Gia sư cho em chồng - Phần 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
988


Gia sư cho em chồng


Phần 13


Tôi với Thành cùng nhau ngồi trông thằng nhỏ, phải đến hơn tiếng sau nó mới tỉnh dậy và việc đầu tiên nó làm là đưa mắt nhìn quanh rồi gọi tên Tôi và Thành. 2 đứa tôi nghe Chánh gọi thì đồng thanh lên tiếng :

– Anh đây.
– Tỷ đây.

Chánh lúc này mặc dù gương mặt vẫn còn nhợt nhạt lắm nhưng nó cũng ráng nở 1 nụ cười tròn đầy, mấp máy môi bảo chúng tôi :

– 2 người hết giận nhau chưa ?

Sự đồng thanh giữa 2 đứa tôi lần nữa vang lên :

– Hết rồi.

– Vậy thì sư huynh với sư tỷ nắm tay nhau đi.

Tôi đang tính hỏi Chánh tại sao tôi và Thành lại phải nắm tay nhau, nhưng chưa kịp hỏi thì Thành đã đưa tay chủ động nắm lấy bàn tay tôi siết chặt, anh quay sang nhìn Chánh, nhe răng cười :

– Nắm rồi này.

Chánh thấy chúng tôi vui vẻ thì đôi mắt ánh lên đôi ba tia nhìn hài lòng, nó gật đầu nhẹ rồi bảo :

– Ôm nhau nữa.

Tôi không hiểu tại sao Chánh lại đưa ra nhiều yêu cầu kì quặc đến vậy, chỉ biết rằng nhìn vào ánh mắt long lanh của nó thì bản thân tôi chẳng thể nào khước từ yêu cầu ấy, lần này, tôi chủ động quay sang ôm Thành. Tôi chỉ nghĩ đơn thuần rằng tôi ôm Thành để Chánh an lòng và mau khỏe hơn mà thôi, 1 cái ôm xã giao thì nói lên được điều gì cơ chứ, ấy vậy mà hành động của Thành lại khiến tôi bất ngờ thực sự, anh chủ động kéo tôi sát vào người mình, tay đưa lên siết chặt lưng tôi, thậm chí còn vô tư đặt cằm của mình lên vai tôi. Tôi cảm thấy vô cùng bối rối, còn Thành vẫn thản nhiên như chưa hề có chuyện gì. Mãi đến vài phút sau, anh mới chịu buông tôi ra và bảo với Chánh :

– Em thấy chưa. Anh hai và sư tỷ em rất yêu thương nhau.

– Được rồi, 2 người lúc nào cũng hạnh phúc như vậy thì em an tâm mà.

Rồi nó đưa tay lên trước mặt tôi, thỏ thẻ :

– Tỷ nắm tay đệ đi.

Tôi lật đật đưa tay nắm chặt bàn tay gầy guộc đó, tiện miệng hỏi tiếp :

– Đệ còn muốn sư tỷ làm gì cho Đệ nữa không ?

Chánh nghe xong thì thở dài thườn thượt, nó cau mày tỏ vẻ suy nghĩ :

– Muốn, nhưng chắc là Tỷ sẽ không chịu đâu.

Tôi đưa tay vuốt tóc nó, nháy mắt nhẹ :

– Chưa nói sao biết tỷ không chịu ? Cứ nói đi, riêng hôm nay tỷ sẽ đồng ý với mọi đề xuất của Đệ, vì Đệ bị ốm nên ưu tiên đấy nhá.

Chánh nhìn tôi tủm tỉm cười, cố tình xác nhận lần nữa cho chắc :

– Tỷ nói thật không đấy.

– Thật chứ sao không ? Nào, nói đi, xem yêu cầu của Đệ khó đến mức nào nè ?

– Tối nay, Tỷ ngủ với Đệ 1 đêm được không ?

Ôi trời, tôi tưởng thằng bé bắt tôi làm gì ghê gớm lắm, hóa ra mỗi chuyện cỏn con như thế này mà nó cũng ấp úng mãi thôi, tôi bật cười trước sự lo xa của nó rồi gật đầu ngay lắp tự :

– Được. Chuyện đơn giản ấy mà.

Đôi mắt Chánh bỗng nhiên sáng rỡ, nó lanh lảu bảo tiếp :

– Nhưng mà Đệ chưa nói hết đâu..

– Hửm ? Còn gì nữa ?

– Tỷ ngủ cùng Đệ…với cả Sư Huynh. Đệ muốn ngủ cùng với 2 người cơ.

Tôi nghe xong thì cả người đơ ra như chết điếng, trợn tròn mắt lắp bắp đưa tay chỉ sang người mình, rồi lại sang người Chánh, và cuối cùng là Thành :

– Đệ bảo Tỷ và Đệ và cả sư huynh ngủ cùng với nhau ?

Chánh nhìn tôi bằng ánh mắt van nài, giọng nhỏ xíu vang lên :

– Có được không…

Tôi chần chừ, còn Thành thì chủ động lên tiếng :

– Anh thì sao cũng được, quan trọng là ở chỗ Hương thôi.

Chánh vẫn dán chặt mắt vào mặt tôi mè nheo :

– Còn tỷ thì sao ? Tỷ có đồng ý với Đệ không ? Mỗi lần Đệ bị ốm là Đệ cảm thấy buồn lắm, chỉ muốn được ngủ cùng với những người mình yêu thương mà thôi…

Tôi im lặng, Chánh lại tiếp tục :

– Vậy mà tỷ bảo cái gì tỷ cũng làm cho Đệ, tỷ nói xạo Đệ phải không ?

– Không.

– Vậy thì Tỷ trả lời cho đệ an tâm đi, tỷ có đồng ý hay không ?

– Thôi được rồi, chỉ lần này thôi nhé.

Chánh cười, vươn tay dựt hết mấy ống truyền ra khỏi người mình, rồi vỗ tay bôm bốp vào nhau. Tôi nhìn nó phấn khích như thế, tâm trạng khá hốt hoảng :

– Này, không được dựt ra, Đệ đang phải truyền nước mà.

– Khỏi truyền nữa, tự nhiên nghe tin Tỷ sẽ ở lại với Đệ đêm nay mà Đệ vui lắm luôn, cảm thấy cứ như mới được truyền nội công vào người, cả người bỗng chốc khỏe khoắn.

Tôi đưa tay véo mũi nó, trách yêu :

– Chỉ được cái giảo hoạt thôi. Nào, có đói không ? Tỷ lấy gì cho Đệ ăn nhé.

Nó nằm gác hai chân lên nhau, gật đầu cái rụp đồng tình :

– Được. Huynh cõng đệ ra bàn ăn đi, Đệ ăn cùng với hai người, chắc hai người cũng chưa ăn gì phải không ?

– Sao Đệ biết ?

– Bởi vì khi Đệ vừa thức dậy thì đã thấy 2 người ở đây rồi, 2 người ngồi canh Đệ chắc hẳn chưa có gì bỏ bụng đâu.

Chánh vừa nói xong thì bụng tôi reo lên vài tiếng biểu tình khiến tôi vô cùng xấu hổ. Bực thật, bụng với cả dạ, có cần phối hợp với lời nói của Chánh nhịp nhàng vậy không ?

Chánh nghe xong ôm miệng cười, nó ghé sát tai anh nó thủ thỉ :

– Đấy, huynh thấy chưa ? Tỷ tỷ đói lắm rồi kìa.

Thành nãy giờ ngồi im lặng nhìn hai chị em chúng tôi, đến bây giờ mới chịu chủ động lên tiếng :

– Đi ăn thôi.

Thành cõng Chánh, tôi lẽo đẽo đi theo sau lưng anh, cả 3 người vừa đi vừa nói vừa cười trông chẳng khác nào 1 gia đình nhỏ gồm ba thành viên : Bố, mẹ và con trai. Ơ, tôi đang nghĩ cái quái gì thế này, à, chắc tôi đang đói hoa cả mắt nên nghĩ lung tung đấy mọi người ạ, chứ nhìn chúng tôi chẳng giống gia đình mấy đâu…

Ăn uống xong xuôi, còn chưa có thời gian vận động để tiêu hóa lượng thức ăn vừa rồi, Chánh đã nằng nặc đòi đi ngủ, tôi liếc nhìn đồng hồ bây giờ chỉ mới hơn 8h tối, chúng tôi đi ngủ giờ này liệu có sớm quá không ? Tất nhiên, đã đặt ra câu hỏi thì luôn có câu trả lời đi kèm, đó là dù còn sớm hay đã tối muộn thì cũng chẳng liên quan tới việc thằng bé muốn ngủ. Nó đã muốn, tức là cả tôi và Thành phải gật đầu chấp thuận mà chiều nó thôi.

Bởi vì giường ngủ phòng Chánh khá nhỏ, chỉ chứa được mỗi nó thôi nên 3 chúng tôi phải kéo nhau qua giường ngủ bên phòng của Thành, và đây cũng là lần đầu tiên tôi được chính thức bước chân vào phòng ngủ của anh ta. Trước giờ, 10 lần như 1 đều gặp Thành nói chuyện riêng tại phòng làm việc, lần này bước chân vào phòng ngủ riêng khiến tôi có cảm giác bồn chồn ghê luôn. Thành đúng là 1 con người nhạt nhẽo từ bên ngoài cho tới bên trong, bởi vì ngoài cây đồ đen mà ta anh ta thường bận mỗi ngày, trong phòng Thành cũng được trang hoàng bởi 1 màu đen toàn tập. Không gian nơi đây khi chưa bật đèn tối tăm đến độ tôi cảm thấy rợn cả người.

Căn phòng ngủ của Thành được thiết kế khá đơn giản, với tông màu chủ đạo và chiếm hơn 90% là màu đen tuyền. Trong phòng ngoài 1 bức tranh mang hình ảnh cổ quái được treo ngay phía đầu giường thì toàn bộ những vật dụng xung quanh phòng đều vô cùng giản dị, góc bên trái có đặt 1 chiếc bàn làm việc nhỏ, đối diện giường là tủ đồ âm tường, góc bên phải là nhà vệ sinh, tổng thể sơ bộ chẳng có gì là xa hoa so với cương vị của anh ta – Tổng giám đốc điều hành 1 công ty lớn cả.

Thành đặt Chánh xuống giường, cẩn thận chèn chăn cho nó rồi cũng thả mình ngả lưng xuống nằm bên cạnh. Tôi vì chưa quen nên cứ đưa mắt trân trân nhìn hai người, Chánh có lẽ hiểu được cảm giác của tôi nên nó chủ động kéo tay tôi nằm xuống bên cạnh nó và bảo :

– Tỷ nằm xuống đây, không việc gì phải ngại.

Tôi thì thầm vào tai nó :

– Sao biết tỷ ngại.

– Nhìn mặt tỷ là biết chứ sao.

Chúng tôi nằm 1 lúc, lắng nghe Chánh ba hoa kể hết chuyện nọ tới chuyện kia, chốc chốc nó lại quay sang hỏi tôi cả Thành :

– 2 người nghĩ sao về chuyện này.

Tôi nằm mơ hồ, nghe câu được câu mất nên không đưa ra quan điểm cá nhân ngay được, còn riêng Thành, anh có vẻ rất tập trung với những gì mà Chánh chia sẻ nên dễ dàng mạch lạc nói lên suy nghĩ của bản thân mình. Chúng tôi nằm đó trò truyện gần hơn tiếng đồng hồ thì Chánh huých tay tôi bảo nhỏ :

– Tỷ đi tắm đi.

Tôi nghe Chánh bảo vậy thì xấu hổ đến đỏ cả mặt, đưa tay hít hà quần áo của mình rồi vội vã bảo lại :

– Tỷ xin lỗi, mùi của Tỷ khiến Đệ khó chịu à ?

– Không phải, Tỷ không có mùi gì hết, chỉ là Đệ để ý thấy bộ quần áo tỷ mặc có phần hơi bất tiện mà thôi. Ai đời đi ngủ lại mặc quần jean áo sơ mi bao giờ.

– Nhưng Tỷ làm gì mang theo đồ ? Thôi không sao ? Tỷ mặc đồ này cũng được.

Thành nghe hai chị em tôi nói chuyện thì chủ động mở lời chen vào :

– Nếu cô không phiền thì vào lấy quần áo tôi mà thay, tôi có để sẵn bộ Pyjama bên ngăn trái tủ ấy.

– Thôi, không sao…tôi..

– Đi thay đi để ngủ cho thoải mái.

Cả Thành và Chánh đều quay sang nhìn tôi chăm chú, khiến tôi dù không muốn cũng phải chủ động đứng dậy mở tủ lấy áo quần của Thành, rồi tranh thủ vào nhà vệ sinh tắm sơ qua…

15p sau, tôi chui ra khỏi nhà vệ sinh trong bộ quần áo lùng bùng rộng thùng thình, đến bây giờ tôi mới thấy bản thân mình sao mà nhỏ bé quá, cảm giác như muốn chết chìm trong bộ quần áo của Thành vậy. Khi tôi bước ra, cả Chánh và Thành đều hướng ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn tôi, Chánh thậm chí không cầm lòng được mà vang lên tiếng cười sằng sặc :

– Trời ạ, nhìn Tỷ cứ như em bé vậy đó.

Tôi méo mặt, cố gắng sắn tay áo pyjama lên để người ngợm trông bớt thê thảm, vậy mà tự sắn mãi cũng chẳng xong, Thành nhìn tôi, ném cho tôi ánh mắt đầy bất lực rồi cất tiếng :

– Lại đây.

Tôi bước đến bên giường, anh ta chủ động ngồi dậy, chồm người sang bên phía tôi rồi tỉ mẩn sắn tay áo lên cho tôi, miệng lúc này không quên lẩm bẩm 2 từ nhỏ xíu :

– Đầu lợn.

Tôi nhìn anh ta, gầm gừ :

– Anh lẩm bẩm cái gì tôi nghe được hết đấy nhớ, để xem ngày mai không có thằng bé coi tôi xử lý anh thế nào.

Thành chẳng thèm ngước mắt lên nhìn tôi lấy 1 lần, vẫn chăm chú sắn sang bên tay áo khác của tôi, gương mặt tĩnh lặng cùng sống mũi cao của Thành ngay lập tức khiến tôi chú ý, chẳng hiểu sao tại khoảnh khắc này tôi lại cảm thấy anh ta dịu dàng và ân cần quá. Nhìn từng nếp áo được sắn gọn gàng, nhìn cả vào bàn tay to lớn gân guốc nhưng từng cái tiếp chạm lại vô cùng mềm mại, bỗng chốc tim tôi lệch đi vài nhịp, hai tai tôi lúc này nóng ran, tự thấy sự bình tĩnh của bản thân bay biến hồi nào mất rồi…

Thành ngước mắt lên nhìn tôi, 4 con mắt giao nhau khiến tôi tự dưng xấu hổ quay ngoắt mặt đi chỗ khác, Chánh thấy tôi có biểu hiện lạ thì khẽ reo lên :

– Tỷ tỷ sao thế ? Sư huynh đang nhìn tỷ mà.

– À, ừm…tỷ …bình thường.

– Sắn tay áo xong rồi, tỷ nằm xuống đây ngủ thôi nào.

Chánh vừa nói, vừa chủ động kéo tay tôi nằm xuống cạnh nó, ấy vậy mà chỉ mới vài phút sau, tôi đã nghe tiếng nó ngáy o o bên cạnh, thằng nhỏ này công nhận dễ ăn dễ ngủ thật. Tôi liếc mắt sang Thành, thấy anh cũng nhắm nghiền mắt ngủ tít khi, bèn tặc lưỡi lẩm bẩm trong miệng :

– Đúng là anh em, giống hệt nhau.

Nằm 1 lúc, tôi cũng mơ màng chìm vào giấc ngủ. Chẳng biết căn phòng của Thành có chứa điều bí mật gì mà đêm hôm đó tôi ngủ ngon vô cùng, thậm chí còn trải qua 1 giấc mơ vô cùng tuyệt vời nữa, tôi mơ thấy bản thân mình đi lạc vào xứ sở thú nhồi bông khổng lồ với vô vàn thể loại khác nhau, khi tôi chủ động đưa tay lên chạm vào nó thì con nào con nấy mềm mại thơm tho cực, tôi hạnh phúc đến độ cứ ôm chặt mấy con thú nhồi bông ấy vào lòng mà hít hà. Mà kể cũng lạ, mấy con thú ấy dường như có cả linh hồn nữa cơ, chúng cũng đưa tay cử động và ôm lại tôi, dắt tôi đi phiêu du khắp nơi trong sứ sở thơ mộng đẹp đẽ ấy. Và tôi chỉ tỉnh mộng khi tiếng chuông điện thoại khẽ réo rắt bên tai, 1 ngày mới lại bắt đầu…

Tỉnh dậy sau 1 giấc ngủ vô cùng ngon, tôi sảng khoái vươn vai hít 1 bụng không khí rồi mới từ từ mở mắt nhìn quanh phòng, lúc này mới chỉ gần 6h sáng thôi mà tôi nhìn thấy giường nệm trống trơn, cả Chánh và Thành bỗng nhiên đi đâu mất hút. Tôi hốt hoảng chạy đi tìm vì lo rằng nửa đêm Chánh lên cơn sốt mà tôi lại không biết, ấy vậy mà chạy khắp các phòng khác nhau vẫn chẳng thấy anh em họ đâu. Đến căn phòng cuối cùng của căn nhà, chưa kịp đẩy cửa bước vào thì tôi đã thấy Thành bật cửa bước ra, anh ta lúc này trong chiếc áo ba lỗ ướt đẫm và gương mặt nhễ nhại mồ hôi :

– Cô đi đâu đây ?

– Đi tìm anh với Chánh.

– Chánh đang ngủ mà ?

Tôi trợn mắt :

– Tôi không thấy Chánh, thức dậy đã không thấy nó nằm bên cạnh rồi.

Thành à 1 tiếng rõ dài rồi mỉm cười bảo tôi :

– Chắc nó về lại phòng nó rồi, sáng nay nó phải đi học sớm mà đêm qua có lẽ sốt cao nên chưa làm bài tập.

Tôi nghe xong thì thở dài, cứ tưởng thằng bé lại bệnh thì tôi lo lắm. Thành nhìn tôi 1 chặp rồi cất giọng hỏi :

– Sao cô không ngủ thêm chút nữa ?

– Ngủ vậy được rồi, giờ tôi phải chuẩn bị đi làm.

– Ừ. Thôi cô chuẩn bị đi đi kẻo trễ.

– Ừ.

Tôi quay người bước đi thì Thành chủ động nói vọng lên :

– Cảm ơn cô vì chuyện hôm qua.

Tôi dừng chân, quay lại nở nụ cười rõ tươi với Thành :

– Không có gì, chỉ cần Chánh khỏe mạnh là được.

Tôi tới công ty làm việc với trạng thái vui vẻ khiến cho cái Hạnh không khỏi tò mò mà chạy lại hóng chuyện :

– Bà mới trúng số à ?

– Làm gì có.

– Vậy bà mới được lão Đại Gia cho thêm tiền à ?

Tôi nhìn nó, gắt gỏng :

– Mày nghĩ lão ấy hào sảng vậy sao ?

– Không hào sảng mà lại đưa xe chở bà đi đón bà về, không hào sảng mà lại sẵn sàng bao nuôi bà à ? Lão ấy có bị khùng đâu.

Tôi phẩy tay, kéo đầu cái Hạnh xuống thủ thỉ giải thích cho nó nghe mọi chuyện. Nghe xong, ánh mắt nó từ trạng thái tò mò chuyển sang trạng thái ngỡ ngàng, nó dường như không tin được vào tai mình :

– Chuyện là vậy thôi á ? Không có Đại Gia nào đỡ bà thật á ?

Tôi bĩu môi bảo lại :

– Mày nhìn tổng thể chị mày có cái gì đâu mà Đại Gia chịu rót tiền bao nuôi cho chị mày ?

Nó hấp tấp gật đầu :

– Có chứ, body bà ngon mà, mặt thì đẹp xuất sắc, em là Đại Gia em cũng chịu xuống tiền bao bà ấy chứ.

Tôi nghe xong thì nhún vai đáp lại ngay :

– Rất tiếc chỉ có mình mày thấy được vẻ đẹp tiềm ẩn của chị, chứ chẳng có ông Đại Gia nào nhận ra được vẻ đẹp ấy cả, nếu có thì có lẽ 22 năm qua chị mày đã không cô đơn…

– Đại gia đứng đây thì em thấy thế nào ?

Tiếng Sếp Minh vang lên dõng dạc, khiến cả tôi và Hạnh dựt thót mình, đồng loạt quay sang nhìn Sếp với ánh mắt không lời nào diễn tả được…

Ps : Sếp tấn công em nó dồn dập quá, còn anh Thành Ca nhà mình thì lại tẩm ngẩm tầm ngầm, mọi người đoán thử xem, liệu Thành Ca nhà ta có kịp về đích trước không ạ ?

Yêu thích: 3 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN