Giả Vờ Ngoan Ngoãn - Chương 65: C65: Diễn quá lố
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
12


Giả Vờ Ngoan Ngoãn


Chương 65: C65: Diễn quá lố


Edit & Beta: Đòe

Mưa Tiết thanh minh kéo dài liên tục.

Mọi người mặc quần áo đen, cầm ô đen, đứng trước bia mộ, cúi đầu để tưởng nhớ người thân, bạn bè đã khuất.

Thẩm Ngọc Phi cúi đầu lau lệ nơi khóe mắt, lặng lẽ khóc.

Mặc dù Úy Tề Bạch đã ra đi 20 năm, nhưng mỗi khi nhớ lại cô vẫn cảm thấy đau lòng.

Cô và Úy Tề Bạch lớn lên trong cùng một trại trẻ mồ côi và họ đã có mối quan hệ tốt đẹp từ khi còn nhỏ. Cô tiến vào làng giải trí trước Úy Tề Bạch và cũng một bước trở nên nổi tiếng.

Năm ấy Quách Khánh Thụy muốn quay một bộ phim điện ảnh và đang tìm kiếm chính, chính Thẩm Ngọc Phi ở bên trong bắc cầu giật dây giới thiệu Úy Tề Bạch cho Quách Khánh Thụy.

Có thể nói, là một tay Thẩm Ngọc Phi kéo Úy Tề Bạch vào giới nghệ sĩ.

Những năm gần đây, Thẩm Ngọc Phi vẫn luôn suy nghĩ nếu năm đó cô không giới thiệu Úy Tề Bạch cho Quách Khánh Thụy, không để bà tiến vào cái giới này, liệu bi kịch sau đó có xảy ra không?

Nhưng sự thật là không có nếu, cô chỉ có thể sống trong sự hối hận và nỗi mặc cảm ngày một lớn hơn.

Lâm Chính Bình ôm bả vai Thẩm Ngọc Phi, yên lặng an ủi cô.

Bọn họ cùng Quách Khách Thụy đứng trước bia mộ Úy Tề Bạch rất lâu, trong khoảng thời gian này không ai nói chuyện, lặng lẽ thương tiếc cho người bạn chung của họ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, những cánh hoa cúc vàng trắng run rẩy trong gió.

“Tê Bạch, tạm biệt.”

Thẩm Ngọc Phi ngồi xổm xuống, dùng khăn giấy lau vết nước trên tấm ảnh bia mộ, nhẹ nhàng nói.

Sau đó, cô được Lâm Chính Bình đỡ lấy, cùng rời đi với Quách Khánh Thụy và Tống Phong.

Đi chưa được mấy bước thì thấy có hai người đang đi về phía mình.

Không giống như Thẩm Ngọc Phi mặc đồ đen, hai người ăn mặc có chút tùy tiện, nhưng bọn họ biết đây là nghĩa trang, cũng không mặc quần áo màu sắc quá rực rỡ.

Sau khi nhìn thấy bọn họ, nhóm người Thẩm Ngọc Phi có hơi ngỡ ngàng.

Trong gần 20 năm Tiết thanh minh qua, bọn họ chưa từng gặp Ninh Trường Hùng và Trương Dao đến nghĩa trang. Đến nỗi họ luôn cho rằng Ninh Trường Hùng và Trương Dao là cố tình tránh mặt nên chưa từng gặp mặt một lần.

Nhưng ngày hôm nay đã găp phải.

Thẩm Ngọc Phi cau mày, cô không nhìn thấy bó hoa dùng để cúng tế trong tay Ninh Trường Hùng và Trương Dao.

Cô luôn cảm thấy Ninh Trường Hùng và Trương Dao hôm nay không phải đến cúng bái Úy Tề Bạch mà là cố ý tới tìm bọn họ.

Quả nhiên, ngay giây tiếp theo cô nghe thấy Ninh Trường Hùng nói: “Tôi có chuyện muốn hỏi các người, có tiện nói chuyện một lúc không?”

Thẩm Ngọc Phi hét lên theo bản năng: “Tới cũng tới rồi, anh không định đến thăm Tề Bạch sao?”

Trên mặt Ninh Trường Hùng hiện lên nét xấu hổ nhưng Trương Dao đã nhanh trước một bước trả lời: “Chúng tôi đã đi thăm trước đó rồi, lần này tìm mọi người là vì chuyện của Ninh Chu.”

Bà ta lôi Ninh Chu ra, trong lòng Thẩm Ngọc Phi có nghi ngờ những không hỏi thẳng, mọi sự chú ý đều dồn hết về phía Ninh Chu.

Chỉ có Tống Phong là người không thuận theo, giọng nói tràn đầy cảm giác lạnh lùng: “Các người đến thăm chị Tề Bạch rồi hả? Sao tôi không gặp được các người nhỉ?”

Hàng năm Tống Phong luôn là người đến nghĩa trang thăm Úy Tề Bạch sớm nhất, lúc Thẩm Ngọc Phi và những người khác đến thì Tống Phong đã ở đây rồi.

Anh luôn là người không che ô, toàn thân ướt sũng. Nhưng anh như thể không hay biết, mặc cho cơn mưa lạnh đầu xuân xối vào người.

Thẩm Ngọc Phi có lúc còn băn khoăn không biết có phải Tống Phong ở trong nghĩa trang cả đêm hay không.

Nhưng nếu Tống Phong không nói gì thì bọn họ cũng khó mà hỏi được.

Rất hiển nhiển, Trương Dao đã nói dối rằng mình đã đến thăm mộ Úy Tề Bạch từ sớm nên khi bị Tống Phong tra hỏi, bà ta nhất thời không trả lời được.

Tống Phong lại tiếp tục hỏi: “Có phải các người chưa từng đến thăm chị Tề Bạch đúng không?”

Đơn giả là vì hô nay có chuyện liên quan đến bọn họ nên hôm nay mới không thể không đến đây.

Cho dù chỉ cách bia mộ Úy Tề Bạch chưa đến 50 mét, Ninh Trường Hùng và Trương Dao cũng không muốn đi đến nhìn một cái.

Tâm tư bị người ta vạch trần, sắc mặt của Ninh Trường Hùng và Trương Dao không ổn lắm.

Ninh Trường Hùng dứt khoát ngoài mạnh trong yếu nói: “Đây là chuyện của tôi, cần các người nói mấy lời vô nghĩa sao?”

Sau đó ông ta nói: “Tôi muốn hỏi các người một chuyện về Ninh Chu, đi theo tôi.”

Sau khi bị vạch trần, ông ta thậm chí còn không thèm giữ lại một chút lịch sự cuối cùng mà tỏ ra thượng đẳng hất hàm như sai khiến cấp dưới.

Suốt thời gian qua, Ninh Trường Hùng chưa từng đặt Thẩm Ngọc Phi và nhóm người của ông ta ngang hàng nhau. Trong mắt ông ta, những người đối diện đều là con hát, là loại sinh vật thấp kém nhất.

Thẩm Ngọc Phi muốn nói gì đó nhưng Lâm Chính Bình đã nắm tay cô, mở miệng trước: “Ninh Chu là con của anh, chúng tôi không có nghĩa vụ phải giải đáp thắc mắc của con trai anh.”

“Đúng vậy.” Quách Khánh Thụy ở bên cạnh phụ họa: “Có vấn đề gì thì hỏi con trai anh là trực quan nhất, nếu đến cả con mình mà anh cũng không quan được thì chỉ chứng tỏ anh vô dụng.”

Bọn họ đã nhìn ra được Ninh Trường Hùng tưởng rằng bọn họ xem trọng Ninh Chu, nghĩ rằng ông ta có thể làm gì bọn họ cũng được nếu bắt thóp được Ninh Chu.

Nếu hôm nay bọn họ không sụp đổ, sau này Ninh Trường Hùng chắc chắn sẽ dùng Ninh Chu để không chế bọn họ.

“Hai mươi năm trước, chính miệng anh nói chúng tôi không liên quan gì đến Ninh Chu. Cho nên ngày hôm nay, hai mươi năm sau, anh nên giữ đúng lời nói của mình, đừng đến tìm chúng tôi vì chuyện của Ninh Chu.” Thẩm Ngọc Phi thật sự không muốn nói ra những lời này ngay trước bia mộ Úy Tề Bạch, nhưng thái độ của Ninh Trường Hùng khiến cô ghê tởm.

Ánh mắt Ninh Trường Hùng tối sầm lại, vẻ mặt âm trầm.

“Quả nhiên, các người đã gặp được Ninh Chu.” Ông ta nói: “Cũng chính các người đã xúi giục Ninh Chu tiến vào giới giải trí phải không? Nói cái gì mà Ninh Chu không liên quan đến các người, kết quả thì sao? Một đám người kéo nó vào cái vòng bẩn thỉu. Chẳng lẽ các người lại muốn nhìn Ninh Chu rơi vào kết cục giống mẹ nó sao?”

Hai mắt Trương Dao đúng lúc đỏ lên, bà tiến lên một nước và cúi đầu thật sau trước mặt Thẩm Ngọc Phi và những người khác: “Tôi cầu xin mọi người hãy trả con lại cho tôi, nó vì vào giới giải trì mà dứt khoát cắt đứt với chúng tôi. Đừng trách Trường Hùng nói lời cay nghiệt, anh ấy chỉ là vì một lần rắn cắn mười năm sợ dây thừng mà thôi. Vì sao Úy Tề Bạch qua đời mọi người đều hiểu rõ hơn tôi, Trường Hùng đã phải chịu tổn thương một lần, anh ấy không thể chịu được nỗi đau lại mất người thân thêm lần nào nữa đâu.”

“Đúng vậy, không ai dám chắc Ninh Chu có thể giẫm lên vết xe đổ của Úy Tề Bạch hay không. Nhưng năm đó chính các người đã hứa hẹn, chẳng phải là vì muốn cho Ninh Chu một cuộc sống bình thường sao? Giờ các người lại để nó tiến vào vòng giải trí không phải là đã phá vỡ lời hứa năm ấy sao?”

Giọng điệu Trương Dao đau buồn, không hề tỏ ra rụt rè khi đối với mặt với các đạo diễn và ảnh đế ảnh hậu: “Các người chắc cũng đã làm cha làm mẹ? Hẳn là có thể hiểu được nỗi xót xa khi chứng kiến cảnh con mình bị tấn công chửi rủa? Tôi và Trường Hùng không muốn Ninh Chu gia nhập vào giới giải trí, không phải muốn giết chết ước mơ của nó, chúng tôi chỉ thấy xót xa khi thấy nó phải chịu tổn thương mà thôi.”

Nói xong lời cuối cùng, Trương Dao không khỏi nghẹn ngào, nước mắt hòa mưa chảy dài trên mặt, bà ta lại cúi đầu với Thẩm Ngọc Phi và nhóm người của cô: “Một lần nữa tôi cầu xin các người hãy trả lại con cho tôi, đã ba năm nó không về nhà. Dù rằng con không phải tôi sinh ra nhưng lại tự tay tôi nuôi nấng nó, lòng tôi cũng đau lắm.”

Hiển nhiên, mềm luôn có hiệu quả hơn cứng, sau khi nghe Trương Dao nói xong, vẻ mặt của Thẩm Ngọc Phi và những người khác đã dịu đi rất nhiều.

Thẩm Ngọc Phi nói: “Tôi hiểu được sự quan tâm của cô với Ninh Chu, nhưng Ninh Chu đã là một người trưởng thành rồi, không ai có thể thay đổi suy nghĩ và ý chí của nó.”

Cô có vẻ bình tĩnh nhưng đôi bàn tay buông thõng bên hông lại bị nắm chặt, nổi rõ gân xanh trên mu bàn tay.

“Chúng tôi quả thật đã gặp Ninh Chu mấy lần, nhưng đều là chuyện sau khi nó gia nhập vào giới giải trí. Trong khoảng thời gian này, chúng tôi cũng không biết nó đã tiến vào giới giải trí. Chúng tôi cũng không mang lại lợi ích gì cho Ninh Chu, những tài nguyên hiện giờ nó có được đều bằng chính thực lực của mình.” Thẩm Ngọc Phi tiếp tục nói: “Về phần các người không muốn nó gia nhập giới giải trí, đây là chuyện của gia đình các người, chúng tôi với tư cách là người ngoài, sẽ không can thiệp vào.”

Ninh Trường Hùng và Trương Dao rất hài lòng, hôm nay hai người tới chỗ Thẩm Ngọc Phi, là hy vọng bọn họ không can thiệp vào chuyện của Ninh Chu. Nếu Thẩm Ngọc Phi đã đưa ra lời đảm bảo, bọn họ không cần lo lắng Ninh Chu sẽ thoát khỏi sự kiểm soát của bọn họ nhờ sự trợ giúp của những người bạn cũ này của Úy Tề Bạch.

Đến đây, Ninh Trường Hùng và Trương Dao nhường đường cho nhóm người Thẩm Ngọc Phi rời đi.

– –

Thẩm Ngọc Phi một mực đè nén cảm xúc, như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng vừa lên xe, cô đã gục xuống, ôm mặt bật khóc.

Lâm Chính Bình ôm cô vào lòng, lại không biết an ủi cô thế nào.

Thẩm Ngọc Phi khóc một lúc lâu mới dần dần bình tĩnh lại.

“Chính Bình, em hối hận.” Thẩm Ngọc Phi nói: “Năm ấy đáng lẽ ra em nên mang Tiểu Chu đi, không nên tin tưởng Ninh Trường Hùng nói bậy bạ sẽ cho Ninh Chu một gia đình bình thường!”

Diễn xuất vừa rồi của Trương Dao quả thật rất tốt, nhưng bà ta đang phải đối mặt với hai đạo diễn nổi tiếng quốc tế và một ảnh đế, một ảnh hậu. ói đến diễn xuất thì họ là tổ tiên của Trương Dao. Trương Dao muốn lừa gạt những người khác có lẽ sẽ có thể thành công, nhưng ở trước mặt họ, sai sót ở khắp mọi nơi, diễn quá lố.

Thẩm Ngọc Phi không tin, một người thậm chí Tiết thanh minh còn không chịu đến thăm mộ Úy Tề Bạch sẽ đối xử tốt với con trai của Úy Tề Bạch.

Rõ ràng, Trương Dao trước mặt Ninh Trường Hùng nói một đằng, làm một nẻo.

Mà Thẩm Ngọc Phi cũng tin tưởng tính cách của Ninh Chu, cậu không phải loại người sẽ mạo hiểm mọi thứ vì ước mơ của mình. Nếu mấy năm nay Ninh Trường Hùng và Trương Dao thật sự đối xử tốt với Ninh Chu như đã nói, Ninh Chu chắc chắn sẽ không liều mạng bỏ nhà đi, ba năm không về như vậy.

Cô không thể tưởng tượng được những năm qua Ninh Chu đã phải chịu những tổn thương gì ở nhà họ Ninh, mỗi khi nghĩ đến điều này, cô đều cảm thấy đau lòng.

Vì sao lúc đó cô không mang Ninh Chu đi?

“Vậy em định làm gì bây giờ?” Lâm Chính Bình hỏi cô.

Thẩm Ngọc Phi ngơ ngác, cô sợ tiết lộ tất cả những chuyện này sẽ một lần nữa gây tổn thương cho Ninh Chu.

Lâm Chính Bình trực tiếp thay cô quyết định: “Nói cho Ninh Chu biết đi.”

“Nó có quyền biết mọi chuyện về mẹ ruột của mình, nó không nên là chẳng hay biết chuyện gì nhất.”

“Nhưng……”

Lâm Chính Bình: “Không có nhưng gì cả, em nên tin tưởng Ninh Chu, nó nhất định có thể chịu đựng được.”

Thẩm Ngọc Phi được Lâm Chính Bình thuyết phục, đúng lúc Tống Phong và Quách Khánh Thụy có mặt ở đây nên mọi người tìm một nơi để bàn chuyện.

Cuối cùng đưa ra kết luận là: Có thể nói cho Ninh Chu biết chuyện này, nhưng cần một người thích hợp để nói ra. Mà người nói ra chuyện này có thể cho Ninh Chu một chỗ dựa và sức mạnh bất cứ lúc nào.

Vậy người này chỉ có thể là Tưởng Hàng Đình.

—–

Bóc trần sự thật chuyện Trương Dao không phải mẹ của Ninh Chu. Thảo nào lúc đầu tôi thấy bà này kì kì, hóa ra là dì ghẻ =)))))

Tự dưng nay năng suất vãi, được 2 chương các bạng ạ!!!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN