Ghost Story EXO
Chương 10 : Kỳ nghỉ kinh hoàng
Chen kéo lê chiếc va li nặng trịch lên toa xe lửa. Vừa chạm được vào băng ghế gần cửa sổ, anh đặt phịch mông xuống thở phảo nhẹ nhỏm. Chen nhìn quanh, tuy là mùa hè nhưng chuyến xe lửa về Busan có vẻ hơi hiu quạnh. Cũng không có gì là lạ, vì vùng Busan vốn rất hoang sơ, hẻo lánh, không kể đến vùng ngoại ô, cả trung tâm thành phố cũng chỉ là một khoảng đất nhỏ rộng bằng vài khu phố tại cái nơi sầm uất này gộp lại.
Xe lửa bắt đầu lê bánh. Chen nhìn từng hàng cây lướt qua trước mặt.
“Tạm thời nên tránh xa đô thị rông lớn này cho tâm hồn thanh thản…”
Chen dừng chân tại một ngôi nhà gổ nhỏ nhắn, xinh xắn nhưng có vẻ âm u, bề bộn. Cây cỏ xung quanh chết khô gần hết, hàng rào loang lổ rêu phong còn bên trong nhà, nhìn qua mấy ô cửa sổ mở toang hoác với những tấm màn che lùm xùm thì chỉ thấy một mùi ẩm thấp khó chịu xộc qua lỗ mũi khiến người ta buồn ói.
“Sao mình phải ở suốt một tuần tại cái nơi bẩn thỉu này chứ?” Chen tỏ ra khó chịu khi nhìn thấy ngôi nhà.
Đúng lúc đó thì cái điện thoại trong ví anh kêu lên “tút tút”
“A lô, Chen hả con, con đến căn nhà nghỉ mới ở Busan chưa?”
“Rồi mẹ ạ, nó chẳng khác nào nhà hoang. Sao bố mẹ không chọn căn nào tốt hơn?”
“Nó hơi cũ và lụp xụp nhưng rất rẻ con ạ! Chính bố mẹ cũng không ngờ người chủ thầu căn nhà này lại chịu trả với giá rẻ mạc như thế.”
“Vậy bố mẹ định cho con một mình dọn dẹp cái nơi này à?”
“Con cứ ở trước vài ngày, ít hôm nữa bố mẹ sẽ lên cùng con!”
“Tít… tít… tít…”
Chen bực dộc lục túi lấy khoá mở cửa. Lạy Chúa, kì nghỉ hè của anh sẽ phải dành một tuần ở nơi gớm ghiếc này sao?
– Này cháu ơi!
Một ông lão ăn mặc kiểu nông dân đứng bên hàng rào gọi Chen
– Cháu định ở lại ngôi nhà này à?
Chen ngẩn mặt lên và bắt gặp thái độ kì lạ của ông lão ấy. Hình như ông ta dò hỏi, nhưng trong dò hỏi lại có vẻ e dé, ái ngại.
– Vâng, bố mẹ cháu mua ngôi nhà này để nghỉ hè ông ạ!
Chen đút chìa khoá vào ổ, cái chìa không vừa vặn lắm nên cố ra sức vặn liên tục làm nắm đắm cửa kêu lên cành cạch, tưởng như sắp sứt ra ngoài đến nơi.
– Nhưng như thế thì có sao không hả ông?
– À… ờ… chỉ là cháu phải cẩn thận!
– Cẩn thận gì ạ? Chen cuối cùng cũng mở được cánh cửa cứng đầu, anh lau mồ hôi tráng và kéo cái va li vào trong.
– Không có gì, chỉ là ngôi nhà này hơi cũ nên cháu phải cẩn thận!
Ông lão nói xong thì vội vàng bỏ đi ngay, Chen cảm thấy ông già này thật cổ quái làm sao. Nhưng thái độ kì quặc của ông già cũng không làm anh khó chịu bằng cái mớ hổn độn, bừa bãi trong căn nhà tối tăm, ẩm thấp này!
Chen mất cả buổi sáng để dọn dẹp căn nhà, bây giờ thì nó trông khá hơn trước rất nhiều.
Mặt trời ngã bóng về Tây, đồng hồ cho biết đã hơn 5 giờ rưỡi chiều. Chanyeol ngồi phịch xuống bộ sofa vừa lau chùi kĩ lưỡng ngã lưng một lát. Chợt anh nhớ đến cái máy ảnh chụp lấy liền trong va li.
Lâu rồi Chen không dùng đến nó, kể từ sau vụ của D.o, nó dường như chỉ có một vị trí duy nhất là trong túi đồ du lịch của gia đình.
– Phải selca một bô kỉ niệm chứ!
Chen lấy cái máy ảnh ra rồi hí hửng mang nó đến trước tấm gương trong nhà tắm. Anh vừa cưới thật tươi vừa đưa ống kính lên.
“Phụt!” ánh đèn Flash nhá lên.
Chen đưa tay hứng dưới khe trả hình nhưng mãi cũng chẳng thấy tấm ảnh nào chui ra.
– Kì thật, nó hỏng rồi sao!? Chen nhăn mặt vỗ vỗ cái máy ảnh. Đúng là xui xẻo!
Chen bực mình vứt cái máy ảnh lên ghế sofa rồi bỏ vào mang va li quần áo vào phòng ngủ.
Sau khi Chen đi mất bóng, cái máy ảnh mới kêu lên rè rè rồi nhả ảnh ra. Tấm ảnh nhẹ tênh rớt xuống gầm sofa. Trong ảnh là gương mặt Chen đang cười rất tươi. Nhưng phía sau còn có một gương mặt khác.
Một bóng người mặt bộ váy trắng kiểu của thập niên 80 đứng lù lù sau lưng Chen.tóc dài hơi rối phủ kín hai bên mặt. Chỉ chừa lại hốc mắt trũng sâu, thâm quầng với con ngươi trợn tròn, trắng dạ. Cái nhìn đầy oán hận chọc vào sống lưng kẻ ngây ngô trong hình.
Trong nhà có tổng cộng ba phòng ngủ, nhưng hai căn dưới tầng trệt cực kì bẩn thỉu và tối tăm.
Chen phải bụm kín miệng, mũi để khỏi buồn nôn vì cái mùi khó ngửi bốc ra sau cánh cửa. Chỉ còn phòng nằm sát mái nhà là chưa đến thôi.
Căn phòng này hơi nhỏ hẹp nhưng sáng sủa vì bốn bề đều có cửa sổ, nó là phần trên cùng của ngôi nhà, ở đây gần phần mái đến nổi chỉ cần với tay ra cửa sổ là chạm được phần trên cùng của mái.
Điều làm Chen chú ý là trong phòng ngoài cái giường sắt cũ kĩ ra còn có một cái tủ quần áo không khoá điều mà hai căn phòng dưới nhà không có.
“Tốt, vậy là có chỗ móc quần áo rồi!”
Chen mở hai cánh cửa tủ bằng gỗ bám đầy bụi ra. Bên trong là một cái áo vest màu đen kiểu khá xưa. áo vest không bị gián chuột cắn phá nên còn rất nguyên vẹn, tuy trên nền vải đen đã lấm chấm vệt ố vàng.
“Cũng đẹp lắm!” Chen lấy áo vest ra xem “Hợp với mình đấy nhỉ!”
Đùa cợt với cái áo một chút, anh vứt nó xuống cạnh gầm giường rồi lấy quần áo của mình xếp vào trong tủ.
Dưới gầm giường phát ra tiếng kêu kì quái một thứ âm thanh rên rỉ rợn người.
Áo vest trắng bị cánh tay trắng bệch vươn ra từ dưới gầm giường kéo tuột vào trong.
Chen bỗng thấy sống lưng mình lạnh toát, anh bất ngờ quay lại quan sát sau lưng một lúc. Mọi thứ đều rất bình thường!
“Phù… Chắc mình tưởng tượng nhiều quá rồi
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!