Giải Ngải Ký - Quyển 4 - Chương 13: Quỷ Dục Vọng (5)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
10


Giải Ngải Ký


Quyển 4 - Chương 13: Quỷ Dục Vọng (5)


– Hự!

– Đứng lại!!!

Từ trong một con ngõ vọng ra tiếng người hô hoán, rất nhanh âm thanh liền bị đêm đen nuốt chửng. Những bước chân vội vã dẫm xuống nền đất loang loáng nước, hòa với tiếng thở nặng nề va đập khắp hai bên vách tường, không gian vì thế càng thêm chật chội, cảm giác muốn bức chết những kẻ đang lẩn trốn bên trong. Ba bóng người lao vụt qua, kẻ đang chạy phía trước tâm thần hoảng loạn, chân nọ đá chân kia, cố thêm vài bước liền ngã vào một bên tường, sợ tới không đứng lên nổi, hai tay vội vã ôm lấy đầu. Cùng lúc hai người phía sau chạy tới, không cả nghỉ lấy hơi, người tới trước là Thiện, cúi xuống túm lấy kẻ ngồi dưới đất, quát hỏi:

– Tại sao lại chạy?

– Đừng bắt tôi… tôi không liên quan… – Người kia lắp bắp đáp.

Nộ khí chưa nguôi, Thiện trừng mắt muốn lên giọng lại bị người phía sau cản lại, Đại Ca nãy giờ đứng quan sát, qua ánh sáng nhập nhoạng có thể thấy biểu cảm điềm tĩnh trên mặt anh, thanh âm trầm thấp, nghe vừa có nhu vừa có cương, nói:

– Việc ở đây để anh giải quyết.

Hai người trao đổi ánh mắt trong giây lát, Thiện liền lùi lại để nhường chỗ cho Đại Ca bước lên, mặt đối mặt với kẻ ngồi dưới đất, chậm rãi hỏi:

– Anh nói không liên quan đến việc gì?

– Mấy người… mấy người là ai? – Người kia hỏi lại.

– Chúng tôi bên đội điều tra trọng án thành phố – Vừa nói Đại Ca vừa giơ thẻ chức vụ ra trước mặt người đối diện – Hi vọng anh hợp tác với chúng tôi.

– Không… không phải cũng giống những kẻ lần trước sao? – Người ngồi dưới đất nói cứng.

– Anh muốn nói tới cảnh sát? – Đại Ca lập tức hỏi, nhận ra vẻ biến sắc hiện rõ trên mặt người kia, liền đoán người đó là đang trốn tránh cảnh sát – Vì sao họ lại muốn bắt anh?

– Tôi không liên quan đến cái chết của Hương, xin hãy tin tôi, cô ấy bị người khác giết, tôi không biết gì cả… – Người kia một mực kêu oan.

– Vụ án vẫn đang được điều tra, xét về mối quan hệ với nạn nhân thì anh cũng nằm trong diện nghi phạm, chúng tôi tin rằng hung thủ đêm hôm đó đã trốn thoát khỏi hiện trường, nếu anh cho rằng mình vô tội vậy tại sao phải chạy trốn? Trừ khi anh biết điều gì đó mà không khai báo – Đại Ca nghiêm giọng nói.

– Không, tôi thực sự không biết gì cả! – Người kia quả quyết.

– Anh có bằng chứng chứng minh mình vô tội không? Trong đêm xảy ra án mạng anh đã ở đâu?

– Tôi ở cùng một người bạn – Ánh mắt người kia lập tức dao động.

– Trước đó anh và nạn nhân từng có xích mích, phải chăng vì thế mà khi biết cô ấy đi cùng với người đàn ông khác anh liền nảy sinh ý định trả thù tình bằng cách giết cô ấy rồi đổ tội cho người đàn ông kia?

– Tôi không hể biết cô ấy đã đi với ai, đêm hôm đó tôi ở nhà bạn cả đêm, chúng tôi không liên lạc với nhau làm sao tôi biết cô ấy đi với ai được?

– Vậy chúng tôi sẽ tới nhà bạn anh để xác minh, phiền anh dẫn đường.

– Không … – Người kia lắc đầu, vẻ mặt tràn đầy căng thẳng, nói – Cô ấy mấy ngày trước đã bị cảnh sát đưa đi, tôi mất liên lạc với cô ấy rồi.

Đại ca và Thiện bị lời nói của người kia làm cho bất ngờ, sau ít phút lấy lại bình tĩnh người ấy bắt đầu thuật lại mọi chuyện. Anh ta tên là Thái, làm phục vụ trong một hộp đêm, Thái và nạn nhân tên Hương quen nhau đã lâu, nhưng mới yêu nhau được vài tháng, sau khi cô tham gia một hội chị em thường tổ chức họp mặt hàng tuần trong hộp đêm mà anh ta làm việc.

– Cô ấy đột nhiên trở lên xinh đẹp hơn trước rất nhiều, có thể là do trang điểm, tôi không rõ lắm, nhưng thực sự rất quyến rũ – Thái tiếc nuối nói.

Hương có một người bạn cùng phòng, tên là Diễm, vì có tới chỗ cô ấy vài lần nên anh ta cũng quen Diễm, dạo này hai người thường xuyên nói chuyện qua lại với nhau, tình cảm cũng dần vượt qua mức bạn bè.

– Vậy là anh bắt cá hai tay và nạn nhân phát hiện ra? – Thiện hỏi.

Thái không phủ nhận, anh ta nói rằng đó là vì Hương không chịu đáp ứng nhu cầu của anh ta. Hương luôn luôn nói về một thứ tôn giáo cao siêu nào đó, thứ mà có thể “đem đến khoái cảm cho con người thông qua những lời cầu nguyện”. Cô ấy sùng bài thứ tôn giáo đó tới mức không để cho Thái động vào người mình, dù chỉ là nhìn “thử một cái”, mỗi lần như vậy hai người lại nảy sinh mâu thuẫn, Hương luôn nói rằng cô ấy giữ gìn là để cho anh ta, sau này lấy nhau rồi thì là của anh ta hết.

Thái thừa biết, Hương làm vậy vì muốn tiếp tục tham gia hội kia, anh ta cho rằng Hương giữ gìn là để cho một người mà cô ấy vẫn gọi là bề trên, lựa chọn đến lượt cô ấy dâng hiến. Trong khi đó, Diễm lại lao vào Thái như thiêu thân, hai người quấn quýt lấy nhau, và Hương phát hiện ra chuyện này trước khi xảy ra án mạng một ngày.

– Dù vậy cũng không thể quy cho Diễm là có liên quan đến vụ án rồi bắt cô ấy đi như thế – Thái uất ức nói – Tôi chính mắt trông thấy cô ấy bị lôi đi, giống như bị đánh thuốc mê vậy, sau đó tôi không cách nào liên lạc được với cô ấy nữa. Tôi đã nghĩ là Diễm có liên quan đến cái chết của Hương nên mới bị bắt đi. Ngoài ra còn có tôi nữa, nhưng tôi không biết gì hết, tôi không muốn bị bắt,…

Thiện nhìn Đại Ca, dường như cả hai đã hiểu ra lý do cô gái tên Diễm đột nhiên biến mất. Bọn họ vốn dĩ đã tới nơi ở của nạn nhân để dò hỏi nhưng khi đến nơi thì chủ chung cư thông báo người ở phòng đó đã chuyển đi, điều này chứng tỏ phía cảnh sát đã nhanh hơn một bước trong việc phong tỏa thông tin nạn nhân, nhằm xóa sạch sự tồn tại của thế lực liên quan đến cô ấy. Lại nói nếu chỉ là một người bạn cùng phòng thì có thể biết được điều gì? Thiện hỏi:

– Anh nghe được những gì về hội mà nạn nhân từng tham gia?

“Thành viên tham gia hội đều là nữ giới và đồng trinh, tức là có thể yêu hoặc lấy chồng nhưng vẫn giữ được trinh tiết. Hàng tuần sẽ có một buổi họp mặt bất kỳ tại hộp đêm, người đứng đầu hay còn gọi là bề trên sẽ kiểm tra trinh tiết của những người tham gia, nhằm đảm bảo một trong những điều cấm của hội, đó là thành viên trước 25 tuổi nếu để mất trinh sẽ bị khai trừ và nhận hình phạt hỏa thiêu.”

– Những gì người đàn ông đó biết chỉ có vậy thôi – Thiện đặt cuốn sổ ghi chép xuống, nhìn Đại Ca.

– Hội viên được gì khi tham gia vào hội? – Đại Ca hỏi lại.

– Em không rõ – Thiện lắc đầu, nghĩ giây lát mới tiếp – Anh có nhớ người đó từng nói là nạn nhân đột nhiên xinh đẹp lên không? Với cả em biết anh Quân cũng không phải người dễ dãi, cô gái kia chỉ vừa mới quen, sao có thể nói lên giường là lên giường luôn được. Chắc chắn bản thân cô ấy phải có gì đó khác thường, giống như sức hút đối với đàn ông vậy.

– Sức hút?

Đại Ca nghe Thiện nói vậy thì lặng đi, anh bỗng nhớ đến nhan sắc của nạn nhân, không có gì nổi trội, hai bên má còn bị rỗ, nói cô ấy xinh đẹp là hơi quá. Nhưng không thể vì chút khuyết điểm mà cho rằng cô ấy không hấp dẫn, trong mắt kẻ si tình thì người yêu luôn là mỹ nữ, còn trong mắt kẻ say thì vịt cũng có thể hóa thiên nga. Điều này chưa cần kết luận vội, giờ phải xem những thông tin này có dẫn đến manh mối có lợi nào không. Đại Ca lại hỏi:

– Vẫn không gặp được Quân à?

Thiệt lắc đầu. Tính đến nay đã qua mười ngày Quân bị đưa vào trại tạm giam, từ sau đó hai người không gặp được hắn nữa, lần trước khi hỏi thăm, quản giáo nói hắn đã bị đưa tới khu tạm giam phía bắc. Thực ra là họ đang muốn cách ly hắn với thế giới bên ngoài, có nhiều nghi vấn cần trao đổi nhưng không gặp được hắn cũng vô ích. Hai người đành phải tự mò mẫm theo chút ít manh mối sót lại ở hiện trường. Kết quả là sau nhiều ngày mai phục, hai người đã lần ra dấu vết của người yêu nạn nhân.

Anh này chưa bị cảnh sát bắt vì đã kịp bỏ trốn trước đó, nhưng vẫn lảng vảng quanh khu vực sinh sống vì chưa nhận được tiền công làm trong hộp đêm. Hôm nay vừa lúc anh ta đến lấy tiền xong ra tới ngoài thì bị Đại Ca và Thiện tóm được, qua đấu tranh khai thác thu về một vài thông tin, hai người liền để cho anh ta đi. Vậy mới nói, dù thế lực đứng sau kia có lớn mạnh đến đâu thì vẫn không hoàn toàn chi phối được toàn cục, quan trọng là ai nhanh hơn mà thôi.

Chuyện là mấy ngày nay ngoài việc chạy đôn chạy đáo tìm người, Đại Ca và Thiện không có thêm tiến triển gì đáng kể, suy luận cứ mãi loanh quanh ở chỗ không biết phải bắt đầu từ đâu. Họ biết nạn nhân liên quan đến hội phản thánh, biết hung thủ là một môn đồ, biết Quân bị đưa vào trại là cái bẫy, nhưng lại không cách nào biết được phải đi đâu để tìm điểm chung cho những điều đó.

Dựa vào mấy lời này, họ liền biết hội chị em mà nạn nhân tham gia rất có thể là hội phản thánh và địa điểm mà hội chọn để tụ tập chính là trong các hộp đêm. Theo như trong hồ sơ của tám vụ án trước, tất cả hiện trường đều nằm trong khu vực Cầu Giấy, có thể nhận định rằng, hung thủ chỉ săn mồi trong một địa bàn duy nhất. So với hai môn đồ trước thì lần này kẻ thủ ác có vẻ lộ liễu hơn, vậy câu hỏi đặt ra là, dựa vào cái gì mà kẻ đó lại tự tin như vậy?

Nhìn vào mỗi vụ án đều không thấy có sơ hở, nhưng lại tìm ra một điểm chung là các nạn nhân đều bị sát hại sau khi đi từ hộp đêm ra, như trong vụ của Quân, nạn nhân là vô tình hay đã có sắp đặt mà tiếp cận hắn, nếu có sắp đặt thì hẳn là phải theo dõi hắn từ trước. Thế ngộ nhỡ hắn không vào hộp đêm này thì sao? Đại Ca cho rằng, nếu đã có sắp đặt thì dù Quân có đi vào hộp đêm nào trên địa bàn của hung thủ, hắn cũng sẽ không thể thoát được án này. Đó cũng có nghĩa là hung thủ này rất có thế lực trong giới hộp đêm, tự do gây án mà không gặp bất cứ trở ngại gì, người như vậy căn bản không khó tìm.

– Vậy giờ chúng ta đi mai phục ở các hộp đêm chờ đến lúc bọn chúng tụ tập để bắt người phải không? – thiên nhanh miệng hỏi.

– Không, giờ thứ chúng ta cần là một cái tên.

Đúng! Không những thế còn phải là tên thật, nếu chỉ là một cái tên tùy ý bịa ra thì cũng vô ích. Nhưng làm cách nào để biết được chính xác cái tên đó? Đại Ca liền dẫn Thiện quay lại motel nơi xảy ra vụ án, nói:

– Không có trích xuất từ camera thì chúng ta sẽ bó tay sao, bên cảnh sát có thể tịch thu hết các manh mối liên quan đến vụ án nhưng chắc chắn sẽ không động đến một thứ.

– Là gì vậy Đại Ca? – Thiện vẫn chưa rõ, lúc này hai người đã bước vào đại sảnh motel, Đại Ca giơ thẻ chức vụ ra và nói với nhân viên lễ tân:

– Chúng tôi tới điều tra vụ án, mong cô vui lòng hợp tác, cho phép chúng tôi kiếm tra nhật ký hoạt động của motel.

Thứ mà Đại Ca nói đến là một file tổng hợp trên máy tính, cái mà lưu trữ tất cả tên khách hàng đã ra vào nhà nghỉ này trong một tháng hoặc một quý. Luôn luôn có hai loại nhật ký vận hành trong các nhà nghỉ khách sạn, cảnh sát có thể tịch thu nhật ký hàng ngày nhưng không thể thu giữ toàn bộ nhật ký hoạt động, càng không thể tẩy xóa dữ liệu trong file lưu trữ này, vì đây là cơ sở đối chứng thu chi của motel, trừ khi thế lực kia chi phối được tất cả các nhà nghỉ trong vùng, thì mới có thể hủy đi chứng cứ này.

Đại Ca tin rằng sẽ không có chuyện đó, lễ tân đồng ý để Đại Ca kiểm tra nhận ký hoạt động, anh lọc ra ngày gây án rồi in toàn bộ ba trang dữ liệu đó ra giấy, xem trong khoảng thời gian từ khi Quân đi vào cho tới lúc gây án có bao nhiêu người đã check in. Tổng cộng có 4 người, một đôi nam nữ, một nữ và một nam. Đôi nam nữ rời đi sau đó hai giờ, tức là trước thời điểm nạn nhân chết, vậy không nằm trong vùng nghi phạm, chỉ còn lại hai người là, một nam ở tầng sáu tên Trịnh Minh Thắng và một nữ ở tầng hai tên là Hoàng Khánh Ly.

– Theo lời kể của người yêu nạn nhân thì bề trên khả năng là nam giới, vì anh ta cho rằng người yêu mình giữ gìn là để dâng hiến cho bề trên – Thiện nhận định.

Đại Ca trầm ngâm không đáp, thử lắp ghép hung thủ vào vụ án, tư thế của nạn nhân bị treo trên tường, phải là một người có sức khỏe để giữ cho thi thể yên vị trong thời gian nhất định, cộng với vết cắt gọn gàng trên cổ nạn nhân phải dùng một lực rất lớn mới chặt đứt từ da đến xương như vậy, rõ ràng là nam vẫn phù hợp hơn. Thực ra đối với vụ án lần này việc khống chế được số lượng nghi phạm không khó, hiện trường chỉ là một nhà nghỉ nhỏ, khách lưu trú ít, hai người cũng không cần suy luận nhiều, cứ trực tiếp điều tra từng nghi phạm sẽ thu được kết quả.

Tất cả hộp đêm tại địa bàn Cầu Giấy rơi vào khoảng 30 điểm, Đại Ca và Thiện chia làm hai ngả, bước đầu sẽ đi hỏi thăm về một người đàn ông tên Trịnh Minh Thắng, để tránh rút dây động rừng nên điều tra lần lượt từng nghi phạm. Nếu đúng như suy luận trước đó, người này có tầm ảnh hưởng rất lớn trong giới hộp đêm, hoặc thường xuyên lui tới những điểm đó, vậy chắc chắn tên tuổi sẽ được nhiều người biết đến, muốn dò la tin tức khá đơn giản.

Nhưng hai người đi hết mười hộp đêm mà vẫn không thu về thêm một tin tức nào, có vẻ như người bọn họ cần tìm là người tương đối cẩn trọng, phũ hơn là họ đã tìm sai người. Đại Ca đi hỏi nhân viên pha chế trong quầy,sau khi nhận được cái lắc đầu thứ 11, anh có chút động tâm, nghĩ hay là hung thủ không dùng tên thật, đâu có dấu hiệu nào cho thấy kẻ có sẽ công khai thân phận khi hoạt động đâu. Cách này xem ra không ổn, nếu không nhanh chóng phá được án, sẽ không kịp để cứu Quân, đầu mối vốn đã ít giờ có lẽ chúng cũng xóa hết những dấu vết sót lại rồi!

– Mọi người đã đến đủ cả chưa?

Đang đăm chiêu suy nghĩ Đại Ca bỗng nghe được một giọng ai đó ngay sau lưng mình, quay lại nhìn thì thấy kia là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, ăn vận trễ nải, nhìn một cái liền không thể rời mắt. Cô ta quay người về phía Đại Ca, để lộ hình xăm cây thánh giá màu đen cách điệu sau lưng. Người phụ nữ vừa đi lên tầng trên liền có vài ba cô gái từ các bàn xung quanh chạy theo, Đại Ca chỉ đám người đó hỏi:

– Anh biết người phụ nữ kia là ai không?

– Ý anh là chị Ly Sói? Chị đại của chỗ này đấy anh – nhân viên pha chế đáp.

Ly Sói? Chẳng phải cùng tên với nghi phạm còn lại sao, không sai, chính là cô ta! Địa điểm săn mồi đa dạng như vậy, chả trách cô ta có thể ngang nhiên hoạt động, lại nói những môn đồ trước đây hầu hết đều phải trốn chui trốn lủi hoặc âm thầm kiếm ăn, không có chút tiếng tăm nào trong xã hội, người này vậy mà còn là bà trùm của một vùng, năng lực chắc chắn không tầm thường. Đại Ca lập tức gọi cho Thiện bảo cậu tới địa chỉ này, chuẩn bị kế hoạch tác chiến. Chưa đầy một giờ sau, Ly Sói bước ra khỏi phòng, Đại Ca ngồi tại một bàn trên tầng hai quan sát cô ta, anh ta thông báo cho Thiện đang mai phục dưới đại sảnh chú ý người phụ nữ có hình xăm thánh giá sau lưng.

Kỳ quái ở chỗ, anh không thấy có ai trong phòng đi ra sau đó. Đại Ca tiến lại gần căn phòng khả nghi, mở hé cửa nhìn vào, xuất hiện trước mắt anh là rất nhiều cô gái lõa thể, dưới ánh sáng mờ ảo, ai nấy đều quằn quại trên sàn, họ uốn éo cơ thể và phát ra những tiếng giống như rên xiết, không khí trong phòng vô cùng kích thích. Đại Ca quay đi, anh tự hỏi họ bị cái gì vậy, đúng lúc đó bộ đàm liền phát ra tiếng nói:

‘Đại Ca, người chuẩn bị rời đi!’

Không quản được nhiều như vậy, Đại Ca lập tức đóng cửa lại, anh xuống sảnh cùng Thiện bám theo xe của người phụ nữ kia. Hai xe cách nhau một khoảng an toàn, đến một tòa chung cư lớn thì Ly Sói bước xuống, hình như cô ta đang đi về nhà, Đại Ca nói với Thiện:

– Chúng ta không đủ chứng cứ, cũng không thể dùng vũ lực, lần này vẫn chưa hành động được.

– Anh yên tâm, em có cách – Thiện nhếch miệng cười, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Đại Ca, không đúng, đây không phải là Thiện!

Người phụ nữ xinh đẹp bước vào thang máy, cô bấm số tầng rồi thản nhiên chỉnh lại mái tóc qua chiếc gương lớn bên trong. Cửa tự động chưa kịp khép hoàn toàn đã lại mở ra, hai người đàn ông bước vào, không ai nói chuyện, thang máy bắt đầu chạy. Người phụ nữ theo phản xạ đưa mắt nhìn hai người đàn ông, vẻ mặt lãnh đạm bỗng chốc trở lên kinh ngạc, trong lòng có chút chấn động, kia chẳng phải hắn sao? Cô biết mặt một trong hai người đàn ông, thậm chí là biết cả cơ thể hắn, nhìn đi nhìn lại cô chắc chắn đó chính là kẻ cách đây không lâu đã bị cô đưa vào tù, hắn không thể nào thoát tội dễ dàng như vậy, càng không thể xuất hiện ở đây, chuyện này thật hoang đường!

– Chúng ta từng gặp nhau trước đây phải không? – Người đàn ông bị cô nhìn nãy giờ bỗng lên tiếng. Không thể nào, cô biết rõ hắn đã bị bắt, còn đang được chăm sóc trong trại tạm giam phía bắc, sao có thể chạy đến đây đứng trước mặt cô được.

– Không, tại anh đẹp trai quá thôi – Người phụ nữ cười tình tứ, lời nói kịp thời che đi vẻ lúng túng vừa rồi. Cô tự trấn an bản thân, ánh mắt vẫn không rời khuôn mặt người đối diện, có lẽ nào hành tung của cô đã bại lộ rồi không.

Cửa thang máy mở ra, người phụ nữ lập tức rời đi, cô rảo bước về phòng mình, một tay lục tìm chìa khóa, một tay cầm điện thoại bấm số liên lạc. Cô có quay đầu nhìn lại một lần, chắc chắn không có ai rồi mới tra chìa vào ổ khóa. Cửa phòng vừa mở, từ phía sau bỗng có bàn tay túm lấy người cô, giật chiếc điện thoại cô đang cầm và đẩy cô vào trong phòng. Người phụ nữ lảo đảo mấy bước, cô quay đầu nhìn lại, trong lòng lộp bộp một tiếng, hai người đàn ông đã đứng chắn trước cửa, người trông già dặn hơn nhìn vào màn hình điện thoại nói:

– 113? Cô muốn báo cảnh sát? Không cần nữa, tôi là đội trưởng đội điều tra phòng cảnh sát thành phố, giờ thì nói xem cô có việc gì?

– Mấy người muốn gì? – Người phụ nữ giận dữ nói.

– Muốn cô hợp tác – Người đàn ông cô quen mặt lên tiếng –

Chuyện giữa chúng ta còn chưa kết thúc, tôi có vài điều muốn hỏi cô.

– Chuyện gì? Tôi không biết anh là ai, mấy người như vậy là xâm nhập bất hợp pháp, tôi sẽ kiện đấy! – Người phụ nữ đe dọa.

– Tôi chính là từ trong tù trốn ra để tới tìm cô đấy, chắc cô không ngờ là tôi có thể trốn được phải không? Muốn gọi cho tay trong ở sở cảnh sát để cầu cứu phải không? Muộn rồi, ngoan ngoãn nhận tội đi! – Người đàn ông cười lạnh, vẻ mặt tràn đầy đắc ý.

Thực sự hắn đã trốn ra rồi! Người phụ nữ nghẹn họng trân trối nhìn, mặt cô ta tái đi, ánh mắt dao động, dường như cô ta đang chịu một sự đả kích rất lớn.

– Vẻ mặt đó chứng tỏ cô không phủ nhận lời tôi nói? Tôi hỏi cô hung khí giết người cô giấu ở đâu? – Người đàn ông tiếp tục gằn từng tiếng.

Hung khí? Người phụ nữ bỗng cúi mặt, mái tóc dài xòa xuống che kín hai vai, cơ thể dường như đang run rẩy. Người đàn ông chậm rãi tiến lại gần, cố gắng gồng mình lên để tỏ ra nguy hiểm, ánh mắt gắt gao dán vào nhất cử nhất động của người đối diện.

Nguy hiểm!

Vút! Hự!

Chỉ nghe tiếng vũ khí xé gió bay đến, người đứng trước không kịp trở tay, sau lưng liền bị túm lấy, lực kéo mạnh đến độ khiến vai người đó đập vào cánh cửa, trước mắt nổ ra vài cái đom đóm. Dịnh thần lại thì là Đại Ca đang đứng chắn trước mặt, lại thấy máu từ đâu đã chạy thành vũng dưới sàn nhà.

– Đại Ca!

Một bên tay Đại Ca đã bị xẻ ra, vết thương sâu tới tận xương, máu chảy đầm đìa. Vừa rồi nếu anh không nhanh tay kéo ngươi về thì có lẽ đã xảy ra thương vong, nhưng diễn biến lúc đó anh không kịp quan sát, thứ vũ khí mà người phụ nữ kia sử dụng là gì vậy? Cô ta vẫn đứng khum khum bất động, tư thế vô cùng quỷ dị, sẽ rất nguy hiểm nếu cố tiếp cận cô ta lần nữa.

– Nhanh, quay về xin lệnh bắt khẩn cấp rồi gọi thêm người đến đây! – Đại Ca bỗng mở cửa đẩy người ra ngoài, gấp gáp nói. Người kia đương nhiên không chịu, nhưng vừa dứt lời Đại Ca đã đóng cửa lại, tay anh ấy đang bị thương như vậy, còn muốn ở trong đấy làm gì?

Ta đã rút dây động rừng nên địch có thể chủ động bỏ trốn, Đại Ca ở lại chính là muốn giữ chân địch, phải nhanh chóng lấy thêm người đến ứng cứu cho anh ấy. Hiểu ra điều này, người kia lập tức hủy bỏ dịch dung, từ Quân trở lại là Thiện, sau đó nhanh chóng rời đi.

Quan trọng là Đại Ca có trụ được đến lúc ấy không? Vết thương không ngừng chảy máu khiến anh bị ảnh hưởng ít nhiều, vừa rồi quay người mà nó cũng nhói lên, qua vài giây nữa cơn đau càng thêm rõ rệt, đau thật muốn vứt tay đi luôn! Mồ hôi trên trán anh rịn ra thành giọt, vừa lật người lại bỗng bị bàn tay giữ lấy hai bên má, đồng thời môi cũng bị lấp kín. Tới lúc đó anh mới biết mình vừa bị mất nụ hôn đầu.

Cảm giác không tệ, rất mềm và ấm, nhưng tri giác không nghe lời, ngay cả ý thức cũng dần trì trệ, giống như có một lớp băng dính đang quấn từ đầu tới chân vậy. Không đúng! Có ai đó đang muốn xé bỏ lớp băng dính từ bên trong, một giọng nói đột ngột phát ra, là tiếng hét hay tiếng kêu cứu? Không giữ nổi nữa, cơ thể nặng nề quá, xung quanh từ lúc nào lại im lặng như thế, so với trước còn tối hơn nữa…

Người phụ nữ buông Đại Ca ra, anh giống như mất hồn, hai mắt lờ đờ, đồng tử tán loạn, toàn thân thoát lực, đầu gối lập tức khụy xuống. Trông Đại Ca không khác gì con rối đứt dây, hoàn toàn mất điều khiển, người phụ nữ nhìn anh cười thỏa mãn, cô ta cúi sát tai anh, thì thầm:

– Chúng ta vui vẻ một chút nhé! – Vừa nói người phụ nữ vừa liếm môi một cái, thầm nghĩ vừa được ăn vừa được nói, còn giải quyết được cả việc cho hội nữa.

Hứt!!!

Còn chưa nghĩ xong bỗng cổ người phụ nữ bị một bàn tay tóm lấy, năm ngón tay siết chặt lại, lực đạo lớn tới mức muốn óp nát cả xương cổ cô ta.

– Vui vẻ? – Đại Ca nghiêng đầu nhìn sang, một bên mắt ánh lên hồng quang đỏ như máu, trước sự kinh ngạc của người phụ nữ, anh chậm rãi nói – Để xem cô có gì làm ta vui.

Người phụ nữ thở gấp, nơi bàn tay đang bóp cổ cô ta lập tức bị tóc cuốn lấy, mái tóc đen dài giống như con rắn bò quanh cánh tay, sau đó từ từ siết lại, tạo thành những vết cắt sắc ngọt, tay Đại Ca liền chảy máu. Anh không định buông tay, nhưng những vết cắt không ngừng ăn sâu vào da thịt, bắt buộc Đại Ca phải hất cô ta ra, nhìn khắp cánh tay đã rách tươm, cùng với cánh tay bị cắt trúng trước đó chưa kịp cầm máu, xem ra khó mà toàn tâm toàn ý vui vẻ với cô ta được.

Người phụ nữ ôm cổ ho sặc sụa, mặt cô ta vừa rồi còn bị nghẹn tới tím ngắt, giờ mới thấy có chút huyết sắc. Ánh mắt nhìn Đại Ca đem theo vài phần kinh ngạc, rõ ràng là đã thôi miên được rồi, vậy mà chỉ một giây sau liền tỉnh dậy. Thậm chí cả thần thái đều thay đổi, sát khí tỏa ra mạnh mẽ hơn trước hàng chục lần, nhìn kiểu gì cũng không giống người bình thường. Nghĩ rồi cô ta lại bật cười, dù có là cái dạng gì thì cũng đã bị hành cho tàn phế rồi, mất máu như vậy cùng lắm chỉ đứng vững được vài phút, nếu muốn bớt đau đớn thì để cô ta tiễn lên đường sớm luôn. Tiếc thay thân hình cường tráng, nếu là ở trên giường sẽ còn đẹp mắt hơn nữa, người như vậy kể cả chết cũng phải trưng dụng được một lần, nghĩ thôi mà khắp người đã tê rân rân rồi!

Đại Ca đứng dậy, anh bước từng bước chậm rãi, hai cánh tay từ từ giơ lên, không biết ý đồ là gì, nhưng trông như anh đau đến phát điên rồi. Người phụ nữ nhìn tấm lưng áo thấm máu loang lổ, cười khinh bỉ, cô ta không đuổi theo, chỉ đứng một chỗ vuốt mái tóc đen dài của mình, lấy ra trong đó một nắm tóc rụng, chính xác là một nắm tóc! Thoạt nhìn thì đó cũng giống như tóc thường, nhưng lại sắc bén kinh người, trong tay cô ta chính là một món vũ khí vô cùng linh hoạt.

Thì ra hung khí giết người trong vụ án chính là vốn tự có của hung thủ, cô ta mỗi lần ra tay đều dứt rất nhiều tóc như vậy, đáng ra đầu phải sớm trọc lốc rồi, hiện tại tóc vẫn tốt thế kia, xem chừng chỗ tóc này cũng không đơn giản. Đại Ca phía trước bỗng khụy gối xuống, máu đã thấm đỏ cả khoảng lưng, người phụ nữ nhìn một lát liền thấy không đúng, dường như dưới lớp áo có đồ hình gì đó, một dạng giống hình xăm! Cô ta chột dạ, có biến, tay lập tức vung roi tóc quật đến, nghe vút một tiếng, xong cú vụt không trúng người Đại Ca.

Từ khi đối mặt với anh, cô ta đã đi hết từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác, vừa rồi đáng ra lưng của anh đã bị cắt làm đôi, nhưng chính trên tấm lưng đó lại thò ra một cánh tay xám ngoét, roi tóc vụt đến liền cắt đứt nửa bàn tay trên đó. Rất nhanh không chỉ có một bàn tay mà cả nửa thân một con quỷ cũng theo đó chui ra, chứng kiến cảnh tượng ấy khiến cô ta phải lắp bắp thốt lên:

– Cái.. Cái quái gì vậy?

Tiên hạ thủ vi cường! Không cần biết đó là cái quái gì, cứ đánh chết rồi tính tiếp. Người phụ nữ nghiến răng đánh tới, mỗi lần vung roi liền tung ra một đòn sấm sét, động tác thuần thục, nhắm thằng những chỗ yếu hại của đối phương mà ra sát chiêu. Nhưng tung ba đòn liên tiếp vào cổ Quản Ngục chỉ giống như roi quật vào tảng đá, da thịt không chút sứt mẻ, nhiều nhất chỉ làm rách tấm vải che mặt của nó.

Thứ quỷ gì mà mình đồng da sắt được như vậy? Người phụ nữ một lần nữa dồn sức đánh tới, lần này khoảng cách tiến gần hơn, muốn thừa cơ siết đứt đầu con quái xám. Nhưng roi thứ nhất vụt xuống liền không thể thu về, Quản Ngục lúc này mới ra khỏi Qủy Ngục môn hoàn toàn, một tay nó quấn lấy roi tóc, người từ từ đứng thẳng dậy, nó lôi người phụ nữ lên ngang mặt, cô ta so với nó còn kém nửa mét, hai chân chới với trong không trung.

Người phụ nữ vung tay muốn chống trả liền bị Quản Ngục túm chặt đầu, tóc cô ta trùm kín cả cánh tay nó, chúng hết sức siết lấy da thịt Quản Ngục, nhưng rất khó để xuyên thủng lớp giáp quỷ của nó, do khả năng cường hóa và thích ứng cao nên chỉ cần gây ra một vết thương là nó sẽ tự điểu chỉnh cơ thể để tránh lặp lại tổn thương. Quản Ngục kéo người phụ nữ lại gần, cô ta bây giờ mới thật sự hoảng, còn tưởng nó sẽ ngoạm một cái mất nửa người, nhưng sau vài giây nó liền quăng cô ta đi.

Nghe bịch một tiếng, người phụ nữ đập lưng vào tường rồi rơi sấp mặt xuống nền nhà, trông cô ta lồm cồm bò dậy như một nùi rẻ rũ rượi, gạt hết tóc sang hai bên, người phụ nữ vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, con quái xám sau đó không còn chú ý đến cô ta nữa. Quản Ngục nghếch mặt lên không trung đánh hơi, nó chậm rãi bỏ đi, người phụ nữ kia không chứa âm khí, trong căn phòng này tồn tại một luồng âm khí khác đang thu hút nó.

Về phía Đại Ca, anh giống như được hồi sinh, máu trên hai cánh tay vừa rồi đều bị hút về phía hình xăm, nhiêu đó đã khởi động Qủy Ngục môn mở cửa, bằng cách đó đã giải phóng bớt một lượng lớn sát khí tích tục trong người. Mỗi lần tỉnh lại ở nhân cách này, Đại Ca đều phải giải phong một lượng sát khí vô cùng lớn, đó là những dồn nén khi anh ở nhân cách bình thường phải nhịn lại, nếu không thể giải phóng anh sẽ bị bức tử. Cách làm nhanh nhất là đổ máu, đồng thời hình xăm trên lưng anh sẽ phản ứng lại với máu và kết quả là Qủy Ngục môn được kích hoạt.

Đây giống như một trò may rủi, để Quản Ngục thoát ra trước mặt người lạ là điều cấm kị, trừ khi đó là kẻ thù, vì trước sau gì kẻ đó cũng sẽ bị Đại Ca xử chết. Ví dụ như người phụ nữ đang lồng lộn đằng kia, Đại Ca không biết vì sao mình lại rơi vào tay cô ta, nhưng cũng đoán được cô ta chính là người gây ra vết thương trên tay anh, nhìn vào thân thủ thì rõ ràng đó không phải người bình thường. Giết nhầm còn hơn bỏ sót, bảo toàn bí mật bản thân và tổ chức là nhiệm vụ của người đứng đầu như anh phải làm.

Khốn nỗi vết thương trên tay Đại Ca khá nghiêm trọng, thân xác con người đúng là vô dụng, không như giáp quỷ của Quản Ngục, anh bắt đầu có dấu hiệu mất sức, còn tiếp tục chần chừ thì khó lòng chiếm được thế thượng phong. Dẫu sao thì áo cũng đã rách, Đại Ca liền xé ra để băng bó hai cánh tay, coi như tạm thời cầm máu, anh có thể bình tĩnh xử lý vết thương như vậy chính bởi người phụ nữ kia không còn để anh vào mắt.

Sau khi bị Quản Ngục ném vào tường, cơ thể cô ta liền không ngừng vặn vẹo, khuôn mặt cũng bị bóp méo đi, da đầu lùng bùng những tóc, như có cái gì ẩn giấu bên dưới, nghe tiếng kêu thì có vẻ cô ta đang rất đau đớn. Người phụ nữ cho hay tay lên gãi đầu, âm thanh rột roạt lớn đến gai người, Đại Cai cũng phải ngừng tay mà nhìn. Cô ta gãi tới phọt máu, tiếng lóc bóc lóc bóc của ngón tay chọc vào vết thương, cô ta ngược lại không còn đau đớn như trước, cơ mặt từ từ giãn ra, những đường gân xanh cũng dần nặn đi, ánh mắt trở lên có thần hơn.

Người phụ nữ ném cái nhìn sắc lạnh về phía Quản Ngục, là nó, cô ta hóa thành như vậy là vì nó! Một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ đến đâu, chỉ cần bị động đến lòng tự trọng thì sẽ còn đáng sợ hơn quỷ dữ.

Đại Ca không biết cô ta đã thay đổi những gì, chỉ thấy chớp mắt người phụ nữ đã xông đến chỗ Quản Ngục, tốc độ di chuyển có đột biến, gần như là vồ lấy lưng nó mà đu lên. Phản xạ của Quản Ngục cũng không chậm, vừa cảm giác sau lưng có thứ gì bám vào, nó lập tức với tay ra sau túm lấy. Người phụ nữ không né tránh, cô ta chủ động chụp lấy cánh tay Quản Ngục, mớ tóc lập tức trùm kín từ ngón tay tới bả vai nó, da đầu vì thế mà bị kéo căng, Đại Ca vừa nhìn liền chột dạ.

Trên đầu cô ta toàn là mắt! Rất nhiều con mắt li ti li ti chớp lên, xen kẽ giữa chúng là chân tóc, nhìn từ xa chỉ thấy như một mảng da phủ đầy lỗ đen. Lại nói lúc đó người phụ nữ chân quặp lấy thân Quản Ngục, khiến nó muốn thu tay về cũng không được, giật hai cái không suy suyển, nó liền lấy tay còn lại với ra sau. Người phụ nữ lập tức bị tóm trúng, chẳng lẽ cô ta không biết nó có hai cánh tay, chỉ khóa được một tay thì có tác dụng gì. Giây tiếp theo liền nghe loảng xoảng một tràng, người phụ nữ bị quăng vào kệ đựng tivi, cô ta vùng dậy, trên mặt một lần nữa lại làm ra vẻ không thể tin nổi.

Dại ca nhìn cánh tay Quản Ngục, thấy xuất hiện rất nhiều lỗ nhỏ như đầu kim, lại nhìn Thái độ của người phụ nữ đối với việc tập kích vừa rồi, có thể thấy cô ta đã vấp phải một sự đả kích rất lớn. Chắc hẳn ý đồ đã thất bại, không biết vừa rồi cô ta định làm gì nó? Bỗng người phụ nữ nhào lên, cô ta xem ra đã quyết khô máu với nó, lần này cô ta trực tiếp nhắm vào đầu Quản Ngục, hai chân thoăn thoắt đu lên vai, tay giữ đầu, mớ tóc dài giống như tơ nhện quấn kín cả đầu cả cổ nó.

Về phần Quản Ngục, thay vì túm lấy người phụ nữ quang đi như trước, nó lại cho tay lên để dứt hết đám tóc ra, giằng co giây lát, tóc của người phụ nữ không đứt mà đầu Quản Ngục cũng không chút sứt mẻ. Nhưng tấm vải che mặt của nó sắp rách đến nơi, Đại Ca thầm than, không ổn, Quản Ngục không phải tự nhiên mà thành một phe với Đại Ca, tất cả đều do mảnh vải phong ấn trên mặt nó, giờ vải rách cũng có nghĩa là nó được phóng thích, không cách nào thu hồi về Qủy Ngục môn được nữa.

Rầm!

Không nghĩ nhiều, Đại Ca lập tức cầm cái ghế bên cạnh lên phang vào lưng người phụ nữ, lực đạo lớn đến mức gây ra tiếng nổ đinh tai, kết quả ghế gãy người đổ, cả Quản Ngục và người phụ nữ cùng ngã văng mỗi người một nơi. Quản Ngục vẫn giữ được phong ấn, người nó trơ như gỗ đá, không có hỉ nộ ái ố, sau cú đánh liền đứng dậy bỏ đi. Bên kia người phụ nữ tiếp tục thủ thế, cô ta cũng không có vẻ gì là đau đớn, nhưng mục tiêu đã thay đổi, quên Quản Ngục đi, người mà cô ta có thể ăn giờ chỉ có Đại Ca mà thôi.

Nói ăn liền ăn, người phụ nữ nhanh như chớp đã áp sát Đại Ca, mái tóc dài của cô ta chỉ trực quấn lấy anh, độ sắc bén của nó không thể coi thường được, Đại Ca xoay chuyển ý nghĩ, mắt thấy kẻ địch xông tới liền nghiên người nắm quyền nhắm vào phần yếu hại của đối phương mà ra chiêu, xong lập tức thoái lui hai bước không để một sợi tóc nào chạm vào người.

Lấy tốc độ xuất thần nhập hóa để địch lại với siêu vũ khí của kẻ thù, điểm này ngoài Đại Ca ra chưa từng có ai làm được. Thân thủ của anh có thể sánh ngang với quỷ, chỉ là trong cơ thể con người nên không phát huy được hết khả năng, chính vì thế mà anh luôn tỏ ra bất mãn với bản thân.

Người phụ nữ bị trúng một đòn vào giữa ngực, cảm giác xương phổi có chút xô lệch, cả người đang di chuyển lập tức khựng lại, hai chân không tự chủ lảo đảo mấy bước, cô ta ôm ngực xuýt xoa, trong lòng hồ nghi, tốc độ như vậy là sao? Vừa nghĩ, bên kia Đại Ca chợt động, vốn tưởng anh trọng thương hai tay nên lực đánh sẽ giảm sút, không ngờ là chiêu nào cũng như trời giáng, hết ngực đến gáy, chỉ kịp nghe ‘khực’ một tiếng, xương sống chấn động dữ dội, đau nhói từ có giật tới tứ chi, hai mắt nổ đom đóm. Người phụ nữ xoay người chỗng đỡ nhưng đã muộn, cảm giác tê dại truyền đến rất nhanh, đòn đó đánh vào giữa mớ tóc mà ngay cả chúng cũng không kịp phản ứng lại, có thể thấy thế chủ động đã chuyển qua cho Đại Ca.

Anh đã có thời gian quan sát đối thủ kỹ lưỡng, Đại Ca tính toán cơ thể này của anh chỉ duy trình trong một tiếng nữa, bao gồm cả việc hạ thủ kẻ địch và thu hồi Quản Ngục, chưa kể là địa bàn này không an toàn, ngộ nhỡ do tiếng động quá lớn làm người khác để ý, họ sẽ kéo tới, lúc đó đống hỗn độn này sẽ không cách nào che dấu được nữa, để tránh rắc rối thì nên giải quyết trong sáu chiêu. Sáu điểm yếu bao gồm ngực, gáy, Thái dương, yết hầu, đỉnh đầu và xương cụt (hay còn gọi là hạ bộ), người thưởng sẽ chết nếu 3/6 điểm yếu này bị đả thương, tiếp theo đây anh liền nhắm đến yết hầu đối phương.

Người phụ nữ theo không kịp tốc độ của Đại Ca, trong tích tắc đã trúng hai đòn tối tăm mặt mũi, thẹn quá hóa giận, vừa thấy anh thu tay cô ta liền xông tới, muốn chiếm tiện nghi trong chiêu tiếp theo. Dại ca chỉ chờ có thể, khi chủ động tấn công, đối phương ít có phòng bị, cô ta trực tiếp lao tới như vậy chính là rơi vào cái bẫy mà anh bày ra.

Người phụ nữ quờ tay đến trước mặt Đại Ca, anh lại tiến lên nửa bước, một tay chặn cô ta lại, đồng thời dồn sức vào tay kia, chặt một đòn chí mạng ngang yết hầu cô ta. Người phụ nữ sững người, nghe hức một tiếng lớn, xương cổ như lõm vào, rất nhanh Đại Ca liền thu tay về người phụ nữ khụy xuống, mái tóc tràn ra sàn nhà, trúm kín cả nửa thân. Có sơ hở! Hồng quang trong mắt Đại Ca lóe lên sát khi bùng nổ, anh lập tức hạ sát chiêu xuống đỉnh đầu cô ta.

– Chỉ bằng từng đó mà muốn giết được ta? – Giọng nói lanh lảnh vang lên, ngữ khí vô cùng đắc ý, kèm theo một tiếng cười lạnh.

Người phụ nữ chậm rãi đứng lên, hai bàn tay lướt qua phần cơ bụng rắn rỏi, kéo dài tới cánh tay và bả vai, cuối cùng cô ta đặt tay lên má Đại Ca, ý cười thâm độc, lại liếm môi một cái, cuộc đi săn này xem như kết thúc, con mồi vĩnh viễn chỉ là con mồi mà thôi. Vừa rồi ai đã giăng bẫy ai?

Người phụ nữ thấy được sau mỗi đòn đánh Đại Ca đều bị mất sức, anh tuy mạnh nhưng chỉ dựa vào tốc độ, đối phương là muốn đánh nhanh thắng nhanh, vậy nên cô ta vừa giả bộ sơ hở, anh liên lao vào không chút cảnh giác. Ở khoảng cách gần như vậy tóc của cô ta lập tức phát huy tác dụng, chúng giống như gông sắt quấn lấy hai tay anh, khiến cho cánh tay trở lên tê liệt, từ ừ ép anh phải khụy gối, Đại Ca hết sức giằng ra cũng vô dụng, trong chớp mắt chúng đã bò lên cổ và bắt đầu siết lại.

– Nếu từ đầu chúng ta vui vẻ với nhau thì có phải sẽ tốt hơn không? – Người phụ nữ thì thầm vào tai Đại Ca, ngay lập tức cổ anh đau nhói.

Giống như bị rất nhiều mũi tiêm đâm trúng, cảm giác da thịt bị xuyên thủng, từng sợ tóc bắt đầu luồn lách trong mạch máu. Ngứa ngáy lan ra tứ chi, thử tưởng tượng có con kiến bò đi trong mạch máu, từ cổ xuống ngực, hoặc từ cổ lên mặt, khi mà đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, biết chúng bò tới đâu mà không cách nào sờ đến, toàn thân chỉ có thể căng ra chịu đựng, muốn hít thở cũng đau rát, loại bất lực này so với chịu chết là một.

Đại Ca nghẹn tới tím tái mặt mày, từ cằm anh xuất hiện rất nhiều đường tơ máu đen dưới ra, chúng nổi lên chằng chịt, còn không ngừng lan rộng ra. Người phụ nữ đối với biểu cảm chết dần của Đại Ca vừa hả hê vừa thỏa mãn, những sợi tóc sẽ phát triển trong mạch máu của Đại Ca, cho tới khi không còn gì để hấp thụ. Trước đó cô ta đã dùng chiêu này với Quản Ngục, nhưng lại phát hiện nó không có máu nên mới cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Rầm!

Bỗng từ đâu vọng lại tiếng đổ vỡ, người phụ nữ bừng tỉnh, cô ta nhìn quanh, có một linh cảm rất xấu khiến cô ta đột ngột buông Đại Ca ra. Vì mải đánh nhau mà cô ta quên mất điều gì rồi sao? Người phụ nữ vội vã chạy vào phòng ngủ, đứng từ cửa nhìn vào cô ta thấy thần hình đồ sộ của Quản Ngục đang lui cui dưới đất, chiếc tủ đứng vừa bị nó xô đổ, mọi đồ đạc trong tủ đều rơi vãi đầy sàn. Người phụ nữ rít lên một tiếng, cô ta điên cuồng xông tới, nhưng còn chưa động thủ mắt đã thấy Quản Ngục cầm lên một lọ thủy tinh nhỏ, bên trong chừa đầy thứ bột màu trắng xám.

Không đợi người phụ nữ kịp phản ứng, Quản Ngục trực tiếp bóp nát lọ tro trong tay, nghe rắc một tiếng, lập tức có một luồng năng lượng xung kích bắn ra, tro liền theo kẽ tay nó rơi thánh thót xuống sàn. Quản Ngục làm động tác đưa tay lên mũi hít, nó đang hút hết âm khí bên trong lọ tro, cũng chính là nguồn âm khí đã dẫn dụ nó tới đây.

Người phụ nữ vét lại đống tro, cảm giác trong lòng trống rỗng và tuyệt vọng, cô ta bất lực quỳ dưới sàn, gào khóc thảm thiết.Cùng lúc đó,tóc trên đầu cô ta liền rụng xuống, chớp mắt đã phủ đầy mặt đất, chúng không ngừng rụng, cô ta ôm đầu, muốn ngăn lại nhưng không thể, từng búi tóc cứ trượt khỏi lòng bàn tay, chỉ giây lát mà đã rụng trơ da đầu. Những con mắt li ti mọc đầy đầu lúc trước, giờ đã biến mất, thay vào đó là chẳng chịt những vết sẹo, lớn nhỏ đan xen vào nhau, khiến cho da đầu gồ ghề nứt nẻ. Người phụ nữ không ngừng vật vã, miệng lẩm bẩm như đã hóa điên, không còn nghĩ gì đến việc chém giết hay bỏ chạy nữa.

Dù nghe thấy những âm thanh kỳ lạ đó, nhưng Đại Ca cũng không thể đi xem là chuyện gì. Anh gục dưới sàn thở dốc, máu từ các lỗ trên cổ ứa ra, vừa rồi phải đến bảy phần là chết, giờ muốn vùng dậy e là không đủ sức. Dúng lúc ngửa mặt lên, Đại Ca liền thấy Quản Ngục bước đến, Qủy Ngục môn chịu ảnh hưởng của máu liền bị kích hoạt. Quản Ngục bước qua cổng trở về âm giới, mọi thứ rất nhanh liền kết thúc, trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc thảm của người phụ nữ, thanh âm xa dần, cuối cùng là chìm vào yên lặng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN