Ghost Story EXO
Chương 12
Chen không tài nào ngủ được vì đèn mở sáng trưng. Nhưng anh không dám tắt đèn đi ngủ, anh bị câu chuyện ban sáng ám ảnh. Chen lăn lộn, trằn trọc trên giường. Mắt nhắm nghiền nhưng hai tai thì cứ nghe ngóng mãi xung quanh xem có động tĩnh gì không.
“Rè… rè… roẹt…!”
Có tiếng gì đó nghe rất quen. Hình như là tiếng radio.
Tiếng hát của một cô gái…
Là bài Sabor A mi… Bài hát này rất thịnh hành ở Mexico. Nó được dịch ra rất nhiều thứ tiếng, nhưng cái mà Chen đang nghe là tiếng Mexico chính cống!
“Roẹt… roẹt… rè… rè…”
Tiếng hát trong trẻo kia tắt ngẳm, thay vào đó là đủ thứ âm thanh hỗn tạp. Tiếng khóc, tiếng chửi rủa,tiếng la hét, tiếng đánh đập, tiếng van xin.
“Đừng xin hãy tha cho tôi! Tha cho tôi… Đồ vô dụng… Đồ khốn kiếp! Đồ nửa dơi nửa chuột. Mày đúng là đáng chết!”
Chen trùm mền kín đầu, run lên bần bật.
“Kẹt…”
Hình như có người đang mở cửa phòng.
Chen nhìn thấy có một bàn tay trắng trẻo nhẹ nhàng hé cánh cửa gổ ra một khe hở để nhìn vào trong.
Bàn tay xương xẩu hơi lắm lem bùn đất. Các đầu ngón tay bị rút hết móng ra, loang lỗ thịt và máu.
Một con mắt thâm đen, mở trừng trừng nhưng không trắng dã như anh từng thấy. Nó xanh lè như mắt mèo hoang. Nó quét từ đỉnh đầu xuống chân Chen tỉ mỉ như con thú dữ quan sát miếng mồi ngon.
Chen cắn chặt vào lớp nệm cho khỏi khóc thét trong lúc này.
Con ma chỉ nhìn anh cẩn thận một lúc lâu rồi khép cửa lại. Hình như nó bỏ đi. Nó không làm gì anh cả.
Chen thở phào rồi gục luôn trong chăn ngủ cho tới sáng.
Chen tung chăn ngồi dậy, khi trời sáng hẳn anh mới dám bước xuống giường.
Nhưng hai chân vừa chạm đất, anh đã giẫm phải cái gì dưới sàn nhà.
“Một tấm ảnh gia đình!”
Chen để tấm ảnh lại gần xem cho rõ.
Một người Mexico da trắng tóc vàng đứng cạnh người vợ Châu Á và đứa con gái lai rất xinh đẹp. Tấm ảnh đã cũ lắm rồi, nó bị chuột gặm hết một phần là chuyển màu vàng đục. Nhưng những người trong hình thì vẫn còn trông rõ lắm.
Chen chẳng nói chẳng rằng, lặng lẽ thu dọn hết quần áo vào va li.
“Phải rời khỏi cái nơi quỷ quái này!”
– Cháu định về thành phố à?
Ông lão hàng xóm lại xuất hiện.
– Vâng, cháu không thể tiếp tục ở lại nơi ma quỷ này ông ạ!
– Cháu không nghe tin tức hôm qua sao? Đường ray xe lửa do sạt lở nên hư hại nặng, nhà ga bây giờ ngưng hoạt động rồi cháu à!
– Cái gì?
Chen lớn tiếng kêu lên khi nghe tin đó.
Vậy là anh phải tiếp tục chịu đựng ngôi nhà này ít nhất là một tháng nữa.
– Cháu gấp lắm à?
– Không… không ông ạ. Ông ơi, thế cô hầu gái từng sống trong nhà này cô ta Chen lắp bắp.
– À cô ta là cô gái lai Mexico rất xinh đẹp! Ông đã kể cháu nghe chưa nhỉ? Mỗi khi buồn cô ta hay ngồi hát vu vơ trong phòng lắm đấy,hát bằng tiếng Mexico. Thi thoảng bây giờ người ta cũng hay nghe thấy, vì phòng cô ta ở trên cùng mà!
Phòng trên cùng chẳng phải là phòng mà Chen đang ở sao???
Đêm nay trời mưa vần vũ…
Những cơn giông gào thét trên mái nhà như tiếng gầm gừ giận dữ của một con quỷ vô hình.
Chen không dám ngủ nữa, anh dọn hết đồ đạc, chăn gối xuống sofa, mở đèn sáng trưng cho đỡ sợ.
Ngoài giếng cạn một bàn tay mò mẫm lên thành giếng. Rồi một gương mặt gớm ghiếc với đôi mắt xanh lè phát sáng trong đêm cũng ngoi lên từ lòng đất lạnh. Nó cố trườn cái thân mình dẻo quẹo như bị rút hết xương ra khỏi giếng.
“Tút tút tút…”
“A lô, Chen hả? Chanyeol đây, đi chơi vui không?”
“A lô, Chan Chan hả? Mình đang khổ muốn chết đây! Chốn này thật khủng khiếp!”
Rồi Chen kể cho Chanyeol nghe một mạch về những chuyện ma quái mình gặp phải ở đây.
Chanyeol chăm chú lắng nghe, nhưng anh bổng phát hiện tiếng khò khè rất lạ trong điên thoại.
Nó giống như tiếng thở phì phò. nhưng cũng giống như tiếng rên rỉ của một cô gái.
“Chen, có ai bên cạnh cậu hả?”
“Làm gì có ai…”
Chen bổng thấy sau ót mình lạnh buốt một làn hơi lạnh lẻo, hôi thối đang phả vào cổ canh.
Anh khẽ quay người lại. Và bắt gặp gương mặt gớm ghiếc, kinh tởm đó đang ở ngay sau lưng mình. Nó đặt hai bàn tay như hai nhánh cây khô lên người anh.
Chanyeol nghe thấy Chen hét lên trong điện thoại.
Sau đó chỉ còn những tiếng “tít tít” thật dài.
Chen bỏ chạy lên phòng và khoá cửa thật chặt. Anh chui xuống gầm giường trốn, mặt cắt không còn giọt máu nào.
Lạy Chúa! Chuyện gì đang xảy ra đây???
Có tiếng bước chân. Càng lúc càng gần.
Con ma đó đang bước lên cầu thang. Nó đi một cách rất kì cục hai xẻ ra hình chữ V, dáng đi không khác gì con robot bị hư. Nó để lại tiếng bước chân bồm bộp trên nền nhà bằng gỗ, nghe sởn cả gai óc.
Chen sợ đến nỗi mồ hôi ra ướt áo, hai hàm răng va lặp cặp vào nhau.
Mọi tiếng động chợt im bặt. Mọi thứ lại chìm vào không gian tĩnh mịch.
“Có lẽ nó cũng bỏ đi như ngày hôm qua!”
Chen mừng thầm, anh vẫn không dám mở mắt ra, chỉ đưa tay quơ quào ra khỏi gầm giường.
Anh chộp được cái gì rất lạ. Lạnh ngắt, cứng đờ như nước đá. Chen xoa xoa cái vật ấy hồi lâu rồi mở mắt ra.
Cái chân, anh chộp được cái chân trắng muốt của con ma nữ đó!
Lúc này thì Chen không còn la nổi nữa. Khi con ma đưa cái đầu gớm ghiếc xuống gầm giường nhìn anh trân trân. Đôi mắt của nó xanh lè nhưng vẫn hằng lên những vệt máu đỏ ngầu giận dữ.
– Hãy tha cho tôi, tôi không làm gì cô cả, người hại cô đã chết rồi. Hãy xuống địa ngục mà tìm ông ấy! Chen chắp tay van xin.
“Tôi chết rất oan ức… rất oan ức…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!