Gặp Người Đúng Lúc
Phần 10
Ở quán bar lần đầu chúng tôi gặp nhau, tôi với Quân ngồi trên quầy rượu cạn hết ly này đến ly khác. Trong lòng tôi thật sự rất nặng nề nên chỉ tập trung uống rượu mà không nói gì, mãi sau khi tôi định uống đến cốc thứ tám thì Quân đột nhiên vươn tay ra, giữ lấy chiếc ly trên tay tôi:
– Uống thế đủ rồi.
– Không, chưa say mà, cho tôi uống thêm đi.
Anh ta kiên nhẫn nhắc lại một lần nữa:
– Uống thế đủ rồi, về thôi.
– Tôi chưa muốn về, tôi muốn ở đây. Chỗ này… đúng rồi… chỗ này này, chỗ này là lần đầu tiên tôi với anh gặp nhau đấy. Anh có nhớ không?
Tửu lượng của tôi nói chung là quá kém, thế nên lúc uống đến ly thứ năm đã bắt đầu thấy say say rồi, chỉ tại Quân không biết tôi “yếu còn thích ra gió” nên mãi đến ly thứ tám mới chịu can tôi.
– Cô say rồi đấy. Đứng dậy đi, tôi đưa cô về.
– Say một hôm cũng tốt chứ sao? Hôm trước say nên mới gặp anh còn gì? Tôi mà không say, còn lâu mới thèm thuê anh đi khách sạn với tôi.
Tôi giơ tay vỗ vỗ vai anh ta, vừa nhìn vừa cười:
– Nhưng mà công nhận, anh đẹp trai thật đấy. Anh có người yêu chưa?
– Rồi.
– Tiếc thế, trai đẹp lại không đến phần tôi nữa à? Sao tôi cứ thấy ai vừa mắt là lại không tóm được thế nhỉ? Đến cả sắp được làm cô dâu rồi mà vẫn còn để xổng mất.
– Tiếc à?
Tôi lắc đầu:
– Không tiếc người như thế, chỉ tiếc thời gian với tình cảm thôi.
– Ừ.
– Anh có muốn nghe tôi kể không?
– Nếu nói được mà thấy thoải mái thì cô cứ nói đi.
Tôi cười, Quân nói đúng, nếu mà nói ra cảm thấy nhẹ lòng thì việc gì cứ phải nén hết lại, có rượu và có người lắng nghe thì tốt nhất là cứ nói ra đi.
Tôi chậm chạp kể:
– Tôi yêu anh ta từ lúc còn đi học, xem nào, lúc đó là đang học lên chuyên khoa thì phải. Nhật là người yêu đầu tiên của tôi đấy. Người ta bảo người đầu tiên thì khó quên mà.
– …
– Tôi với Nhật, Bích, học cùng nhau hồi cấp ba. Nhật là hotboy của lớp tôi nên con gái trong lớp hầu như ai cũng thích. Tôi cũng chỉ thích để trong lòng thế thôi, ai mà biết lúc tôi vừa học đại học xong, tự nhiên Nhật lại tỏ tình với tôi. Anh bảo tự nhiên được trai đẹp tỏ tình thế, mình ngu gì mà không đồng ý đúng không?
– Ừ.
– Thế là yêu nhau nhé. Yêu đúng thời gian tôi học chuyên khoa nên bận lắm, ít có thời gian đi chơi, mà chẳng mấy khi hẹn hò với nhau được một buổi cơ. Nên anh ta với Bích yêu nhau lúc nào tôi cũng không biết.
Rượu ngấm nên tôi bắt đầu nói năng không kiểm soát được, giống như tảng đá trong lòng bị đè nén quá lâu nên giờ có hơi men vào lại muốn trút hết ra.
Từ khi bị hủy hôn đến giờ, tôi từng nghĩ mình sẽ chỉ buồn một ngày, sau đó cố làm cho bản thân bị cuốn vào công việc để bận không nghĩ được gì. Đêm đến leo lên giường đi ngủ cũng quá mệt nên chẳng còn sức đâu mà nhớ đến ai.
Thế nhưng, cứ tự lừa dối những người xung quanh và cả chính bản thân mình suốt thời gian qua khiến tôi thật sự rất mệt. Cứ tích tụ mãi, tích tụ mãi, đến hôm nay gặp lại những người cũ, xảy ra những chuyện mất mặt thế này, tôi không muốn còn giả vờ nữa. Tôi cũng muốn được thoải mái đau buồn như ai.
Tôi tự hỏi rồi lại tự trả lời:
– Bích người mà khi nhà tôi có chuyện, lúc nào nó cũng ở bên cạnh động viên tôi đấy. Mười năm rồi, chơi với nhau đúng mười năm, thế mà nó …
Tôi nói đến đây thì bỗng nhiên cổ họng hơi nghẹn lại, lắc đầu không muốn tiếp tục nữa.
Thực ra điều khiến tôi tổn thương nhất cho đến bây giờ không phải là tình yêu mà là tình bạn mười năm, người bạn thân duy nhất hồi phổ thông của tôi đã phản bội mình.
Một người đã cùng mình lớn lên, cùng chia nhau đồ ăn, cùng khóc cùng cười, cùng tâm sự và lắng nghe chuyện yêu đương của tôi, thế mà giờ chỉ vì một thằng đàn ông mà quay lưng lại với tất cả, đem chuyện gia đình tôi ra để sỉ nhục, đem cả nhân cách tôi ra để chà đạp.
Đến tận ngày hôm nay, chứng kiến những gì Bích làm với tôi, tôi mới hiểu được người ta nói đúng. Hóa ra nơi sâu nhất trên thế giới này chính là lòng người.
Quân lặng lẽ nhìn tôi, tôi thì nói được nhưng mà lại sợ người ta thương hại nên không dám khóc, chỉ cầm lấy ly rượu trong tay Quân rồi đưa lên miệng uống một hơi hết sạch. Lúc ấy khó chịu sắp nôn ra đến nơi rồi nhưng vẫn mạnh mồm bảo:
– Rượu ở đây đúng là ngon thật đấy.
– Ừ.
– Về thôi.
Ghế ở quầy Bar rất cao, mà hai mắt tôi thì hoa hết cả lên nên bước xuống bị hụt, tý nữa thì ngã dập mặt, may mà có Quân túm tôi lên.
Vì tôi say quá nên một tay anh ta phải ôm tôi, một tay rút ví ra thanh toán tiền. Lúc sau Quân dìu tôi ra đến bãi đỗ xe, gió lạnh bên ngoài thổi vào làm đầu óc tôi hơi tỉnh táo lại, cảm nhận được chỗ tay anh ta đặt lên eo tôi làm tôi ngưa ngứa khó chịu. Tôi mới đẩy anh ta ra rồi bảo:
– Tôi tự đi được mà.
– Yên lặng đi.
– Tôi nói thật đấy, tôi tự đi được, anh cứ ôm tôi thế này là tôi lên cơn đấy.
Quân nhíu mày, nghiêng đầu nhìn tôi:
– Lên cơn gì?
– Háo sắc. Tôi mắc bệnh háo sắc. Anh đẹp trai hơn cả người yêu cũ của tôi, có rượu vào là tôi làm càn đấy.
– Tôi tưởng cô mắc bệnh dại.
Lẽ ra độc mồm độc miệng thế này đáng bị bắn bỏ, nhưng vì anh ta quá ngon trai nên mọi tội lỗi có thể được tha thứ hết. Tôi quay sang véo má anh ta, cười tít mắt:
– Ừ. Anh tiêm phòng chưa để tôi cắn?
– Đồ…
Chẳng biết Quân định nói “đồ thần kinh” hay “đồ dở hơi”, nhưng tôi không có hơi đâu mà nghe nên không đợi anh ta nói hết câu đã kiễng chân lên, nhắm đúng má anh ta rồi cắn một miếng.
Da đàn ông lẽ ra phải thô hơn da phụ nữ, thế mà thịt trong miệng tôi có cảm giác mềm mềm mịn mịn, mát với cả thơm nữa, tôi thích nên càng ra sức cắn mạnh. Quân cũng không đẩy tôi ra, anh ta không phản kháng mà chỉ lặng lẽ đứng im một chỗ cho tôi cắn.
Tôi cắn một lúc mới hài lòng buông ra, ngẩng đầu nhìn hai hàm răng của mình in trên gò má của Quân thì sung sướng cười:
– Nếu chưa tiêm thì đi tiêm Globulin ngay. Còn không thì đợi ủ bệnh từ 3 đến 12 tuần, đến lúc phát bệnh lên thì cũng giống tôi đấy.
Trong đêm tối, ánh mắt anh ta như có đốm lửa nhìn tôi, tôi thì say đến mờ mịt nên chẳng cảm nhận được gì, lát sau chỉ nghe tiếng Quân nặng nề thở hắt ra một tiếng, sau đó không nói không rằng câu nào đã cúi xuống bế ngang người tôi lên.
Tôi vẫn ngơ ngơ, tròn xoe mắt bảo:
– Tự nhiên bế tôi làm gì? Bế thế người ta nhìn đấy. Bỏ tôi xuống đi.
– …
– Này, bỏ tôi xuống.
– Trật tự ngay trước khi tôi tiêm thuốc dại cho cô.
– Tiêm á? Anh làm gì có kim tiêm ở đây? Anh định tiêm kiểu gì?
Quân không thèm trả lời mà chỉ lạnh lùng bế tôi, nhét vào trong xe, sợ tôi vùng vằng ngồi không yên, anh ta còn rút dây an toàn, cài chặt lại cho tôi khỏi cựa quậy.
Tôi ấm ức phản đối:
– Tự nhiên nổi điên cái gì thế?
– Ngủ đi.
– Nhưng tôi không buồn ngủ.
– Một là cô ngủ ngay, hai là tôi ném cô xuống đường.
Tất nhiên là tôi say nhưng vẫn không ngu đến mức đi bộ về vào thời điểm này, thế là đành phụng phịu ôm con chó rồi co chân lên ghế, cong người như con tôm rồi nhắm mắt ngủ.
Không biết tôi ngủ qua bao lâu, chỉ biết một lúc lâu sau đó tự nhiên lơ mơ thấy xe không chạy nữa, tiếp theo hình như có người giơ tay vuốt tóc tôi.
Tay người đó rất mềm và ấm, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm lên mặt tôi rồi khẽ vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán tôi, đem giắt vào mang tai. Tôi ngứa nên khẽ cựa, lẩm bẩm bảo:
– Em ngủ tý, đang buồn ngủ mà.
– Ừ. Ngủ đi.
Sau đó, tôi lại thấy người mình được bế lên, đặt lên giường rồi tiếp theo thế nào thì chịu, say quá không nhớ nổi nữa. Sáng hôm sau tỉnh dậy thì đã thấy đang nằm trong phòng của mình rồi, đầu óc thì đau như búa bổ, vật vã mãi mới bò dậy đánh răng rửa mặt được, vừa xuống đến nhà thì thấy bố mẹ đã nấu một nồi cháo nóng chờ tôi.
– Ăn cháo đi rồi hãy đi làm con.
– Ơ… sao tự nhiên hôm nay mẹ lại nấu cháo hành thế?
– Qua uống nhiều rượu còn gì, ăn cháo cho đỡ xót ruột.
Bình thường mẹ tôi mà biết tôi uống rượu, kiểu gì cũng mắng tôi, bảo uống rượu sẽ làm ảnh hưởng tới thần kinh rồi sau này run tay, không cầm được dao mổ. Thế mà lần này tôi say tối tăm mặt mũi thế cũng chẳng nói gì, còn tốt bụng nấu cháo hành hoa cho tôi.
Tôi cầm thìa cháo lên, định ăn nhưng nghĩ thế nào lại đặt xuống:
– Hôm qua… anh Quân đưa con về à mẹ?
Bố tôi dạo này ở nhà thường xuyên hơn nên chắc tối qua cũng chứng kiến cảnh tôi say rượu, nghe thế mới bảo:
– Con gái con lứa, lần sau uống ít thôi. Uống kiểu gì mà say không đi được, để nó phải bế về tận nhà thế?
– Bế ấy ạ? Anh Quân bế con ấy ạ?
Mẹ tôi gật đầu:
– Bế lên tận phòng, đặt lên tận giường. Đấy, may mà nó tử tế đấy, lỡ gặp phải đứa vớ vẩn thì nó ăn thịt mày đi con ạ. Con gái mà uống say thế, con trai nó sợ chạy mất dép ấy chứ. Từ sau chừa ngay đi nhé.
Bế lên tận phòng… đặt lên tận giường… trời ạ!!!
Hai má tôi bắt đầu đỏ lựng hết cả lên, không dám nói năng gì nữa mà chỉ cúi gằm mặt ăn cháo. Lúc đó mới bắt đầu lờ mờ nhớ ra đêm qua tôi đã nói những gì, hành động những gì, cắn người ta như chó điên rồi cười sung sướng thế nào…
Không nhớ thì thôi chứ nhớ ra rồi thì xấu hổ chỉ muốn độn thổ chết đi cho xong.
Vì ngượng quá nên cả ngày hôm ấy tôi cứ suy nghĩ rồi đắn đo mãi, nghĩ giờ đụng mặt thì vẫn còn ngại cho nên đến tận hơn bốn giờ chiều, tôi mới nhắn tin cho Quân:
– Này cho tôi xin nghỉ mấy hôm nhé, tôi có việc bận, với cả ốm rồi.
Nhắn xong, chờ mãi đến tận một lúc lâu sau mới thấy anh ta trả lời:
– Cần mang rượu đến thăm không?
– Không. Anh làm như tôi là con sâu rượu không bằng ấy.
Sau đó không thấy anh ta nhắn lại nữa, mà tôi biết tính Quân không khi trả lời nghĩa là đồng ý, thế nên tan làm xong tôi không đến nhà anh ta nấu cơm nữa mà đi thẳng về nhà.
Thật ra bây giờ tôi không muốn gặp Quân vì hai lý do, một là vì tối qua say rượu làm càn quá, thà như lần trước chỉ nằm ngủ chung cả đêm thì cũng chẳng sao cả, đằng này lại làm loạn lên cắn má người ta, để anh ta phải bế về tận nhà nên tôi ngại. Lý do thứ hai là hôm qua đã để Quân chứng kiến những chuyện không hay của tôi, mất mặt quá, tạm thời không biết đối diện với anh ta thế nào cả.
Tôi định không gặp vài hôm để mọi chuyện nguôi nguôi đi đã, nhưng mà chỉ được đến ngày thứ hai đã thấy lòng cứ hoang hoải khó chịu, giống như nhớ nhung một thứ gì đó, nhưng cũng chẳng biết được là mình nhớ cái gì.
Lần thứ n Yến thấy tôi ngơ ngơ ngẩn ngẩn, khâu cho bệnh nhân mà điều dưỡng đứng bên cạnh đưa dụng cụ mỏi cả tay cũng không cầm. Nó huých vai tôi bảo:
– Chị Linh, dụng cụ kìa.
– À… ừ…
– Mấy hôm nay chị làm sao thế? Nãy bà Huyền mới mách chú Tân chị không tập trung làm việc, tý nữa thì bỏ quên gạc trong bụng bệnh nhân đấy.
– Chị bỏ quên gạc bao giờ?
– Chị không bỏ quên nhưng bà ấy thêm mắm dặm muối thế. Mà em cũng thấy chị thỉnh thoảng cũng thở dài mà, sao thế, có chuyện gì kể em nghe xem.
Tôi cúi đầu thắt nốt một đường chỉ trên da bệnh nhân, chậm chạp trả lời:
– Không sao đâu. Thỉnh thoảng nghĩ mình già rồi nên thở dài thôi. Việc thì chị vẫn làm bình thường mà.
– Hay là chị vẫn tương tư cái ông bí ẩn kia.
– Vớ vẩn, làm việc đi không chị khâu luôn mồm mày đấy.
– Em còn lâu mới sợ. À mà lúc nãy mọi người vừa nhắc tý nữa cuối giờ ở lại tý để giao ban khoa đấy nhé, chị đừng chuồn về sớm đấy.
– Sao tự nhiên lại giao ban nửa chừng nửa vời thế nhỉ?
– Em không biết. Hay là bà Huyền tơn hớt với chú Tân nên giờ họp để kiểm điểm chị nhờ.
– Ừ, thế chị mày chuẩn bị tinh thần ăn chửi đây.
Bận rộn đến tận năm giờ chiều, mọi người về khoa giao ban, chú Tân không nhắc gì đến chuyện của tôi mà chỉ bảo:
– Mùa này đang chuẩn bị giao mùa, dịch bệnh nhiều, sở y tế tổ chức chương trình hỗ trợ khám chữa bệnh miễn phí cho người dân vùng sâu vùng xa, những người không đến trực tiếp bệnh viện để khám chữa bệnh được. Khoa mình cử hai người đi với đoàn nhé.
– Vâng ạ. Đi mấy ngày hả chú? Huyện nào ạ?
– Đi một tuần, lên Vàng Ma Chải ở Lai Châu.
Mọi người không biết đó là đâu nhưng nghe thấy Lai Châu, Vàng Ma Chải với cả Mù Căng Chải là thấy xa tít mù lắm rồi. Vùng sâu vùng xa đi xe lên đã khó, ở trên đó cả tuần giống như kiểu cách xa với thế giới văn mình, mọi người còn xầm xì bảo dễ bị bỏ bùa nữa, nên hầu như ai cũng không muốn đi.
– Khoa mình có ai đi không nhỉ? Ai tình nguyện thì đăng ký để lên danh sách nào. Ngày kia đi sớm rồi.
Cả khoa im phăng phắc, tôi cũng không nói hì. Thật ra nếu bình thường thì tôi cũng muốn đi để trải nghiệm nhưng mà giờ còn vướng chuyện làm osin cho Quân nên cứ đắn đo mãi. Đang ngồi đần ra suy nghĩ xem có nên đi hay không thì tự nhiên nghe bà Huyền bảo:
– Cháu thấy Linh với Yến đi là hợp lý đấy chú ạ. Hai em ấy còn trẻ, với cả cũng nên đi những chuyến thực tế thế này để lấy thêm kinh nghiệm. Vàng Ma Chải cũng không xa lắm đâu mà.
Mấy bác sĩ khác trong khoa theo phe bà Huyền cũng bảo:
– Linh với Yến đi lên đó biết đâu lại kiếm được một anh trai bản đem về ấy chứ. Đằng nào hai đứa cũng chưa có người yêu, chuyến này đi đi.
– Đúng đấy, đi vài hôm rồi về. Trẻ nhất khoa còn gì, xông pha mạnh vào.
Chú Tân nghe thế mới quay sang hỏi tôi:
– Linh với Yến có đi được không? Đi có một tuần cũng không lâu lắm đâu, đi thử đi xem vùng cao thế nào.
Con bé Yến có vẻ không thích nhưng cũng không dám thể hiện ra ngoài, tôi thì nghĩ mọi người đã nói thế, mình còn trẻ, mình đi một chuyến vừa để trải nghiệm, vừa để giúp người dân vùng cao cũng chẳng sao cả. Thế nên tôi gật đầu:
– Cháu đi được chú ạ. Cháu đăng ký đi ạ.
– Ừ đấy, thanh niên trẻ phải thế. Thế Yến có đi được không?
Yến thấy tôi đi nên cũng đành phải bảo:
– Vâng ạ, cháu đi được ạ.
– Ừ, thế chú báo lên đoàn. Hai đứa sắp xếp đi rồi ngày kia xuất phát sớm nhé. Lịch là bốn giờ sáng tập trung ở bệnh viện rồi bắt đầu đi.
– Vâng ạ.
Sau khi tan họp, Yến cứ lẩm bẩm phụng phịu với tôi mãi, nó bảo bà Huyền cố tình đì tôi với nó, ép hai đứa tôi phải lên vùng cao để trai bản bỏ bùa. Tôi thì chỉ cười:
– Mày thích trai còn gì, lên đấy đầy trai chưa vợ. Tha hồ mà hốt.
– Em thèm vào, em thích soái ca làm tổng giám đốc hoặc ít nhất cũng phải làm trưởng phòng, mặc vest vừa như in, đẹp trai cao một mét tám trở lên, lạnh lùng nữa thì càng tốt.
– Xem phim ngôn tình ít thôi.
– Em nói thật đấy.
– Rồi rồi. Cứ đợi đấy, đi chuyến này về rồi quăng chài thả lưới sau cũng chưa muộn. Giờ đi mua dần đồ đạc để ngày kia đi đi.
– Mua gì được chị nhờ? Giày bệt này, đồ ăn vặt này, kem chống nắng, khăn mặt các kiểu à?
– Ừ, nhớ mua cái khăn tắm to vào, phải ra tắm ở suối đấy.
– Huhu, em ghét chị.
Ngày hôm sau, tôi gấp hết đồ đạc vào một valy nhỏ để chuẩn bị cho chuyến đi Vàng Ma Chải, xong xuôi trèo lên giường đi ngủ mới nhắn tin cho Quân:
– Tôi phải đi làm bác sĩ tình nguyện một tuần. Khi nào về tôi đến nấu cơm cho anh nhé.
– Ừ.
– Mấy hôm nay anh ăn gì?
– Ăn cơm.
Tôi muốn nói nhiều nhưng mà thấy Quân cứ lạnh lùng thế, lại thôi không hỏi nữa. Mấy ngày không gặp, lúc nào tôi cũng nghĩ không biết anh ta ăn gì, tối có đi làm về muộn không, thỉnh thoảng có lúc nào nhớ đến tôi không, có thèm cơm thịt băm không.
Tôi hiểu lòng mình đã có một chút rung động nên mới nghĩ đến anh ta nhiều như thế, lần này nhân cơ hội kia cũng định không gặp để xem tình cảm của cả hai sẽ thế nào. Thế mà tôi không nhắn tin trước, anh ta cũng không mở lời trước, giờ tôi hỏi thăm mà anh ta cũng hờ hững thế này làm tôi cứ thấy hụt hẫng làm sao ấy.
Giống như mình càng muốn tiến thêm một bước, người ta lại lùi về sau một bước, cuối cùng chỉ còn lại mỗi mình mình đứng chênh vênh.
Tôi thở dài, lặng lẽ tắt điện thoại rồi nhắm mắt ngủ hết một đêm, ngày hôm sau lại lạch cạch dậy từ ba giờ sáng để tập trung cùng đoàn lên Vàng Ma Chải.
Ngồi trên xe xóc nảy hơn chín tiếng đồng hồ mới đến nơi, đường lên đây khó đi đến nỗi một đứa khỏe như tôi cũng phải ôm cả bịch túi bóng nôn từ đầu đến cuối, nôn ra đến cả mật xanh mật vàng. Thế mà lúc đặt chân xuống Vàng Ma Chải, không khí ở đây trong lành và mát rượi khác hẳn với khói bụi ô nhiễm của thành phố, làm tôi đang mệt cũng phải tận lực hít lấy hít để:
– Thích thế, trên này đẹp thế. Trưởng bản, già làng, A Phủ ơi đẹp thế.
Yến ôm một thân cây để nôn, nghe xong cũng phải phì cười:
– Đẹp nhưng say xe gần chết chị bác sĩ ạ. Lần sau xin sở y tế cấp trực thăng để đi thôi.
– Haha.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, anh trưởng đoàn đưa cho bọn tôi mỗi người một chai nước khoáng rồi bảo:
– Mọi người chịu khó chờ thêm một lúc nhé. Đợi cả công ty tài trợ lên rồi đi cùng nữa. Từ đây vào đến chỗ khám còn mười mấy kilomet đường đất nữa cơ, xe ô tô không đi được, tý nữa phải đi xe ngựa.
– Ơ sao lại có công ty tài trợ nữa hả anh?
– Ừ, anh mới được thông báo tối qua thôi. Có công ty biết được chương trình nên đề nghị tài trợ tiền, thuốc, vật tư y tế với cả quà phát cho người dân đến khám nữa. Sáng nay lúc thông báo lên trên này dân thích lắm, bảo đi khám còn có quà nên giờ họ đã xếp hàng ở nhà văn hóa thôn chờ rồi.
– Công ty nào mà tốt thế nhỉ? Làm từ thiện tận tít ở vùng cao thế này.
– Đợi tý họ lên là biết, công ty họ xuất phát sau mình nửa tiếng, chắc giờ cũng sắp lên đến nơi rồi.
– Vâng.
Chúng tôi ngồi nghỉ dưới mấy gốc cây đa to, hai mươi phút sau thì thấy một đoàn xe đi đến.
Đang nghĩ bụng không biết công ty nào mà giàu thế, chơi cả xe sang lên tận vùng hoang vu hẻo lánh thế này thì bỗng dưng lại thấy có một bóng người quen quen bước xuống.
Trong lúc tôi đang đần ra nhìn thì bé Yến giật giật tay áo tôi, lắp ba lắp bắp:
– Ơ… chị… chị Linh ơi… em đang mơ đấy à?
***
Lời tác giả: Anh Quân bảo “trật tự ngay trước khi tôi tiêm thuốc dại cho cô” mà không nói anh tiêm bằng gì chị em nhỉ?
Không biết là kim tiêm bằng nhựa hay là kim tiêm dài 20cm? Hahaaa
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!