Giá như em nhận ra anh sớm hơn - Chương 1: Đen đủi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Giá như em nhận ra anh sớm hơn


Chương 1: Đen đủi


“Sao mình lại đen đủi như vậy chứ!?” Giọng nói trong trẻo của một thiếu nữ vang lên nơi bến xe vắng người.

Mấy tháng gần đây, trời nóng đến độ trên trán Hàn Tuệ Mẫn luôn trong tình trạng ướt át. Cô luôn mang khăn giấy bên mình để lau mồ hôi. Lúc nãy do chạy vội ra bến xe, bản thân lại mang giày cao gót, cô không may để mình bị ngã.

Đang nhăn nhó, xóa nắn gót chân, cô nghe thấy tiếng lộp bộp từng hạt mưa rơi trên mái hiên.

“Không phải chứ!?” Hàn Tuệ Mẫn hoang mang nhìn lên bầu trời.

Mây đen kéo đến, những đám mây to lớn, che khuất ánh mặt trời từ lúc nào. Những hạt mưa to và nặng rơi xuống mặt đất, mọi người xung quanh ai nấy đều nhanh chân chạy đi trú mưa, Hàn Tuệ Mẫn nghiến răng, gắng gượng đứng dậy nhưng hình như chân cô không muốn làm theo ý cô.

Hàn Tuệ Mẫn nhanh nhẹn lấy điện thoại từ trong túi xách của mình, cô mở danh bạ nhưng vẫn không biết nên gọi ai. Cô lướt danh bạ một lúc, cuối cùng cô chậm rãi gõ chữ Thẩm.

Dòng chữ “Thẩm Bá Nam” hiện lên trong danh bạ của cô, đây là người cô ghét nhất trên đời. Thẩm Bá Nam chính là chồng cô nhưng chẳng bao giờ anh quan tâm đến cô cả, lúc nào cũng là cô mặt dày lẽo đẽo theo phía sau anh.

Phân vân một lúc, cuối cùng cô vẫn quyết định bấm gọi.

Tiếng nhạc chờ vẫn vang lên nhưng người đầu dây hình như không có ý định nghe máy.

Sau một lúc gọi hơn năm cuộc mà người kia vẫn không hồi âm, Hàn Tuệ Mẫn bực mình, chửi vài câu: “Cái tên đáng ghét này! Anh đúng là quá đáng.”

Đang loay hoay tìm tên người khác thì màn hình điện thoại của Hàn Tuệ Mẫn bỗng tắt nguồn. Cô hoang mang, cố gắng mở nguồn nhưng màn hình vẫn tối đen. Đúng là ông trời thích trêu người, điện thoại cô hết pin lại đổ một cơn mưa lớn như vậy.

Hàn Tuệ Mẫn gắng gượng lần nữa nhưng chân cô thật sự không nhấc lên nổi. Cô đau đớn nhìn xuống bàn chân đang sưng to của mình.

Mưa như trút nước, chúng lao xuống như những mũi tên, chỉ một chút gió đã khiến chúng chuyển hướng lao nhanh vào người Hàn Tuệ Mẫn. Đúng như người ta nói, cơn mưa đầu mùa luôn lớn và nặng hạt như vậy.

Một màn trắng xóa hiện ra trước mắt Hàn Tuệ Mẫn, hạt mưa lao nhanh khiến cô cảm thấy đau rát. Cô ngồi đây cũng đã gần nửa tiếng mà mưa vẫn không ngớt chỉ có càng lúc càng to. Trên mặt đường cũng đã ngập nước, chúng hối hả trôi vào rãnh cống.

Dù sao bản thân Hàn Tuệ Mẫn cũng là con gái, ngồi ngoài mưa lâu như vậy chắc chắn không chịu nổi. Một ánh đèn hiện lên trong màng mưa trắng xóa, bóng dáng một người đàn ông cao lớn như ẩn như hiện trước mặt cô.

Hàn Tuệ Mẫn muốn nhìn rõ khuôn mặt anh nhưng ý thức không cho phép, cô yếu ớt khép chặt đôi con ngươi của mình.

Người đàn ông thấy đôi mắt cô đã khép lại, anh chau mày, bước nhanh tới bên cạnh cô. Thấy đôi môi tái nhợt cùng với cơ thể đang run vì lạnh của Hàn Tuệ Mẫn, anh bất giác cúi người bế cô lên rồi quay người sải bước vào trong xe.

“Anh làm gì vậy?” Người đàn ông trợn mắt, cố gằn giọng.

Người đàn ông được hỏi với gương mặt tĩnh lặng, anh ngưng thị nhìn người con gái nhỏ bé, tay chân đã lạnh cóng trong lòng.

“Tới bệnh viện!” Giọng của anh âm trầm nhưng đầy quyền lực.

“Anh Thiên Kỳ! Chúng ta còn phải…” Người đàn ông ngồi ghế trước lo lắng đến tột độ, anh cố tình gằn tên tam ca của mình để anh ấy thay đổi ý định.

Cố Thiên Kỳ lãnh đạm không đáp chỉ đưa đôi mắt sâu không đáy của mình nhìn người đàn ông phía trước.

Người đàn ông ngồi phía trước đành im lặng, liếm đôi môi khô khốc, anh biết xưa nay tam ca của anh chưa từng nói hai lời. Biết không thể thay đổi anh liền khởi động xe, đạp ga chạy thật nhanh.

Suốt quãng đường đến bệnh viện, Hàn Tuệ Mẫn vô thức nắm chặt bàn tay của Cố Thiên Kỳ. Nhìn người con gái trong lòng đang run vì lạnh, Cố Thiên Kỳ không kiềm được lòng mà ôm chặt cô hơn, bàn tay được cô nắm lấy bất giác cũng nắm chặt lại.

Đến bệnh viện, Cố Thiên Kỳ nhanh nhẹn bế Hàn Tuệ Mẫn vào trong. Bác sĩ và y tá nhanh chóng phụ anh một tay đưa cô vào phòng cấp cứu.

Cố Thiên Kỳ trầm lặng quan sát Hàn Tuệ Mẫn được đưa vào phòng cấp cứu rồi quay người đi ra bên ngoài. Anh sải bước lên xe, người đàn ông ghế trước lặng nhìn anh qua kính chiếu hậu trong xe rồi nhanh chóng lái xe đi.

Xe của anh đi rất lâu, phải của qua rất nhiều con đường. Cuối cùng dừng lại trước cửa sắt của một tòa nhà được thiết kế cẩn thận và chắc chắn.

Hai tên cận vệ phía sau cánh cổng liền mở cửa, kéo cánh cổng chắc chắn cho chiếc xe lái vào.

Cố Thiên Kỳ bước xuống xe với dáng vẻ phong độ, quần áo ướt do mưa cũng đã khô gần hết.

“Tam ca!” Hai tên gác cửa đồng thanh phát ra tiếng gọi.

Cố Thiến Kỳ vẻ mặt lạnh nhạt bước nhanh về phía hoa viên để vào đại sảnh.

Vừa bước vào đại sảnh, Cố Thiên Kỳ đã nhận được sự chú ý của mọi người.

“Thiên Kỳ! Cậu tới trễ đó!” Tiếng người đàn ông đầy quyền lực ngồi ở trung tâm đại sảnh. Ông ta mặc bộ vest đen, tuy đơn giản nhưng lại tỏa ra khí chất vô cùng mạnh mẽ.

Cố Thiên Kỳ cung kính cúi chào người đàn ông: “Có chút chuyện cần tôi xử lý. Mong đại ca lượng thứ!”

Người đàn ông bật cười ha ha: “Lại có chuyện gì lại khiến lão tam nhúng tay vào sao!?”

Cố Thiên Kỳ cười trừ thay cho câu trả lời.

Người đàn ông chỉ tay về phía chỗ trống bên tay trái của mình: “Cậu mau ngồi xuống đi!”

Cố Thiên Kỳ gật đầu, anh sải bước đến vị trí ngồi của mình.

Người đàn ông được gọi “lão đại” nghiêm nghị nói: “Số hàng bên Odessa đã cập bến. Bọn người Hắc Lang chắc chắn sẽ không bỏ qua miếng mồi ngon này.”

Người đàn ông ngồi đối diện Cố Thiên Kỳ nhướng mày hỏi: “Ý đại ca…”

“Đúng! Tội muốn một trong hai cậu dẫn người của Đại Ưng chúng ta thực hiện trước một bước.”

Cố Thiên Kỳ bình thản ngồi xoa chiếc nhẫn hình đôi cánh đại bàng trên ngón tay cái của mình, anh đối mắt nhìn lão nhị.

Thấy hai cánh tay đắc lực của mình vẫn không lên tiếng, lão đại cười cười: “Luật lệ của Đại Ưng chúng ta trước giờ rất rõ ràng. Chỉ cần người nào chiếm được lợi phẩm gì, người đó đều được hưởng trọn ba mươi phần trăm giá trị…” Ông ta nhướng mày nói thêm: “Và lần này cũng không ngoại lệ… Cho dù số hàng ở Odessa có lớn cách mấy, các anh vẫn được hưởng ba mươi phần trăm!”

“Lão tam! Cậu không có hứng thú sao?” Giọng nói đầy khiêu khích của lão nhị.

“Nhị ca! Tôi đương nhiên sẽ không vì số hàng đó mà làm mấy hòa khí hai bên. Nếu anh thích… Tôi có thể không nhúng tay vào.” Cố Thiên Kỳ thản nhiên đáp.

“Hay!” Lão nhị vui vẻ vỗ tay vài cái: “Tôi rất thích cách cư xử của cậu! Có điều… Trước này tôi đều muốn cạnh tranh công bằng với cậu.”

Cố Thiên Kỳ đưa con ngươi sâu thẳm nhìn lão nhị.

“Thế nào lão tam!?” Lão đại tiếp tục khích lệ Cố Thiên Kỳ đảm nhận nhiệm vụ.

Cố Thiên Kỳ nhếch miệng cười, anh thản nhiên đáp: “Cung kính không bằng tuân lệnh!” Anh vươn tay lấy ly rượu trên bàn rồi đưa lên trước mặt: “Được! Chúng ta cùng đấu!”

Lão nhị cười mãn nguyện, anh ta cùng lão đại và Cố Thiên Kỳ nâng ly cho chiến lợi sắp tới.

Ba người đứng đầu Đại Ưng nâng ly rượu cũng chính là dấu hiệu cho biết buổi tiệc đã được phép bắt đầu. Tất cả anh em phía dưới đều đồng loạt nâng ly.

Buổi tiệc được diễn ra một lúc, Thẩm Bá Nam tức nhị ca của Đại Ưng nhẹ nhàng lấy điện thoại trong túi. Tổng cộng có tám cuộc gọi nhỡ từ số điện thoại quen thuộc. Anh nhếch miệng, cất điện thoại vào túi tiếp tục nâng ly.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN