bố rằng muốn được xem pháo hoa năm nay
-Chú rốt cuộc là ai
-Ta là ai không quan trọng,quan trọng trong lòng ta có em…
Vương Quân trong chiếc áo dạ khoác dài lịch lãm đầy vẻ huyền bí với tay khẽ hôn lên trán Bông…Bông lúc này lại sợ lùi lại…đúng lúc pháo hoa bắn cô đánh trống lảng…
-Chú nhìn xem đẹp quá kìa…
Vương Quân nắm tay Bông thật chặt…
-Em nhất định phải sống thật hạnh phúc,hãy đeo thứ này bên người ,đeo nó là coi như ta đang ở bên em
Vương quân đeo vào tay Bông sợi dây đỏ…
-Chú đừng gọi vậy xa lạ lắm,hãy gọi cháu là Bông đi mà…mà chú đi đâu cháu có hạnh phúc hay không một phần là có chú,có chú là cuộc đời này cháu hạnh phúc…
Vương Quân cau mày khẽ cười xoa tóc Bông
-Quên ta đi và phải sống hạnh phúc…ta sẽ làm cho em quên đi tất cả …
Tay Vương Quân đặt lên trán Bông,Bông gạt tay
-Không …cháu k muốn quên chú,cả đời này cháu k muốn quên chú
Bông nói lớn Vương Quân với tay ôm lấy Bông thật chặt,ông ta bật khóc…
-K quên sẽ đau khổ dằn vặt bởi vì ta k thể ở bên em được…
-Cháu sẽ chờ chú bận đi đâu cháu cũng sẽ chờ…
-Ta hiện tại vẫn còn có thể nhớ về em nhưng ta của sau này sẽ khác…tạm biệt…
Vương Quân biến mất Bông hét lên “ Không”
Cô vừa hét thì hồn nhập về xác ,cô bật dậy thấy Thỏ và bố cô ở bên cạnh đang chuẩn bị làm lễ …cả nhà ngạc nhiên khi Bông sống dậy…cô hỏi bố
-Chú ấy đâu bố ,chú ấy đâu rồi
-Chú nào,con nói gì vậy…
Bông ngạc nhiên k không ai còn nhớ sự tồn tại của Vương Quân…
Từ toà nhà bên cạnh Vương Quân đứng nhìn Bông đi khắp các phòng trong nhà tìm anh ta…Diêm Vương cúi chào
-Vương Quân đến giờ phải đi rồi ạ…
-Ta yêu em…
Diêm Vương chứng kiến lời Vương Quân nói mà lòng ông ta cũng nghẹn lại…
Vụt biến mất tới chỗ mạnh bà còn hai bát canh Vương Quân vô tình làm vỡ bát canh màu đỏ…mạnh bà cười khẽ
-K sao ,ngài uống bát đen còn lại là được ạ.
Vương Quân cầm bát canh lên rồi lưỡng lự chưa uống…
-Ta không muốn quên cô ấy…
-Ngài phải uống thứ này để trở về…khi trở về sẽ quên đi tất cả…ngài thừa biết điều đó,ngài đang mang trái tim của con người nên sẽ có rung động.
-Ta thật sự không muốn quên cô ấy…
-Xin hãy uống đi ạ…ngài còn phải trở về đúng với địa vị của mình,thần tin sau này ngài sẽ cảm thấy ghê tởm bản thân khi làm một con người đang yếu đuối đến nhường này ạ…
Vương Quân tu ực bát canh ,ông ta bước chân xuống mặt hồ nước màu đen bên dưới…Những bóng tay quỷ tóm lấy chân Vương Quân khi anh ta uống bát canh mạnh bà,thứ quên đi tất cả …kí ức…máu…tình yêu mới chớm nở…
Nước mắt Vương Quân trong hình hài con người khẽ rơi…
Ngài ngẩng đầu lên nhìn bầu trời khẽ gọi một tiếng “ Bé Bông của ta,xin lỗi vì đã để chúng ta gặp nhau”…
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!