Giả Kết Hôn Xong Tôi Đem Con Chuồn Lẹ
Chương 8: Bất kể giàu sang hay nghèo đói, dù khỏe mạnh hay ốm đau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Theo ý kiến của Phó Viễn Sâm sau khi xem lịch hoàng đạo cẩn thận chọn ngày lành tháng tốt, Phó Hàn Xuyên và Nguyễn Khả Hạ đến Cục Dân chính.
Phó Hàn Xuyên đương nhiên đã dàn xếp xong xuôi cả rồi, họ phải giống như những cặp đôi khác đến đăng kí, toàn bộ quá trình đều hoàn thành ngon nghẻ, chỉ có bước cuối cùng cầm tờ giấy chứng nhận kết hôn nhưng không nhập vào hệ thống. Chính là chứng nhận giả.
“Hai anh đẹp trai, dựa gần nhau một chút đi,” Nhiếp ảnh gia thành tâm khuyên bảo, “Sao lại cách nhau xa như thế, không cần phải ngại đâu mà.”
Hai người ngại ngùng lại gần nhau hơn một chút, Phó Hàn Xuyên vô cùng cẩn thận, đảm bảo không chạm đến vai của đối phương.
Nhiếp ảnh gia: “Nào, cười lên nào…… Chồng đẹp trai như thế, cười vui vẻ một chút nào.”
Khóe môi Nguyễn Khả Hạ giần giật, bị chữ “chồng” tạt cho một luồng gió lạnh.
Phó Hàn Xuyên rất phối hợp, nghiêm chỉnh nở một nụ cười nhàn nhạt.
Chụp ảnh xong nhưng thủ tục vẫn chưa xong.
Vì tỉ lệ li hôn tăng dần theo từng năm, đăng kí kết hôn phải thông qua rất nhiều bước xác nhận phức tạp.
Trong đó, có một mục là bắt buộc phải nói lời tuyên thệ kết hôn.
“Em, Nguyễn Khả Hạ, xin thề, nhận Phó Hàn Xuyên làm chồng của em, bất kể nghèo đói hay giàu sang, bệnh tật hay khỏe mạnh, đều, đều, đều yêu anh, trân trọng anh, cho tới khi cái chết chia lìa đôi ta.”
Đọc xong, Nguyễn Khả Hạ một thân mồ hôi lạnh nổi hết cả da gà lên.
Cái gì mà yêu với chả không yêu. Xấu hổ bỏ mợ. Tội lỗi quá.
Chị gái đảm nhận đăng kí kết hôn nhìn hai gương mặt đẹp trai kết hôn nhưng lại lạnh tanh lạnh ngắt, hỏi ngược lại xác định một lần nữa, “Là tự mình nói sao? Thật là mình muốn thế không?”
Trải qua một lô xích xông công đoạn loằng ngoằng, bọn họ cuối cùng cũng cầm được hai tấm giấy chứng nhận kết hôn giả nhìn như thật.
Nguyễn Khả Hạ lời nói vô lực, “4 tệ 5 hào, tôi gửi cho anh qua wechat rồi. Tôi về nhà trước đây.” Cậu bây giờ muốn phân rõ ràng rành mạch với Phó Hàn Xuyên, mỗi ngày bị ánh mắt coi thường kia ghim vào người thật sự chịu không nổi.
Phó Hàn Xuyên chỉ biết cười nhận lấy tiền phí giấy kết hôn, “Còn chưa xong đâu, đi về nhà ông nội với tôi.”
Nguyễn Khả Hạ mệt tâm, nhưng chẳng còn cách nào cả. Muốn diễn thì phải diễn cho tròn vai.
Xe Phó Hàn Xuyên đi lòng vòng hết đường to rồi ngõ nhỏ, rẽ vào một căn tứ hợp viện (*) cổ kính giản dị to chà bá.
Tứ hợp viện:
Nhà của Phó Viễn Sâm nhìn bề ngoài thì có vẻ như bình thường như bao nhà khác, nhưng Nguyễn Khả Hạ biết, tứ hợp viện mà ở vị trí như thế này thì có tiền cũng không thể mua được. Giữa chốn ồn ào vẫn giữ được yên tĩnh, đây mới là đỉnh cao của sự xa xỉ.
Nguyễn Khả Hạ vẽ lên mặt một nụ cười, đưa cho Phó Viễn Sâm xem giấy chứng nhận kết hôn.
Phó Viễn Sâm mở ra, cười vui vẻ một hồi, nói chúc mừng rồi trả lại cho cậu.
Nguyễn Khả Hạ và Phó Hàn Xuyên thở phào một hơi.
Phó Viễn Sâm nói, “Ta bảo đầu bếp nấu cho hai đứa một mâm đồ ăn ngon để chúc mừng đấy. Hai đứa ở lại ăn đã rồi hẵng đi. Tiểu Nguyễn lại đây, ta có thứ muốn đưa cho con.
Nguyễn Khả Hạ nhìn Phó Hàn Xuyên, Phó Hàn Xuyên gật đầu bảo cậu đi.
Phó Viễn Sâm đưa cho cậu một cái hộp màu đỏ.
Nguyễn Khả Hạ mở ra là một đôi nhẫn bằng ngọc.
Cậu cũng từng nhìn qua nên biết, màu ngọc như thế này, đem ra thị trường bán thì không thể định được giá. Vô giá.
“Ông Phó, cái này không được đâu, con không thể……”
Cậu là giả kết hôn, sao có thể nhận món đồ quý giá như vậy được.
Phó Viễn Sâm nghiêm mặt, “Sao vẫn còn gọi là ông Phó?”
Nguyễn Khả Hạ lập tức sửa miệng, “Ông nội, tâm ý của người thì con xin nhận, nhẫn ngọc này con không nhận đâu. Quý giá quá rồi.”
Phó Viễn Sâm nói qua loa cho xong chuyện, “Không đáng tiền đâu. Đây là nhẫn mà bà nội để lại cho con dâu với cháu dâu. Hôm nay cuối cùng cũng có thể cho được rồi. Đem đi, đừng để lại ở đây nhá.”
Cái này mà cũng bảo không đáng tiền á? Rốt cuộc là nhà bọn họ có bao nhiêu tiền vậy?
Nguyễn Khả Hạ cầm cái hộp trên tay, không biết phải làm thế nào.
Phó Hàn Xuyên bước tới, nói, “Ông nội cho cậu, cầm đi.”
Nguyễn Khả Hạ chỉ có thể cầm mà thôi, “Cảm ơn ông nội.”
Lúc ăn cơm, Nguyễn Khả Hạ nói, “Ông nội, con muốn nhân thời gian này đi du học.”
Chuyện này cậu đã bàn với Phó Hàn Xuyên rồi.
Tuy bây giờ không có ai để ý đến cậu, nhưng ở lại trong nước, vác theo cái bụng to vượt mặt nếu bị chụp được, sẽ ảnh hưởng đến phát triển sự nghiệp sau này.
Vả lại, hàng nguyên bản cấp ba đã bỏ học rồi, Nguyễn Khả Hạ ở thế giới cũ vẫn đang là sinh viên năm hai. Vừa hay nhân lúc đang mang thai này, đi du học để học những thứ mà cậu thích.
Phó Hàn Xuyên đương nhiên là đồng ý.
Anh không muốn Nguyễn Khả Hạ ở nhà làm náo loạn cuộc sống của anh lên.
Phó Viễn Sâm cũng đồng ý, “Cũng tốt, về phương diện y học thì nước ngoài tốt hơn trong nước nhiều. Để Phó Hàn Xuyên tìm bác sĩ lành nghề phẫu thuật cho con.”
Nguyễn Khả Hạ gật đầu, vô cùng ngoan ngoãn.
Phó Hàn Xuyên nghĩ, hóa ra không phải là không biết tỏ vẻ ngoan ngoãn. Chỉ là lười không thèm giả bộ với anh mà thôi.
Trước khi hai người rời khỏi, Phó Viễn Sâm gọi Phó Hàn Xuyên đến phòng sách.
“Ta biết con không thích thằng bé ấy, nhưng Tiểu Nguyễn là đứa trẻ tốt.” Phó Viễn Sâm nói, “Con không cần phải vội chối làm gì, ta đến tuổi này rồi, nhìn quá nhiều người rồi. Suy cho cùng có phải người xấu hay không, ta chỉ cần nhìn một cái là biết ngay.”
Phó Hàn Xuyên: “Vâng.”
Phó Viễn Sâm: “Nói thế nào đi chăng nữa, thằng bé cũng rất đáng thương. Hơn nữa là nó sinh con, phải hi sinh hơn con rất nhiều. Dù có không thích, cũng phải bao dung nó.”
Phó Hàn Xuyên: “Vâng, con biết rồi ạ.”
Thực ra, ấn tượng của anh với Nguyễn Khả Hạ đã khác hẳn so với ban đầu rồi.
– ——————————————————–
Sau khi hai người đi, Vương quản gia nhẹ nhàng bước vào phòng sách, “Phó tiên sinh, tôi vừa đi xác nhận lại rồi, quả nhiên như ngài nghĩ.”
Phó Viễn Sâm cười, “Muốn lừa ta, còn non lắm.”
Vương quản gia: “Vậy ngài có định vạch trần họ không ạ?”
Phó Viễn Sâm sâu kín hỏi, “Cậu thấy Hàn Xuyên có chỗ nào khác không?”
Vương quản gia nghĩ thật kĩ, “Quả đúng có chút khang khác. Hình như lúc thiếu gia ở với Nguyễn tiên sinh, biểu cảm phong phú hơn sao với bình thường.”
Phó Viễn Sâm cầm lấy cây gậy ba toong đứng dậy, “Bỏ đi, để cho hai đứa nó tự giày vò nhau đi. Đi dạo với ta một vòng đi.
– ——————————————————–
Phó Hàn Xuyên lái xe đưa Nguyễn Khả Hạ đến trước nhà, Nguyễn Khả Hạ đưa cho Phó Hàn Xuyên hộp nhẫn ngọc, “Cái này trả lại cho anh.”
Phó Hàn Xuyên không nhận, “Cho cậu thì cậu cầm lấy đi.”
Nguyễn Khả Hạ cẩn thận từng li từng tí đặt cái hộp vào trong xe, “Không có công trạng gì thì không nhận. Yêu cầu của tôi đều viết rõ ràng trong hợp đồng rồi. Hơn nữa, tôi cầm cũng không có tác dụng gì.”
Tuy rằng Phó Hàn Xuyên không thể hiểu được sự kiên định kì diệu này của cậu, nhưng không nói gì, chỉ dặn dò cậu, “Nhanh chóng trả lại phòng trọ đi. Gói ghém đồ đạc rồi dọn về chỗ tôi ở.”
Nguyễn Khả Hạ nói, “Tôi biết rồi.”
Nguyễn Khả Hạ về nhà, cái nào bán được thì đem bán, không bán được thì vứt đi. Dọn dẹp xong xuôi thì hành lý chẳng còn lại là bao, sau đó gọi cho chủ nhà trả phòng.
Chiều tối hôm sau, Phó Hàn Xuyên cho người đến giúp cậu chuyển nhà. Nguyễn Khả Hạ lưng đeo ghi ta, đến căn biệt thự tọa lạc ở lưng núi.
Phó Hàn Xuyên mở cửa, cầm lấy hành lý trên tay của lái xe.
Biệt thự bên ngoài được xây dựng theo phong cách hiện đại, bày trí bên trong cũng theo phong cách hết sức tối giản. Toàn bộ đều là ba màu đen, trắng, xám làm chủ đạo.
Nguyễn Khả Hạ cảm thấy nhà Phó Hàn Xuyên đem đến cho người ta cảm giác hệt như con người của anh vậy. Lạnh tanh một cục.
Nhưng ở góc phòng khách có một cây đàn dương cầm, cậu cực kì thích.
“Phòng này là của cậu,” Phó Hàn Xuyên đưa cậu đến phòng ngủ tầng hai, “Phòng của cậu, thích làm gì thì làm. Những phòng khác thì không được sờ mó lung tung.”
Nguyễn Khả Hạ gật đầu.
Phó Hàn Xuyên đem hành lý của cậu xách vào phòng, rồi lại đưa cậu đi xem các tầng khác.
Ở dưới tầng hầm có phòng tập gym, Nguyễn Khả Hạ hỏi, “Tôi có được dùng không?”
Phó Hàn Xuyên gật đầu.
“Phòng này là phòng gì?”
“Phòng âm nhạc.”
Phó Hàn Xuyên mở cửa ra, mắt Nguyễn Khả Hạ sáng rực.
Phòng âm nhạc này diện tích không nhỏ, ở giữa phòng có một bộ trộn âm (*), còn có đủ loại thiết bị ghi âm nữa. Có thể coi là một phòng âm thanh chuyên nghiệp.
Bộ trộn âm:
Nguyễn Khả Hạ sờ sờ mân mê, có chút kích động, “Nhà anh sao lại có cái này thế?”
Phó Hàn Xuyên tránh không muốn cậu hỏi thêm, thuận miệng nói, “Chủ cũ để lại.”
“Tôi có được dùng không?”
Nguyễn Khả Hạ chớp mắt đầy hi vọng nhìn Phó Hàn Xuyên.
Phó Hàn Xuyên thầm nhìn ánh mắt ấy thêm một tí, “Tùy cậu.”
Đưa Nguyễn Khả Hạ đi một vòng, Phó Hàn Xuyên liền đóng cửa phòng xử lý công chuyện.
Nguyễn Khả Hạ dọn dẹp hành lý.
Một tiếng sau, Phó Hàn Xuyên gọi cậu đến phòng bếp, chỉ vào một thùng các tông, “Đây là cái gì?”
Nguyễn Khả Hạ: “Mỳ ăn liền. Anh không biết hở?”
Phó Hàn Xuyên chau mày, “Đem vào phòng kho đi.”
Để ở phòng bếp, rất ngứa mắt.
“Ờ.”
Ở dưới mái nhà của người ta, phải cúi đầu mà nghe lời. Nguyễn Khả Hạ ngoan ngoãn ôm thùng mỳ chuẩn bị bê đi.
Phó Hàn Xuyên đột nhiên nhớ ra, “Bây giờ cậu có thai, không được ăn mấy thứ này. Vứt đi.”
“Vứt đi?” Nguyễn Khả Hạ nói, “Tôi không vứt, tốn tiền mua, tại sao phải vứt đi?”
Cậu cảm thấy Phó Hàn Xuyên đúng là chưa từng trải qua khó khăn túng quẫn của cuộc đời, để anh nếm thử mùi vị phá sản đi, lúc đấy rồi biết cuộc sống khó khăn biết nhường nào.
Phó Hàn Xuyên: “Bao nhiêu tiền, tôi đưa cậu.”
“Sáu mươi chín,” Nguyễn Khả Hạ buột miệng nói, nói xong mới phản ứng lại, “Đây không phải là vấn đề có đưa tiền hay không, có tiền cũng không được lãng phí thế. Anh có thể đem tiền đi làm từ thiện. Dù sao đi chăng nữa tôi cũng không vứt đi đâu.”
Phó Hàn Xuyên thở một hơi, không hiểu sao mình đối mặt với người này toàn là không biết phải làm sao.
“Vì thế cậu chỉ nghĩ cho mình cậu. Không nghĩ cho đứa bé trong bụng sao?”
Nguyễn Khả Hạ lầm bầm trong miệng, “Nhưng mà vứt đi thì cũng quá…..”
Cậu không phải chỉ cảm thấy tiếc, mà là thèm ăn. Biết rõ là không tốt cho đứa bé, chỉ là muốn ăn thôi. Cậu nghĩ, mỗi tuần lén ăn một lần, chắc là không sao đâu.
“Nếu như cậu thấy vứt đi lãng phí, ngày mai tôi cho người đem đi cho trung tâm phúc lợi.” Phó Hàn Xuyên nói, “Thỏa mãn ý nguyện làm từ thiện của cậu.”
Nguyễn Khả Hạ há mồm trợn mắt, còn làm thế được cơ á?
Tự nhiên Phó Hàn Xuyên cảm thấy tâm tình tốt hẳn lên.
Cũng coi như là có thể cho cậu nghẹn lời một lần.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!