Giả Kết Hôn Xong Tôi Đem Con Chuồn Lẹ
Chương 9: Tôi vẫn còn đang theo đuổi
Tuy rằng người ta bảo ở đâu quen đó, nhưng từ khi rời khỏi cái giường cứng ngắc ở khu trọ kia, Nguyễn Khả Hạ cuối cùng cũng được lăn lộn trên giường, ngủ đến không biết trời trăng gì.
Hôm sau khi cậu ngủ dậy thì Phó Hàn Xuyên đã không còn ở nhà rồi.
Nguyễn Khả Hạ vui vẻ đánh đàn piano, rồi đến phòng nhạc chơi chán chê.
Tận hưởng cảm giác tự do.
Tự do chưa được hai ngày, Phó Hàn Xuyên bảo cậu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi ra nước ngoài.
Nguyễn Khả Hạ giật mình, “Anh muốn đi cùng tôi hả?”
Phó Hàn Xuyên, “Vừa hay bên đó có công chuyện cần giải quyết. Làm sao? Cậu không muốn ở cùng tôi à?”
Nguyễn Khả Hạ ngoài miệng thì “không có không có”, trong lòng thì hầm hừ, đương nhiên không muốn rồi.
“Thế thì để tôi thu dọn đồ.”
Nguyễn Khả Hạ quay người về phòng, Phó Hàn Xuyên gọi cậu lại, “Đã nghĩ xem đến trường nào học chưa?”
Nguyễn Khả Hạ, “Hiện tại tôi đang muốn học khoa âm nhạc cổ điển Học viện Âm nhạc Patrick.”
Phó Hàn Xuyên trầm mặc mất mấy giây.
Nguyễn Khả Hạ phát hiện trong mắt anh có một tia khác thường, hỏi, “Sao thế?”
“Không có gì, chúc cậu thuận lợi.”
Phó Hàn Xuyên nghĩ, có chí tiến thủ là được, khôngg nên đả kích cậu thì hơn.
Nguyễn Khả Hạ muốn học ở Học viện Âm nhạc Patrick vì danh tiếng của nó cực kì tốt, các giáo sư giảng dạy đều là người đầu ngành. Hơn nữa, còn có chương trình học một năm, nếu trong kì thi nhập học có biểu hiện xuất sắc còn có thể giành được học bổng. Tất cả các phương diện đều rất phù hợp với cậu.
Đương nhiên để có thể vào đó học là một điều không hề dễ dàng gì rồi.
Hôm trước khi đi, Nguyễn Khả Hạ lên weibo sửa dòng trạng thái của mình: “Du học một năm, tạm thời không làm việc.”
Không bất ngờ gì, phía bên dưới là hàng loạt những bình luận mỉa mai trào phúng.
< Trường nào dám nhận thế? Đừng có mà mất mặt xong bôi cả ra nước ngoài >
< Có chút lo lắng cho màng nhĩ của anh em nước ngoài >
< Tại sao Kì Hàng vừa báo ra nước ngoài thì cũng vội vã đi theo luôn thế? Cái đồ bắt chước >
< Đi rồi thì đừng về nữa nhá >
………
Nguyễn Khả Hạ nhiều anti thế này cũng có nguyên do cả.
Kì Hàng và Ngải Văn Gia là hai thành viên của band nhạc ngày trước. Fan của họ luôn cho rằng con đường phát triển của idol mình đều là bị Nguyễn Khả Hạ làm cho lỡ dở. Đương nhiên là không thích Nguyễn Khả Hạ.
Fan của ảnh đế Lục Đình Hiên cũng ghét cậu bằng chết. Vì trước đây hàng nguyên bản từng theo đuổi anh ta, từ các hoạt độn thường ngày cho đến các buổi họp báo. Khiến người người chán ghét.
Đâm ra Nguyễn Khả Hạ bây giờ phải chịu fan ba nhà mắng chửi không thôi.
Cậu không để ý đến mấy bình luận mắng chửi mình, chỉ trả lời tin nhắn của Ngụy Lạc Lạc.
Ngụy Lạc Lạc: << Tại sao Nguyễn Nguyễn lại phải đi du học vậy? >>
Cô lo lắng khi cậu đi du học trở về, mọi người sẽ quên mất cậu, chỉ sợ đến lúc đó muốn nổi thì sẽ càng khó hơn. Với cả cô cũng lưu luyến vì bản thân vưag mới lọt hố.
Nguyễn Khả Hạ: <<Tôi muốn đi bình ổn một thời gian. >>
Ngụy Lạc Lạc: <<Vậy cậu mau mau trở về nhé! Tôi đợi cậu quay lại >>
Vừa nói chuyện với Ngụy Lạc Lạc xong thì Tạ Thần gửi tin nhắn đến.
Tạ Thần: << Anh vừa thấy weibo của em. Nguyễn Nguyễn định đi học ở nước nào thế? >>
Nguyễn Khả Hạ: <>
Tạ Thần: <<Khi nào em đi? Anh đến tiễn em. >>
Nguyễn Khả Hạ: << Không cần đâu, cảm ơn anh. Em tự đi không có vấn đề gì cả >>
Tạ Thần: << Vậy chăm sóc tốt cho bản thân nhé >>
Nguyễn Khả Hạ: <<Vâng, anh cứ yên tâm >>
Nói chuyện với Tạ Thần xong, Nguyễn Khả Hạ thở phào một hơi.
Cứ mỗi lần đối mặt với Tạ Thần là cậu lại thấy có lỗi. Tuy rằng không phải cậu cố ý, nhưng hậu quả vẫn do cậu mà ra.
Lần trước, cậu trả lại cho Tạ Thần năm triệu, Tạ Thần quan tâm ân cần thăm hỏi mấy câu, thấy Nguyễn Khả Hạ không muốn trả lời liền đổi luôn chủ đề, không tiếp tục tra hỏi nữa.
Nguyễn Khả Hạ cảm thấy Tạ Thần cực kì tốt, cực kì hiểu chuyện.
Nguyễn Khả Hạ chỉ biết thở dài, một người tốt như vậy. Thật đáng tiếc.
– ————————–
Trong phòng nghỉ hạng thương gia của sân bay.
“Tôi đi lấy nước.” Nguyễn Khả Hạ nói, “Phó Hàn Xuyên, anh có thể đi lấy cho tôi một hộp kem được không?”
“Không được.” Phó Hàn Xuyên từ chối. “Sắp lên máy bay rồi.”
Nguyễn Khả Hạ nghĩ, nếu không phải là sắp lên máy bay thì tôi lại nhờ anh chắc?
Nguyễn Khả Hạ năn nỉ, “Thôi mà Phó Hàn Xuyên, nếu ăn không hết thì tôi đem lên máy bay ăn tiếp.”
Phó Hàn Xuyên ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn Nguyễn Khả Hạ. Nguyễn Khả Hạ lập tức bày ra ánh mắt tội nghiệp, thành thật.
Phó Hàn Xuyên bất lực, đành đứng dậy.
Nguyễn Khả Hạ vui vẻ nói, “Tôi muốn ăn vị sô cô la.”
Cậu quay người đi lấy nước. Chưa đi được mấy bước thì một thanh niên chặn đường cậu.
Cậu lục lọi trong đầu xem người trước mặt đây là ai.
Là tên tra nam Lục Đình Hiên kia.
Là nam chính công số một trong nguyên tác, lại còn là ảnh đế nữa nên ngoại hình Lục Đình Hiên quả thật là đảo điên chúng sinh. Nhưng Nguyễn Khả Hạ nhớ đến những hành động khốn nạn về sau của anh ta, trong lòng dậy lên cảm giác khinh thường.
Lúc này, Lục Đình mặt tăm mày tối nhìn Nguyễn Khả Hạ.
Nguyễn Khả Hạ thầm nghĩ, đúng là ra khỏi nhà không xem lịch mà, sao lại đụng phải cái cục phiền phức này chứ.
Cậu vờ như không thấy, định lách qua người Lục Đình Hiên để đi.
Lục Đình Hiên bước một bước, chặn cậu lại.
“Tại sao cậu lại ở cùng Phó Hàn Xuyên?”
Nguyễn Khả Hạ hỏi vặn lại: “Tôi ở với ai liên quan gì đến anh?”
Lục Đình Hiên không dám tin: “Vì thế, đúng thật là cậu khiến cho Phó Hàn Xuyên từ hôn sao?”
Nguyễn Khả Hạ lười giải thích với anh ta, “Thế thì đã làm sao? Tránh ra, tôi đang vội.”
Lục Đình Hiên mắt bừng bừng lửa giận, “Tạ Thần đối tốt với cậu không tốt sao? Cậu báo đáp cậu ấy như thế à?”
Anh ta tận mắt nhìn Tạ Thần buồn bã như thế nào vì bị từ hôn, không ngờ lại vì Nguyễn Khả Hạ.
Lục Đình Hiên dường như đã chắc chắn luôn rồi, nhất định là Nguyễn Khả Hạ lại giở trò sau lưng. Vì lúc anh ta theo đuổi Tạ Thần, Nguyễn Khả Hạ đã giỏ trò với bọn họ gây ra hiểu lầm giữa hai người rồi.
Hơn nữa, người như Phó Hàn Xuyên làm sao có thể đi thích một nghệ sĩ thân bại danh liệt như thế này được.
Xem ra Nguyễn Khả Hạ thay vì đâm đầu vào ngõ cụt, theo đuổi anh ta mà quay đầu sang tấn công Phó Hàn Xuyên.
Nguyễn Khả Hạ không muốn để ý đến người này nữa. Cậu có lỗi với Tạ Thần, nhưng không làm chuyện gì có lỗi với Lục Đình Hiên. Hàng nguyên bản ngoại trừ bám lấy Lục Đình Hiên không buông cũng không làm chuyện gì phát cuồng mất hết lý trí với anh ta.
Nhưng cậu không muốn để ý, thì Lục Đình Hiên lại cứ bám lấy không buông.
Nguyễn Khả Hạ miễn cưỡng quay lại, “Liên quan quái gì đến anh. Anh định làm siêu nhân công lý à? Anh theo đuổi được Tạ Thần chưa? Bây giờ không phải là tốt lắm sao? Anh có thể nhân cơ hội này mà tấn công, không phải nên cảm ơn tôi mới đúng à?”
Lục Đình Hiên bị chọc cho tức hộc máu.
Nguyễn Khả Hạ chưa từng dùng giọng điệu này nói chuyện với anh ta.
Xem ra câu được Phó Hàn Xuyên về tay xong, Nguyễn Khả Hạ buông bỏ anh ta rồi.
Cũng đúng, cậu ta chính là cái loại bỉ ổi đấy mà.
Lục Đình Hiên cố ghìm lửa giận xuống, “Cậu cho rằng ai cũng bỉ ổi như cậu à?”
“Hai người đang làm gì thế?”
Nguyễn Khả Hạ nghe thấy giọng nói này liền quay đầu lại. Phó Hàn Xuyên mang kem quay lại rồi.
Nhà họ Lục cũng làm kinh doanh. Phó Hàn Xuyên biết Lục Đình Hiên, chỉ là không quen thôi.
Lục Đình Hiên không trả lời câu hỏi của Phó Hàn Xuyên, hỏi vặn lại, “Sao anh có thể vì một kẻ như cậu ta mà từ hôn với Tạ Thần?”
Phó Hàn Xuyên lạnh tanh nói, “Có vẻ như tôi không có nghĩa vụ phải nói với anh.”
Tạ Thần đi từ nhà vệ sinh ra thì thấy một màn này.
Lục Đình Hiên đứng đối diện Phó Hàn Xuyên và Nguyễn Khả Hạ, cả ba người ai nấy đều đăm đăm.
“Phó tiên sinh, Nguyễn Nguyễn? Hai người…….”
Tạ Thần dựa vào bầu không khí này, chỉ mất một giây là hiểu chuyện gì xảy ra.
Nguyễn Khả Hạ bối rối, tay không biết để vào đâu cho đúng. Sao lại đen đủi đến mức này, gặp hai người này đã đành, lại còn cùng một lúc.
Tạ Thần trên mặt nở nụ cười tự nhiên, “Hóa ra người mà Phó tiên sinh nói là Nguyễn Nguyễn. Mừng thay cho hai người.”
Lục Đình Hiên không nhịn được, “Tiểu Thần.”
Nguyễn Khả Hạ vô thức phủ nhận, “Không phải……” vừa nói vừa lấy tay huých vào người Phó Hàn Xuyên.
Phó Hàn Xuyên, “Vẫn chưa ở bên nhau.”
Nguyễn Khả Hạ gật đầu.
Phó Hàn Xuyên nói tiếp, “Tôi vẫn còn đang theo đuổi em ấy.”
Nụ cười của Tạ Thần nhất thời cứng ngắc, Lục Đình Hiên thì sốc đến đờ ra.
Nguyễn Khả Hạ chầm chậm quay đầu sang, ánh mắt hoài nghi cực độ.
Nguyễn Khả Hạ: Anh yêu, anh vừa nói cái gì dạ?
Phó Hàn Xuyên nhướng mày: Không phải cậu không muốn quan hệ đôi bên bị lộ sao?
Nguyễn Khả Hạ dùng mắt nói, thế tại sao không thể nói là chúng ta không có quan hệ gì hết?
Phó Hàn Xuyên lười không muốn trao đổi ánh mắt nữa, nói với Tạ Thần và Lục Đình Hiên, “Phải lên máy bay rồi, chúng tôi đi trước đây.”
Sau đó kéo Nguyễn Khả Hạ vẫn còn đang ngây ngơ chưa phản ứng kịp đi.
Ý cười trên môi Tạ Thần nhạt dần đi.
Cậu đến sân bay với Lục Đình Hiên, không ngờ chuyến này lại biết được người trong lòng Phó Hàn Xuyên.
Cậu không ngờ người đó lại là Nguyễn Khả Hạ.
Tuy rằng đau lòng, nhưng cậu vẫn thấy nhẹ nhõm.
Không cần phải tiếp tục chờ đợi người ấy động lòng với mình nữa. Thoáng một cái, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Lục Đình Hiên lập tức nghĩ ngợi.
Người lạnh lùng như Phó Hàn Xuyên, ấy thế mà thốt ra câu “Đang theo đuổi Nguyễn Khả Hạ”. Đúng là bị dọa cho tê đầu luôn rồi.
Lục Đình Hiên nhớ đến dáng vẻ vô sỉ bỉ ổi của Nguyễn Khả Hạ trước mặt mình, cảm thấy, Phó Hàn Xuyên chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi.
Nguyễn Khả Hạ vừa yên vị ở chỗ ngồi, thì nhận được tin nhắn wechat của Tạ Thần.
Tạ Thần <<Còn chưa chúc em học giỏi, thượng lộ bình an>>
Nguyễn Khả Hạ nhập rồi lại xóa mãi, không biết phải trả lời như thế nào.
Tạ Thần nhắn tiếp << Nguyễn Nguyễn, em không cần phải thấy khó xử. Anh với Phó Hàn Xuyên chỉ có ước định của trưởng bối, chứ không có gì hết.>>
Tạ Thần cay đắng nghĩ, có khi còn chẳng tính là bạn bè.
Tạ Thần <>
Nguyễn Khả Hạ lại ngây ngốc một hồi lâu. Ngoài hai chữ “cảm ơn”, cậu chẳng biết phải nói gì cả.
Phó Hàn Xuyên nhìn màn hình laptop làm việc, thấy Nguyễn Khả Hạ ngồi bên cạnh cứ nhấp nhổm không thôi, “Cậu không thoải mái à?”
Nguyễn Khả Hạ: “Tại sao khi nãy anh lại nói như thế?”
Phó Hàn Xuyên không ngờ cậu vẫn cứ lấn cấn mãi chuyện đó, “Muốn nói thì nói thôi.”
Nguyễn Khả Hạ: “Sao anh lại……”
Mắt Phó Hàn Xuyên lại trở về nhìn màn hình laptop, không nhanh không chậm nói, “Ăn kem đi.”
Nguyễn Khả hạ: Anh sẽ hối hận xanh mắt cho mà xem! Đồ ngốc!
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyễn Khả Hạ: Anh nói bậy cái gì thế, tổn hại hết danh dự của tôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!