Gia sư cho em chồng - Phần 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1155


Gia sư cho em chồng


Phần 19


Men say khiến cho đầu óc tôi trở nên chếnh choáng, nhìn 1 lại hóa 10. Bụng dạ thì dợm lên từng cơn buồn nôn, rồi chỉ vài giây sau đó tôi đã nôn tất cả mọi thứ ra ngoài. Cảm giác cả người lâng lâng đầy khó chịu, sự mệt mỏi toàn thân khiến tôi bức bối đến phát khóc, tôi ngồi thụp xuống ôm bụng trong khi đó cái Vân bên cạnh vẫn đang nói chuyện điện thoại sa sả…

Tôi nhướn mày lên cố gắng gọi nó nhưng có gọi thế, gọi nữa nó cũng chẳng nghe, rồi bỗng chốc từ đâu 1 bàn tay ấm nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay tôi, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi thủ thỉ :

– Em thả lỏng người ra, cứ từ từ nôn thôi.

Mặc dù say là thế nhưng tôi vẫn còn giữ lại chút ít tỉnh táo để biết được người đàn ông ấy là ai, Crush của tôi, người tôi có cảm tình đã đến đón tôi rồi. Có anh ngồi ngay sát cạnh khiến bản thân tôi phần nào thoải mái, tôi nôn thêm được chút nữa thì từ từ đứng hẳn dậy, rồi dựa cả người mình vào anh thều thào:

– Anh tới rồi à ?

Thành đưa tay gỡ nhẹ mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt tôi dắt ra sau tai rồi bảo :

– Em làm gì mà uống say thế ? Có mệt lắm không ?

Tôi mở to đôi mắt mình, khẽ chớp, bây giờ mệt quá chẳng còn hơi sức đâu để mà trả lời Thành nữa. Thành nhìn vào gương mặt đỏ ửng của tôi, rồi vươn tay chạm nhẹ vào 1 bên bầu má :

– Mệt thì nhắm mắt nghỉ đi, anh đưa em về.

– Bạn em..

Thành cúi người bế tôi lên, sau đó hướng mắt về phía Vân :

– Cô tự về được không ?

Vân lúc này mới ngừng nghe điện thoại, nó liếc mắt nhìn Thành cất giọng lè nhè :

– Tôi gọi taxi rồi, tôi tự về được, anh đưa Hương về giúp tôi nhé, phiền anh chăm sóc nó cho tôi.

– Được. Tôi về trước.

Thành bế tôi ra xe ô tô, cẩn thận đặt tôi ngồi ngay ngắn vào ghế bên cạnh, thắt giây an toàn rồi đắp lên người tôi 1 tấm chăn mỏng , sau đó mới an tâm đánh xe chở tôi về nhà. Tôi lúc này mặc dù đã buồn ngủ đến díu cả mắt, nhưng vẫn cố gắng tự nhủ bản thân mình cần phải tỉnh táo để tí nữa khi về tới nhà còn hỏi chuyện anh.

Thành vừa lái xe, chốc chốc lại quay sang nhìn tôi, trong đáy mắt ánh lên vài tia nhìn đầy xót xa :

– Em mệt thì nhắm mắt ngủ đi, 1 lúc nữa về nhà anh cho em uống chút chanh muối cho tỉnh táo.

Tôi bật cười, buột miệng :

– Anh đẹp trai thật, đẹp trai y như diễn viên hồng kông.

– Đúng là người say có khác, nói câu nào chuẩn câu đấy. Tí nữa tới nhà anh bật điện thoại quay clip rồi em nói lại câu nói vừa rồi nhé.

Tôi chu mỏ lắc đầu nguầy nguậy không chịu. Thành bật cười, đưa 1 tay siết chặt tay tôi :

– Hôm nay có chuyện gì mà em lại uống say vậy ? Ở công ty ai ăn hiếp em à ?

Tôi mơ màng đáp lại :

– Không có, chẳng ai ăn hiếp em cả.

– Vậy sao lại uống nhiều ?

– Bởi vì thích anh.

Thành vội rẽ xe đậu sát vào bên đường, dừng ngay tại chỗ rồi chồm hẳn người sang phía tôi :

– Em nói sao ? Em bảo em thích anh ?

Tôi bật cười, chẳng hiểu liêm sỉ của mình rơi rụng từ lúc nào mất rồi, chỉ biết rằng người đàn ông trước mặt mình trông vô cùng đẹp trai mà thôi. Tôi vòng tay qua cổ Thành, cất lên âm giọng yếu ớt :

– Đúng, thích anh nhiều lắm vì anh đẹp trai.

Thành vẫn cứ ngồi im để tôi ôm, chốc chốc chủ động vươn tay lên xoa đầu tôi rồi bảo :

– Chỉ mỗi đẹp trai thôi sao.

– Ừ, Còn nhiều tiền.

– Được, gì nữa không ?

– Hết rồi.

– Thế thích lâu chưa ?

– Mới thôi à, cái Vân bảo em thích anh đi nên em mới gọi cho anh đó.

Thành nghe vậy thì gỡ tay tôi ra khỏi cổ mình, tôi tự nhiên trong lòng lại cảm thấy vô cùng hụt hẫng, cứ sợ anh bỏ rơi tôi mất nên kiên quyết nắm chặt hai tay lại với nhau, không chịu buông Thành ra :

– Anh tính bỏ em chứ gì ? Anh thấy em nghèo hơn anh, không bằng anh nên anh không chấp nhận tình cảm của em chứ gì, em mới ôm anh có 1 chút mà anh đã đòi gỡ tay em ra rồi, huhu, đồ đáng ghét.

Tôi chẳng biết mình đang nói lảm nhảm gì nữa, cứ thế liên tục lầm bầm trong miệng mãi cái câu : Đồ đáng ghét. Riết rồi Thành phải nhún nhườn tôi thôi, anh cất giọng vừa xoa dịu, vừa trấn an tôi :

– Anh bỏ tay em ra để anh có thể nhìn mặt em mà, anh không bỏ em đâu em an tâm.

– Tôi không tin đâu, anh đừng có mà nói xạo.

– Ừ, anh nói xạo như này nè.

Vừa nói, Thành vừa dựt mạnh tay tôi ra khỏi cổ anh, đồng thời rất nhanh sau đó đã cúi người đặt lên môi tôi 1 nụ hôn cực kì ngọt ngào. Tôi cảm giác nơi đầu môi mình có cái gì đó vừa mềm mềm, vừa âm ấm chạm vào, hơn nữa, nó lại mang theo hương thơm bạc hà nhè nhẹ nên thích lắm, cứ ra sức mút lấy mút để mà thôi, phải đến mãi tận một lúc sau, vật mềm mại mới rời khỏi môi tôi, để lại trong tôi cảm giác bồi hồi quyến luyến…

Tôi liếm nhẹ môi tiếp tục bài ca lảm nhảm :

– Cho em nữa đi.

– Về nhà rồi anh cho nhé, có được không ?

Tôi nhắm tịt mắt, gật đầu mỉm cười.

————————————————————-

Điện thoại tôi reo vang hồi chuông báo thức quen thuộc, tôi nhăn nhó ôm lấy đầu lầm bầm :

– ồn quá.

Tiếng chuông ngay sau đó tắt ngấm, trả lại tôi không gian an tĩnh thường ngày…Tôi nằm cuộn tròn trong chiếc chăn bông ấm áp, bỗng dưng cảm nhận được một mùi hương thoải mái đến lạ, đúng rồi, mùi của những con gấu bông trong xứ sở thần tiên đây mà, tôi chun mũi hít hà, rúc đầu vào cái vật gì đó vừa mềm mềm, lại thơm thơm đến lạ, cứ thế chạm tay vào nó mà vuốt ve thích thú :

– Mềm quá.

Nhưng rồi chẳng hiểu sao, bàn tay tôi chạm đến đâu, cái vật mềm mềm lại ngày càng siết chặt tôi đến đó, nó khiến cơ thể tôi trở nên co quắp chẳng thoải mái chút nào, tôi mờ mờ mở mắt lúc này mới tá hỏa nhận ra chẳng có con gấu bông nào ở đây cả, cũng chẳng có giấc mơ nào mang mùi hương ngọt ngào hết, tất cả những gì tôi cảm nhận được là do người đàn ông thù lù đang nằm đối diện trước mặt mình. Vâng, không ai khác là Thành, 1 gương mặt vô cùng quen thuộc.

Thấy tôi ngọ nguậy, Thành đưa tay vỗ nhẹ vai tôi trấn an :

– Anh ở đây…

Tôi đỏ mặt nhìn anh gặng hỏi :

– Sao anh lại ở đây ?

Thành nghe tôi hỏi thì từ từ mở mắt, trong đồng từ của anh lộ rõ vẻ mệt mỏi khác hẳn sự tinh anh thường ngày, anh không trả lời câu hỏi của tôi mà lại hỏi tôi ngược lại :

– Em còn thấy mệt trong người không ?

– Em…à…tôi không.

– Em đói chưa ?

– Tôi chưa đói, nhưng mà sao tôi lại ở đây ?

– Em không nhớ gì sao ?

Tôi nhớ chứ, nhưng chỉ nhớ đến lúc tôi nằm vất vưởng trên xe ô tô của Thành thôi, rồi tất cả mọi chuyện sau đó thì tôi không nhớ được bất cứ chuyện gì nữa cả. Nhưng tôi cũng không thể nào mặt dày nói với anh là tôi có nhớ được đôi chút, bảo vậy khác nào tôi đang tự tố cáo chính mình hay sao. Thôi thì cứ tặc lưỡi bảo rằng tôi say quá nên không nhớ gì cả để rồi bản thân mình không phải khó xử trước thành. Tôi bày ra bộ mặt ngơ ngác xen lẫn chút thảng thốt :

– Tôi không nhớ gì hết, tôi chỉ nhớ rằng tôi đi uống bia với cái Vân thôi.

Thành vẫn nằm đó, im lặng nhìn tôi. Ánh mắt đầy mệt mỏi của anh chợt bừng sáng lên trông thấy, rồi anh bảo :

– Em không nhớ cũng không sao, đằng nào mọi chuyện cũng đã rồi, em phải chịu trách nhiệm với anh thôi.

Anh ta đang nói cái quái gì vậy, tôi còn đang mơ hồ chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì Thành đã nhanh chóng tóm lấy eo tôi kéo mạnh sát rạt vào người anh thủ thỉ :

– Đêm qua em lấy mất đời trai của anh rồi.

Tôi nghe vậy thì hét toáng lên :

– Anh nói cái gì cơ ? Tôi lấy mất đời trai của anh ?

Thành gật đầu khẳng định :

– Phải. Em nhìn chiến tích của mình xung quanh phòng đi.

Tôi quay người ngồi dậy mới phát hiện ra trên người mình không mặc gì cả kể cả đồ lót bên trong, ngoại trừ chiếc áo thun mỏng của Thành phủ bên ngoài. Riêng Thành, anh cũng chẳng khác gì tôi ngoài việc cởi trần để lộ body cực phẩm và khăn trắn quấn ngang eo. Toàn bộ đồ đạc của cả tôi và Thành đều rơi vãi khắp phòng mỗi chỗ 1 cái, tôi xấu hổ đến mức không thể nào nói nên lời được nữa…Chẳng lẽ đêm hôm qua giữa tôi và Thành đã xảy ra chuyện…động trời thế sao ..

Thành nhìn vào gương mặt chất chứa đầy sự lo lắng hoang mang của tôi thì khẽ kéo tay tôi nằm xuống động viên :

– Thôi thì mọi chuyện cũng đã rồi, điều quan trọng là chúng ta phải cùng nhau tìm cách giải quyết cho ổn thỏa, có được không em ?

Tôi nhìn Thành rồi thở dài bất lực :

– Anh muốn giải quyết thế nào ?

– Hôm qua em là người cưỡng bức anh chứ không phải là do anh tự nguyện. Bây giờ trách nhiệm nặng nề nhất phần nhiều là từ em thôi.

Tôi gân cổ biện minh :

– Nhưng tôi cũng…bị thiệt thòi mà…đây là lần đầu tiên của tôi chứ bộ. Cả anh và tôi xem như huề đi.

– Không được. Em nói như thế là anh không đồng tình đâu nhé, em tính ăn ốc đổ vỏ phải không ? Anh là anh có đẩy đủ bằng chứng để kiện em ra trước pháp luật vì tội cưỡng bức người khác đấy nhé.

Trần đời tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc mình sẽ rơi vào hoàn cảnh lâm li bi đát thế này. Trong cùng 1 đêm mà vừa mất đi đời con gái, lại vừa phải chịu trách nhiệm với 1 người con trai nếu không sẽ bị anh ta đem ra kiện…

Thấy tôi cau mày tỏ rõ sự bất bình thì Thành với tay lấy điện thoại, rồi bày ra bằng chứng đầy thuyết phục để chứng minh câu nói của chính bản thân mình :

– Em xem đoạn video clip này đi.

Trong đoạn video clip là tôi với bộ dạng không thể nào thê thảm hơn, tóc tai thì bù xù, mắt thì nhắm tịt còn chân tay thì cua khoắng lung tung gào thét ỏm tỏi :

– Anh cởi đồ ra ngay cho em, em ôm anh cái nào.

Thành 1 tay ôm lấy 1 tôi, 1 tay đưa điện thoại lên quay clip, gương mặt rõ ràng trông vô cùng phấn khích nhưng miệng thì lại liên tục từ chối :

– Không được, tấm thân này của anh giữ gìn biết bao năm trời, anh không thể nào để cho em muốn cởi là cởi được. Em chấp nhận chịu trách nhiệm với anh thì anh sẽ cho em.

Tôi gật đầu lia lịa, thậm chí còn cười sỗ sàng như điên :

– Được được, cho em ôm cái nào, cho em cắn cái nào, em hứa sẽ chịu trách nhiệm cả đời với anh…

Đoạn video clip vỏn vẹn gần 2 phút nhưng cũng đủ khiến đầu óc tôi trở nên chếnh choáng, tôi không nghĩ khi say mình lại có thể tào lao và làm càn đến vậy. Tôi bày ra vẻ mặt tiu nghỉu nhìn Thành rồi hỏi :

– Bây giờ anh muốn thế nào ? Tôi phải làm gì để bù đắp cho sự tổn thất về mặt Tinh thần cho anh được đây ?

Tôi nhấn mạnh hai chữ Tinh Thần khiến Thành bật cười, anh đưa tay khẽ vuốt lấy đám tóc rối bời của tôi rồi bảo :

– Làm bạn gái anh chứ còn sao nữa.

Tôi liếc xéo Thành lộ rõ vẻ khinh bỉ :

– Anh tham thế ? Có bạn gái rồi mà vẫn muốn có thêm à ?

Thành búng nhẹ tay lên trán tôi cười cười rồi bảo :

– Đàn ông ai chẳng thế, năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường.

Tôi dơ chân đạp mạnh vào người Thành khiến anh không kịp trở tay, ôm vội lấy bụng cau mày nhăn nhó :

– Đau anh.

Tôi nhếch miệng :

– Đau này chẳng thấm tháp gì so với nỗi đau phụ tình người ta đâu. Tôi nói cho anh biết, tôi không thích chung đụng với bất cứ ai, nếu anh muốn tôi chịu trách nhiệm với anh thì phiền anh nên tự suy xét lại chính mình, xem thử mình có đủ cứng cỏi để cùng tôi hay không ?

Thành cười híp mí, mặt mày càng lúc càng đểu kinh khủng :

– Cứng thì tất nhiên là có rồi, đêm qua em chẳng trải nghiệm rồi còn gì.

Tôi bặm môi quát nhặng lên :

– Phiền anh nghiêm túc. Tôi không thích nói 2 lời.

Thành nắm lấy tay tôi rồi chủ động vỗ nhẹ lên mu bàn tay để tôi nguôi ngoai, sau đó từ tốn bảo lại :

– Được rồi được rồi. Anh nghiêm túc mà, anh chỉ coi em là bạn gái của anh thôi.

– Còn bạn gái cũ của anh thì sao ? Hà Chi ấy ?

– Em hâm à ? Ai bảo em Hà Chi là bạn gái anh ?

Tôi gân cổ cãi ngay :

– Chẳng phải hôm bữa cô ta nói bóng nói gió là người yêu anh còn gì, chính tôi chứng kiến… thấy anh cũng chẳng phản đối chuyện đó, lúc ấy mặt anh trông thích thú lắm cơ.

Thành đưa tay bẹo má tôi :

– Biết ghen từ lúc đấy cơ à ?

– Vớ vẩn. Tôi trước giờ có ưa gì anh đâu mà ghen với chẳng tuông.

Thành bật cười, anh kéo tôi vào lòng mình rồi thủ thỉ :

– Em an tâm. Hà Chi với anh chẳng có bất cứ mối quan hệ nào hết, trước cũng không và bây giờ cũng không nên em không cần phải bận tâm về cô ta. Sau này để khỏi nhọc lòng thì tránh cô ta ra 1 chút, được chưa ?

Tôi hậm hực giận dỗi :

– Sao tôi phải nghe anh ?

– Vì anh thích em. Vì anh thương em.

– Anh đừng có mà điêu, lúc nào gặp tôi cũng kiếm chuyện mà bảo thương , có mà thương cái xương không còn thì có ấy.

– Nào, đừng thấy anh chiều mà làm tới nhé.

– Ờ đấy thì sao, tôi thích làm tới thì sao ?

Thành cười hề hề, xem chừng nét mặt này y chang nét mặt của Chánh :

– Không sao cả, em thì giỏi rồi, giữ được trái tim anh nên sao cũng được.

Tôi nghe thế thì chủ động ôm lấy Thành, rúc đầu vào hõm cổ anh thều thào :

– Này, tôi có đang mơ hay không ? Tôi thật không tin được giữa tôi và anh …chúng ta lại có thể như này…

– Em không mơ. Đáng lẽ chúng ta phải như thế này từ rất lâu rồi nhưng bởi vì ai cũng trốn tránh, không dám đối diện với tình cảm của chính mình, hoài nghi vào cảm xúc của bản thân mình nên con đường đến với thành Rome mới lâu đến vậy.

– Anh sẽ thương tôi mãi chứ ?

– Ừ.

– Sao anh lại thích tôi ?

– Xưng là em đi rồi anh kể cho nghe.

– Sao anh lại thích em ?

– Bởi vì em ngốc. Em là đồ đầu lợn. Em xuất hiện và khiến cuộc sống anh đảo lộn hoàn toàn. Em không giống như những cô gái khác. Em đặc biệt theo cách của riêng em. Anh nói vậy em đã đủ hiểu được chưa ?

Những gì Thành vừa chia sẻ cứ như 1 giấc mộng vừa xảy tới với tôi vậy. Chưa bao giờ tôi cảm nhận được hạnh phúc viên mãn như lúc này, chưa bao giờ tôi nghĩ mình rồi sẽ có ngày hôm nay, nằm lọt thỏm trong vòng tay ấm áp của người mình thương, thậm chí sung sướng hơn khi được nghe những câu từ ngọt ngào đến từ người đàn ông ấy nữa. Mong rằng khoảnh khắc này sẽ mãi kéo dài…mãi kéo dài mãi mãi về sau…

Ps : Mọi người thấy chúng nó yêu nhau quấn nhau có ghét ko cơ ? haha, 2 anh chị nhà em sến vậy đó trời, cuối cùng nhà gái phải chịu trách nhiệm vì đã lấy mất đời trai của nhà traii :)) ko thể tin được lão Thành lươn đến mức này nhờ mọi người nhờ ?

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN