Khi Quetz tỉnh dậy, anh tưởng anh đang mắc nghẹn, cổ họng anh như bị quấn bởi dây thừng và anh hớp từng hơi vào. Móng tay tự cào lên ngực anh, để lại các vết xước rỉ máu, như thể việc đó sẽ làm đầy hai lá phổi anh với dưỡng khí. Đôi tai dài nhọn nghe thấy tiếng cửa mở bật ra, cùng với tiếng bước chân nhẹ nhàng của ai đó gấp gáp chạy vào.
– Anh Keto! – Tiếng của Mỹ Nguyệt cất lên khi cô xoa lưng anh quái nhân, đôi mắt đen tràn trề sự lo lắng khi anh ho sặc sụa. – Ổn rồi, em đây. – Cô nói dịu dàng, vuốt ve mái tóc rối của Quetz.
Anh quái nhân nhận ra căn phòng của mình tối om, chỉ có ánh trăng bạc chiếu qua cửa sổ, chiếu vào chiếc giường rêu nơi anh đã phóng ra. Anh nhìn xuống, hai cánh tay của anh được quấn băng, một bên hông nhói lên vì vết thương qua các vòng băng. Quetz tự hỏi anh đã lịm đi bao lâu. Vài giờ? Một ngày? Anh không biết. Anh cố điều chỉnh lại hơi thở, băn khoăn rằng Thái Dương và những người khác đã ngủ chưa.
– Thái Dương ngủ rồi ạ. – Cô gái bên cạnh anh khẽ đáp, như thể đọc được suy nghĩ của anh. – Em đã cố lắm mới dỗ em ấy về phòng được. Nhưng lạ là em ấy không khóc như mọi hôm, chỉ…rất buồn.
Quetz lắng nghe khi Mỹ Nguyệt giải thích mọi chuyện sau khi anh bất tỉnh, anh cảm nhận bàn tay của cô qua mái tóc mình. Bàn tay này cảm thấy thật khác khi không phải của Thái Dương, nhưng anh quái nhân lại hơi mừng khi đó không phải cậu. Tai anh rung lên nhè nhẹ theo từng lời của cô gái trẻ bên cạnh, tập trung vào sự tĩnh lặng trong giọng của cô. Nó mềm mại và không nhanh nhẹn như anh vẫn thường nghe. Quetz nhớ giọng nói vui vẻ thường ngày, đôi khi hơi hách dịch đó của cô, cùng cái cau mày thật chín chắn mà tinh nghịch và nụ cười đúng chất Mỹ Nguyệt. Anh không thích cái giọng yếu đuối đến mượt mà này, cùng đôi mắt lo lắng mà tập trung làm lộ những suy nghĩ sâu xa của cô.
Quetz không thích việc cô đã khác đi.
– E-em… – Anh chợt lên tiếng, dành một lúc để hắng giọng, không để ý cổ họng mình đã khô khan đến mức nào. – Em…thế nào rồi? Rất nhiều chuyện đã xảy ra hôm nay, hình như chẳng có ai thèm hỏi em và hai người kia thế nào cả.
Trước sự bất ngờ của Quetz, Mỹ Nguyệt bật cười, tuy hơi lặng lẽ nhưng phần nào cũng vui vẻ như mọi khi.
– Em ổn mà anh Keto. – Cô xoa vai anh và đỡ anh ngồi xuống. – Thái Dương mới quan trọng. Em nghĩ sao thì đâu có đáng suy nghĩ.
– Không đúng… – Anh quái nhân lắc đầu.
– Đúng vậy mà. – Mỹ Nguyệt cãi khe khẽ, bàn tay cô chợt dừng lại trên đầu Quetz, ngón trỏ gấp lại quanh một lọn tóc trắng. Cô nhìn các sợi tóc lấp lánh như ánh sao bạc, như thể nó giữ tất cả những lời giải đáp cho vấn đề. – Cả anh và Thái Dương đều bị tổn thương. Lợi và Linh buồn bực. Anh Ngân Thứ và anh Jon thì quá mệt mỏi. Anh Isu… – Giọng cô chợt chùng xuống khi nhắc tới cái tên đó, cô gái trẻ chợt lắc đầu và nói tiếp: – Người còn lại là em. Đó là lý do em ở đây với anh, Keto. Em xin lỗi vì đã làm khó dễ cho anh, nhưng em cũng muốn bảo vệ thằng bé. Anh đang cố tới nỗi tự hành hạ mình, nên đây có lẽ là điều ít nhất em có thể làm để giúp đỡ và…tạ lỗi với anh.
“Tạ lỗi”? Quetz cảm thấy cái tự đó sao đi chệch qua nơi mà nó phải nhắm tới, như thể cô muốn chọc cho anh tức điên lên. Sâu trong tâm trí anh, anh quái nhân đang muốn gào lên, rằng nếu Mỹ Nguyệt muốn tạ lỗi thì hãy để anh yêu Thái Dương theo cách của anh. Hãy để anh thổ lộ cảm xúc với cậu bé. Hãy để anh nói cho cậu biết anh yêu cậu đến mức nào. Thế nhưng những lời nói của cô cũng khiến anh không thốt nên lời, và thay vì la hét kể lể, Quetz chỉ gật đầu. Trong vài phút, họ im lặng ngồi đó, âm thanh duy nhất là tiếng ngâm nga của Mỹ Nguyệt khi cô vuốt ve mái tóc của người đàn ông bên cạnh mình.
– Mỹ Nguyệt này, – Quetz chợt thì thầm. – em có nghĩ…
– Hửm?
– Em có nghĩ là, – Anh quái nhân bắt đầu lại. – sâu trong tâm trí chúng ta rất muốn một cái gì đó, dù nó khiến ta đau đớn đến mức nào không? Người ta có thể muốn thứ gì đó dù cái suy nghĩ đó làm họ khó chịu hay thậm chí ghét bản thân không?
Mỹ Nguyệt dừng tiếng ngâm nga, tay cũng dừng vuốt ve tóc Quetz khi cô suy nghĩ cẩn thận về câu hỏi của Quetz
– Có. – Cô đáp. – Có lẽ anh sẽ không đồng ý với em đâu anh Keto, nhưng em nghĩ anh Isu không thực sự định làm hại Thái Dương. – Cô dừng lại một chút, tập trung vào dòng tư tưởng của mình rồi nói tiếp: – Hay anh hay…bất cứ ai khác.
Tay Quetz quặp vào lớp rêu trong vô thức, mắt anh như trợn trừng nhìn vào bóng tối, nơi anh vẫn có thể thấy khuôn mặt khinh khỉnh của hắn, mỉm cười thật “vô tội”. Lời của Mỹ Nguyệt làm anh tức giận, theo anh hiểu theo sát nghĩa nhất, thì Yith chẳng qua là một nạn nhân do hoàn cảnh, vô tình rơi vào dục vọng và ham muốn. Và nếu đúng là như vậy, Quetz sẽ không có ai để căm ghét, để đổ lỗi. Không có ai để quẳng cái sự bối rối, ức chế và ghê tởm vào. Và nếu anh phải giữ tất cả, dồn nén và đè lên chúng, anh sẽ ở như thế nào?
Giọng nói điềm tĩnh của Mỹ Nguyệt len qua bóng tối, tạm thời làm tiêu biến dòng suy nghĩ của anh quái nhân:
– Anh ấy chỉ phạm một sai lầm thôi anh Keto à.
Cơn thịnh nộ cuồn cuộn nổi lên như cái đuôi đang vun vút của Quetz. Anh đứng bật dậy và bước khỏi giường, tung nắm đấm vào cái khuôn mặt không còn ở đó. Anh ấn nắm đấm vào tường và rít lên:
– Phạm sai lầm là vô tình đạp lên chân ai đó, hay để một con mồi chạy mất! Những gì Yith đã làm tồi tệ hơn một lỗi lầm Mỹ Nguyệt à! Đừng có giảm nhẹ những việc làm của hắn, hay khiến những gì Thái Dương trải qua trông thật nhỏ bé! Với em ấy chuyện này sẽ không bao giờ là một lỗi lầm! Em ấy sẽ phải thức dậy mỗi sáng và thấy các vết thâm tím đó! Em ấy sẽ phải thấy chúng ta tan nát trong nỗ lực vô vọng để giúp em ấy. Thái Dương sẽ phải sống suốt quãng đời Homunculus dài dằng dặc còn lại với những ký ức đó. Yith đã phá hủy tất cả. – Quetz quay lại và gầm gừ qua từng hơi thở khó khăn. – Vì vậy đừng có nói rằng…đây chỉ là một sai lầm.
– Thái Dương mạnh mẽ hơn anh nghĩ đấy. – Mỹ Nguyệt cũng đứng dậy, nhưng giọng cô nhỏ và bình tĩnh hơn. – Anh đã thấy rồi đó, em ấy đã cứu anh, một mình chạy ra chống chọi với anh Isu, vì em ấy nghĩ anh không đủ mạnh. Anh nghĩ Thái Dương là con búp bê mỏng manh sắp ngã gục, rằng chúng ta đang chật vật giúp em ấy đứng lên. Nhưng em ấy mạnh mẽ lắm. Anh nói đúng, thằng bé sẽ phải sống với những ký ức này. Nhưng một ngày chúng sẽ chỉ còn là vậy. Một đống ký ức hỗn tạp. – Cô dừng lại lấy hơi. – Anh có mọi quyền hạn để giận Yith. Em hiểu, em hiểu mà. Anh nghĩ em không giận khi thấy anh vào đêm đó sao? Em giận lắm chứ, nhưng Thái Dương đã ngăn em lại, em ấy đã một mình cố làm anh tỉnh ra. Vì thế hãy cố nhìn mọi chuyện theo một chiều hướng khác đi anh Keto! Anh Isu không phải một con quái vật.
Từng bước chân nhanh và đầy giận dữ dậm rầm rầm lên sàn, vuốt quắp vào thảm da xé toạc chúng mỗi lần anh nhấc chân lên. Đôi mắt hổ phách của Quetz nhìn xuống Mỹ Nguyệt qua những lọn tóc trắng rũ xuống.
– Tại sao? – Anh quái nhân khẽ rít lên qua kẽ răng, dù giọng anh quến đặc lại vì nỗi buồn. – Sao em có thể ngồi đó và gọi hắn là “anh”, như hắn vẫn là một người thân thiết trong nhà này. – Trong bóng tối của căn phòng, nước mắt chảy xuống đôi gò mà xám nhợt. – Hắn là một tên hiếp dâm.
– Hắn là anh trai anh đó! – Mỹ Nguyệt hét lên, giọng cô buồn bã và đau đớn. Mắt cô đảo liên tục trên mặt Quetz, cố tìm thứ gì đó khác ngoài sự tức giận. – Sao anh có thể quên được? Sao anh có thể từ chối nhìn ra điều đó? Anh bị tổn thương nặng đến thế sao?
– Mày thật sự mù quáng đến thế hả?! – Người thanh niên lớn hơn hỏi vặn lại, đuôi đập lên sàn làm cả căn phòng như run lên. – Ngưng sống trong cái ảo tưởng bé nhỏ này đi Mỹ Nguyệt! Hãy trưởng thành lên và thấy cái bản mặt thật khốn nạn của hắn đi!
Bàn tay mảnh khảnh vươn ra trong bóng tối, đánh vào da với một tiếng “bốp” rõ to. Quetz chớp mắt trong im lặng, má anh đỏ lên và đau rát vì cú tát của Mỹ Nguyệt. Tai và mắt anh căng lên trong bóng tối, cẩn thận quan sát khi cô gái trẻ nói qua từng tiếng nấc và tiếng khóc:
– Anh mới là người phải trưởng thành lên ấy! Một người đã sống hơn ba ngàn năm như anh sao lại cư xử như một đứa con nít giận dỗi vậy?! Đừng có đổ lỗi và tự dằn vặt nữa mà hãy nhìn vào sự thật đi! – Cô đưa tay lên quệt nước mắt. – Gia đình của chúng ta chưa bị hủy hoại. Chúng ta đang chật vật…nhưng chúng ta vẫn có thể vượt qua cùng nhau. Cả anh Isu nữa.
***
Thái Dương không ngủ được, nếu cậu nhắm mắt, dù chỉ vài giây, những ký ức về đôi tay hung bạo và đôi mắt nâu của Yith sẽ ám ảnh và tra tấn tâm trí cậu. Cậu thiếu niên cố nghĩ về Quetz để đuổi những hình ảnh đó đi. Nhưng các suy nghĩ về nụ cười ấm áp của anh quái nhân và đôi mắt hổ phách đầy sự quan tâm nhanh chóng thay đổi, biến thành cái nhìn hằn học, giọng lớn tiếng và lời lẽ của anh. Thậm chí khi đang mở mắt, cậu thiếu niên tóc trắng cũng không thấy an toàn.
Cậu chỉ có thể nhìn mình trong gương, để mắt mình nhìn qua các vết thâm tím trên mặt. Và khi ánh nhìn của Thái Dương hướng xuống cơ thể đang cởi trần của cậu, cậu chỉ có thể nhớ lại cơn đau rát do bàn tay của Yith. Những ký ức đó làm cậu thiếu niên nín thở trong một lúc, không khí bị nén lại trong ngực khi cậu nhìn vào hình ảnh phản chiếu của chính bản thân. Sợ hãi và hoảng loạn một lần nữa tràn ngập trong đôi mắt tím hiền hòa, như thể vụ cưỡng hiếp lại đang diễn ra. Thậm chí khi cậu quấn tấm chăn quanh người, Thái Dương vẫn có thể thấy khuôn mặt hoảng sợ của cậu trong gương.
Chuyện gì đã xảy ra với sức lực mà cậu đã có lại lúc sáng? Hơi ấm mà cậu đã cảm thấy khi Lợi, Mỹ Nguyệt và Linh ôm cậu. Sự dũng cảm mà cậu thiếu niên tóc trắng đã bộc lộ khi bắn tên về phía Yith, cố cứu Quetz. Sự mãnh liệt cháy bỏng trong lòng và lời nói của cậu khi cậu cố làm Quetz hiểu ra tình yêu họ dành cho nhau. Chúng đâu cả rồi? Khi chỉ còn lại một mình cậu bé, sao cậu lại yếu đuối thế?
Thái Dương không muốn nhìn thấy tên nhóc sợ sệt đang nhìn lại mình trong gương. Cậu muốn thấy cậu Thái Dương nhăn mặt khó chịu Lợi bày trò hay đơn giản là kéo nhẹ tóc cậu. Cậu Thái Dương đã sập bẫy nụ cười làm người ta thấy tội lỗi của Linh, và tống vào miệng một món gì đó mà cô đã cố chế biến. Cậu Thái Dương lén mở cửa phòng Quetz và chui vào giường với Quetz mỗi khi gặp ác mộng, không nhận ra là anh đã để cửa không khóa và mỉm cười khi cậu dụi mặt vào ngực anh. Thái Dương đó đâu rồi nhỉ?
Và qua những dòng suy nghĩ, cậu thiếu niên tóc trắng chợt nhận ra mong muốn mãnh liệt đó. Mặc cho những lời lẽ độc địa Quetz đã ném vào cậu lúc nãy, Thái Dương muốn anh hơn bất cứ thứ gì. Đó là một ước muốn cảm xúc mãnh liệt chạy khắp cơ thể cậu, như một dạng nỗi đau ngọt ngào mà yêu thương. Cậu thiếu niên tóc trắng không cho mình cơ hội nghĩ về mong muốn đó, để tự hỏi liệu đi tới chỗ anh có phải là một ý hay. Cậu chỉ quay về giường, mặc chiếc áo phông trắng đã cởi ra vào, dừng lại một chút để chỉnh lại chiếc chăn trên vai trước khi lén rời khỏi phòng, bước ra hành lang.
Cửa phòng Quetz đứng sừng sững trước cậu thiếu niên, chiếc tay nắm cửa màu bạc và tấm biển tên như lấp lánh thậm chí trong bóng tối, như đang vẫy gọi cậu. Thái Dương đặt tay lên tay nắm kim loại lạnh ngắt, tập hợp dũng khí để nắm lấy nó và mở cửa. Cậu biết cậu nên gõ cửa, nhưng nỗi sợ khiến cậu bỏ qua sự lịch sự và khuôn phép. Nếu Thái Dương gõ cửa, Quetz có thể quay lưng đi. Anh có thể từ chối cậu, có thể gọi cậu là thảm hại vì đã mắc lừa Yith. Anh có thể làm cậu nhớ lại rằng cậu đã cầu xin để bị tổn thương.
– Anh mới là người phải trưởng thành lên ấy! Một người đã sống hơn ba ngàn năm như anh sao lại cư xử như một đứa con nít giận dỗi vậy?! Đừng có đổ lỗi và tự dằn vặt nữa mà hãy nhìn vào sự thật đi! Gia đình của chúng ta chưa bị hủy hoại. Chúng ta đang chật vật…nhưng chúng ta vẫn có thể vượt qua cùng nhau. Cả anh Isu nữa. – Giọng uất ức của Mỹ Nguyệt cắt qua dòng suy nghĩ của Thái Dương. Sự im lặng theo sau, tràn vào tai cậu bé tóc trắng khi cậu dựa vào cửa, ép vành tai vào lớp gỗ.
– Thế cô muốn tôi làm gì? – Giọng lặng lẽ và run run của Quetz lọt qua, nó nghe như anh đang khóc. Thái Dương kiềm lại những giọt nước mắt khi cậu nghe thấy giọng của anh mình. – Chỉ nói đây là một tai nạn sao? Rằng đó không phải lỗi của bất kỳ ai? Sao tôi có thể tự nói với mình như thế hả Mỹ Nguyệt? Tất cả chúng ta đều có lỗi. Sao chúng ta lại không mở cửa? Sao chúng ta lại để Yith lừa dối chúng ta? Sao chúng ta không nhận ra thằng bé đang chống trả thứ gì đó? Sao tôi lại không bước vào phòng em ấy khi hắn mở cửa? Sao tôi lại ngu muội tới vậy? – Và với câu hỏi chẳng biết đang nhắm vào ai đó, Quetz cất tiếng khóc, nhưng lần này khác hẳn với những lần khác. – Anh đã thất bại. Anh đã hứa là sẽ luôn chăm sóc và bảo vệ em ấy, nhưng anh đã thất bại. Em ấy đang tổn thương, anh đã ở ngay phòng bên cạnh. Và anh đã làm gì nào? Thổi kèn và hát như thể nó sẽ giúp ích vậy! – Anh dừng một lúc, như đang ngăn không cho mình hét lên. – Anh đã không thể cứu em ấy. Và tệ hơn nữa, anh đã từ chối em ấy! Anh yêu Thái Dương lắm, hơn cả các con anh, hơn cả cuộc sống này, hơn cả mọi thứ! Anh nhìn Thái Dương khóc và giữ gánh nặng đó, qua tất cả anh đã nhận ra mình đã yêu Thái Dương từ lúc nào. Có lẽ nào anh đã yêu cậu bé ấy khi lần đầu gặp mặt? Có phải anh là kẻ đáng kinh tởm và bệnh hoạn đang yêu cậu bé đó?
– Keto… – Thái Dương khẽ nói, mắt nhắm chặt lại.
– Và anh không thể nói cho em ấy biết điều đó! Anh không thể nói rằng anh yêu nụ cười của Thái Dương cùng mái tóc, đôi mắt, làn da, đôi môi, giọng nói và cả không khí em ấy thở. Anh xúc phạm em ấy…anh nói dối với em ấy…để anh có thể đổ lỗi cho Yith, Mỹ Nguyệt à… Đó là lý do anh ghét hắn. Vì bằng cách nào đó, hắn đã biến anh thành tên điên khùng đã trót yêu Thái Dương.
Cả thế giới mờ đi, thậm chí khi Thái Dương đang mở mắt, một giây trước cậu đang nhìn vào cánh cửa gỗ, ngay giây sau cậu đã vặn tay nắm và đẩy nó ra với tất cả sức lực, nhìn vào hai gương mặt ngạc nhiên của Mỹ Nguyệt và Quetz. Tầm nhìn của cậu bị nước mắt làm cho mờ đi, cậu biết mắt anh cũng tèm lem như vậy. Thái Dương thấy thật đau lòng, những giọt lệ ngu ngốc của cậu đang ngăn không cho cậu thấy đôi mắt hổ phách mà cậu yêu quý. Đôi mắt đã an ủi và yêu cậu đâu rồi? Cậu thiếu niên vấp lên những cảm xúc của chính cậu, sự bối rối, nỗi buồn và tuyệt vọng khiến bước chân cậu loạng choạng. Và rồi, hai bàn tay ấm áp vươn ra và giữ lấy cậu, cầm lấy hai bàn tay đang run lẩy bẩy. Thái Dương đang khóc lớn hơn, cậu không thể thấy Quetz, nhưng cậu cảm nhận được hơi ấm của anh. Đó là một cảm giác thật thuần khiến, da chạm da làm điện như đang chạy khắp người. Cảm giác đó thật thuần khiết, tình cảm trong và sáng chân thành truyền qua các ngón tay đan vào nhau. Nó không có cảm giác dơ bẩn hay kinh tởm hay bị cấm đoán. Cảm giác đó như…
– Em yêu anh…
– Anh yêu em…
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Khi Quetz tỉnh dậy, anh tưởng anh đang mắc nghẹn, cổ họng anh như bị quấn bởi dây thừng và anh hớp từng hơi vào. Móng tay tự cào lên ngực anh, để lại các vết xước rỉ máu, như thể việc đó sẽ làm đầy hai lá phổi anh với dưỡng khí. Đôi tai dài nhọn nghe thấy tiếng cửa mở bật ra, cùng với tiếng bước chân nhẹ nhàng của ai đó gấp gáp chạy vào.
– Anh Keto! – Tiếng của Mỹ Nguyệt cất lên khi cô xoa lưng anh quái nhân, đôi mắt đen tràn trề sự lo lắng khi anh ho sặc sụa. – Ổn rồi, em đây. – Cô nói dịu dàng, vuốt ve mái tóc rối của Quetz.
Anh quái nhân nhận ra căn phòng của mình tối om, chỉ có ánh trăng bạc chiếu qua cửa sổ, chiếu vào chiếc giường rêu nơi anh đã phóng ra. Anh nhìn xuống, hai cánh tay của anh được quấn băng, một bên hông nhói lên vì vết thương qua các vòng băng. Quetz tự hỏi anh đã lịm đi bao lâu. Vài giờ? Một ngày? Anh không biết. Anh cố điều chỉnh lại hơi thở, băn khoăn rằng Thái Dương và những người khác đã ngủ chưa.
– Thái Dương ngủ rồi ạ. – Cô gái bên cạnh anh khẽ đáp, như thể đọc được suy nghĩ của anh. – Em đã cố lắm mới dỗ em ấy về phòng được. Nhưng lạ là em ấy không khóc như mọi hôm, chỉ…rất buồn.
Quetz lắng nghe khi Mỹ Nguyệt giải thích mọi chuyện sau khi anh bất tỉnh, anh cảm nhận bàn tay của cô qua mái tóc mình. Bàn tay này cảm thấy thật khác khi không phải của Thái Dương, nhưng anh quái nhân lại hơi mừng khi đó không phải cậu. Tai anh rung lên nhè nhẹ theo từng lời của cô gái trẻ bên cạnh, tập trung vào sự tĩnh lặng trong giọng của cô. Nó mềm mại và không nhanh nhẹn như anh vẫn thường nghe. Quetz nhớ giọng nói vui vẻ thường ngày, đôi khi hơi hách dịch đó của cô, cùng cái cau mày thật chín chắn mà tinh nghịch và nụ cười đúng chất Mỹ Nguyệt. Anh không thích cái giọng yếu đuối đến mượt mà này, cùng đôi mắt lo lắng mà tập trung làm lộ những suy nghĩ sâu xa của cô.
Quetz không thích việc cô đã khác đi.
– E-em… – Anh chợt lên tiếng, dành một lúc để hắng giọng, không để ý cổ họng mình đã khô khan đến mức nào. – Em…thế nào rồi? Rất nhiều chuyện đã xảy ra hôm nay, hình như chẳng có ai thèm hỏi em và hai người kia thế nào cả.
Trước sự bất ngờ của Quetz, Mỹ Nguyệt bật cười, tuy hơi lặng lẽ nhưng phần nào cũng vui vẻ như mọi khi.
– Em ổn mà anh Keto. – Cô xoa vai anh và đỡ anh ngồi xuống. – Thái Dương mới quan trọng. Em nghĩ sao thì đâu có đáng suy nghĩ.
– Không đúng… – Anh quái nhân lắc đầu.
– Đúng vậy mà. – Mỹ Nguyệt cãi khe khẽ, bàn tay cô chợt dừng lại trên đầu Quetz, ngón trỏ gấp lại quanh một lọn tóc trắng. Cô nhìn các sợi tóc lấp lánh như ánh sao bạc, như thể nó giữ tất cả những lời giải đáp cho vấn đề. – Cả anh và Thái Dương đều bị tổn thương. Lợi và Linh buồn bực. Anh Ngân Thứ và anh Jon thì quá mệt mỏi. Anh Isu… – Giọng cô chợt chùng xuống khi nhắc tới cái tên đó, cô gái trẻ chợt lắc đầu và nói tiếp: – Người còn lại là em. Đó là lý do em ở đây với anh, Keto. Em xin lỗi vì đã làm khó dễ cho anh, nhưng em cũng muốn bảo vệ thằng bé. Anh đang cố tới nỗi tự hành hạ mình, nên đây có lẽ là điều ít nhất em có thể làm để giúp đỡ và…tạ lỗi với anh.
“Tạ lỗi”? Quetz cảm thấy cái tự đó sao đi chệch qua nơi mà nó phải nhắm tới, như thể cô muốn chọc cho anh tức điên lên. Sâu trong tâm trí anh, anh quái nhân đang muốn gào lên, rằng nếu Mỹ Nguyệt muốn tạ lỗi thì hãy để anh yêu Thái Dương theo cách của anh. Hãy để anh thổ lộ cảm xúc với cậu bé. Hãy để anh nói cho cậu biết anh yêu cậu đến mức nào. Thế nhưng những lời nói của cô cũng khiến anh không thốt nên lời, và thay vì la hét kể lể, Quetz chỉ gật đầu. Trong vài phút, họ im lặng ngồi đó, âm thanh duy nhất là tiếng ngâm nga của Mỹ Nguyệt khi cô vuốt ve mái tóc của người đàn ông bên cạnh mình.
– Mỹ Nguyệt này, – Quetz chợt thì thầm. – em có nghĩ…
– Hửm?
– Em có nghĩ là, – Anh quái nhân bắt đầu lại. – sâu trong tâm trí chúng ta rất muốn một cái gì đó, dù nó khiến ta đau đớn đến mức nào không? Người ta có thể muốn thứ gì đó dù cái suy nghĩ đó làm họ khó chịu hay thậm chí ghét bản thân không?
Mỹ Nguyệt dừng tiếng ngâm nga, tay cũng dừng vuốt ve tóc Quetz khi cô suy nghĩ cẩn thận về câu hỏi của Quetz
– Có. – Cô đáp. – Có lẽ anh sẽ không đồng ý với em đâu anh Keto, nhưng em nghĩ anh Isu không thực sự định làm hại Thái Dương. – Cô dừng lại một chút, tập trung vào dòng tư tưởng của mình rồi nói tiếp: – Hay anh hay…bất cứ ai khác.
Tay Quetz quặp vào lớp rêu trong vô thức, mắt anh như trợn trừng nhìn vào bóng tối, nơi anh vẫn có thể thấy khuôn mặt khinh khỉnh của hắn, mỉm cười thật “vô tội”. Lời của Mỹ Nguyệt làm anh tức giận, theo anh hiểu theo sát nghĩa nhất, thì Yith chẳng qua là một nạn nhân do hoàn cảnh, vô tình rơi vào dục vọng và ham muốn. Và nếu đúng là như vậy, Quetz sẽ không có ai để căm ghét, để đổ lỗi. Không có ai để quẳng cái sự bối rối, ức chế và ghê tởm vào. Và nếu anh phải giữ tất cả, dồn nén và đè lên chúng, anh sẽ ở như thế nào?
Giọng nói điềm tĩnh của Mỹ Nguyệt len qua bóng tối, tạm thời làm tiêu biến dòng suy nghĩ của anh quái nhân:
– Anh ấy chỉ phạm một sai lầm thôi anh Keto à.
Cơn thịnh nộ cuồn cuộn nổi lên như cái đuôi đang vun vút của Quetz. Anh đứng bật dậy và bước khỏi giường, tung nắm đấm vào cái khuôn mặt không còn ở đó. Anh ấn nắm đấm vào tường và rít lên:
– Phạm sai lầm là vô tình đạp lên chân ai đó, hay để một con mồi chạy mất! Những gì Yith đã làm tồi tệ hơn một lỗi lầm Mỹ Nguyệt à! Đừng có giảm nhẹ những việc làm của hắn, hay khiến những gì Thái Dương trải qua trông thật nhỏ bé! Với em ấy chuyện này sẽ không bao giờ là một lỗi lầm! Em ấy sẽ phải thức dậy mỗi sáng và thấy các vết thâm tím đó! Em ấy sẽ phải thấy chúng ta tan nát trong nỗ lực vô vọng để giúp em ấy. Thái Dương sẽ phải sống suốt quãng đời Homunculus dài dằng dặc còn lại với những ký ức đó. Yith đã phá hủy tất cả. – Quetz quay lại và gầm gừ qua từng hơi thở khó khăn. – Vì vậy đừng có nói rằng…đây chỉ là một sai lầm.
– Thái Dương mạnh mẽ hơn anh nghĩ đấy. – Mỹ Nguyệt cũng đứng dậy, nhưng giọng cô nhỏ và bình tĩnh hơn. – Anh đã thấy rồi đó, em ấy đã cứu anh, một mình chạy ra chống chọi với anh Isu, vì em ấy nghĩ anh không đủ mạnh. Anh nghĩ Thái Dương là con búp bê mỏng manh sắp ngã gục, rằng chúng ta đang chật vật giúp em ấy đứng lên. Nhưng em ấy mạnh mẽ lắm. Anh nói đúng, thằng bé sẽ phải sống với những ký ức này. Nhưng một ngày chúng sẽ chỉ còn là vậy. Một đống ký ức hỗn tạp. – Cô dừng lại lấy hơi. – Anh có mọi quyền hạn để giận Yith. Em hiểu, em hiểu mà. Anh nghĩ em không giận khi thấy anh vào đêm đó sao? Em giận lắm chứ, nhưng Thái Dương đã ngăn em lại, em ấy đã một mình cố làm anh tỉnh ra. Vì thế hãy cố nhìn mọi chuyện theo một chiều hướng khác đi anh Keto! Anh Isu không phải một con quái vật.
Từng bước chân nhanh và đầy giận dữ dậm rầm rầm lên sàn, vuốt quắp vào thảm da xé toạc chúng mỗi lần anh nhấc chân lên. Đôi mắt hổ phách của Quetz nhìn xuống Mỹ Nguyệt qua những lọn tóc trắng rũ xuống.
– Tại sao? – Anh quái nhân khẽ rít lên qua kẽ răng, dù giọng anh quến đặc lại vì nỗi buồn. – Sao em có thể ngồi đó và gọi hắn là “anh”, như hắn vẫn là một người thân thiết trong nhà này. – Trong bóng tối của căn phòng, nước mắt chảy xuống đôi gò mà xám nhợt. – Hắn là một tên hiếp dâm.
– Hắn là anh trai anh đó! – Mỹ Nguyệt hét lên, giọng cô buồn bã và đau đớn. Mắt cô đảo liên tục trên mặt Quetz, cố tìm thứ gì đó khác ngoài sự tức giận. – Sao anh có thể quên được? Sao anh có thể từ chối nhìn ra điều đó? Anh bị tổn thương nặng đến thế sao?
– Mày thật sự mù quáng đến thế hả?! – Người thanh niên lớn hơn hỏi vặn lại, đuôi đập lên sàn làm cả căn phòng như run lên. – Ngưng sống trong cái ảo tưởng bé nhỏ này đi Mỹ Nguyệt! Hãy trưởng thành lên và thấy cái bản mặt thật khốn nạn của hắn đi!
Bàn tay mảnh khảnh vươn ra trong bóng tối, đánh vào da với một tiếng “bốp” rõ to. Quetz chớp mắt trong im lặng, má anh đỏ lên và đau rát vì cú tát của Mỹ Nguyệt. Tai và mắt anh căng lên trong bóng tối, cẩn thận quan sát khi cô gái trẻ nói qua từng tiếng nấc và tiếng khóc:
– Anh mới là người phải trưởng thành lên ấy! Một người đã sống hơn ba ngàn năm như anh sao lại cư xử như một đứa con nít giận dỗi vậy?! Đừng có đổ lỗi và tự dằn vặt nữa mà hãy nhìn vào sự thật đi! – Cô đưa tay lên quệt nước mắt. – Gia đình của chúng ta chưa bị hủy hoại. Chúng ta đang chật vật…nhưng chúng ta vẫn có thể vượt qua cùng nhau. Cả anh Isu nữa.
***
Thái Dương không ngủ được, nếu cậu nhắm mắt, dù chỉ vài giây, những ký ức về đôi tay hung bạo và đôi mắt nâu của Yith sẽ ám ảnh và tra tấn tâm trí cậu. Cậu thiếu niên cố nghĩ về Quetz để đuổi những hình ảnh đó đi. Nhưng các suy nghĩ về nụ cười ấm áp của anh quái nhân và đôi mắt hổ phách đầy sự quan tâm nhanh chóng thay đổi, biến thành cái nhìn hằn học, giọng lớn tiếng và lời lẽ của anh. Thậm chí khi đang mở mắt, cậu thiếu niên tóc trắng cũng không thấy an toàn.
Cậu chỉ có thể nhìn mình trong gương, để mắt mình nhìn qua các vết thâm tím trên mặt. Và khi ánh nhìn của Thái Dương hướng xuống cơ thể đang cởi trần của cậu, cậu chỉ có thể nhớ lại cơn đau rát do bàn tay của Yith. Những ký ức đó làm cậu thiếu niên nín thở trong một lúc, không khí bị nén lại trong ngực khi cậu nhìn vào hình ảnh phản chiếu của chính bản thân. Sợ hãi và hoảng loạn một lần nữa tràn ngập trong đôi mắt tím hiền hòa, như thể vụ cưỡng hiếp lại đang diễn ra. Thậm chí khi cậu quấn tấm chăn quanh người, Thái Dương vẫn có thể thấy khuôn mặt hoảng sợ của cậu trong gương.
Chuyện gì đã xảy ra với sức lực mà cậu đã có lại lúc sáng? Hơi ấm mà cậu đã cảm thấy khi Lợi, Mỹ Nguyệt và Linh ôm cậu. Sự dũng cảm mà cậu thiếu niên tóc trắng đã bộc lộ khi bắn tên về phía Yith, cố cứu Quetz. Sự mãnh liệt cháy bỏng trong lòng và lời nói của cậu khi cậu cố làm Quetz hiểu ra tình yêu họ dành cho nhau. Chúng đâu cả rồi? Khi chỉ còn lại một mình cậu bé, sao cậu lại yếu đuối thế?
Thái Dương không muốn nhìn thấy tên nhóc sợ sệt đang nhìn lại mình trong gương. Cậu muốn thấy cậu Thái Dương nhăn mặt khó chịu Lợi bày trò hay đơn giản là kéo nhẹ tóc cậu. Cậu Thái Dương đã sập bẫy nụ cười làm người ta thấy tội lỗi của Linh, và tống vào miệng một món gì đó mà cô đã cố chế biến. Cậu Thái Dương lén mở cửa phòng Quetz và chui vào giường với Quetz mỗi khi gặp ác mộng, không nhận ra là anh đã để cửa không khóa và mỉm cười khi cậu dụi mặt vào ngực anh. Thái Dương đó đâu rồi nhỉ?
Và qua những dòng suy nghĩ, cậu thiếu niên tóc trắng chợt nhận ra mong muốn mãnh liệt đó. Mặc cho những lời lẽ độc địa Quetz đã ném vào cậu lúc nãy, Thái Dương muốn anh hơn bất cứ thứ gì. Đó là một ước muốn cảm xúc mãnh liệt chạy khắp cơ thể cậu, như một dạng nỗi đau ngọt ngào mà yêu thương. Cậu thiếu niên tóc trắng không cho mình cơ hội nghĩ về mong muốn đó, để tự hỏi liệu đi tới chỗ anh có phải là một ý hay. Cậu chỉ quay về giường, mặc chiếc áo phông trắng đã cởi ra vào, dừng lại một chút để chỉnh lại chiếc chăn trên vai trước khi lén rời khỏi phòng, bước ra hành lang.
Cửa phòng Quetz đứng sừng sững trước cậu thiếu niên, chiếc tay nắm cửa màu bạc và tấm biển tên như lấp lánh thậm chí trong bóng tối, như đang vẫy gọi cậu. Thái Dương đặt tay lên tay nắm kim loại lạnh ngắt, tập hợp dũng khí để nắm lấy nó và mở cửa. Cậu biết cậu nên gõ cửa, nhưng nỗi sợ khiến cậu bỏ qua sự lịch sự và khuôn phép. Nếu Thái Dương gõ cửa, Quetz có thể quay lưng đi. Anh có thể từ chối cậu, có thể gọi cậu là thảm hại vì đã mắc lừa Yith. Anh có thể làm cậu nhớ lại rằng cậu đã cầu xin để bị tổn thương.
– Anh mới là người phải trưởng thành lên ấy! Một người đã sống hơn ba ngàn năm như anh sao lại cư xử như một đứa con nít giận dỗi vậy?! Đừng có đổ lỗi và tự dằn vặt nữa mà hãy nhìn vào sự thật đi! Gia đình của chúng ta chưa bị hủy hoại. Chúng ta đang chật vật…nhưng chúng ta vẫn có thể vượt qua cùng nhau. Cả anh Isu nữa. – Giọng uất ức của Mỹ Nguyệt cắt qua dòng suy nghĩ của Thái Dương. Sự im lặng theo sau, tràn vào tai cậu bé tóc trắng khi cậu dựa vào cửa, ép vành tai vào lớp gỗ.
– Thế cô muốn tôi làm gì? – Giọng lặng lẽ và run run của Quetz lọt qua, nó nghe như anh đang khóc. Thái Dương kiềm lại những giọt nước mắt khi cậu nghe thấy giọng của anh mình. – Chỉ nói đây là một tai nạn sao? Rằng đó không phải lỗi của bất kỳ ai? Sao tôi có thể tự nói với mình như thế hả Mỹ Nguyệt? Tất cả chúng ta đều có lỗi. Sao chúng ta lại không mở cửa? Sao chúng ta lại để Yith lừa dối chúng ta? Sao chúng ta không nhận ra thằng bé đang chống trả thứ gì đó? Sao tôi lại không bước vào phòng em ấy khi hắn mở cửa? Sao tôi lại ngu muội tới vậy? – Và với câu hỏi chẳng biết đang nhắm vào ai đó, Quetz cất tiếng khóc, nhưng lần này khác hẳn với những lần khác. – Anh đã thất bại. Anh đã hứa là sẽ luôn chăm sóc và bảo vệ em ấy, nhưng anh đã thất bại. Em ấy đang tổn thương, anh đã ở ngay phòng bên cạnh. Và anh đã làm gì nào? Thổi kèn và hát như thể nó sẽ giúp ích vậy! – Anh dừng một lúc, như đang ngăn không cho mình hét lên. – Anh đã không thể cứu em ấy. Và tệ hơn nữa, anh đã từ chối em ấy! Anh yêu Thái Dương lắm, hơn cả các con anh, hơn cả cuộc sống này, hơn cả mọi thứ! Anh nhìn Thái Dương khóc và giữ gánh nặng đó, qua tất cả anh đã nhận ra mình đã yêu Thái Dương từ lúc nào. Có lẽ nào anh đã yêu cậu bé ấy khi lần đầu gặp mặt? Có phải anh là kẻ đáng kinh tởm và bệnh hoạn đang yêu cậu bé đó?
– Keto… – Thái Dương khẽ nói, mắt nhắm chặt lại.
– Và anh không thể nói cho em ấy biết điều đó! Anh không thể nói rằng anh yêu nụ cười của Thái Dương cùng mái tóc, đôi mắt, làn da, đôi môi, giọng nói và cả không khí em ấy thở. Anh xúc phạm em ấy…anh nói dối với em ấy…để anh có thể đổ lỗi cho Yith, Mỹ Nguyệt à… Đó là lý do anh ghét hắn. Vì bằng cách nào đó, hắn đã biến anh thành tên điên khùng đã trót yêu Thái Dương.
Cả thế giới mờ đi, thậm chí khi Thái Dương đang mở mắt, một giây trước cậu đang nhìn vào cánh cửa gỗ, ngay giây sau cậu đã vặn tay nắm và đẩy nó ra với tất cả sức lực, nhìn vào hai gương mặt ngạc nhiên của Mỹ Nguyệt và Quetz. Tầm nhìn của cậu bị nước mắt làm cho mờ đi, cậu biết mắt anh cũng tèm lem như vậy. Thái Dương thấy thật đau lòng, những giọt lệ ngu ngốc của cậu đang ngăn không cho cậu thấy đôi mắt hổ phách mà cậu yêu quý. Đôi mắt đã an ủi và yêu cậu đâu rồi? Cậu thiếu niên vấp lên những cảm xúc của chính cậu, sự bối rối, nỗi buồn và tuyệt vọng khiến bước chân cậu loạng choạng. Và rồi, hai bàn tay ấm áp vươn ra và giữ lấy cậu, cầm lấy hai bàn tay đang run lẩy bẩy. Thái Dương đang khóc lớn hơn, cậu không thể thấy Quetz, nhưng cậu cảm nhận được hơi ấm của anh. Đó là một cảm giác thật thuần khiến, da chạm da làm điện như đang chạy khắp người. Cảm giác đó thật thuần khiết, tình cảm trong và sáng chân thành truyền qua các ngón tay đan vào nhau. Nó không có cảm giác dơ bẩn hay kinh tởm hay bị cấm đoán. Cảm giác đó như…
– Em yêu anh…
– Anh yêu em…
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!