Giả Kết Hôn Xong Tôi Đem Con Chuồn Lẹ - Chương 21: Học đòi người ta bao nuôi tiểu minh tinh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


Giả Kết Hôn Xong Tôi Đem Con Chuồn Lẹ


Chương 21: Học đòi người ta bao nuôi tiểu minh tinh


“Nhật ký trưởng thành của Idol” phát sóng được một tiếng, lượt xem vượt mốc một trăm triệu, thông tin, hình ảnh, video cut ngập tràn weibo. Tổ tiết mục không ngờ tới lại thuận lợi tới vậy, khỏi phải mua hotsearch luôn.

Ban đầu, khi thông báo danh sách thí sinh tham dự, cư dân mạng vẫn cho rằng La Dực là đỉnh cao của trường phái thực lực rồi. Không ngờ Nguyễn Khả Hạ mới là người khiến cho tất cả đều phải trợn tròn mắt thán phục.

So với năng lực ổn định của La Dực thì quần chúng thích hóng hớt nghe ngóng chuyện Nguyễn Khả Hạ “cá chép hóa rồng” hơn.

Trần Tú nói, “He he, bây giờ fan Kỳ Hàng lại chả ngậm mồm không nói được câu nào à. Trước đây không phải là to mồm lắm sao?”

Ngụy Lạc Lạc:” Bây giờ im hơi lặng tiếng, có khi đang âm thầm tính kế gì đó.”

Cô làm admin của nhóm chat của fan Nguyễn Khả Hạ, chỉ trong một tiếng đồng hồ mà nhóm 2000 người không chứa nổi, phải lập thêm mấy nhóm nữa.

Cô có rất nhiều việc phải làm. Hiện nay, đa số người vào là fan mới, có rất nhiều người lần đầu đu idol, phải phổ biến luật của fandom cho họ, phải chuẩn bị tốt công tác bình luận cũng như đối phó với anti.

Đặc biệt là trên các nên tảng Weibo, diễn đàn, nhóm kín, mạng xã hội…… xuất hiện hàng loạt các bài đăng cũng như bình luận về Nguyễn Khả Hạ.

<<Tui ăn ngay nói thật, tui thành fan của Nguyễn Đổ Vỡ mất rồi>>

<<Nguyễn Khả Hạ nỗ lực như vậy, tui nào có lý do gì để mà sỉ vả cậu ấy đâu. Cảm thấy như thể cậu ấy khích lệ tui cố gắng vậy ó>>

<<Có ai biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với Nguyễn Khả Hạ không ạ?>>

<<Giọng Nguyễn Khả Hạ thật sự là khiến tui đê mê luôn á, bài hát đó của cậu ấy tui phải nghe đến hơn chục lần rồi>>

……

Còn có rất nhiều bình luận về ngoại hình của cậu.

<<Chòi mẹ, nói đến nhan sắc thì thật sự là có phải Nguyễn Khả Hạ dậy thì thành công không ạ? Sao bây giờ đẹp nghiêng nước nghiêng thành thế>>

<<Lúc cậu ấy bước ra là con tim tui nhũn như chi chi luôn á! Còn tưởng là đi phẫu thuật phẩm mỹ cơ, nhưng so với ảnh cũ thì chẳng khác gì sất. Sao lại cảm thấy từ đầu đến chân chẳng giống ngày xưa tẹo nào hết>>

<<Đổi tạo hình đó, tóc ngắn hợp với cậu ấy dã man con ngan. Môi đỏ đỏ hồng hồng, răng trắng bóc đều tăm tắp, da thì vừa trắng vừa mịn. Cha mạ ơi sao mà đẹp đẹp đẹp đẹppppp>>

<>

<<Chuẩn! Kiểu như là đẹp mà không biết mình đẹp ấy, kiểu thanh xuân tươi mát, má ôi cười lên một cái là mắt sáng lấp lánh luôn á>>

<<Hơn nữa cậu ấy cao 1m85 đấy! Mẹ ơi chiều cao cũng vượt trội nữa! Không biết cậu ấy còn có thể duy trì thực lực nữa không, nếu cứ thế này khéo tui thành fan mất>>

……

Ngụy Lạc Lạc thầm nghĩ, không cần phải nói mấy lời thừa thãi như thế, sớm muộn gì mấy người cũng sẽ được thưởng thức màn tự vả thôi.

– —————————————

Các thực tập sinh biết chương trình đã được phát sóng rồi.

Cứ tưởng rằng không có di động thì không thấy được bình luận của cư dân mạng, trong lòng sẽ lo lắng bồn chồn, sẽ tưởng tượng trên trời dưới đất. Nhưng mà đến hôm đó thì lại không thấy lo lắng đến thế.

Bài hát chủ đề của tuần này còn chưa luyện tập xong, trong lòng đang thấp thỏm không thôi.

Nhưng đến sáng ngày thứ hai, cái gì đến rồi cũng sẽ phải đến thôi.

Sau tuần đầu tiên, ai xuất sắc nhất, có ưu thế nhất thì nhìn lượng fan bên ngoài khuôn viên là biết ngay.

“Nguyễn Nguyễn———”

“Nguyễn Khả Hạ! Cố lên———”

Nguyễn Khả Hạ giật mình quay ngoắt đầu, thấy bên ngoài hàng rào sắt là một đám nữ sinh đang vẫy tay nhiệt liệt với cậu.

Nguyễn Khả Hạ cười, vẫy tay lại với họ.

Không ngờ chương trình chiếu hôm qua mà hôm nay cậu đã có fan rồi, cậu cảm động không thôi. Mới sáng sớm tinh mơ mà họ đã đợi ở bên ngoài, trời lại lạnh như thế nhất định là rất vất vả.

Nếu mà đã có người cổ vũ cậu, thì xem ra cũng không có nhiều người chửi cậu đến thế.

Khi ấy Nguyễn Khả Hạ không biết, weibo của cậu đã tăng thêm hơn 500 nghìn fan chỉ trong một đêm.

Trần Tú đứng trong đám thiếu nữ đang hò reo, cuối cùng cũng có thể đóng vai trò trạm tỷ để mà kêu lớn cổ vũ cho Nguyễn Khả Hạ, có tổ đội một cái là thấy trút được gánh nặng.

Hơn nữa, lúc Nguyễn Khả Hạ cười thật sự siêu cấp đẹp trai.

Nguyễn Khả Hạ đứng ở cửa đợi Lê Thiêm đi ra rồi cùng đi.

Trạm tỷ của Lê Thiêm gào lên khản cả cổ, “Thiêm Thiêm——— chú ý thể hiện cảm xúc! Đừng để cho người ta phát hiện chỉ số IQ———!”

Lê Thiêm: “????”

E là đây là giả làm fan chứ chẳng phải fan thật.

Một lát sau, La Dực đeo khẩu trang bước ra.

Anh ta không nhìn ra ngoài hàng rào, vội vã đi thẳng.

Trạm tỷ của La Dực có chút thất vọng, nói nhỉ, “La La không vui sao?”

“Không giành được hạng nhất đương nhiên là cảm thấy rất áp lực rồi.”

“Hay là thấy không khỏe, tôi thấy cậu ấy vừa ho thì phải.”

“Có chụp được không? Lúc nào đăng thì nhớ đề cap là La La ốm rồi.”

Tài khoản của fan dom La Dực đăng ảnh hôm nay của La Dực, anh ta nắm tay, để trước miệng, nhìn giống như là đang ho.

<<La La làm sao thế? Ốm sao?>>

<>

<<Chị em phải truyền động lực cho La La, nhất định phải giúp cậu ấy giành được ngôi quán quân.>>

<<La La chỉ còn có chúng ta thôi, mấy vị huấn luyện viên kia đúng là chẳng ra cái gì hết, không có một chút công bằng nào cả>>

<<Chị em cũng thấy thế sao? Tui cũng thấy Nguyễn Thực Lực kia chẳng đọ nổi một góc của La La>>

……

Kiểu hoài nghi thực lực của Nguyễn Khả Hạ ban đầu chỉ là gió thoảng mây bay trong nội bộ fan La Dực.

Cuối cùng càng truyền lại càng nổi gió lớn, phong ba bão táp,xuất hiện những bình luận hoài nghi.

<<Mọi người thật sự cảm thấy thực lực của Nguyễn Khả Hạ đọ được với La Dực hả? Cậu ta có tư cách ngồi ở vị trí thứ nhất sao?>>

<<Nhìn người phải nhìn cả tài chứ, nếu nhìn vào phần thể hiện thì Nguyễn Khả Hạ giành ngôi đầu cũng chẳng vấn đề gì>>

<<Nhưng tui không tin cậu ta có thể hát được như thế. Thấy mùi chỉnh âm đâu đây>>

<<Chương trình giàu mà, mời mấy vị chuyên gia chỉnh âm triệu đô lại chả là chuyện nhỏ à>>

<>

<<Không phải cậu ta là phú nhị đại à? Nói không chừng là có ô dù che cho ấy>>

<<Nhưng mà công ty nhà cậu ta phá sản rồi mà>>

<<Thật sao? Bảo sao lại thò mặt ra xin việc kiếm tiền>>

<<Cái nồi cũ rích thế mà cũng có người ngồi hóng được, đúng là chẳng ra sao hết>>

<<Cho tui nói cái. Cứ cho là có chỉnh âm đi, thì vũ đạo làm sao mà chỉnh được? Cậu ấy giỏi thật mà. Sao cứ phải hắt nước bẩn bằng được thế?>>

<<Không phải hắt nước bẩn. Mà là quá khó tin ấy. Rõ ràng ban đầu nói chẳng tròn chữ, hát chẳng ra hơi, mà trong nửa năm lại hóa phượng hoàng. Đây là cái thể loại thiên tài gì vậy?>>

<<Lầu trên ghen tị quá à? Chưa gặp qua thiên tài nên mới sủa là không có à?>>

……

Phó Hàn Xuyên đang xem điện thoại.

Lăng Thu cảm thấy một làn gió lạnh lẽo kinh dị thổi qua.

Cô dường như có thể chắc chắn 99,99% là sếp có biến.

Nếu không sao lại có thể ngồi lướt weibo, lướt douban (*).

(*) Douban: là một trong những nền tảng đánh giá phim, các chương trình truyền hình, sách truyện,… phổ biến nhất của Trung Quốc, với độ tin cậy và uy tín cao. Điểm số trên Douban đại diện cho khán giả, có yếu tố quyết định sự thành bại của tác phẩm nghệ thuật.

Khung cảnh này sai quá là sai luôn.

Ngoài tin tức tài chính kinh tế là thì chưa bao giờ thấy di động của sếp tải mấy thể loại app này.

Phó Hàn Xuyên ngẩng đầu, “Có việc gì?”

Lăng thu: “Bảy giờ tối nay ngài có lịch hẹn ăn cơm với giám đốc Lưu.”

Phó Hàn Xuyên: “Tôi biết rồi. Cô đi làm việc đi.”

Lăng Thu đi giày cao gót, lui vội ra khỏi văn phòng chủ tịch. Sếp bên ngoài thì chuyên nghiệp ưu tú, chuyên tâm công việc, anh tuấn ngời ngời, ấy thế mà bên trong lại đang buồn bực đến thối ruột.

Bạn trai nhỏ của sếp rốt cuộc là ai?!

Sau khi Lăng Thu đi ra, Phó Hàn Xuyên gọi đến điện thoại công vụ.

“Phó (*) chủ tịch có việc gì giao phó ạ?”

(*) Phó ở đây là họ Phó.

Lệ Nghiêu rất thích gọi Phó Hàn Xuyên như thế, nghe kiểu như là “phó” chủ tịch vậy. Nghe rất chi là ngớ ngẩn.

“Giúp tôi một việc. Cho đoàn đội của cậu giúp một thí sinh tên là Nguyễn Khả Hạ,” Phó Hàn Xuyên dừng lại một chút, cố nghĩ xem đấy là từ gì, “khống chế bình luận.”

Lệ Nghiêu: “Úi giời ơiiii, Phó chủ tịch lại còn biết đến khống chế bình luận cơ đấy, giỏi ghê á.”

Phó Hàn Xuyên: “Xóa hết mấy cái bình luận ác ý đi, bình luận thêm thì đừng quá đơn giản.”

“Anh yên tâm, tổ đội chuyên nghiệp mà.” Lệ Nghiêu hưng phấn bừng bừng, “Cậu ta có quan hệ gì với anh? Không lẽ nào anh học đòi người ta bao nuôi tiểu minh tinh à?”

Phó Hàn Xuyên trầm lặng mấy giây.

“Không phải. Đừng có mà hỏi nhiều.”

Phó Hàn Xuyên cảm thấy không thích người khác hiểu lầm Nguyễn Khả Hạ.

Chính anh tận mắt chứng kiến toàn bộ nỗ lực cũng như tài năng của Nguyễn Khả Hạ.

Đứa bé này bây giờ không có công ty nào nâng đỡ cả, có chút đáng thương.

********************************

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyễn Khả Hạ chưa thấy mình đáng thương mà đã có người đau lòng rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN