Ghost Story EXO - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Ghost Story EXO


Chương 11


Buổi tối ở cái vùng quê hẻo lánh này thật sự “yên bình” quá mức. Mỗi căn nhà đều cách khá xa nhau nên về đêm, ngoài tiếng rì rào của mấy hàng thông cao ngất, tiếng chim cú ăn đêm rùng rợn đến gai người và tiếng của bọn côn trùng kêu rỉ rả thì chẳng tìm đâu ra một ít tiếng người cười nói.Chen không tìm thấy cái ti vi nào trong ngôi nhà ọp ẹp này, chỉ có mỗi cái radio cũ trong phòng khách. Anh cằm cái radio lên săm soi, vỗ vài cái vào thân máy.– Nó còn hoạt động không nhỉ?Chen mở hết nút này tới nút khác nhưng cái radio vẫn im re. Chán nản, anh đặt cái nó lên bàn kêu đánh bốp.“Rè… rè… rè…”Cái radio bổng phát ra những tiếng kêu rột roẹt nó bắt đầu hoạt động, mặc dù có hơi rò rỉ.“Rè… rè… Bản tin 8 giờ… một vụ thảm sát đẫm máu xảy ra tại căn nhà số 13 đường… rè… rè… ngoại ô thành phố Busan… Rè rè… Người chủ nhà mắc chứng tàn bạo ra tay đánh một cô hầu gái cho tới chết… rè rè… rồi vứt xác xuống cái giếng sau vườn.”– Trời, ai mà tàn nhẫn thế nhỉ? Chen vừa nghe vừa bình luận.“Rè… rè… Người hàng xóm báo tin này cho cảnh sát… rè rè… Sở cảnh sát Busan… rè rè… đã cho người đến điều tra nhưng… ông chủ… rè rè… đã bỏ trốn.”– Đúng là thất đức! Chen trầm trồ.Có tiếng động lạ phía sau nhà, Chen vội chạy ra sau xem có chuyện gì. Bỏ mặc cái radio vẩn rò roẹt báo một bản tin chưa hoàn chỉnh.“Rè… rè… Xác của cô gái… sau cùng cũng được tìm thấy… trên người vẫn còn mặc bộ đầm ngủ màu trắng… rè… rè… rè… Kết thúc bản tin ngày 16 tháng 4 năm 2015.”Chen chạy ra sau bếp thì thấy một con mèo đang trèo qua cửa thông gió. Nghe tiếng người, con mèo vội nhảy vọt xuống đất rồi phóng ra sau vườn. Chen chỉ kịp nhận ra nó là con mèo mun lông đen mượt, hai mắt xanh lè như hai con đom đóm khổng lồ.Nó cướp mất con cá khô anh vừa bỏ vào tủ lạnh hồi sáng, không thể tha thứ được. Chen bèn săn tay áo chạy ra vườn sau đuổi theo con mèo. Con mèo di chuyển rất nhanh làm Chen chạy theo muốn hụt hơi. Nó dẫn anh ra một cái giếng bỏ hoang trong vườn ẩn hiện sau màn sương ngày càng dày đặt.Con mèo quay lại nhìn Chen đang vừa loạn choạng đuổi theo, vừa kêu í ới đòi lại con cá. Nó bèn co giò phóng ngang qua cái giếng rồi mất hút sau hàng thông già lạnh lẽo…Chen mệt nhoài, không thể đuổi theo được nữa. Lớp sương đêm làm người Chen run lên bần bật, anh nhìn quanh quất cái chốn thê lương này và phát hiện ra cái giếng cũ.“Dân ở đây thích đào giếng hơn dùng nước máy nhỉ!” Anh chàng vừa đi vừa ngẫm nghĩ “Mà cái ông chủ nhà kia cũng thiệt. Ông ta vứt xác xuống giếng thì ai mà dám múc nước dưới đó mà dùng chứ!”“Bạn có từng nghe về truyền thuyết linh miu có thể hồi sinh xác chết không? Theo tích xưa kể lại… Linh miu là con mèo đen, mắt xanh và nhìn được trong bóng tối. Nó thường kiếm ăn quanh quẩn ở nới có nhiều mùi tử khí. Nếu trong nhà có một xác chết. Tốt nhất bạn nên canh chừng con vật này. Đừng bao giờ để nó nhảy qua cái xác!”0 giờ 0 phút 0 giây…“Boang… boang… boang…”Chiếc đồng hồ quả lắc tưởng đã chết từ lâu bổng nghiến răng ken két kêu lên những tiếng chuông nối nhau làm vang động cả ngôi nhà.Chen đang ngủ gật trên ghế sofa sau khi đã xem xong hết mấy quyển sách mang theo cũng bị tiếng chuông làm chấn động. Anh lồm cồm bò dậy, gà gật nhìn chiếc đồng hồ trên tường.“Mình nghĩ nó hỏng lâu rồi chứ!”Chen chợt nhận ra mình không thể ngủ mãi ở phòng khách cho tới sáng, vì anh phát hiện tiếng rúc rích của mấy con chuột đâu đó quanh phòng.Anh tắt đèn phòng khách rồi lần mò trong bóng tối hành lang để lên căn phòng trên cùng anh dọn tới ban sáng.“Cạch”Chen mở công tắc đèn hành lang. Nhưng cái đèn nhá lên mấy phát rồi phụt tắt ngay. Tiểu Chen nổi giận bật lên bệt xuống công tắc đèn liên tục. Ánh đèn cũng theo đó mà chớp nhoáng cứ sáng lại tối liên hồi.Nhưng khi ánh sáng loé lên. Chen nhìn thấy cái gì đó đang đứng thù lù cuối hành lang. Ánh đèn mờ mờ không rọi được phần trên. Nhưng nó soi rõ phần dưới của cái bóng cạnh cầu thang đó!Một phần váy màu trắng và hai bàn chân cũng trắng bệch lộ ra dưới ánh đèn.Ánh trăng ngoài cửa sổ lọt vào khẽ quét qua phần mặt.Cái đầu tóc bù xù với dung nhan trông hệt như pho tượng cũ và con ngươi trắng dã sau làn tóc rối làm Chen hét lên.Anh định bỏ chạy nhưng lại trượt chân té phịch xuống đất, đầu va vào tường và bất tỉnh…Những tia nắng đầu tiên quệt qua mặt khiến Chen giật mình ngồi bật dậy. Anh vẫn đang nằm trên bộ sofa, bên cạnh là mấy quyển sách vứt lung tung.“Mình gặp ác mộng chăng?” Chen xoa xoa đầu.Đầu anh nhức như búa bổ, anh loạn choạng ngồi dậy bước từng bước nặng nhọc vào phòng tắm.Trên trần nhà phía sau Chen một nhúm tóc thòng xuống năm ngón tay trắng muốt nhưng không hề có mống bám chặt vào tường, một gương mặt xanh xao, hốc hác với cặp mắt trũng sâu, hai con ngươi to lồ lộ như muốn lọt ra ngoài. Nó há cái mồm rộng ngoác nhưng đen kịt rên lên khe khẽ.Cái đầu treo ngược đó nhìn chăm chăm vào Chen đang khuất bóng cuối hành lang.Chen đang nhổ bỏ mấy cây khô héo hắt trước nhà thì ông hàng xóm hôm qua mom mem đến hỏi thăm.– Đêm qua có chuyện gì không cháu? Ông ta có vẻ rất quan tâm.– Mèo hoang leo vào nhà trộm thức ăn ạ! Chen vừa làm vừa nói, cố tỏ ra lạnh lùng với ông ta.Ông già có vẻ không quan tâm tới thái độ của chàng trai, ông ta vẫn tiếp tục hỏi han đủ thứ và khi đã xác định rỏ mọi thứ vẫn bình thường, ông mới bắt đầu gợi chuyện về quá khứ của ngôi nhà này.– Cháu biết không, ngôi nhà này có một bí mật.– Bí mật? Chen buông cái xẻng trên tay xuống, chạy lại hỏi ông già. Bí mật gì hả ông?Ông lão nhìn xung quanh một lúc rồi rỉ vào tai Chen một câu chuyện cũ xảy ra 30 năm trước.Một cô gái trẻ xin vào giúp việc cho người đàn ông trung niên sống cô đơn trong ngôi nhà này. Người đàn ông cực kì khó tính và hung bạo, ông ta thường xuyên kiếm cớ hành hạ, đánh đập người làm để thoả mãn cơn nóng giận của mình.Một đêm nọ, người đàn ông xay xỉn bước vào nhà và chửi mắng cô người làm tàn tệ. Cô ta nhẫn nhịn vào trong mang trà cho chủ, nhưng vô ý làm đổ cả bình nước nóng vào người ông ta. Người chủ nhà nổi trận lôi đình, đánh đập cô gái cô cùng tàn nhẫn, mặc cho cô ta khóc lóc van xin.Đến khi rượu trong người đã tan được phần nào, ông ta mới nhận ra mình đã lỡ tay đánh chết cô hầu gái. Sợ tội, ông ta vứt xác cô xuống cái giếng sau nhà rồi bỏ trốn mất tăm.“Câu chuyện này nghe quen quen” Chen vò đầu bứt tóc “Mình nghe ở đâu rồi thì phải!”– Cháu biết sau đó thế nào không?– Sao ạ?Sau một thời gian trốn chạy, đột nhiên ông ta đến xin cảnh sát tống ông ta vào tù. Người đàn ông đó chỉ ở tù được một năm thì hoá dại rồi tự vẫn ngay trong ngục. Nghe nhiều người kể lại, ông ta thường xuyên mơ thấy ác mộng và bảo là trông thấy linh hồn cô hầu gái ám theo mình.Câu chuyện của ông lão làm Chen toát hết mồ hôi. Là trùng hợp sao? Nó giống hệt như bản tin đêm qua anh vừa nghe trên radio.Ông lão thở dài. Ông bảo câu chuyện này đã xảy ra rất lâu rồi. Và cô hầu gái kia cũng rất đáng thương. Cô ta là người di dân sang đây cùng bố mẹ trong chiến tranh. Người nhà của cô đều mất, cô ấy côi cút một mình đi xin việc làm khắp nơi, mong có thể sớm kiếm đủ tiền để trở về quê hương
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN