Giả Kết Hôn Xong Tôi Đem Con Chuồn Lẹ
Chương 10: Tôi biết hay không, nói mồm không có tác dụng gì
Nguyễn Khả Hạ không có mặt mũi nào gặp Tạ Thần, cứ thất thần đờ đẫn ra.
Phó Hàn Xuyên không nhịn được nhìn cậu mấy cái, cảm thấy bộ dạng này của Nguyễn Khả Hạ rất buồn cười.
Anh nói như thế, gây hiểu lầm cho Tạ Thần với Lục Đình Hiên. Hơn nữa, lần trước có nhắc đến người mà anh thích với Tạ Thần, vừa hay Nguyễn Khả Hạ ở đây, tiện mồm thừa nhận luôn người mình nói đến.
Sau này nếu như chuyện anh và Nguyễn Khả Hạ ở bên nhau bị lộ thì cũng bớt được vài lần giải thích đi giải thích lại rắc rối.
Vừa xuống sân bay, hai người chia hai ngả, ai lo việc của người nấy.
Phó Hàn Xuyên cho người đưa Nguyễn Khả Hạ về căn nhà ở gần Học viện Partrick.
Nguyễn Khả Hạ hỏi lái xe, “Đây là nhà thuê sao?”
Lái xe nói, “Không phải, đây là nhà của Phó tiên sinh. Phó tiên sinh đã phân phó, ngài không phải trả tiền, đây là điều mà ngài ấy phải làm.”
Nguyễn Khả Hạ: “……Được rồi.”
Vài ngày sau, Nguyễn Khả Hạ làm bài kiểm tra kiến thức nhạc lý.
Trong trường vắng vẻ, thanh tịnh, tuổi đời xây dựng đã lâu. Mỗi kiến trúc đều đem lại cảm giác của thời đại. Khi đi trên đường, dường như có thể nghe thấy tiếng nhạc cụ văng vẳng bên tai.
Cậu cực kì thích nơi đây.
Bên ngoài trường thi, giữa vô vàn người trẻ tuổi đến dự thi, Nguyễn Khả Hạ nhìn thấy một gương mặt người châu Á quen thuộc.
Là người quen.
Nói đúng ra, là người quen của hàng nguyên bản. Với Nguyễn Khả Hạ thì là nhân vật trong cuốn tiểu thuyết này thôi.
Kì Hàng.
Là thành viên trong ban nhạc cũ của hàng nguyên bản, sau này là một trongnhững người theo đuổi Tạ Thần.
Đồng thời cực kì ghét hàng nguyên bản.
Tuy rằng thời gian gần đây, Kì Hàng đang trở thành gương mặt nổi tiếng trong nước, nhưng anh không muốn chỉ dựa vào độ hot nhất thời để kiếm tiền mà thay vào đó, anh rất để ý đến năng lực của bản thân. Học viện Patrick chính là ngôi trường lý tưởng của anh để khẳng định, bồi dưỡng năng lực của mình.
Kì Hàng cũng nhìn thấy Nguyễn Khả Hạ, giả vờ như không nhìn thấy.
Trong lòng anh khó chịu nghĩ, sao người này lại ở đây? Tham gia tuyển sinh sao?
Dựa vào cái trình độ của cậu ta mà cũng có gan đi thi tuyển sinh.
Kì Hàng không thấy mình quá quắt, mà là kí ức trước đây về Nguyễn Khả Hạ đã in quá sâu rồi.
Nguyễn Khả Hạ thấy Kì Hàng không để ý đến cậu, cũng không định đến chào hỏi nhiệt tình làm gì. Người ta đã lạnh nhạt thế mình nhiệt tình cũng chả ra sao cả.
Hai người thi ở hai trường thi khác nhau. Như vậy nghĩa là hai người không thi vào cùng một chuyên ngành.
Bài thi viết kết thúc, Nguyễn Khả Hạ thấy tuy rằng phần phân tích hợp âm và bài hát khó thật, nhưng mà cậu làm bài cũng không tồi.
Vòng thi thứ hai, Kì Hàng lại gặp Nguyễn Khả Hạ.
Một người mà anh thấy không nên xuất hiện ở chỗ này.
Nguyễn Khả Hạ bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Kì Hàng, đáp lại bằng một nụ cười hữu nghị.
Kì Hàng lập tức quay đầu đi.
May mắn thôi, thứ hàng này nhất định là gặp may thôi.
Không tin cậu ta có thể đục nước béo cò, giở trò ở vòng thi thể hiện tài năng trực tiếp được.
Khi bảng kết quả được công bố, Kì Hàng cảm thấy tam quan mình sụp đổ thành cát bụi.
Anh thấy tên của Nguyễn Khả Hạ.
Chuyên ngành: Sáng tác âm nhạc cổ điển.
Không những thế.
Đằng sau còn kèm thêm hàng chữ khiến người ta choáng váng đầu óc……
Người nhận được học bổng toàn phần.
Kì Hàng nhìn kết quả dự thi của mình.
Trình độ trung bình khá, không có học bổng.
Bây giờ anh hoài nghi bản thân có phải là vào Học viện Patrick lởm rồi không.
– ————————————————-
Phó Hàn Xuyên biết tin Nguyễn Khả Hạ không chỉ thi đỗ, mà còn nhận được học bổng toàn phần. Tuy là không ngờ tới nhưng không quá kinh ngạc.
Anh biết rõ ngôi trường này. Ngôi trường này có tiêu chuẩn tuyển chọn đầu vào riêng, có thể khả năng ca hát của Nguyễn Khả Hạ tồi đến không thể nhìn thẳng, nhưng lại có thiên phú ở phương diện khác.
Giáo viên phụ đạo cho Nguyễn Khả Hạ là một giáo sư già rất vui tính tên Carlos.
Mỗi lần nói chuyện với ông, Nguyễn Khả Hạ đều thấy bản thân mình học được rất nhiều thứ.
Vào học được chừng một tháng, giáo sư Carlos hỏi Nguyễn Khả Hạ, “Nguyễn, tôi nhớ là em biết chơi đàn ghi ta phải không?”
Nguyễn Khả Hạ, “Đúng thế ạ.”
“Buổi diễn âm nhạc tuần sau, có học sinh biểu diễn thiếu mất một người đánh ghi ta hợp tấu, em có muốn tham gia không?”
Nguyễn Khả Hạ sẵn sàng đồng ý tức thì, “Được chứ ạ.”
Giáo sư vô cùng vui vẻ, “Đó là học sinh của bạn tôi, cũng là người Trung Quốc giống em đấy.”
Nguyễn Khả Hạ nói, “Thế thì càng tốt ạ, khi trao đổi giao lưu thì càng dễ hơn, không gặp quá nhiều trở ngại nữa.”
Đến khi cậu gặp người bạn Trung Quốc ấy, Nguyễn Khả Hạ nhận ra, không thể không có trở ngại được.
Trở ngại quá lớn luôn ấy.
Người đó là Kì Hàng.
Lúc Kì Hàng mở cửa ra, rõ ràng là nở nụ cười tươi roi rói. Vừa nhìn thấy người trong phòng luyện thanh là Nguyễn Khả Hạ, nụ cười lập tức biến mất.
Anh chỉ muốn quay đầu mà đi thôi,
Nhưng nghĩ tới người này là do giáo viên phụ đạo giúp anh tìm người hợp tấu, đành mặt lạnh đi vào.
Nguyễn Khả Hạ nhận ra Kì Hàng không muốn giao tiếp với cậu, cậu cũng không tính toán. Hàng nguyên bản với Kì Hàng có thể có những chuyện mà cậu không biết.
Dù sao giữa hai người, thì kiểu gì cũng phải có một người chủ động. Nguyễn Khả Hạ mặc kệ cho có bị mắng thế nào, mở lời trước.
“Lâu rồi không gặp.”
Kì Hàng lạnh nhạt “Ờ” một cái.
Nguyễn Khả Hạ kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh, “Tôi có đánh dấu vài chỗ ở trên bản nhạc. Chỗ d đánh dấu màu đỏ thì một người đàn, không đánh dấu thì người còn lại đàn. Anh thấy thế nào?”
Kì Hàng liếc mắt qua, không nói gì.
Nhưng trong lòng thầm nghĩ sắp xếp như vậy rất hợp lí.
Nguyễn Khả Hạ nói tiếp, “Anh là vai chính, nên phần lớn là phần của anh. Tôi chỉ hòa vài hợp âm thôi……”
Nguyễn Khả Hạ nói một thôi một hồi, Kì Hàng cuối cùng không nhịn được nữa, “Nhiều lời như thế làm gì, cậu biết chơi đàn không?”
Nguyễn Khả Hạ, “Tôi biết hay không, nói mồm chẳng chứng minh được gì. Luyện một tí thì biết ngay.”
Luyện tập cùng nhau hai ngày, Kì Hàng không còn gì để nói.
Nguyễn Khả Hạ biết chơi đàn.
Hơn nữa không phải chỉ biết một tí, mà là rất biết chơi, cực kì chuyên nghiệp.
Nguyễn Khả Hạ thấy Kì Hàng vẫn rất dễ tiếp xúc. Biết cậu có khả năng, thái độ với cậu ôn hòa hơn hẳn.
Thậm chí hai người còn có thể ngồi ăn cùng nhau ở nhà ăn.
Kì Hàng hỏi, “Cậu chơi đàn giỏi như vậy, sao trước đây không đàn? Còn giả vờ làm con lợn què?”
Tuy giọng điệu không kì thị gì, nhưng cậu vẫn cảm thấy bên trong như thể đang đay nghiến.
Nhưng cậu cũng không biết phải giải thích thế nào, đành nói bừa, “Trước đây vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện, cậy nhà có tiền nên cho rằng mình thích làm gì thì làm. Bây giờ…… Ài, nếu trước đây có chuyện gì khiến anh không hài lòng, thì tôi xin lỗi nhé.”
Kì Hàng không nói gì.
Trong lòng anh đã nhận lời xin lỗi của Nguyễn Khả Hạ rồi.
Người ta ai cũng có thể thay đổi, nếu cứ sống mãi trong quá khứ thì chẳng giải quyết được gì cả.
Thực ra anh với Nguyễn Khả Hạ cũng không có thâm thù đại hận gì cả.
Chỉ là một năm ở trong RIQ, anh với thành viên còn lại là Ngải Văn Gia ngày nào cũng phải chịu sự chỉ đạo, trào phúng của Nguyễn Khả Hạ.
Không những thế, Nguyễn Khả Hạ còn ra sức chèn ép thành viên cùng band, đem Kì Hàng với Ngải Văn Gia làm phông nền cho mình.
Đây được xem là sự coi thường đối với main vocal với main dancer, khiến cho hai người họ phải hoài nghi bản thân liệu có phải mình chỉ là dàn phụ họa cho Nguyễn Khả Hạ hay không.
Bây giờ mọi chuyện đã khác rồi, sau khi anh và Ngải Văn Gia diễn solo, sự nghiệp phát triển mạnh mẽ hơn hồi còn ở RIQ nhiều, Nguyễn Khả Hạ lại ẩn mình không lộ diện.
Kì Hàng cho rằng với tính cách của Nguyễn Khả Hạ, gia cảnh có khó khăn lụi bại thì vẫn sẽ bám dính lấy Lục Đình Hiên, hoặc là đổi sang người khác, ôm lấy đùi của bạn trai mới đúng.
Không ngờ cậu lại chọn tiến sâu vào con đường âm nhạc.
Quả là ngoài dự đoán.
Thực ra Kì Hàng không muốn thừa nhận, bản thân anh rất phục Nguyễn Khả Hạ. Từ chỗ chẳng biết cái gì cho đến vào học ở Học viện Patrick, nhất định là phải nỗ lực hơn người khác gấp mấy lần.
Anh thấy thù hận của người trẻ tuổi đến nhanh mà đi cũng nhanh, đến khi buổi diễn hòa tấu kết túc, Nguyễn Khả Hạ đã có thể khoác vai Kì Hàng, xưng anh xưng em rồi.
– ——————————————–
Nguyễn Khả Hạ đi qua đại sảnh của trường, nhìn thấy một vị giáo sư già đang đánh đàn piano.
Bài hát đó rất đặc biệt, nhưng Nguyễn Khả Hạ chưa từng nghe bao giờ.
Cậu đứng ở một bên nghe hết cả bài, rồi đi tới hỏi thầy giáo kia, “Thầy Edward, cho em hỏi bản nhạc thầy vừa đàn tên là gì được không ạ?”
Giáo sư già nói, “Bản nhạc này không có tên, đây là bài tập của một học sinh cũ của tôi. Nếu dựa theo cảm xúc mà bản nhạc này truyền tải, thì có thể gọi là “Nhớ nhà”.”
Nguyễn Khả Hạ gật đầu, âm thanh, giai điệu hài hòa, quả thật khiến cho người ta cảm giác nhớ nhà.
Giáo sư: “Em rất thích sao?”
“Vâng. Em rất thích.” Nguyễn Khả Hạ nói, “Em cảm thấy bản nhạc này bản nhạc này không chỉ là một bài tập đơn thuần, nếu có thể sửa đổi một chút, phổ lời cho nó thì quả thật là tuyệt diệu.”
Cậu cảm thấy có thể cảm nhận được tài năng của người viết ra bản nhạc này.
“Đúng thế, học sinh ấy của tôi quả thật vô cùng ưu tú,” Thầy Edward nói, “Nếu em muốn cải biên hay là phổ lời, tôi có thể cho em cách liên lạc với cậu ấy.”
Nguyễn Khả Hạ vui mừng nói, “Thật sao ạ?”
Giáo sư: “Đương nhiên.”
Nguyễn Khả Hạ lưu địa chỉ mail của cựu sinh viên kia.
Giáo sư nói học sinh của ông tên là Timber.
Nguyễn Khả Hạ nghĩ, Timber, cây gỗ. Cái tên lạ lùng thật.
Phó Hàn Xuyên về đến nhà, tập gym, tắm rửa, mở máy tính bắt đầu làm việc.
Có mail mới gửi đến địa chỉ mail mà anh đã lâu không dùng đến.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!