Giả Vờ Ngoan Ngoãn - Chương 66: C66: Ôm bé
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
13


Giả Vờ Ngoan Ngoãn


Chương 66: C66: Ôm bé


Edit & Beta: Đoè

Sau Tiết thanh minh, đoàn làm phim《Ngộ sát》quay trở lại với nhịp độ quay nhanh trước đó.

Tuy nhiên, chỉ sau ba ngày quay phim, Quách Khánh Thụy đã cho Ninh Chu nghỉ phép. Quách Khánh Thụy cũng không nói bao giờ quay lại mà chỉ nói sẽ để Ninh Chu nghỉ ngơi thêm mấy ngày..

Ninh Chu có hơi khó hiểu.

Quách Khánh Thụy giải thích: “Tháng sau Truyền Dương có việc, ta tập trung quay cảnh của cậu ấy trước, còn cháu thì nghỉ ngơi vài ngày đi.”

Nam chính Lưu Truyền Dương đứng bên cạnh nghe thấy thì nói thêm: “Tháng sau tôi chuẩn bị tham dự liên hoan phim ở nước ngoài, không thể điều chỉnh thời gian được nên chỉ có thể đẩy cảnh diễn của mình lên trước, làm phiền cậu rồi.”

Cả đạo diễn và nam chính đều đã nói như vậy rồi, Ninh Chu chẳng thể nào nói mình muốn ở lại tiếp tục quay phim được, đúng không? Cậu chỉ có thể nghe theo.

Nhưng Ninh Chu không có ý định rời khỏi đoàn làm phim, dù rằng cậu không có cảnh diễn nhưng cậu vẫn dự định ở lại đoàn làm phim để học tập trong những ngày nghỉ.

Trong đoàn phim《 Ngộ sát 》có rất nhiều tiền bối dày dặn kinh nghiệm, đây là một cơ hội học tập hiếm có, Ninh Chu sẽ không bỏ qua.

Trong lòng cậu đã quyết định như vậy nhưng đến tối, sau khi trở về khách sạn, kế hoạch học tập của cậu chỉ có thể hoãn lại.

Sau một ngày quay phim căng thẳng, Ninh Chu kiệt sức trở về khách sạn.

Vừa mở cửa phòng ra, Ninh Chu lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn.

Đôi dép trên tủ giày có dấu hiệu bị động đến, trong phòng tắm vang lên tiếng nước yếu ớt.

Suy nghĩ đầu tiên của Ninh Chu chính là tư sinh (1).

(1) Hay còn được biết đến là sasaeng fan, fan cuồng quá khích luôn theo đuổi và thích quan tâm quá mức đến chuyện riêng tư, góc khuất, không gian riêng tư của thần tượng

Người trong vòng này chắc hẳn đã nghe nói về sự điên rồ của fans tư sinh.

Hai mắt cậu hơi nheo lại và lặng lẽ đến gần phòng tắm.

Hầu hết các phòng tắm của khách sạn hiện nay đều sử dụng kính mờ nên từ bên ngoài có thể mơ hồ nhìn thấy bên trong.

Quả thật có người đang tắm trong phòng tắm.

Qua lớp kính mờ, Ninh Chu có thể nhìn thấy bóng người bên trong.

Ninh Chu bỗng nhiên thả lỏng, cậu rất quen thuộc bóng dáng này. Đã có biết bao nhiêu lần cậu sờ và hôn lên đó.

Tưởng Hàng Đình đến đây.

Đây quả thật là một bất ngờ đối với Ninh Chu.

Cậu trực tiếp lột trần mình ở trong phòng, mở cửa phòng tắm rồi bước vào.

Rõ ràng là cậu đã kiệt sức nhưng sau khi biết Tưởng Hàng Đình đang ở trong phòng tắm, Ninh Chu lập tức cảm thấy tinh lực của mình là vô hạn.

– –

Ninh Chu đi vào phòng tắm, từ phía sau áp vào lưng Tưởng Hàng Đình, để nước từ vòi sen xối lên người mình.

“Tưởng tiên sinh đến khi nào vậy ạ?” Ninh Chu đặt tay lên cơ bụng của Tưởng Hàng Đình, trêu chọc sờ mó vuốt ve.

Tưởng Hàng Đình nắm chặt tay cậu, xoay người ôm Ninh Chu vào lòng, cúi đầu hôn lên môi Ninh Chu.

Tưởng Hàng Đình: “Anh nghĩ bây giờ không phải là lúc tra hỏi anh đến từ hi nào.”

Tiểu biệt thắng tân hôn, từng phút từng giây đều rất nôn nóng.

Ninh Chu ôm gáy Tưởng Hàng Đình, cười vừa dâm vừa lẳng lơ: “Hôm nay Tưởng tiên sinh có thể dùng lực nhiều một chút, ngày mai bé được nghỉ, không lo sẽ để lại dấu.”

Câu nói này đã thành công khơi dậy ngọn lửa lý trí của Tưởng Hàng Đình.

Cảnh tiếp theo giống như nước trong bồn, hết đợt này đến đợt khác.

Sau phòng tắm là sô pha, thảm, giường…… tiếng vỗ tay liên tục (2).

(2) Ý là hai bạn trẻ làm tình liên tục á =)))))

Cuối cùng, Ninh Chu nằm trong lòng Tưởng Hàng Đình không còn chút sức lực nào, ngón tay không nhấc lên nổi, híp mắt mơ màng ngủ thiếp đi.

Tưởng Hàng Đình bế Ninh Chu vào phòng tắm tắm rửa lần nữa, sau khi về lại giường, hắn nhẹ nhàng vuốt ve lưng Ninh Chu, hôn lên đỉnh đầu của cậu: “Ngủ đi.”

Ninh Chu mơ mơ màng màng cọ Tưởng Hàng Đình rồi ngủ thiếp đi trong vòng tay của hắn.

Một giấc này ngủ tận đến trưa hôm sau, Ninh Chu bị hương thơm quyến rũ đánh thức, đói bụng tỉnh dậy.

“Dậy đánh răng rửa mặt rồi đến đây ăn cơm nào.” Tưởng Hàng Đình nghe thấy tiếng động, quay lại nhìn cậu.

Ninh Chu lười biếng rời khỏi giường, vò đầu vò tóc đáp: “Dạ.”

Ăn trưa xong, Ninh Chu ngồi trên chiếc xích đu ngoài ban công để tiêu cơm, trong khi Tưởng Hàng Đình mày mò sửa chữa thiết bị chiếu phim trong phòng.

“Anh muốn xem phim ạ?” Ninh Chu cuộn tròn trên chiếc xích đu, lắc lư theo chiếc xích đu.

Tưởng Hàng Đình đang thực hiện những điều chỉnh cuối cùng, vừa làm vừa trả lời cậu: “Ừ, gần đây anh tìm được một bộ phim, anh cảm thấy khá hay, anh muốn xem với em.”

“Vậy em vào ngay đây.” Ninh Chu xuống khói xích đu, chân trần đi vào phòng, kéo rèm lại.

Không có nguồn sáng bên ngoài, căn phòng đột nhiên trở nên tối tăm.

Tưởng Hàng Đình dang hay tay chờ Ninh Chu nhào vào lòng mình ôm ấp, Ninh Châu còn chưa kịp bước vào hắn đã đứng dậy ôm Ninh Chu vào lòng. Một tay hắn vòng qua ôm eo Ninh Chu, một tay hắn chạm vào chân Ninh Chu, cảm thấy hơi lạnh nên gãi nhẹ vào lòng bàn chân Ninh Chu.

“Sao lại không đi tất vào?”

Ninh Chu cảm thấy nhột nhột nên cuộn tròn trong lòng Tưởng Hàng Đình, không ngừng uốn éo người.

Hai người làm loạn trên sô pha một lúc rồi mới dừng lại.

Tưởng Hàng Đình bắt đầu chiếu băng phim nhựa đã chuẩn bị sẵn lên tấm màn trắng.

Phim này chắc hơi lâu đời, tuy đã được phục chế lại nhưng cả nhạc nền lẫn hình ảnh đều mang đầy cảm giác xưa cũ.

“Băng cũ tìm đâu ra……” Còn chưa nói xong, Ninh Chu đã nhìn thấy tên phim hiện lên trên màn, ánh mắt cậu đều dán chặt vào tấm màn cả buổi chiều.

Đó là bộ phim mà cậu đã tìm kiếm trên mạng vài ngày trước nhưng không tìm thấy bất kỳ hình ảnh hay thông tin bằng văn bản nào.

Không biết tại sao, cơ thể cậu tựa như có ý thức, Ninh Chu lập tức thẳng lưng ngồi ngay ngắn trên sô pha, khóe môi không còn ý cười, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào tấm màn.

Phim bắt đầu với cảnh đẹp về một cây cầu nhỏ và dòng nước chảy, máy ảnh từ từ zoom vào, cuối cùng cho thấy cận cảnh một người phụ nữ đang đạp xe.

Người phụ nữ nghe thấy có người gọi mình nên dừng xe, quay đầu lại và mỉm cười khi thấy người gọi mình.

Hồi mâu nhất tiếu, bách mị sinh (3).

(3) Là một câu thơ nổi tiếng trong thơ Đường, bắt nguồn từ câu “Nhìn lại, mỉm cười, trăm mỹ nữ sinh ra” trong “Bài ca muôn thuở” của nhà thơ đời xưa Bạch Cư Dị. Bài thơ này dùng để miêu tả sự cao quý và vẻ đẹp của Vương phi Dương Quý Phi (Dương Ngọc Hoàn).

Tựa như những cảnh đẹp trước đó đều không so nổi với nụ cười này.

Phụ đề trên màn hình: Úy Tê Bạch trong vai Bạch Tiểu Lạc.

……

Một bộ phim dài chín mươi phút, nhưng hai bộ phim dài hơn ba giờ.

Bộ phim kết thúc và căn phòng lại trở nên tối tăm.

Ninh Chu vẫn không có phản ứng gì.

Trong ba tiếng đồng hồ, động tác của Ninh Chu không hề thay đổi, ánh mắt dán chặt vào tấm màn. Cái người Bạch Tiểu Lạc từ kỳ quặc đến âm trầm trong phim kia luôn dẫm đạp lên trái tim Ninh Chu.

Cuối cùng, dù là ấm áp hay cuồng loạn, nó giống như một lưỡi dao sắc bén, liên tiếp rạch ra những vết sẹo trên người Ninh Chu.

Không đau.

Nhưng nó dày đặc đến mức khiến cậu cảm thấy hơi khó thở.

“Soạt!”

Tiếng rèm được kéo ra vang lên, ánh sáng từ bên ngoài lập tức tràn vào, bóng tối bị xua tan.

Hai mắt Ninh Chu chưa kịp thích ứng với ánh sáng đột ngột nên cậu dùng hay tay che mắt lại.

Sau khi đã quen, cậu nhìn về phía cửa sổ.

Tưởng Hàng Đình đứng đó, như thể toàn bộ ánh sáng đều rọi lên người hắn.

Vì thế mà toàn bộ cảm giác lạnh lẽo trong cơ thể Ninh Chu đều bị xua tan.

Ninh Chu gơ ngác nhìn hắn, sau đó đưa tay về phía hắn, nghẹn giọng: “Tưởng tiên sinh, ôm bé đi.”

Tưởng Hàng Đình tựa như đang chờ câu nói của Ninh Chu, gần như Ninh Chu vừa nói xong hắn đã bước đến ôm cậu, ôm Ninh Chu vào lòng mình.

– –

Một lúc lâu sau.

Ninh Chu mới chui ra khỏi lòng Tưởng Hàng Đình: “Tưởng tiên sinh tìm đâu ra hai bộ phim này vậy?”

“Là đạo diễn Quách Khánh Thụy đưa cho anh.” Tưởng Hàng Đình trả lời đúng sự thật.

Vào ngày cuối cùng nghĩ Tiết thanh minh, Thẩm Ngọc Phi đã đến tìm hắn và nói với hắn một vài chuyện. Đêm hôm đó, hai bộ phim này xuất hiện trong hòm thư của Tưởng Hàng Đình.

Tưởng Hàng Đình đã thức suốt đêm đó, xem hai bộ phim này đến sáng và ngẫm nghĩ về những lời Thẩm Ngọc Phi đã nói với mình.

Thẩm Ngọc Phi nói mẹ ruột của Ninh Chu không phải là Trương Dao hiện tại mà là một nữ diễn viên tên Úy Tề Bạch.

Trước khi Úy Tề Bạch bước vào làng giải trí, bà đã ở bên Ninh Trường Hùng.

Bởi vì mẹ của Ninh Trường Hùng không hài lòng với xuất thân mồ côi của Úy Tề Bạch nên bà ta chưa bao giờ đồng ý cuộc hôn nhân giữa Úy Tề Bạch và Ninh Trường Hùng.

Ninh Trường Hùng cũng đã từng đấu tránh nhưng cách thức đấu tranh của ông ta rất cực đoan. Sử kế làm cho Úy Tê Bạch mang thai và dùng cháu trai để đe dọa mẹ ông ta.

Mẹ Ninh vì cháu trai mà không thể không thỏa hiệp, đồng ý cuộc hôn nhân của Ninh Trường Hùng và Úy Tề Bạch.

Đứa nhỏ này đối với Úy Tề Bạch mà nói là ngoài ý muốn, sự nghiệp của bà đang trên đà thăng tiến nhưng cuối cùng lại phải từ bỏ sự nghiệp vì đứa nhỏ.

Bà vừa mới quay xong bộ phim, còn chưa hoàn toàn thoát vai, hơn nữa sau này ở nhà họ Ninh bà còn bị mẹ Ninh đối xử bất công, Ninh Trường Hùng bận rộn với sự nghiệp nên cũng thờ ơ với bà khiến chứng trầm cảm của bà ấy trở nên tồi tệ hơn.

Khi bà sắp sinh, không một ai trong nhà họ Ninh ở bên cạnh bà. Chính Thẩm Ngọc Phi là người kịp thời chạy tới đưa bà đến bệnh viện mới có thể giữa hai mẹ con an toàn, nếu không hậu quả sẽ rất thảm khốc.

Vài giờ sau khi đứa bé chào đời, Ninh Trường Hùng cùng mẹ Ninh mới chậm chạp chạy đến bệnh viện. Khi biết tin Úy Tề Bạch đã sinh con trai, hai người vui vẻ đến thăm đứa bé mà không hề đoái hoài đến Úy Tề Bạch mới sinh xong đang nằm kiệt sức trên giường bệnh.

Úy Tê Bạch suýt chút nữa đã mạo hiểm mạng sống của mình nhưng lại chẳng có được chút quan tâm nào.

Bà ở bệnh viện ba ngày, ba ngày sau được Ninh Trường Hùng đưa về nhà.

Đêm đó, bà nằm trong bồn tắm và dùng một con dao sắc để cắt động mạch cảnh ở cổ.

Quyết tâm rời bỏ thế giới này.

Úy Tê Bạch và Ninh Chu.

Đêm hôm đó, hai cái tên này không ngừng hiện lên trong đầu Tưởng Hàng Đình, càng nghĩ Tưởng Hàng Đình càng thấy đau lòng.

Đau lòng vì em bé của hắn.

Tưởng Hàng Đình không chút do dự nói cho Ninh Chu biết chuyện này. Bất chấp mọi chuyện không hay đang xảy ra trong nhà họ Ninh, Ninh Chu cũng là người có tư cách nhất để biết mẹ ruột của mình là ai.

Vậy nên hắn đã đến đây.

Quách Khánh Thụy phối hợp với hắn sắp xếp cho Ninh Chu một kỳ nghỉ, ông cũng lo Ninh Chu không thể bình tĩnh được nên cho Ninh Chu nghỉ thêm mấy ngày.

Nhưng Tưởng Hàng Đình biết em bé của hắn rất kiên cường và sẽ không bao giờ bị đánh gục bởi chuyện này.

– –

“Anh có thể đưa em đến gặp bà ấy không?”

Ninh Chu im lặng một lúc rồi hỏi.

Ninh Chu đã chuẩn bị sẵn câu trả lời cho mình.

Tưởng Hàng Đình nhìn cậu thật sâu một lúc, gật đầu: “Được, ngày mai anh sẽ đưa em đi.”

Hắn không an ủi Ninh Chu, cũng không để Ninh Chu tự trút hết ra, tất cả đều thuận theo tự nhiên.

“Tưởng tiên sinh, cảm ơn anh.” Ninh Chu thay đổi tư thế, ngồi vào lòng Tưởng Hàng Đình rồi mỉm cười nói.

Tưởng Hàng Đình cũng không vì chuyện này mà trở nên quá cẩn thận, ngày thường thế nào thì giờ cứ thế ấy.

Ngay từ đầu hắn đã lựa chọn sẽ thẳng thắn nói ra sự thật với cậu.

Sau khi biết được sự thật, Ninh Chu cảm thấy mọi thứ như đã thay đổi trong nháy mắt. Nhưng lại nhìn Tưởng Hàng Đình, Ninh Chu biết cũng chẳng có gì thay đổi cả.

Điều này khiến Ninh Chu nhận ra rằng cậu vẫn chính là cậu.

Tưởng Hàng Đình xoa đầu Ninh Chu: “Vậy anh chờ quà cảm ơn của em.”

Ninh Chu hôn thật mạnh lên mặt Tưởng Hàng Đình: “Anh cứ chờ mà xem.”

– —-

Nay lại được hai chương nhé các bạng <3

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN