Gặp Người Đúng Lúc - Tống Thị Phương Anh
Phần 7
Kể từ ngày cuối thu đó cô bé Bông ngày nào đã phải chia tay gã ăn mày,một tình cảm gắn bó đã hơn 10 năm .Không ai nhớ đến gã ăn mày từ đâu đến,gương mặt ra sao,cuộc sống vẫn tiếp diễn ,chỉ có bé Bông là nhớ tất cả,nỗi đau mà có lẽ cô gái cả đời chẳng thể quên…
Thời gian trôi qua tiếp theo đã thêm 10 năm,bé Bông ngày nào giờ đã là cô giáo ,một cô giáo xinh đẹp hiền lành…
Bố Bông thở dài đặt chén nước lên bàn nói với bà ngoại của Bông.
-Con cũng có hỏi cháu nó mấy lần nhưng cháu nó chẳng yêu ai thì con biết phải làm sao ạ?
-Con gái có thì con ạ,mẹ mối cho nó mấy đám rồi mà chẳng thành công,hay con bé có vấn đề gì về tâm lý không?
-Không đâu ạ ,con bé rất bình thường mà mẹ chỉ là …
-Chỉ là gì?
-Chỉ là đôi lúc con thấy con gái con đang nhớ đến ai đó mà con chẳng thể nào diễn tả nổi.
-Sao lại chẳng thể nào diễn tả nổi hả con ,con là bố nó k lẽ nó k tâm sự gì?
-Con sẽ lựa lời nói chuyện với cháu mẹ ạ,giới trẻ bây giờ nó k thích lấy sớm đâu mẹ…
-Đấy là mấy đưa chưa công việc,đây công việc ổn định rồi mà…à thế cái đứa con riêng của cô bồ nhí của anh,anh nuôi nó lớn đoàng cái nó lấy đâu ra vốn mà giàu làm chủ cả chuỗi nhà hàng.
-Chắc của mẹ Thỏ cho nó
-Mẹ nó còn lo thân chả xong bỏ đi theo trai vứt lại cho anh nuôi thì của đâu ra mà cho,chắc đi làm gái hay ai đó đầu tư cho thôi…đấy nuôi nó lớn mà nó giàu cái nó có thèm ngó tới anh đâu,đúng là ăn cháo đá bát…
-Con vs Bông sống tự nuôi bản thân được nên cũng k mong nó báo đáp,nó sống tốt con cũng mừng mẹ ạ…
Tại quán bar sang trọng…
Thỏ cùng đám bạn nhảy bay lắc trong tiếng nhạc,người yêu cô ta ôm eo hôn lên cổ Thỏ
-Em thơm lắm
-Thật không?
-Thật mà
Anh ta vừa mút cổ cô ta thì Thỏ lùi lại cô ta gạt phăng gã người yêu khiến hắn ngã ra…Thỏ đột nhiên bỏ chạy,vào tolet cô ta rửa sạch cổ và cảm thấy ghê tởm gã đàn ông hôn cô…rồi cô ta nghĩ tới Vương Quân…
Thỏ nhớ lại 10 năm trước…
Vương Quân có gặp riêng cô ta
-Ta sẽ k xoá kí ức của cô,hãy thay ta chăm sóc cho Bông…
-Anh nói được rồi ạ…anh là ai vậy?
Diêm Vương đứng sau nói
-Đây là Vương Quân của ma giới ,thế giới mà cô chưa hề biết tới ,ngài ấy đang trải qua kiếp nạn làm con người …giờ chủ nhân của tôi có ý nhờ cô chăm sóc cho cô Bông …đây là số tiền mà Vương Quân muốn nhờ cô sau khéo léo đưa lại cho cô ấy …
Một chiếc xe tải nhỏ xuất hiện,Diêm Vương mở ra bên trong chứa đầy những bao tải tiền,Thỏ ôm miệng…Vương Quân nói
-Hãy thay ta chăm sóc thật tốt cho cô ấy,số tiền này ngươi cũng có thể lấy để phát triển sự nghiệp của đời mình,số còn lại hãy đưa cho cô ấy giúp ta…ta biết rằng thế giới của con người nếu k có tiền sẽ khó sống,ta muốn cô gái của ta cả đời sẽ k phải lo nghĩ về tiền…
Nói xong Vương Quân vụt biến mất,Thỏ gục bên chiếc xe tải…
Trở lại nhà vệ sinh trong quán bar,Thỏ nhìn vào gương rồi lầm bầm …
“ Vương Quân của ma giới,tại sao người anh ta thích k phải là mình,tại sao luôn là nó,tại sao nó luôn có những điều tốt nhất,tại sao”…
Thỏ nhìn vào gương vừa khóc vừa cười rồi tự mỉa mai bản thân,cô ta thật ra đã để ý gã ăn mày từ lâu…
Tại Tiên Giới
Bữa tiệc bàn đào diễn ra…
Ngọc Hoàng nói giọng vang trời
-Công chúa Linh Ngọc của ta hôm nay sinh thần nên các ngươi cứ tự nhiên dùng bữa,thiên đình sẽ tổ chức long trọng 3 ngày ba đêm…
Hoàng Hậu mỉm cười
-Ngài chiều con quá rồi đấy ạ
-Con gái rượu mà lại không chiều thì chiều ai bây giờ nhỉ…
-Con nó cũng đến tuổi gả chồng rồi ấy chứ
-Trong đất trời này k ai xứng với con gái của ta hết
Hoàng Hậu bật cười
-Xem ngài kìa con đã lớn rồi đó ạ…
-Linh Ngọc ta nói có đúng không,đất trời này chưa có nam nhân nào khiến con chú ý đúng không?
Linh Ngọc giờ đã là thiếu nữ trưởng thành xinh đẹp…khẽ đặt ly rượu xuống bàn cô đáp
-Có ạ ,con có người trong lòng từ lâu
-Là ai,chỉ cần con thích cha nhất định ép hắn phải phục tùng con…
Mọi người cười ồ lên …Linh Ngọc cười nhẹ
-Con thích Vương Quân của ma giới,nếu có thể xin cha tác thành
Ngọc Hoàng đang uống rượu chợt sặc,ông ta cau mày,các quan khách ,các vị thần tiên đều tắt cười…
-Con nói cái gì?
-Con thích Vương Quân ạ
-Con có biết ông ta bao nhiêu tuổi không
-Cha từng nói tuổi tác không quan trọng,cha cũng hơn mẫu hậu đến cả vài ngàn năm tuổi đó thôi…
-Nhưng ông ta còn trên mức tuổi của ta bao nhiêu con biết không,hơn nữa thần tiên và yêu ma là k thể đến bên nhau,con còn nhỏ chưa hiểu chuyện.
-Con nhất định lấy Vương Quân.
-Câm miệng
Hoàng Hậu liền nháy mắt con gái rồi xoa Ngọc Hoàng
-Con nó chỉ đùa cho vui thôi,nay sinh thần con xin người đừng căng thẳng
-Là ai làm mọi việc căng thẳng,nếu nó thích Vương Quân thật thì tất cả là lỗi của em…
Hoàng Hậu thở dài nắm tay con gái ra bên ngoài
-Con có biết bản thân nói gì không?
-Con biết mẫu hậu xin đừng nghĩ con là trẻ con nữa,con chỉ thích Vương Quân…
-Đây là lý do mà con từ chối các chàng trai tới tìm hiểu phải không,con biết Vương Quân là người thế nào không,ông ta k màng đến phụ nữ con phải hiểu như vậy…
-Như vậy càng là người chung tình,người tốt…
-Con gái ai cũng được trừ ông ấy…
-Con k xứng hay sao mẹ
-Không phải con không xứng mà là k thể ma và tiên khác nhau k thể dung hoà…mẹ xin con đấy tỉnh táo lên cho mẹ…mà con gặp ông ta khi nào,mẹ còn gặp đúng 2 lần …
-Bí mật ạ
-Giờ còn bí mật với cả mẹ nữa…từ bỏ ý nghĩ đó ngay cho mẹ…
Linh Ngọc đứng buồn bã nhìn về phía xa…
Tại Ma Giới…
Chiếc ghế bên trên vị trí cao hơn ghế ngồi của Vua khiến thứ phi thấy khó chịu…một cơn gió đen lùa tới…Vương Quân trong bộ áo vest đen ngồi trên lưng một con hổ…bên cạnh là con bạch xà khè khè miệng của nó xuống dưới …Vương Quân bên cạnh trán có hình rồng với mái tóc trắng ,ông ta ánh mắt màu đỏ nhìn xuống bên dưới,bên dưới hô vang…
“ Vương Quân mãi mãi trường tồn vạn năm hùng mạnh”
Vua ngồi bên dưới cũng biết ma giới vẫn luôn coi Vương Quân mới là người ở vị trí cao nhất,được tôn sùng nhất…ông ta đon đả
-Hôm nay tròn một ngàn năm ngài trao lại quyền lực của ma giới cho thần,cám ơn đã tới bữa tiệc nhỏ này…
Bên trên Vương Quân nói vang vọng khắp hoàng cung của ma giới…
-Thời gian cũng thật nhanh,mong rằng ngàn năm sau ngươi cũng sẽ gánh vác tốt ma giới như hiện tại…
-Thần sẽ k phụ kì vọng của ngài đâu ạ…nào tiếp tục múa hát biểu diễn cho Vương Quân thẩm nào…
Vương Quân tựa tay lên thái dương rồi tì lên con hổ,ông ta nhắm mắt ngủ …
Thứ phi sau khi về phụng phịu
-Ngài đường đường là Vua mà vẫn phải xưng thần với Vương Quân…
-Đừng nói vớ vẩn nữa,sống đến hiện tại là may rồi,em nghĩ ông ta k biết chuyện chúng ta làm chắc.
-Sao mà biết được
-Biết đấy,biết rõ lắm chỉ là ông ấy coi thường chuyện mà ta đã làm,ta thật xấu hổ khi đứng trước Vương Quân…
Thứ Phi ngồi bịch xuống ghế với gương mặt thất thần…
Vương Quân đi trong hoàng cung,bên cạnh lúc nào cũng có bạch hổ và bạch xà đi bên cạnh…chợt gặp một người phụ nữ đã già …bà cúi đầu chào rồi đi lướt qua…Vương Quân khựng lại nói
-Mẹ định k nhìn con đến khi nào ?
-Ta chỉ là mẹ nuôi,nào dám k nhìn Vương Quân…
-Mẹ làm con rất khó xử…
-Ta đủ già để chết ,ta k muốn sống nữa khi thấy đứa con mà ta đưa về ngày càng đóng cửa tâm hồn ,sống chìm đắm trong cô độc…chỉ cần Vương Quân nạp thiếp thôi cũng được,người mẹ này có chết mới cam tâm…
-Con k có thời gian nghĩ đến chuyện nam nữ ,lại phụ lòng của mẹ rồi…
Ông ta vụt biến mất…
Mẹ Vương Quân là người chỉ nhặt được anh ta về nuôi dậy ,k phải người sinh ra anh ta…bà cả đời đi tìm hướng để Vương Quân lấy vợ nhưng đều thất bại…
Chợt bà gặp Diêm Vương
-Diêm Vương đó à
-Thần xin kính chào Thái Hậu
-Miễn lễ…miễn lễ,ta hỏi này
-Dạ vâng xin người cứ hỏi ạ
-Đợt trước Vương Quân lịch kiếp có gặp cô gái nào trên đó không,đợt nó đi lịch kiếp ta lại đang đi du lịch châu âu mới khổ…về thì nghe kể là lịch kiếp xong rồi…
-Dạ vâng
-Sao lại dạ vâng có gặp cô gái nào không?
-Dạ …cái này…thần k dám nói vì chuyện đã qua rồi ạ…
-Nói nhỏ ta nghe thôi…đi mà xin ngươi đấy
Mắt Thái Hậu lấp lánh khiến Diêm Vương nổi da gà liền nói ra
-Có gặp ạ ,có gặp
-Thế ở đấy là vợ chồng à
-Dạ không,là bạn bè ạ
-Bạn bè cái của khỉ
-Đợt r Vương Quân lịch kiếp làm ăn mày lại còn câm nữa ạ
-Ôi dồi dã man thế cơ à
-Dạ vâng ạ ,lần này dã man thật ạ,cô gái ấy mang cơm đến suốt 10 năm…
Nghe kể xong Thái Hậu khóc như mưa …
-Thôi đừng kể nữa ta khóc nhiều mai mắt xưng xấu lắm…thật là cô gái đáng để nâng niu…bảo sao Vương Quân khi đó là con người k yêu mới là lạ
-Dạ vâng trước khi biến mất còn nói “ Ta yêu em”…
-Dã man ,con trai ta lời nói tình cảm như phim hô ly hút
-Dạ phim hàn đúng hơn ạ
-À phim hàn nhỉ,được ta sẽ đi đón cô gái ấy,ở đây 10 ngày bằng ở đó 10 năm rồi còn đâu
-Dạ vâng cô ấy vẫn nhớ tất cả đấy ạ,cô ấy xin k xoá kí ức…
-Khổ thân,cái thằng Vương Quân kia nó quên rồi còn người chưa quên mới khổ …
-Dạ
-Mai ta đi đón
-Gì cơ ạ…
-Ta sẽ nạp cô gái đó làm vợ Vương Quân,ta k tin lần này k dc
-Dạ khó đấy ạ,giờ ngài ấy đâu phẢi con người
-Phải thử mới biết được,mà thôi sốt ruột đi đón luôn…ta đi đón vợ về cho Vương Quân…
Thái Hậu cười vang cả hoàng cung,Diêm Vương thấy sợ nụ cười của Thái hậu vì bà nổi tiếng lắm trò nhất Hoàng Cung này…
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!