Ngân Thứ ngồi ngã lưng lên ghế trong khoang chỉ huy, chân gác chéo lên nhau, mắt nhìn bầu trời tối đen bên ngoài cửa sổ. Thật là hỗn loạn, đây là cuộc xung đột nội bộ mà anh đã cố tránh đi. Nhưng đôi khi cuộc đời lại lắm thứ trớ trêu. Anh Mi-go tóc vàng xoay xoay quân cờ vua trong một tay, tay kia đặt lên cằm. Sao mọi chuyện lại thành ra thể này chứ? Ngân Thứ luôn biết Quetz yêu Thái Dương, nhưng anh đã tưởng đó là một tình yêu giống như anh quái nhân đó đã dành cho những đứa con của anh. Meraxes, Rhaegon và Caraxai. Cái chết của chúng đã làm Quetz đau lòng, Ngân Thứ nhớ bạn mình đã không ăn không ngủ trong suốt ba ngày đêm, nhưng lần này…
Tiếng móng vuốt gõ lạch cạch trên sàn kim loại vang lên với từng bước chân của Quetz, anh bước vào khoang chỉ huy với một thoáng ngạc nhiên trong mắt. Ngân Thứ nhìn bạn mình, anh quái nhân bây giờ trông thảm hại hơn bao giờ hết. Quần áo xộc xệch, nhăn nheo và ướt đẫm mồ hôi. Tóc anh rối xù, xõa ra như một bụi cây bạc. Hai tay anh thõng xuống, đong đưa với từng bước chân một cách thiếu sức sống. Thậm chí cái đuôi dài cũng kéo xền xệt trên sàn.
Nhưng nổi lên nhất vẫn là đôi mắt của Quetz. Hai hòn hổ phách thường lúc nào cũng đầy quyết tâm, như một ngọn lửa cháy mãnh liệt, giờ tàn lụi và vô hồn. Sự ngạc nhiên nhanh chóng biến mất khi anh bước vào, thay thế bởi sự bối rối, lạc lõng và buồn bã. Ngân Thứ tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với bạn mình, không lẽ việc này đã khiến anh suy sụp đến thế.
– Buổi tối tốt lành. – Anh Mi-go nói.
– Ừ… – Một câu trả lời ngắn gọn cất lên, Quetz bước tới bảng điều khiển và ngồi thu mình, lưng dựa vào thành kim loại.
Ngân Thứ thở dài, anh ngần ngừ đưa tay lên định chạm vào anh bạn của mình, làm bất cứ thứ gì để anh cảm thấy tốt hơn. Đôi mắt hai màu chợt nhìn vào màn hình xanh vừa hiện lên, một cuộc gọi, vào giờ này? Ai có thể có được công nghệ và địa chỉ của họ chứ? Anh Mi-go bấm nút, mắt nheo lại khi bóng tối của một căn phòng hiện lên trên màn hình. Anh có thể thấy một dáng người cao đang đứng, tấm áo da gấu thõng xuống, che đi những món phụ kiện gõ vào nhau với từng cử động.
– Chúng mày sẽ phải hối hận về việc đó. – Yith ngồi xuống ghế và cầm lên một con hình nhân trông như Quetz, tay hắn giờ đã biến thành thứ giống như càng cua đỏ.
– Isu… – Ngân Thứ gầm gừ, điện chạy dọc hai cánh tay anh.
– Bọn mày sẽ hối hận vì đã phản lại tao. – Tên bệnh hoạn cầm cánh tay của con hình nhân lên. Trong sự ngạc nhiên của anh Mi-go, và sự hờ hững của Quetz, cánh tay của anh quái nhân cũng giơ lên như con hình nhân. – Bắt đầu từ thằng vô ơn này. – Một nụ cười dị dạng nở ra trên môi hắn khi hắn kẹp càng xuống, gai ngạnh găm vào tay con hình nhân và vặn.
– Isu! Dừng lại đi! – Ngân Thứ hét lên khi xương cốt trong cánh tay Quetz đang gãy vụn và vặn vẹo, anh quái nhân thì như không cảm thấy gì, quá lạc lối trong cảm xúc của mình.
– Tại sao chứ? – Hắn mỉm cười, không để ý tiếng bước chân nhẹ nhàng sau hắn. – Nó từ chối tình yêu của tao mà. – Hắn kẹp lấy cánh tay còn lại, làm tay Quetz kêu lụp rụp và gãy nát.
– Anh là đồ cặn bã, Isu. – Ngân Thứ gầm gừ, một chiếc đuôi găm vào cổ bạn mình, cố ngăn tác động của năng lực này. – Keto đã dành cả cuộc đời để giết bọn khốn như anh.
– Tao và nó giống nhau cả thôi. – Yith cười khành khạch, trên trán mở ra con mắt thứ ba, tay cầm một cây châm sắt đâm xuyên con hình nhân làm Quetz giật lên nhưng không phản ứng gì. – Cả tao và nó đều yêu say đắm nhưng vì hoàn cảnh mà phải bỏ.
– Không… – Ngân Thứ khò khè, kiệt sức khi phải cảm nhận cơn đau lan qua từ cơ thể Quetz. Anh nhìn lên một cách hằn học. – Quetz yêu Thái Dương một cách trong sáng, anh ấy yêu thằng bé nên đã từ chối tình cảm của nó dành cho mình. Anh đã không hiểu việc đó. Giờ anh sẽ không bao giờ hiểu.
– Mày định làm gì nào? – Yith rướn người ra trước, mặt thích thú trước sự đau đớn mình đang gây ra. – Tao ở cách chúng mày xa lắc xa lơ đấy.
Trước sự ngạc nhiên của hắn, Ngân Thứ cười cười, anh Mi-go ngước lên và nói:
– Không phải tôi.
Và mắt Yith mở to trong đau đớn và bất ngờ, một cái gai máu dài và mảnh đâm xuyên ra khỏi con mắt thứ ba của hắn. Khi cái gai đó rút ra, tên người da đỏ cố quay lại, miệng hắn há ra, để cho bốn cái ống dính vào nhau cố thoát ra khỏi sự chật hẹp đó. Khi hắn quay lại, hắn thấy đôi mắt đỏ ngầu đang nhìn hắn, với tất cả sự kinh tởm, căm ghét và giận dữ mà hắn không hề biết hắn sẽ thấy trong chúng.
– J-Je…
Âm thanh phát ra từ những chiếc ống bị cắt ngắn khi tơ đỏ quấn quanh đầu Yith. Với một cử chỉ dứt khoát, chúng siết chặt lại, cắt nhỏ cái đầu thành hàng chục mảnh rơi xuống sàn. Máu rút khỏi xác Yith như có sức sống, chạy vào đôi găng tay da vào đen, bị hấp thụ qua các rãnh nhỏ vào bàn tay bên dưới, cho tới không còn gì nữa.
– Tôi xin lỗi…vì đã làm cậu lo lắng, Quetz. – Jean thở dài và đá cái xác khô quắp qua một bên.
Quetz ngồi đó, để tay mình dần tự hồi phục với sự giúp đỡ của Ngân Thứ. Khi đã xong, anh quái nhân đứng dậy, loạng choạng bước về phía phòng khách. Chuyện vừa xảy ra chỉ là một loạt các hình ảnh và âm thanh mập mờ, anh không thể thấy chúng, không thể nghe chúng. Quetz giờ chỉ muốn ngủ. Cơ thể của anh trở nên nặng nề, chân anh mất cảm giác và hụt hẫng, làm cơ thể anh rơi xuống, đập vào sàn kim loại lạnh lẽo.
***
Hành động của gã nhanh nhẹn đến kỳ lạ, quá dữ dội, quá tự tin so với mọi ngày. Với các bước đi chắc chắn và uyển chuyển, hắn bước tới với sức mạnh của một con dã thú. Chỉ trong vài giây, hắn ôm lấy cậu bé tóc trắng, hai bàn tay che mắt cậu như đang đùa nghịch. Nhưng nụ cười trên mặt dường như đã khiến hành tung của gã bại lộ. Gã thanh niên nhẹ nhàng đẩy cậu bé lên giường, đôi mắt hắn chuyển đổi liên tục giữa nâu sẫm và hổ phách. Khi đôi môi của gã di chuyển trên cần cổ gầy và trắng nõn, màu sắc ngưng thay đổi. Với một cái chớp mắt, mắt của gã thanh niên giờ là hai hòn hổ phách, sáng lấp lánh như lửa.
Cậu thiếu niên cất tiếng khóc khi đôi môi di chuyển lên xương đòn của cậu, mở ra để những cái răng trắng đang nhọn dần và cái lưỡi đầy thích thú liếm da cậu. Tất cả di chuyển xuống cơ thể cậu bé, dừng lại trên những chỗ làm các bộ phận đó thích thú. Những ngón tay dài và mảnh tham gia vào vũ điệu điên cuồng của dục vọng, ngắt nhéo và yêu quý cơ thể trần trụi bên dưới. Đôi tai gã càng lúc càng dài và nhọn hơn, uống vào âm thanh của sự sợ hãi, tiếng kêu la như chạy dọc người gã, tống cả tâm hồn gã vào một hồ khoái lạc. Gã muốn cho người yêu dấu của gã thấy gã yêu cậu đến mức nào
Gã kẹp hai chân cậu giữa hai đầu gối hắn, hai bàn chân dài ra. Ngón chân cái quặp vào trong với một cái vuốt như móc câu, ngón út tiêu biến, ba ngón chân còn lại vẫn duỗi thẳng. Vảy bao phủ từ mu bàn chân xuống các ngón chân, chỉ dừng lại khi đã sát những chiếc vuốt trắng ngà quặp vào gỗ. Khi tay gã nhấc chân cậu thiếu niên và tách cặp đùi trắng nõn của cậu ra, màu sắc như chạy khỏi chúng, để lại một màu xám nhạt lan rộng lên cánh tay, cùng với các hình xăm đen chạy ngang dọc. Và gã ấn cả cơ thể vào giữa chân cậu. Hai bàn tay nhỏ nhắn đẩy vào vai gã thanh niên, cào và vặn vào da gã làm hắn cảm thấy đau. Gã không phiền, vì gã muốn cảm nhận bàn tay đó trên người mình.
Môi gã chộp lấy môi cậu thiếu niên tóc trắng bên dưới, ấn sâu vào bên trong cậu nhanh và chắc chắn. Một tiếng thở hắt trầm và run run thoát khỏi môi gã. Gã thanh niên thúc vào cùng nhịp với nhịp đập con tim đang nhanh dần của tình yêu đời hắn, cảm nhận sự chật hẹp xung quanh. Gã ngửa đầu ra sau trong khoái lạc, khi gã làm vậy, mái tóc đen dài thu ngắn lại và nhạt đi, cái đuôi trắng mọc dài ra từ sau lưng quần, cuồn cuộn cơ bắp mà mảnh khảnh và uyển chuyển. Khi gã thanh niên đã thỏa mãn, gã giải phóng vào cơ thể bên dưới, mái tóc của hắn, trước kia đen nhánh và dài đến nửa lưng, giờ óng ánh màu bạch kim và chỉ dài quá vai.
– Nói tên anh đi Thái Dương… – Gã cầu khẩn, tay ôm lấy cậu bé tóc trắng một cách dịu dàng…yêu thương…
Tiếng thở bị nghẹn và hoảng sợ bật khỏi môi cậu bé, và cái tên rời khỏi môi cậu bị dìm trong tiếng khóc:
– Keto!
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Ngân Thứ ngồi ngã lưng lên ghế trong khoang chỉ huy, chân gác chéo lên nhau, mắt nhìn bầu trời tối đen bên ngoài cửa sổ. Thật là hỗn loạn, đây là cuộc xung đột nội bộ mà anh đã cố tránh đi. Nhưng đôi khi cuộc đời lại lắm thứ trớ trêu. Anh Mi-go tóc vàng xoay xoay quân cờ vua trong một tay, tay kia đặt lên cằm. Sao mọi chuyện lại thành ra thể này chứ? Ngân Thứ luôn biết Quetz yêu Thái Dương, nhưng anh đã tưởng đó là một tình yêu giống như anh quái nhân đó đã dành cho những đứa con của anh. Meraxes, Rhaegon và Caraxai. Cái chết của chúng đã làm Quetz đau lòng, Ngân Thứ nhớ bạn mình đã không ăn không ngủ trong suốt ba ngày đêm, nhưng lần này…
Tiếng móng vuốt gõ lạch cạch trên sàn kim loại vang lên với từng bước chân của Quetz, anh bước vào khoang chỉ huy với một thoáng ngạc nhiên trong mắt. Ngân Thứ nhìn bạn mình, anh quái nhân bây giờ trông thảm hại hơn bao giờ hết. Quần áo xộc xệch, nhăn nheo và ướt đẫm mồ hôi. Tóc anh rối xù, xõa ra như một bụi cây bạc. Hai tay anh thõng xuống, đong đưa với từng bước chân một cách thiếu sức sống. Thậm chí cái đuôi dài cũng kéo xền xệt trên sàn.
Nhưng nổi lên nhất vẫn là đôi mắt của Quetz. Hai hòn hổ phách thường lúc nào cũng đầy quyết tâm, như một ngọn lửa cháy mãnh liệt, giờ tàn lụi và vô hồn. Sự ngạc nhiên nhanh chóng biến mất khi anh bước vào, thay thế bởi sự bối rối, lạc lõng và buồn bã. Ngân Thứ tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với bạn mình, không lẽ việc này đã khiến anh suy sụp đến thế.
– Buổi tối tốt lành. – Anh Mi-go nói.
– Ừ… – Một câu trả lời ngắn gọn cất lên, Quetz bước tới bảng điều khiển và ngồi thu mình, lưng dựa vào thành kim loại.
Ngân Thứ thở dài, anh ngần ngừ đưa tay lên định chạm vào anh bạn của mình, làm bất cứ thứ gì để anh cảm thấy tốt hơn. Đôi mắt hai màu chợt nhìn vào màn hình xanh vừa hiện lên, một cuộc gọi, vào giờ này? Ai có thể có được công nghệ và địa chỉ của họ chứ? Anh Mi-go bấm nút, mắt nheo lại khi bóng tối của một căn phòng hiện lên trên màn hình. Anh có thể thấy một dáng người cao đang đứng, tấm áo da gấu thõng xuống, che đi những món phụ kiện gõ vào nhau với từng cử động.
– Chúng mày sẽ phải hối hận về việc đó. – Yith ngồi xuống ghế và cầm lên một con hình nhân trông như Quetz, tay hắn giờ đã biến thành thứ giống như càng cua đỏ.
– Isu… – Ngân Thứ gầm gừ, điện chạy dọc hai cánh tay anh.
– Bọn mày sẽ hối hận vì đã phản lại tao. – Tên bệnh hoạn cầm cánh tay của con hình nhân lên. Trong sự ngạc nhiên của anh Mi-go, và sự hờ hững của Quetz, cánh tay của anh quái nhân cũng giơ lên như con hình nhân. – Bắt đầu từ thằng vô ơn này. – Một nụ cười dị dạng nở ra trên môi hắn khi hắn kẹp càng xuống, gai ngạnh găm vào tay con hình nhân và vặn.
– Isu! Dừng lại đi! – Ngân Thứ hét lên khi xương cốt trong cánh tay Quetz đang gãy vụn và vặn vẹo, anh quái nhân thì như không cảm thấy gì, quá lạc lối trong cảm xúc của mình.
– Tại sao chứ? – Hắn mỉm cười, không để ý tiếng bước chân nhẹ nhàng sau hắn. – Nó từ chối tình yêu của tao mà. – Hắn kẹp lấy cánh tay còn lại, làm tay Quetz kêu lụp rụp và gãy nát.
– Anh là đồ cặn bã, Isu. – Ngân Thứ gầm gừ, một chiếc đuôi găm vào cổ bạn mình, cố ngăn tác động của năng lực này. – Keto đã dành cả cuộc đời để giết bọn khốn như anh.
– Tao và nó giống nhau cả thôi. – Yith cười khành khạch, trên trán mở ra con mắt thứ ba, tay cầm một cây châm sắt đâm xuyên con hình nhân làm Quetz giật lên nhưng không phản ứng gì. – Cả tao và nó đều yêu say đắm nhưng vì hoàn cảnh mà phải bỏ.
– Không… – Ngân Thứ khò khè, kiệt sức khi phải cảm nhận cơn đau lan qua từ cơ thể Quetz. Anh nhìn lên một cách hằn học. – Quetz yêu Thái Dương một cách trong sáng, anh ấy yêu thằng bé nên đã từ chối tình cảm của nó dành cho mình. Anh đã không hiểu việc đó. Giờ anh sẽ không bao giờ hiểu.
– Mày định làm gì nào? – Yith rướn người ra trước, mặt thích thú trước sự đau đớn mình đang gây ra. – Tao ở cách chúng mày xa lắc xa lơ đấy.
Trước sự ngạc nhiên của hắn, Ngân Thứ cười cười, anh Mi-go ngước lên và nói:
– Không phải tôi.
Và mắt Yith mở to trong đau đớn và bất ngờ, một cái gai máu dài và mảnh đâm xuyên ra khỏi con mắt thứ ba của hắn. Khi cái gai đó rút ra, tên người da đỏ cố quay lại, miệng hắn há ra, để cho bốn cái ống dính vào nhau cố thoát ra khỏi sự chật hẹp đó. Khi hắn quay lại, hắn thấy đôi mắt đỏ ngầu đang nhìn hắn, với tất cả sự kinh tởm, căm ghét và giận dữ mà hắn không hề biết hắn sẽ thấy trong chúng.
– J-Je…
Âm thanh phát ra từ những chiếc ống bị cắt ngắn khi tơ đỏ quấn quanh đầu Yith. Với một cử chỉ dứt khoát, chúng siết chặt lại, cắt nhỏ cái đầu thành hàng chục mảnh rơi xuống sàn. Máu rút khỏi xác Yith như có sức sống, chạy vào đôi găng tay da vào đen, bị hấp thụ qua các rãnh nhỏ vào bàn tay bên dưới, cho tới không còn gì nữa.
– Tôi xin lỗi…vì đã làm cậu lo lắng, Quetz. – Jean thở dài và đá cái xác khô quắp qua một bên.
Quetz ngồi đó, để tay mình dần tự hồi phục với sự giúp đỡ của Ngân Thứ. Khi đã xong, anh quái nhân đứng dậy, loạng choạng bước về phía phòng khách. Chuyện vừa xảy ra chỉ là một loạt các hình ảnh và âm thanh mập mờ, anh không thể thấy chúng, không thể nghe chúng. Quetz giờ chỉ muốn ngủ. Cơ thể của anh trở nên nặng nề, chân anh mất cảm giác và hụt hẫng, làm cơ thể anh rơi xuống, đập vào sàn kim loại lạnh lẽo.
***
Hành động của gã nhanh nhẹn đến kỳ lạ, quá dữ dội, quá tự tin so với mọi ngày. Với các bước đi chắc chắn và uyển chuyển, hắn bước tới với sức mạnh của một con dã thú. Chỉ trong vài giây, hắn ôm lấy cậu bé tóc trắng, hai bàn tay che mắt cậu như đang đùa nghịch. Nhưng nụ cười trên mặt dường như đã khiến hành tung của gã bại lộ. Gã thanh niên nhẹ nhàng đẩy cậu bé lên giường, đôi mắt hắn chuyển đổi liên tục giữa nâu sẫm và hổ phách. Khi đôi môi của gã di chuyển trên cần cổ gầy và trắng nõn, màu sắc ngưng thay đổi. Với một cái chớp mắt, mắt của gã thanh niên giờ là hai hòn hổ phách, sáng lấp lánh như lửa.
Cậu thiếu niên cất tiếng khóc khi đôi môi di chuyển lên xương đòn của cậu, mở ra để những cái răng trắng đang nhọn dần và cái lưỡi đầy thích thú liếm da cậu. Tất cả di chuyển xuống cơ thể cậu bé, dừng lại trên những chỗ làm các bộ phận đó thích thú. Những ngón tay dài và mảnh tham gia vào vũ điệu điên cuồng của dục vọng, ngắt nhéo và yêu quý cơ thể trần trụi bên dưới. Đôi tai gã càng lúc càng dài và nhọn hơn, uống vào âm thanh của sự sợ hãi, tiếng kêu la như chạy dọc người gã, tống cả tâm hồn gã vào một hồ khoái lạc. Gã muốn cho người yêu dấu của gã thấy gã yêu cậu đến mức nào
Gã kẹp hai chân cậu giữa hai đầu gối hắn, hai bàn chân dài ra. Ngón chân cái quặp vào trong với một cái vuốt như móc câu, ngón út tiêu biến, ba ngón chân còn lại vẫn duỗi thẳng. Vảy bao phủ từ mu bàn chân xuống các ngón chân, chỉ dừng lại khi đã sát những chiếc vuốt trắng ngà quặp vào gỗ. Khi tay gã nhấc chân cậu thiếu niên và tách cặp đùi trắng nõn của cậu ra, màu sắc như chạy khỏi chúng, để lại một màu xám nhạt lan rộng lên cánh tay, cùng với các hình xăm đen chạy ngang dọc. Và gã ấn cả cơ thể vào giữa chân cậu. Hai bàn tay nhỏ nhắn đẩy vào vai gã thanh niên, cào và vặn vào da gã làm hắn cảm thấy đau. Gã không phiền, vì gã muốn cảm nhận bàn tay đó trên người mình.
Môi gã chộp lấy môi cậu thiếu niên tóc trắng bên dưới, ấn sâu vào bên trong cậu nhanh và chắc chắn. Một tiếng thở hắt trầm và run run thoát khỏi môi gã. Gã thanh niên thúc vào cùng nhịp với nhịp đập con tim đang nhanh dần của tình yêu đời hắn, cảm nhận sự chật hẹp xung quanh. Gã ngửa đầu ra sau trong khoái lạc, khi gã làm vậy, mái tóc đen dài thu ngắn lại và nhạt đi, cái đuôi trắng mọc dài ra từ sau lưng quần, cuồn cuộn cơ bắp mà mảnh khảnh và uyển chuyển. Khi gã thanh niên đã thỏa mãn, gã giải phóng vào cơ thể bên dưới, mái tóc của hắn, trước kia đen nhánh và dài đến nửa lưng, giờ óng ánh màu bạch kim và chỉ dài quá vai.
– Nói tên anh đi Thái Dương… – Gã cầu khẩn, tay ôm lấy cậu bé tóc trắng một cách dịu dàng…yêu thương…
Tiếng thở bị nghẹn và hoảng sợ bật khỏi môi cậu bé, và cái tên rời khỏi môi cậu bị dìm trong tiếng khóc:
– Keto!
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!