Giả Kết Hôn Xong Tôi Đem Con Chuồn Lẹ
Chương 18: Rốt cuộc thực tập sinh nhà ai xịn thế
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nói đến hát hay thì tất cả thực tập sinh ở đây đều hát hay.
Nhưng Nguyễn Khả Hạ thì lại khác.
Tả Tử Minh không thể tìm ra được từ ngữ nào để diễn tả khác ở chỗ nào. Đây là một cảm giác vô cùng đặc biệt. Không chỉ giọng đặc biệt, cũng không chỉ ở kĩ thuật xử lý luyến láy.
Tóm lại, tiếng hát của cậu ấy đem đến cho người ta một cảm giác vô cùng đặc biệt.
Khiến người ta hoàn toàn chìm đắm vào trong bài hát ấy.
Không hề có chút lo lắng hồi hộp, vô cùng thư thả.
Đây chính là cảnh giới mà Tả Tử Minh hằng mong ước chạm tới.
Cậu rất muốn biết Nguyễn Khả Hạ đã phải trải qua những gì để có thể có được thay đổi ngoạn mục nhường này.
(*) Nhắc không mọi người lại quên là đêm mà bé xuyên vào thế giới này là khi bé vừa nhận được Giải thưởng Âm nhạc xuất sắc nhất năm nha. Nên bé giỏi là giỏi từ trước rồi =)))))
Ban đầu Tả Tử Minh còn kinh ngạc đến ngây người, một thoáng sau, cậu đã hoàn toàn đắm chìm vào bài hát của Nguyễn Khả Hạ rồi.
Bốn vị huấn luyện viên cũng thế.
Ngoại trừ Kỳ Hàng đã biết thực lực của Nguyễn Khả Hạ từ trước ra thì ba vị huấn luyện viên khác đều sốc đến há mồm.
Tiếng hát của Nguyễn Khả Hạ có thể nhẹ nhàng chạm đến trái tim của người nghe.
Đặc biệt là đến đoạn điệp khúc, tiết tấu hài hòa, trầm bổng mượt mà.
Ngay cả người nghiêm khắc như Vũ Trí Khải cũng không thể kiềm được mà nở một nụ cười.
Đây cũng chính là lý do Nguyễn Khả Hạ không vừa nhảy vừa hát mà chọn một bài tình ca êm đềm.
Bài hát này đã được Timber cải biên rồi, khiến cho bài hát như có tầng tầng lớp lớp cảm xúc, các kĩ thuật xử lý bài hát cũng được hoàn thiện, vừa phô bày được khả năng bản thân, vừa cho người nghe một sức ảnh hưởng nhất định.
Không thể ngờ tới không có cảnh “đổ bể” như trong dự đoán, các thí sinh không nhịn được cảm thán: “Hát quá đỉnh luôn.”
“Cậu ta tiến bộ vượt bậc luôn ấy, trước đây không phải là…… như kia à?” Một thực tập sinh định nói ra chữ “ngũ âm không toàn” (*) nhưng tự dưng thấy nói ra cứ sai sai nên lại nuốt vào trong.
(*) Ý chỉ nói hát không ra cái gì hết.
“Ể? Hình như chỗ này khác với bản gốc, cậu ta cải biên lại à?”
“Ừ ha, biến tấu hay thật.”
“Hát hay quá đi mất thôi, không hề giống với tôi nghĩ tẹo nào.”
…….
Phần biểu diễn của Nguyễn Khả Hạ kết thúc, toàn bộ trường quay đều rào rào tiếng vỗ tay lẫn reo hò.
Văn Kiệt mở lời bình luận trước, “Trong tất cả các tiết mục biểu diễn, tôi thích nhất là phần biểu diễn của em. Rất tuyệt. Tiếp tục phát huy nhé.”
Vũ Trí Khải: “Vừa mở miệng thôi tôi đã biết em là người biết hát. Hát rất hay. Hi vọng em tiếp tục duy trì và nỗ lực phát huy.”
Nguyễn Khả Hạ cúi người, “Cảm ơn huấn luyện viên ạ.”
Những thực tập sinh khác: “OA!!!! ĐỈNH HẾT CHỖ NÓI!!!!”
Vũ Trí Khải nổi tiếng nghiêm khắc, độc miệng. Đây là lần đầu tiên ông đưa ra lời đánh giá cao như vậy.
La Dực ngồi ở vị trí cao nhất kia, ngoài mặt thì cười, trong lòng không kiềm được hoảng loạn.
Nếu như Nguyễn Khả Hạ được sáu tim, theo như quy định của các mùa trước, anh ta và Nguyễn Khả Hạ phải battle với nhau.
Nếu đọ về hát, công tâm mà nói, anh ta không thể đọ với Nguyễn Khả Hạ. Nếu như về nhảy, vừa nãy La Dực vừa trình diễn phần mình chuẩn bị tốt nhất rồi. Nếu như battle mà lại nhảy tiếp chắc chắn sẽ mất đi yếu tố bất ngờ.
Úc Quý Manh nhìn Kỳ Hàng, “Nè, anh có muốn nói gì không?”
Kỳ Hàng phẩy tay, “Rất tốt. Tôi chẳng có gì để nói.”
Ba vị huấn luyện viên khác cười ngất.
Úc Quý Manh nói, “Được rồi, để chúng tôi thảo luận đánh giá kết quả vị trí của bạn nhé.”
Bốn vị huấn luyện viên thì thầm to nhỏ bàn luận.
Úc Quý Manh mở lời, “Kết quả đánh giá thứ hạng của thực tập sinh Nguyễn Khả Hạ là……”
“Sáu trái tim.”
Tả Tử Minh gật đầu như bổ củi, vỗ tay đôm đốp, hoan hô nồng nhiệt.
Tốt quá rồi.
Idol mà cậu mến mộ nhất sẽ không bị bất cứ ai cười nhạo là bình hoa nữa rồi.
Từ giờ trở đi, cậu có thể ngẩng cao đầu mà nói với mọi người, thần tượng của mình là Nguyễn Khả Hạ.
Nguyễn Khả Hạ bước lên tầng thứ sáu.
Ở đó có một chỗ ngồi hoành tá tràng.
May mà chỗ ngồi đủ lớn, hai người ngồi vẫn còn thừa một tí.
La Dực mỉm cười, nhường cho Nguyễn Khả Hạ một khoảng trống, nói một câu mang đậm tính xã giao, “Cậu hát rất hay.”
Nguyễn Khả Hạ thành thật nói, “Cảm ơn, cậu cũng rất tuyệt.”
Sau khi những thí sinh còn lại biểu diễn xong, Úc Quý Manh xoay người nói với các thí sinh, “Theo như quy định, đánh giá hạng cao nhất thì chỉ có duy nhất một người được sáu trái tim. Vì thế, mời thực tập sinh La Dực và thực tập sinh Nguyễn Khả Hạ chuẩn bị. Chúng ta sẽ tiến hành battle.”
Các thực tập sinh không kiềm chế được sự hào hứng. Ngồi ghi hình lâu như vậy rồi, mọi người đều thấy mệt mỏi. Những cuộc thi này cần lắm nhiệt, cần lắm những màn battle gay cấn.
La Dực biểu diễn trước.
Anh ta lựa chọn một bài hát nhạc nhẹ.
La Dực đã suy nghĩ rất lâu mới quyết định chọn bài hát này.
Anh ta đã luyện tập bài hát này rất nhiều lần, tuy rằng giọng hát anh ta không đặc sắc như của Nguyễn Khả Hạ nhưng với bài hát này thì anh ta tự tin tuyệt đối.
Vấn đề ở chỗ, tiết mục trước đó, La Dực biểu diễn hát và nhảy, cốt là để nổi bật phần vũ đạo.
Lần này, để cho mọi người thấy được phần hát của mình cũng không hề kém cạnh.
Nếu như lần này, Nguyễn Khả Hạ vẫn chọn hát sẽ khiến cho người xem cảm giác như những khía cạnh khác của cậu ta còn yếu, không dám bộc lộ.
Hơn nữa, mục tiêu chính của chương trình chính là tuyển chọn ra idol toàn năng.
Idol đa tài, hát nhảy đều giỏi càng chiếm được ưu thế hơn.
Đương nhiên Nguyễn Khả Hạ cũng đã tính đến điểm này rồi.
Cũng đã chuẩn bị kĩ càng từ trước.
Tuy rằng trang phục không phù hợp lắm nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc phát huy hiệu ứng của phần trình diễn.
Cậu cởi bỏ áo vest ngoài ra.
Âm nhạc nổi lên, mắt Kỳ Hàng sáng rực lên.
Lê Thiêm không kiềm được há hốc mồm cảm thán, “Oa!!!!! Đỉnh banh nóc nhà!”
Nguyễn Khả Hạ nhảy một bài hiphop.
Động tác phóng khoáng, các khớp xương linh hoạt mê người.
Tả Tử Minh nhìn đến ngu người luôn. Sao lại lợi hại đến nhường này cơ chứ!!!!!
Cậu không còn là fan của nhan sắc Nguyễn Khả Hạ nữa rồi. Cậu phi thăng rồi. Bây giờ cậu là fan thực lực của Nguyễn Khả Hạ.
Kết thúc phần nhảy của mình, Nguyễn Khả Hạ lại cúi người cảm ơn.
La Dực càng hoảng loạn hơn.
Không hề có cảm giác dung tục, đánh giá từ góc độ chuyên nghiệp mà nói, vũ đạo của Nguyễn Khả Hạ không tồi.
Nhưng không nhảy tốt như mình, La Dực thầm nghĩ, chưa chắc mình đã thua.
Không thể thua.
La Dực không muốn thua. Bao nhiêu fan đang nhìn vào anh ta, gửi gắm bao nhiêu kì vọng vào anh ta, không thể thua ngay từ tuần đầu tiên được. Lại còn bại dưới tay của một kẻ thảm hại quay lại làm lại cuộc đời nữa.
“Không ngờ bạn nhảy cũng tốt đến thế.” Úc Quý Manh xuýt xoa, “Thế này thì quả thật làm khó cho chúng tôi rồi, cả hai đều hát hay nhảy giỏi.”
Văn Kiệt đầu tiên là nhắm vào Kỳ Hàng mà hỏi, “Anh thấy thế nào?”
Lần đầu tiên Kỳ Hàng không truyền mic cho người khác, “Thực ra tôi cũng không ngờ tới thay đổi ngoạn mục thế, bị dọa cho ngơ luôn rồi.”
Nguyễn Khả Hạ nín cười, “Cảm ơn huấn luyện viên.”
Đây là lời thật lòng của Kỳ Hàng.
Trước đây, anh học cùng trường âm nhạc với Nguyễn Khả Hạ. Anh chưa bao giờ thấy Nguyễn Khả Hạ nhảy cả, ấn tượng duy nhất về cậu hồi còn cùng team chính là “lười thối thây”, không chịu động tay động chân. Vì thế, thật sự là quá bất ngờ.
Kỳ Hàng thấy hai năm này, Nguyễn Khả Hạ quả thực đã lột xác. Từ trong ra ngoài.
Úc Quý Manh đứng dậy, “Xin các vị chờ đợi trong ít phút, chúng tôi xin phép được bàn bạc một chút.”
Vừa hay đến lúc nghỉ giải lao.
La Dực nói chuyện với thực tập sinh cùng công ty, Nguyễn Khả Hạ ngồi nghỉ ở hàng ghế trống phía trước.
Tả Tử Minh đi xuống nói chuyện với cậu, “Anh đỉnh nhất luôn ấy, sao cái gì anh cũng biết thế.”
Trước khi xuyên vào đây, cũng đã có người khen cậu như thế. Phán ứng đầu tiên của Nguyễn Khả Hạ là, cậu không biết sinh con.
Bây giờ thì chẳng biết phải đáp lại thế nào. Đến con cậu cũng sinh rồi còn gì.
Tả Tử Minh ngại ngùng nhỏ giọng hỏi, “Em gọi anh là “anh”(*) được không?”
(*) “Anh” ở đây là trong từ “anh trai”.
Nguyễn Khả Hạ xoa đầu Tả Tử Minh, “Được chứ, em trai Tiểu Minh.”
Bốn vị huấn luyện viên bàn bạc xong, đưa ra kết quả cuối cùng, nghỉ ngơi ở phía sau một lúc rồi đi ra tiếp tục ghi hình.
Nguyễn Khả Hạ và La Dực ngoan ngoãn đứng ở phía trước sân khấu.
La Dực căng thẳng tới mức tay ra đầy mồ hôi.
Nguyễn Khả Hạ lại không để ý lắm đến phần đánh giá xếp hạng này.
Nỗ lực hết mình thể hiện là được, mục tiêu của cậu là thay đổi ánh nhìn của quần chúng về cậu.
Úc Quý Manh: “Sai khi đã bàn bạc đưa ra kết quả cuối cùng, chúng tôi quyết định, thí sinh suy nhất được sau trái tim là……..”
“Thực tập sinh Nguyễn Khả Hạ.”
Trái tim La Dực như rơi xuống biển lạnh.
Cả hai người cùng cúi người, “Cảm ơn huấn luyện viên.”
Kì thực thì kết quả này giống như mọi người đã dự đoán.
Vì nếu đánh giá về hát, La Dực không cùng một đẳng cấp với Nguyễn Khả Hạ, về nhảy, La Dực không chênh lệch quá lớn so với Nguyễn Khả Hạ.
Do đó, quyết định của huấn luyện viên cũng không hề bất ngờ.
Đương nhiên Nguyễn Khả Hạ vô cùng hạnh phúc với thành tích này. Đây chính là bước khởi đầu mới vô cùng thuận lợi.
Hơn nữa, từ hôm nay trở đi, cậu cuối cùng cũng có thể quay trở lại sân khấu, một lần nữa bắt đầu lại sự nghiệp mà mình theo đuổi.
La Dực cười chúc mừng Nguyễn Khả Hạ nhưng không đáy mắt lại không có mảy may chút ý cười nào.
Chương trình đến hồi kết thúc, tổ tiết mục thông báo cho các thí sinh ngày kia tất cả đến kí túc xá điểm danh.
Nguyễn Khả Hạ và Lê Thiêm, Tả Tử Minh cùng một vài thí sinh khác add wechat của nhau. Nguyễn Khả Hạ add xong thì lên xe Phó Hàn Xuyên phái tới, về nhà.
La Dực lên xe của Hà Tân – người cùng công ty cũng tham gia chương trình.
Hà Tân an ủi La Dực, “Đừng buồn, lần này chắc chắn là do Kỳ Hàng nên mới chọn Nguyễn Khả Hạ. Cứ cho là bây giờ cậu ta được ngồi ở vị trí đó đi chăng nữa, thì tuần sau bình chọn là dựa vào vote của fan, cậu ta làm gì có cửa mà đọ với cậu.”
La Dực cười nhạt, “Tôi thấy bình thường, không sao đâu.”
Trong lòng thì không can tâm.
Đây không phải là điều mà anh ta muốn.
Lần sau, anh ta nhất định phải cướp lại ngôi đầu về tay.
– —————————————————————
“Nhật ký trưởng thành của Idol” được ghi hình ở vùng ngoại ô, lúc Nguyễn Khả Hạ về đến biệt thự của Phó Hàn Xuyên thì đã hơn một giờ sáng rồi.
Nguyễn Khả Hạ rón rén mở cửa, phát hiện phòng khách vẫn sáng đèn.
Phó Hàn Xuyên mặc bộ đồ ngủ bằng lụa, trên sống mũi cao là một cái gọng kính bạc, ngồi xử lý tài liệu.
Đèn cũng không sáng lắm, dưới ánh sáng mờ ảo, gương mặt Phó Hàn Xuyên hiện lên góc cạnh, rõ nét vô cùng.
Nguyễn Khả Hạ bị dọa cho hết hồn, “Sao anh vẫn chưa ngủ?”
Phó Hàn Xuyên: “Có công việc phải xử lý.”
Nguyễn Khả Hả đầu hiện đầy dấu chấm hỏi, rõ ràng có phòng sách mà không ngồi, đêm hôm khuya khoắt chạy ra phòng khách làm việc. Người này kì cục thế.
“Nguyên Bảo đâu?”
“Dì Lý ru ngủ rồi.” Phó Hàn Xuyên trả lời qua qua, “Hôm nay thế nào?”
Nguyễn Khả Hạ ậm ờ nói, “Không tệ lắm. Ờ thì, tôi lên tắm rửa rồi đi ngủ đây. Anh cũng nghỉ ngơi sớm đi nhá.”
Phó Hàn Xuyên nhìn cậu, “Ngủ ngon.”
“Ơ, ờ ờ, ngủ ngon.”
Nguyễn Khả Hạ tốc biến lên tầng, tim đập bình bịch trong lồng ngực.
Không hiểu sao kể từ khi trở về từ Anh, mặc dù lúc nào Phó Hàn Xuyên cũng trưng ra bộ mặt lạnh tanh lạnh ngắt, nhưng Nguyễn Khả Hạ cảm thấy hình như thái độ của Phó Hàn Xuyên đối với cậu đã thay đổi rồi.
Rất chi là…… ấm áp.
Khiến cho cậu lúc phải đối mặt với Phó Hàn Xuyên thấy rất mất tự nhiên.
Có thể là do khoảng cách thế hệ.
Người ta nói cứ cách nhau ba tuổi là được một thế hệ rồi, hai người họ lại còn cách nhau gần ba thế hệ cơ mà.
– —————————————————————
Ngày mai Nguyễn Khả Hạ phải dọn vào kí túc rồi, cậu ở trong phòng thu dọn hành lý đem đi.
Phó Hàn Xuyên đi qua phòng cậu thì dừng chân, đứng ở cửa.
“Có cần tôi giúp gì không?”
Nguyễn Khả Hạ, “Không cần đâu.”
Sau đó vội vã cúi đầu, đem quần lót nhét lấy nhét để vào trong vali.
Cảm giác ngại ngùng kì cục kia lại xuất hiện rồi.
Cậu chẳng biết phải nói gì với Phó Hàn Xuyên cả, đành phải giả bộ bận rộn thu xếp đồ đạc.
Thực ra cậu cũng thu dọn được hòm hòm rồi. Lúc ra khỏi nhà, cậu thích đem đồ càng ít càng tốt, mặc dù tổ tiết mục không giới hạn đồ đem theo, nhưng cậu cũng chỉ định mang theo quần áo để thay bình thường với đồ ngủ thôi. Nhét hết vào một hành lí còn dư chán.
Phó Hàn Xuyên nhìn đôi tai đỏ hồng của Nguyễn Khả Hạ, trầm mặc một lát rồi đột nhiên hỏi, “Cậu muốn mang ghi ta à?”
“Ừ.” Nguyễn Khả Hạ gật đầu.
Cậu muốn mang theo ghi ta, khi đi thi có khi phải dùng đến.
Phó Hàn Xuyên nhìn cây ghi ta kia.
Đó là cây ghi ta 300 tệ mà Nguyễn Khả Hạ mua lúc vừa mới xuyên qua.
Vừa nhìn đã biết hàng đểu rẻ tiền.
Phó Hàn Xuyên xoay người đi ra ngoài.
Nguyễn Khả Hạ vơ vội đồ nhét vào, quay đầu lại thì chẳng thấy người đâu nữa, thầm nghĩ, đi cũng chẳng e hèm một tiếng, đúng là lạnh lùng một cục mà.
Năm phút sau, Phó hàn Xuyên quay lại, tay còn cầm theo một cây đàn ghi ta, đưa cho Nguyễn Khả Hạ.
Nguyễn Khả Hạ, “Của anh à?”
Phó Hàn Xuyên: “Ừ.”
Mắt Nguyễn Khả Hạ sáng như sao, thích đến không rời tay. Cây ghi ta 300 tệ kia của cậu làm sao có cửa đọ với cây ghi ta này.
Phó Hàn Xuyên, “Tặng cậu.”
Nguyễn Khả Hạ giật mình, “Cho tôi? Thôi thôi, đồ đắt tiền thế này tôi không dám nhận đâu.”
Phó Hàn Xuyên bất cần nói, “Người khác tặng, tôi không dùng.”
Nguyễn Khả Hạ mặt dày ôm chặt ghi ta vào lòng, “Thật hả? Thế thì tôi xin nhá.”
Phó Hàn Xuyên cười, “Ừ.”
Nguyễn Khả Hạ nghĩ, thảo nào người này mặt mày chả bộc lộ tí cảm xúc gì. Bởi vì tốt nhất là anh đừng có mà cười. Cười lên đẹp trai điên đảo chúng sinh. Ai mà nhịn cho nổi.
Sáng hôm sau, trời vừa hửng sáng thì Nguyễn Khả Hạ đã phải đến kí túc xá, bắt đầu ba tháng vật lộn với luyện tập và thi đấu.
Dì Lý bế Nguyễn Bảo ra cổng tiễn Nguyễn Khả Hạ.
Bà rất thương Nguyễn Khả Hạ, bình thường vẫn coi cậu như con ruột của mình, “Ở đó chắc chắn sẽ vất vả lắm đấy. Nhưng lại ít cửa hàng tiện lợi quá, chẳng có đồ ăn gì ngon cả.”
Dì Lý dặn dò, “Thế nên cậu ăn mấy suất cơm hộp vào, đừng để bị đói, cậu gầy quá rồi đấy.”
Nguyễn Khả Hạ vâng dạ, trước khi lên xe còn hôn lấy hôn để Nguyên Bảo.
Nguyễn Khả Hạ nhận ra bản thân mình chẳng muốn rời xa Nguyên Bảo một chút nào cả. Cậu lưu luyến từ biệt dì Lý. Nhìn Phó Hàn Xuyên rồi cười nói một câu, “Bai bai”.
Phó Hàn Xuyên nghĩ, đúng là kẻ vô tâm mà.
Anh đứng ở cổng biệt thự, cho đến khi không thấy chiếc xe chở Nguyễn Khả Hạ đâu nữa.
– —————————————————–
Từ khi Nguyễn Khả Hạ xuống xe, đem hàng lý xuống đã có VJ(*) theo quay cậu.
(*) VJ là người quay phim cá nhân. Giống như trong Running Man mỗi thành viên có một người quay phim riêng để chạy theo mọi nơi ấy.
Quá trình thực tập viên dọn vào kí túc xá cũng là tư liệu để đưa lên chương trình.
Tuần đầu tiên sẽ chiếu phần đánh giá xếp hạng vừa rồi, tuần thứ hai sẽ là quá trình dọn vào kí túc xá và cả ra đề và kiểm tra.
Rất may là Nguyễn Khả Hạ vừa bước chân vào kí túc xá thì thấy Lê Thiêm và Tả Tử Minh.
Tả Tử Minh vừa biết mình và Nguyễn Khả Hạ ở chung kí túc xá thì mừng muốn bay lên trời. Bởi vì cậu không giỏi làm quen với người lạ, Nguyễn Khả Hạ lại rất thân thiện, hơn nữa hai người họ cũng xem như là đã quen nhau từ lần trước rồi. Cậu không cần phải vắt óc nghĩ cách làm quen làm quen lại từ đầu với người khác nữa.
Một phòng kí túc xá cho bốn người ở, người còn lại tên là Diệp Ninh.
Ngay tuần đầu tiên, Nguyễn Khả Hạ đã có ấn tượng rất sấu sắc về Diệp Ninh. Thí sinh này rất có thực lực, ngoại hình thì xuất chúng. Nếu như các thí sinh khác dùng từ “đẹp trai” để hình dung thì Diệp Ninh phải dùng từ “xinh đẹp”.
Cậu ấy thật sự rất xinh đẹp, nhưng không phải kiểu đẹp õng ẹo mà là kiểu đẹp rất chi là đẹp, khiến cho người ta có cảm giác lãnh lẽo muốn tránh xa nhưng thực tế đúng là lạnh lùng ít nói thật.
Mấy người làm quen với nhau xong, Lê Thiêm đề nghị lập nhóm wechat, sau đó mọi người tự thu dọn đồ của mình.
Lúc họ mở vali ra, VJ lia camera ra quay.
Diệp Ninh mang theo hai vali to, một cái đựng quần áo và đồ dùng cá nhân.
Cậu vừa mở cái còn lại ra thì Lê Thiêm thốt lên, “Ôi mẹ ơi!”
Nguyễn Khả Hạ quay đầu sang nhìn, một vali đầy những chai với lọ.
Diệp Ninh mặt lạnh tanh nói, “Tôi mang theo rất nhiều mặt nạ, mọi người có thể dùng chung với tôi.”
Tả Tử Minh hỏi thầm, “Mấy gói…… cỏ khô này, là gì thế?”
Diệp Ninh, “Ngâm chân.”
Nguyễn Khả Hạ thầm nghĩ, đúng là người biết chăm sóc bản thân.
Nhìn bên ngoài, Lê Thiêm là chàng trai khí phách mạnh mẽ ngút trời, nội tâm lại giống như thiếu nữ tuổi đôi mươi. Cậu mang theo một con gấu bông lớn, bảo là từ bé đến giờ, nếu không có gấu bông thì không ngủ được.
Tả Tử Minh thì lại giống thiếu nhi, cả một vali đầy đồ ăn vặt, còn có cả một cái nồi nhỏ…… bị tổ tiết mục tịch thu.
Xem ra chỉ có mỗi hành lí của Nguyễn Khả Hạ là bình thường nhất. Đồ đạc mang theo không nhiều, chỉ có vài bộ quần áo và đồ cá nhân.
Lê Thiêm đột nhiên hỏi, “Ớ, đây là cái gì?”
Nguyễn Khả Hạ đờ người, sợ đến suýt tè ra quần.
Là một cái yếm ăn dặm của em bé.
Sao lại lẫn vào đây được?
Lê Thiêm vỗ ngực Nguyễn Khả Hạ, “Của cậu à?”
Nguyễn Khả Hạ cuống cuồng nhét vào đáy vali, “Là của con nhà chú, chắc là tôi vơ nhầm vào.”
Lê Thiêm, “Ồ, làm tôi sợ hết hồn hà, còn tưởng là cậu ăn cơm phải đeo chứ.”
Tả Tử Minh cười sặc sụa.
Nguyễn Khả Hạ nói với VJ, “Đoạn này cắt đi nhá, cắt đi nhá.”
Tả Tử Minh nói, “Sao phải cắt đi, em thấy đáng yêu mà giống như em bé ấy.”
Ngày thứ hai sau khi dọn vào kí túc xá, tất cả thí sinh tập trung ở phòng lớn nhà 1.
Từ nay trở đi, tất cả sinh hoạt tập luyện của thực tập sinh sẽ đều diễn ra ở đây.
Ra khỏi phòng lớn, Nguyễn Khả Hạ thấy bên ngoài hàng rào thép của khuôn viên là một nhóm nữ sinh.
Một số thực tập sinh có fan và trạm tỷ(*) đi theo, đứng chực ở bên ngoài khuôn viên để chụp được ảnh của thực tập sinh lúc bắt đầu luyện tập và lúc kết thúc.
(*) Trạm tỷ ý chỉ những người hâm mộ chuyên dùng những máy ảnh thuộc loại cao cấp để chụp thần tượng hoặc là trang mạng được họ đăng tải những hình ảnh và thông tin liên quan đến thần tượng.
Lượng fan của La Dực là đông nhất, lúc anh ta vừa ra cửa, fan gọi tên không ngừng, Nguyễn Khả Hạ ở trên tầng cũng nghe thấy.
Có bạn nữ thấy Nguyễn Khả Hạ liền hỏi người bên cạnh, “Úi anh trai kia cao quá thể, lại còn đẹp trai nữa, ai đấy?”
Ở đây có nhiều trạm tỷ đã lăn lộn nhiều năm, biết mồn một chuyện trong chuyện ngoài giới giải trí, đương nhiên biết rõ Nguyễn Khả Hạ là ai.
“Cô chưa nghe thấy Nguyễn Đổ Bể bao giờ à? Ở B trạm thi thoảng lại đào cậu ta lên đấy. Úi giời cái video kinh thiên động địa nghe muốn chảy máu tai đấy.”
“À à à à tôi nhớ ra rồi. Cậu ta cũng tham gia à? Lẽ ra phải bị đào thải từ sớm rồi chứ?”
“Cơ mà đẹp trai thật đấy! Chân lại còn dài miên man nữa.”
Ngắm những cặp chân dài ngút ngàn của các anh trai một cái là các cô nương này lại mê mẩn ngắm nghía.
Tả Tử Minh vừa mới kí hợp đồng với một công ty quản lý, vẫn chưa quen được nhiều người vây quanh như thế, không biết nhìn đâu cho phải, căng thẳng đến mức cứ cắm đầu đi thẳng.
Nguyễn Khả Hạ thấy cậu chàng đáng yêu chết mất, kéo tay cậu đi chậm lại.
Lúc ấy, Nguyễn Khả Hạ không hay biết rằng trong đám nữ sinh kia cũng có trạm tỷ của cậu.
Trần Tú là bạn của Ngụy Lạc Lạc, vì ăn phải bùa mê thuốc lú của Ngụy Lạc Lạc nên cũng đi vào con đường u mê Nguyễn Khả Hạ.
Thời gian rảnh rỗi của cô nhiều vô kể, nghề nghiệp chính là đu idol.
Ngụy Lạc Lạc phải đi làm nên gửi gắm nhiệm vụ đứng canh idol cao cả cho Trần Tú.
Trần Tú gửi ảnh Nguyễn Khả Hạ cho Ngụy Lạc Lạc, <<Chị ơi! Em thấy Nguyễn Nguyễn rồi!!!! Cha mạ ơi cái thần thái sao mà đẹp chết mất! Người thật còn đẹp hơn cả trên ảnh nữa!!!! Huhuhuhuh>>
Ngụy Lạc Lạc: <<Chị đã bảo rồi! Ghen tị với em chết mất! Nếu không phải vì công việc chắc chị cũng phi ra đấy rồi!!!>>
Trần Tú: <<Không sao, em vừa chụp một lô xích xông ảnh, buổi tối về nhà rồi em gửi hết cho chị.>>
Ngụy Lạc Lạc: <<Nhớ nhá nhớ nhá, chị sẽ chỉnh ảnh sửa màu cho đẹp mê li. Đã cổ vũ Nguyễn Nguyễn chưa?>>
Trần Tú: <<Chưaaaaaaaa QAQ. Em không dám.>>
Fan của những thực tập sinh khác đều tự nhiên mà gọi tên, cổ vũ cho thần tượng. Cô lại là người hướng nội, đu idol chỉ âm thầm chụp ảnh thôi.
Ngụy Lạc Lạc cổ vũ cô, <<Mạnh mẽ lên, Nguyễn Nguyễn tốt lắm. Nhưng mà không sao, cứ từ từ thôi, cuộc thi lần này chắc chắn cậu ấy sẽ tiến xa lắm>>
– —————————————————————-
Sau khi Nguyễn Khả Hạ rời đi, Phó Hàn Xuyên đưa Nguyên Bảo tới chỗ Phó Viễn Sâm.
Thói quen là một cái gì đó rất đáng sợ. Ngày này năm ngoái, Phó Hàn Xuyên vẫn còn đang nghĩ Nguyễn Khả Hạ là cục nợ, là một mớ phiền toái, bây giờ không có cậu, anh cảnh thấy căn nhà như trống vắng hiu quạnh hẳn đi, tựa như thiếu cái gì đó.
Anh gọi điện cho trợ lý.
Cúp điện thoại, Lăng Thu nhìn vào từng mục trong sổ ghi chép của mình mà lòng chấn động.
Đây là cái thể loại yêu cầu kì cục gì thế này?
Ở tiệm tạp hóa Good trong khuôn viên của công ty giải trí Lệ Chi, trên kệ xuất hiện những sản phẩm sau:
Kẹo thanh họng Kinh Đô Niệm Từ Đường, mỳ gà ăn liền Đạt Nhân, lẩu tự sôi Haidilao, kem sô cô la Haagen Daz,……
Đây là dành cho ai thế?
Rốt cuộc là thực tập sinh nhà ai xịn thế!
Lăng Thu chưa bao giờ thấy Phó Hàn Xuyên quan tâm đến thế, cô thật sự tò mò muốn chết đi được.
– —————————————
Kẹo thanh họng Kinh Đô Niệm Từ Đường
Mỳ gà ăn liền Đạt Nhân
Lẩu tự sôi Haidilao
Kem sô cô la Haagen Daz
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!