Giải Ngải Ký - Quyển 4 - Chương 20: Linh hồn giận dữ (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
10


Giải Ngải Ký


Quyển 4 - Chương 20: Linh hồn giận dữ (2)


Thiên Thanh sinh ra cũng có cha mẹ như biết bao đứa trẻ khác. Mẹ luôn hết mực yêu thương em, nhưng cha thì không, từ khi bắt đầu có ý thức, em chỉ nhớ cuộc đời mình ngập trong đau khổ và nước mắt.

Chín tuổi, Thanh chứng kiến cha đánh mẹ tới nhập viện. Đây cũng không phải lần đầu tiên, người đàn ông đó vô cớ đánh mẹ nhiều đến mức em không đếm xuể, trong kí ức của Thanh thì cha em lúc nào cũng nồng nặc mùi rượu, với giọng lè nhè, cứ về đến nhà là quát tháo, là đập phá. Em thậm chí không dám nhìn vào mặt cha mình, vì đã say thì ông ta phải thượng cẳng chân hạ cẳng tay với mẹ.

Trước đó Thanh chỉ biết trên mặt trên tay mẹ thường xuyên xuất hiện những vết bầm tím, có khi là cả một mảng thâm đen nơi mạng sườn, mắt mẹ lúc nào cũng đỏ hoe, em hỏi nhưng mẹ im lặng không đáp, đôi bàn tay run run ôm em vào lòng thổn thức. Giữa đêm Thanh giật mình tỉnh giấc, em trộm thấy hai hàng nước mắt lăn trên má mẹ, vào cái tuổi ấy, em đã hiểu được là mẹ đau rất nhiều, không chỉ là thể xác mà còn cả tinh thần, nhưng không hiểu vì sao người đàn ông em gọi là cha kia, lại luôn làm mẹ đau như vậy.

Một ngày, mẹ bỗng cười nói với Thanh rằng, em sắp được làm chị, mẹ ấp em vào lòng, nơi đang hình thành một mầm sống, người mà sau này sẽ là em của Thanh, lúc đó hai má mẹ ửng hồng, khuôn mặt mẹ rạng rỡ, hẳn là mẹ đang cảm thấy rất hạnh phúc. Nhưng chính cha đã dập tắt nụ cười của mẹ, người đàn ông đó sau khi nghe tin mình sắp có thêm một đứa con, ông ta đã thẳng chân đạp vào bụng mẹ, ngay trước mặt Thanh. Rồi liên tiếp những tiếng chửi rủa, ông ta gầm lên, một tay túm tóc một tay đánh tới tấp xuống mặt, xuống người mẹ, em bàng hoàng đứng bên cạnh, tiếng mẹ gào thét van xin cho tới giờ vẫn ám ảnh em, lần đầu tiên phải chứng kiến cảnh tượng hãi hùng đó, Thanh chỉ biết ôm lấy mẹ mà khóc.

Sau cùng thì mẹ ngất đi, trên người chảy rất nhiều máu, ai đó đã đưa mẹ vào viện, em sống chết đòi theo, trong khi người đàn ông tàn ác thản nhiên bỏ vào phòng ngủ, coi như không có chuyện gì xảy ra. Đêm hôm đó Thanh ở viện, em nằm co ro trên băng ghế chờ, hai mắt nặng trĩu, muốn thức đợi mẹ nhưng vì quá mệt mỏi mà em đã ngủ quên lúc nào không hay. Bỗng Thanh giật mình mở mắt, trước mặt em không phải là bệnh viện, em kinh ngạc nhận ra mình đang ở nhà, nằm trên chiếc ghế ngoài phòng khách, bên cạnh là những mảnh thủy tinh, mảnh sành sứ vỡ, tàn tích của cuộc hành hung vừa rồi. Căn phòng tối tăm và lạnh lẽo, Thanh bất giác run lên, em rời khỏi ghế, liếc ánh mắt sợ sệt ra xung quanh, phải làm sao đây, suy nghĩ hoảng loạn, môi em cắn chặt lại, ngăn cho tiếng khóc khỏi bật ra.

Bỗng Thanh nhìn thấy căn phòng nơi cha mình đang ngủ, một cảm giác rất lạ trỗi dậy khiến em quên cả sợ hãi, nó thúc giục em bước tới, cửa mở và em lặng lẽ đi vào. Trong đầu Thanh lúc đó chứa đầy những hình ảnh rùng rợn, người đàn ông mặt đỏ tía tai, mắt đầy tơ máu, miệng quát tháo, tay đánh xuống, dưới chân ông ta là người phụ nữ đau đớn quằn quại, khắp người đầy vết thương, nước mắt hòa với máu chảy đầy mặt.

Thanh càng nhìn người đàn ông đang ngủ kia, em lại càng cảm thấy tim mình đập dữ dội, lòng em nóng như lửa đốt, ngọn lửa căm phẫn bùng lên thiêu rụi hết những hình ảnh trước mắt. Em đứng cạnh giường, ánh mắt vô hồn nhìn cha mình, tay từ từ với đến, hai hàm răng nghiến vào nhau, bóp cho cổ họng người đàn ông nghẹn cứng.

Người đàn ông đang ngủ lập tức mở choàng mắt, ông ta giãy giụa nhưng không thấy hai bàn tay đang bóp cổ mình, chỉ cảm giác vô cùng ngạt thở, càng vùng vẫy thì cổ họng càng thít chặt, tới một tiếng kêu cứu cũng không thốt ra nổi. Qua vài phút, người đó kiệt sức, mắt ông ta trợn ngược, lòng trắng lộn ra quá nửa, miệng chảy đầy dớt dãi, da cũng từ đỏ tía chuyển sang tái nhợt, hai bàn tay co quắp dần giãn ra, cuối cùng là toàn thân duỗi thẳng cẳng. Thấy người đàn ông đã chết, Thanh từ từ buông tay, tới lúc này cơn nóng trong người em mới với đi, em không cảm thấy sợ hãi hay hối hận, nét mặt hoàn toàn vô cảm.

“Thanh, dậy đi con, Thanh…”

Chợt có ai động vào người, khiến em bừng tỉnh. Thanh ngơ ngác nhìn, người ta báo với em là mẹ đã qua khỏi, em vội vã chạy vào ôm lấy mẹ, hóa ra tất cả chỉ là một giấc mơ, nhưng cảm giác thật như chính mình trải qua vậy. Vì chuyện vừa rồi mà mẹ mất đứa bé trong bụng, Thanh thấy mẹ buồn hơn trước, em hết sức an ủi bằng những lời thỏ thẻ non nớt, những tưởng chuyện đã qua rồi. Thì tới buổi chiều hôm đó, có người đột nhiên tới báo tin, rằng cha Thanh đã chết đêm qua, vì đột tử. Giống như có sét đánh ngang tai, ai nấy kinh hoàng, mẹ còn tưởng ngất đi được, Thanh trong lòng rúng động, em không dám nghĩ những chuyện trong mơ lại trở thành hiện thực.

Hai mẹ con lập tức thu xếp về chịu tang, người ta cũng dễ dàng bỏ qua những chuyện cha Thanh đã gây ra, không những thế họ chê trách đủ thứ về mẹ, dù trên mặt mẹ vẫn còn nguyên dấu tích của trận đòn tối qua. Thanh không dám vào xem mặt cha mình, em chỉ trốn phía sau mẹ, len lén nhìn xác người đang nằm trên giường, vô tình có ai đó vén khăn che mặt cha ra, thoáng trông thấy nửa khuôn mặt ấy, em liền sợ tới đứng tim.

Đó chính là khuôn mặt mà em thấy trong mơ, mắt trợn trắng dã, miệng mở lớn, vài người cố vuốt mắt cho ông ta nhưng không được, thi thể đã sớm cứng nhắc rồi. Thanh không thể lý giải nổi sự trùng hợp đó, em chỉ thấy vô cùng kinh hãi, nhưng đồng thời cũng có phần hả hê, giống như là ông trời đã chiều theo ý em vậy.

Mười bốn tuổi, mẹ Thanh tái giá lấy một người đàn ông, người mà sau này em gọi là dượng. Dượng có kinh tế, hơn nữa còn là chủ một cửa hàng tạp hóa, dung mạo đàng hoàng cùng cách nói chuyện tử tế, người ngoài nói là mẹ Thanh may mắn mới lấy được ông ta, nhưng khốn thay đó lại chính là người đàn ông đầu tiên, giày vò cuộc đời em.

Một ngày, Thanh từ trường về nhà, mẹ và dượng đã đi nghỉ, ăn cơm xong em ra quầy vừa học bài vừa trông hàng. Hôm đó dượng dậy sớm hơn bình thường. Khi bước ra cửa, ông ta thấy em trong bộ đồ lửng mặc ở nhà, chân gác lên ghế, mặt nghiêng nghiêng nhìn vào quyển vở, vừa ngắm em ông ta vừa nảy sinh suy nghĩ. Gần đây dượng phát hiện ra con gái riêng của vợ đã lớn, trông có vẻ phổng phao hơn bạn bè đồng lứa, đến mức mỗi lần nghĩ đến trong lòng ông ta lại không khỏi rạo rực. Điều đó em hoàn toàn không biết. Chỉ tới khi dượng tiến sát tới bàn, nơi em đang ngồi học, làm như vô tình tựa vào người em, lúc bấy giờ em mới giật mình nhìn qua.

Dượng không nói gì, hai mắt ông ta liếc em từ trên cao, bằng cách đó ông ta có thể thấy được khuôn ngực lấp ló của em qua cổ áo. Thanh lấy làm lạ khi dượng cứ lặng thinh nhìn mình, rồi bất chợt trên khuôn mặt dượng hiện ra một nụ cười. Đời này em sẽ không quên được nụ cười đó, thật là đê tiện, cười bằng hai cánh môi nhếch lên, mí dưới cong cong, cười mà như muốn ăn tươi nuốt sống em. Vẫn giữ nguyên nụ cười đó, ông ta cúi xuống, một tay để lên vai em, khuôn mặt kề sát tai em, hỏi:

“Học bài à Thanh?”

Em gật đầu.

Ông ta di chuyển tay đặt trên vai qua lưng em, tay vuốt lên vuốt xuống, làm như việc mà một người cha có trách nghiệm đang động viên con mình. Em chưa từng có tiếp xúc thân mật với bất kỳ người đàn ông nào khác, nên tuyệt nhiên không chút đề phòng khi thấy dượng có hành động đó. Thật ra thì từ trước đấy rất lâu, dượng cũng thường ôm ấp, vuốt ve em, vì tuổi còn nhỏ chưa thể hiểu hết những việc làm bẩn thỉu ấy, và em vẫn tự nhiên đón nhận nó như thứ tình cảm mà cha con hay dành cho nhau.

Nhưng giờ em đã có ý thức về bản thân hơn, nên cũng không còn cảm thấy tự nhiên khi dượng đụng chạm vào người mình. Ngay lúc đó em đã ôm sách vở, đứng dậy rời khỏi bản, em xin phép dượng để vào phòng học tiếp. Người đàn ông đó miễn cưỡng buông tay khỏi người em, bấy giờ em mới thấy trong lòng thoải mái.

Đi qua mấy kệ hàng, Thanh vẫn cảm thấy như có ai đang dõi theo mình, em dừng bước, lén liếc về phía sau, chợt dượng đứng đó mỉm cười nhìn theo em. Thanh vội quay đầu lại, em có linh cảm không tốt về thái độ kỳ lạ của dượng. Có phải bấy lâu nay dượng vẫn nhìn em như vậy, từ đó em bỗng thấy sợ khi phải ở gần dượng, một mình. Trực giác của Thanh đã đúng, nhưng cho dù em có làm gì, có trốn tránh thế nào thì đây vẫn là nhà của dượng. Em không thể tìm thấy một chỗ trong căn nhà này, đủ để gọi là an toàn, ngay cả chính trong phòng riêng của mình. Cơn ác mộng đối với em chỉ thực sự bắt đầu từ một buổi chiều, khi mà mẹ có việc phải sang bên ngoại.

“Thanh, là dượng đây con, dượng đây mà, con không nhận ra sao.”

“Dượng! Dượng làm gì vậy… Bỏ con ra…”

“Nào, nghe lời dượng, con đủ lớn rồi, cho dượng lần này…”

“Buông ra! Không được!”

Đang ngủ, Thanh bỗng mơ màng nghe thấy tiếng cửa mở khẽ, rồi cảm giác giường hơi trùng xuống, có gì đó di chuyển tới gần em. Còn chưa tỉnh giấc, hai tay em bỗng nhiên bị giữ chặt, một sức nặng bất thường đè lên ngực em, và dưới hai chân đồng thời bị tách ra. Em choàng tỉnh. Kinh hoàng phát hiện ra có người đang ngồi trước mặt, trong phòng cửa sổ đã kéo rèm kín mít, ánh sáng hôn ám không đủ để soi rõ khuôn mặt người đang đè lên em. Còn tưởng là kẻ lạ lẻn vào tấn công nên Thanh lập tức gọi dượng, hai tay vùng vẫy kịch liệt, không ngờ giọng của dượng lại phát ra từ người trước mặt em.

Bàn tay thô ráp nghiến xuống da thịt, khiến em không thể nhoài người ra, trong lúc hoảng loạn em cố gắng tìm lời lẽ van xin, kèm theo đó là nước mắt lã chã rơi đầy mặt. Bỗng người Thanh giật thót, một cảm giác ướt át và nóng bỏng liên tiếp chà xát suốt từ cổ xuống ngực em. Có tiếng thở gấp truyền qua tai, em rùng mình, cảm nhận đầu tiên là ngực em đau, hai chân tê đi, dù bằng cách nào em cũng không thể nhấc nửa thân lên được.

Hô hấp của người đàn ông hơn 45 tuổi đang không ngừng quấn lấy người Thanh, giọng nói méo mó hòa vào tiếng thở, miệng ông ta kề sát tai em. Thanh vùng vẫy kịch liệt. Dù không đủ sức đẩy ông ta ra nhưng phản kháng như vậy cũng cản trở rất nhiều, ông ta bỗng ngồi thẳng người, cầm hai tay em kéo lên cao quá đầu, chỉ bằng một tay, ông ta ép chặt hai cánh tay của em xuống thành giường.

Tay còn lại ông ta điên cuồng rờ rẫm khắp người Thanh, em quằn quại dưới thân người đàn ông đội lốt quỷ ấy, những nơi bàn tay kia chạm tới, em thấy đau và khó chịu vô cùng. Sau một hồi van xin, người đàn ông giáng cho Thanh một bạt tai. Em choáng váng. Trong mắt em chỉ thấy một màu xám đen lạnh lẽo, Thanh cắn chặt môi, em né tránh hơi thở đang phả vào tai, vào cổ mình, hai bàn tay siết chặt lấy thành giường.

“Tao nuôi mày ăn học, cho mày ở tới từng này tuổi, mày còn không biết báo đáp tao ra hồn?”

“Dượng, dượng cứ đánh con cũng được, xin dượng bỏ con ra…”

“Ngoan, dượng chỉ muốn cho con sướng thôi, nghe lời dượng, nhanh cởi đồ ra.”

“Không! Dượng! Con xin dượng, con không muốn, dượng ơi, mẹ ơi…”

Bàn tay ông ta càng lúc càng trở lên thô bạo, chiếc áo ngủ em đang mặc lập tức bị kéo cao qua ngực, miệng ông ta liên tục rít nước miếng, ngay sau đó, gã lao vào ngấu nghiến thân thể em. Cảnh tượng đó làm em sợ hãi tột độ, vì hai tay đã bị đẩy lên cao, em không thể dùng sức, càng không thể nghĩ ra bất kỳ cách nào để che chắn cho bản thân. Lưỡi gã đàn ông trườn khắp dọc nửa thân trên của Thanh, từ vành tai tới cằm, sau đó ông ta dừng lại liếm quanh cổ em, miệng ông ta cắn mút và phát ra thứ âm thanh nhục dục. Trong khi bàn tay di chuyển ngược từ eo tới bụng, ngón tay bấu xuống khiến cho mỗi nơi nó đi qua đều tấy đỏ.

Thanh cảm thấy da thịt mình đang bị ăn mòn, cổ em nghẹn cứng, tưởng như tim mình thắt lại, khiếp đảm khiến em muốn ngất đi được. Hai cánh tay em gồng lên chịu đựng giờ đã mỏi rã rời, hồ hôi vã ra khiến những nơi hơi thở ông ta chạm đến càng thêm nóng bỏng. Khi mà em còn chưa hiểu hết cơ thể mình, bàn tay của gã đàn ông đã muốn chạm đến nơi sâu kín nhất trên người em.

Ông ta ngồi lên đùi Thanh, rờ rẫm từ đùi lên bụng và đột ngột luồn tay xuống giữa hai chân, những ngón tay lách vào da thịt, kinh hãi tới mức toàn thân em đồng loạt co rút. Bàn tay sục sạo dưới thân Thanh, mân mê từng thớ thịt nhạy cảm nhất, cả khuôn mặt ông ta như lún vào trong thân thể em, cảm giác không có gì ngoài ghê tởm. Em bỗng thấy nóng, nơi giữa hai chân chưa bao giờ có cảm giác kì lạ như vậy, ngón tay ông ta càng mò mẫm, Thanh càng gào thét xin ông ta dừng lại. Ngay nơi ông ta ngồi lên, Thanh nhận ra được có thứ gì đó đang lớn dần, qua hai lớp vải mà em vẫn thấy sức nóng của nó chạm tới da thịt.

Đột nhiên ngón tay gã đàn ông thụt sâu vào trong, em thót bụng, đau đớn truyền tới từ hạ bộ, em oằn mình giãy giụa, miệng kêu van thống thiết, nhưng dường như ông ta không để lọt tai, càng lúc Thanh càng cảm thấy ngón tay phía dưới tiến sâu vào người mình. Bỗng người đàn ông rút nhanh ngón tay ra, em như thoát khỏi tra tấn. Thanh ngửa cổ thở, nước mắt chảy tràn sang mang tai, tóc em đã bết những mồ hôi, môi khô và cổ họng bỏng rát.

Em nhìn người đàn ông đang loay hoay làm gì đó, ánh sáng không rõ nên em chỉ thấy hình như ông ta vừa lột chiếc quần đang mặc ra. Ngay lập tức em vùng dậy, hai chân lới lỏng, em tung người xô gã đàn ông sang bên cạnh. Nhưng tay gã đã nhanh hơn, một chân em bị gã nắm trúng, chân còn lại gã dùng đùi đè xuống mặt giường. Thanh cuống lên, hai tay hết sức giằng co, cảm giác da thịt gã cọ xát vào người khiến em rùng mình.

Tiếng thở của gã càng dồn dập, Thanh rít lên, gã mặc cho em gào tới cháy cổ, người gã ép xuống cơ thể trần trụi bên dưới, gã luồn tay ra sau mông em, lần đến cạp quần rồi kéo phăng một cái. Người đàn ông lại nhanh chóng nắm vào đùi Thanh, em nhận ra vật thể giữa hai chân gã đã dựng đứng và cứng nhắc, thứ đó cọ vào phần dưới thân em, cảm giác ghê tởm cùng cực. Em van xin tới lạc giọng, nước mắt chảy tràn trên mặt, em thẳng tay đánh vào mặt, vào người gã đàn ông đê tiện, bỗng nơi hạ bộ cảm giác bị cái gì lấp lại. Thanh đột ngột ngừng khóc, em bàng hoàng tới chết lặng.

Toàn thân em run rẩy, hai cánh tay vô lực, căng thẳng khiến hô hấp em càng thêm nặng nề, ngực em nhô cao và bụng như dính lấy mặt giường. Gã đàn ông đê tiện áp sát người mình vào người em, tay từ từ vuốt dọc theo đùi xuống giữa hai chân, em nín thở, miệng cứng đờ, từ cổ họng bật ra những tiếng kêu không rõ.

“Con sướng không? Sướng không…”

Lỗ đồng tử Thanh lập tức mở lớn, dứt lời là một cơn đau thắt ruột truyền đến từ thân dưới. Đồng thời có thứ gì vừa đâm sâu vào người em, Thanh thấy như bên dưới em vừa bị xé toạc. Em nghiến răng chịu đựng cơn đau thấu gan ruột đó, trong tư tưởng vẫn chưa thôi chống cự, em vùng vẫy, bàn tay gã đàn ông đổ mồ hôi trơn tuột, một khắc sau em đã giải thoát được hai cánh tay. Ngay tức thì em dùng hết sức đẩy thân hình đang đè lên người mình ra, miệng chửi rủa, móng tay cào xé kẻ đê tiện trước mặt.

“Câm mồm vào.”

Bàn tay vừa buông Thanh ra lập tức chụp lấy miệng em, đè em xuống mặt giường, tay còn lại gã nâng một chân của em lên. Gã di chuyển một cách thô bạo và điên cuồng, mặc cho em đau đớn chết đi sống lại, gã liên tục thúc người lên xuống. Trong không gian tranh tối tranh sáng, bằng tai có thể nghe thấy tiếng người thở dốc, tiếng khóc khan, hòa cùng thứ âm thanh ướt át. Cho tới khi gã gục đầu xuống cạnh em, đây là lần thứ hai suốt từ đầu đến giờ, Thanh đã muốn ngất đi, vì đau đớn và kiệt sức. Em nằm mặc cho kẻ đê tiện đó giày vò thân thể, cơn đau không giết được em, nhưng tinh thần thì đã không thể trụ nổi. Hai mắt em vẫn ầng ậng nước, trong đầu trống rỗng, lúc đó em chỉ mong mình được chết đi.

Gã đàn ông rời khỏi phòng.

Thanh vẫn nằm ngửa mặt nhìn trần nhà, suy nghĩ hoàn toàn đình trệ, em nghiêng người co quắp, đầu ngả sang cạnh vai, những giọt nước mắt nguội lạnh thánh thót rơi xuống. Mới mười bốn tuổi, còn chưa biết tới sự đời đen bạc ngoài kia, dễ thường từ giờ sẽ không còn điều gì khiến em kinh hãi hơn được nữa. Sau này em biết phải sống sao?

Thanh tự hỏi, giữa bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn, một nỗi tủi hờn khủng khiếp đè lên suy nghĩ em. Không dưới một lần Thanh muốn chết, em trở lên nhạy cảm, sống khép mình và luôn cảnh giác với tất cả mọi người, lúc nào em cũng sợ người khác biết được chuyện mình đã bị cưỡng bức, giống như đó là lỗi của em, vấn đề là tại sao em lại chọn che giấu tội ác đó? Nhưng thử hỏi em có thể giãi bày với ai được bây giờ, khi mà bên cạnh em chỉ có mẹ, người mà suốt thời gian qua đã quá khổ sở với những lời đàm tiếu của người đời, nếu biết được chuyện này, mẹ sẽ còn suy sụp tới mức nào?

Lại nói gã đàn ông đê tiện vẫn rình rập em, ông ta luôn thể hiện tình cảm thân mật giống như cha con trước mặt mọi người, nhưng em hiểu ý đồ của gã khốn đó là gì. Chỉ cần không có mẹ ở nhà, là gã sẵn sàng giở trò đồi bại với em ngay, Thanh phải sống trong nơm nớp lo sợ suốt một thời gian dài, em luôn né tránh hoặc chống đối quyết liệt lại ông ta, điều này khiến cho mọi người có cái nhìn không tốt về em.

Một ngày, Thanh không còn thấy e sợ, thay vào đó là cơn thịnh nộ đang lớn dần trong lòng em, ban ngày em làm mọi cách để không phải ở nhà, ban đêm em tự nhốt mình trong phòng, chèn chặt cửa mặc cho ai gọi em cũng không mở. Có như vậy Thanh mới không phải giật mình thon thót giữa đêm, và lâu lắm rồi em được ngủ một giấc yên ổn.

Vừa nhắm mắt lại, Thanh bỗng thấy xung quanh ồn ào, em giật mình mở choàng mắt, trước mặt không phải là căn phòng nhỏ quen thuộc, em đang đứng giữa một ngã tư đông đúc người qua lại. Âm thanh, hình ảnh vô cùng sống động, Thanh nhìn khắp lượt, em bỗng nhận ra ngã tư này dẫn tới trường mà mỗi sáng em thường đi qua. Bất giác xem đưa tay lên xem đồng hồ, 7h18′, sắp vào lớp rồi, phía trước là đèn đỏ, trong giây lát em không nhận ra mình đang mơ, vừa định bước tới rìa đường, bỗng Thanh khựng lại. Ngay trước mặt em là dượng!

Thanh toan quay người bỏ chạy, nhưng vô tình em thấy một chiếc xe tải đang lao tới, mọi suy nghĩ trong đầu bỗng nhiên đảo lộn, có tiếng nói vang lên bên tai, cái giọng đê tiện của gã đàn ông đó, rồi cảm giác nhớt nháp, bàn tay thô bạo giày vò khắp cơ thể khiến em rùng mình, rất nhiều hình ảnh đồng loạt hiện ra khi em nhìn về người đàn ông trước mặt. Thanh nghiến răng, cơn thịnh nộ bạo phát, em nhào tới đẩy gã đàn ông khốn nạn xuống đường, ngay trước khi chiếc xe tải lao tới.

Ruỳnh!!!!

Thanh lặng người nhìn vụ tai nạn xảy ra. Không phải mơ nữa, đây là sự thực! Đêm qua đúng là em có mơ thấy mình đẩy gã đàn ông đê tiện xuống đường, sau khi tỉnh dậy Thanh chỉ cảm thấy hơi kì lạ, nhưng em cho đó là một giấc mơ nên không quá để tâm, em đi tới ngã tư, lúc đó là đèn xanh, vừa băng qua đường Thanh vừa cho tay lên nhìn đồng hồ, 7h17′. Bất giác em quay lại phía sau, đèn đỏ vừa báo, cách đó một đoạn là chiếc xe tải đang lao tới, nhìn về phía những người đang chuẩn bị sang đường thì chưa thấy gã đàn ông đâu, em vừa cúi xuống nhìn đồng hồ lần nữa, 7h18′. Ngước mắt lên, bỗng thấy gã đàn ông từ trong đám đông chạy xuống đường, cùng lúc xe tải vừa đến, ngay trước mắt Thanh.

Gã đàn ông bị xe tải kéo đi chục mét, người cuốn vào gầm xe, máu di thành vệt dài dưới lòng đường. Tiếng la hét hỗn loạn choán hết đầu óc Thanh, em vẫn đứng không nhúc nhích, mắt nhìn chằm chằm cánh tay người bị xoắn lại dưới bánh xe, cảm giác tức ngực khó thở, phải rất chật vật em mới rời đi được. Chuyện này không thể nào là trùng hợp, sao có thể giống tới từng chi tiết như vậy, thời gian không gian, cả cánh tay thò ra nữa, không sai biệt một chút nào.

Càng nghĩ Thanh càng thấy choáng váng, chân em run tới đứng không vững, vừa đến trường em liền vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, cảm tưởng như trời đất quay cuồng trước mặt. Ngồi học được không lâu thì cô giáo thông báo Thanh phải về nhà gấp, cô không nói rõ là có việc gì, chỉ dặn em đi đường phải hết sức bình tĩnh.

Sau cái chết của dượng, tưởng rằng hai mẹ con sẽ có được cuộc sống dễ dàng hơn, nhưng còn chưa đoạn tang chồng, người ta lại gán cho mẹ Thanh cái tiếng sát phu. Người đàn bà vừa trải qua đau khổ tột cùng sau cái chết của chồng, nay gần như quỵ ngã vì những lời gièm pha, vùi dập của gia đình nhà chồng.

Họ rỉ tai nhau, rằng trước ngày mẹ Thanh về đây, người ta đã cản dượng không được lấy, đàn bà một đời chồng chết oan, còn có đứa con riêng lớn bằng đầu bằng cổ thế kia, nhà này buôn bán, không thể rước cái thứ không may mắn như thế về được. Xong có người lại nói, chuyện cưới hỏi đã phải rời lên rời xuống mấy bận, tưởng là thôi rồi mà không hiểu sao dượng vẫn cứ đâm đầu vào lấy, giống như là bị mẹ Thanh bỏ bùa mê thuốc lú cho ấy, nên giờ mới thành ra chết thảm như vậy.

Thấy bóng gió xa xôi không được, họ còn chì chiết thẳng mặt mẹ Thanh, nào là nhà này không phải để cho cô muốn làm gì thì làm, cô là đứa con dâu không được thừa nhận, gia tài của dượng cô đừng hòng lấy được một đồng. Rồi thì, từ ngày lấy cô về, nhà này không được yên ổn chút nào, không chuyện lớn thì chuyện bé đổ xuống, giờ chồng cũng bị cô hại chết rồi, cô vẫn mặt dày muốn ở trong cái nhà này, gây tai họa cho gia đình này nữa hay sao?

Hàng xóm xung quanh thường ngày thấy dượng ra vẻ tốt tính, nghe lời đàm tiếu cũng hùa vào xỉ vả mẹ Thanh, chồng thì sống hiền lành đức độ bao nhiêu, vợ thì nhìn cái tướng đã biết là độc phụ rồi, âu cũng là cái số, những người như dượng thì lại thường thiệt thòi, vân vân. Ti tỉ lời lẽ cay nghiệt, họ mặc sức miệt thị, đay nghiến, đẩy mẹ Thanh tới mức suy sụp cả tinh thần và thể xác.

Dù rất thương mẹ nhưng trong hoàn cảnh như vậy em cũng không thể làm gì được. Gã đàn ông khốn nạn đã chết, nếu em nói ra sự thật về con người gã, liệu có bao nhiêu người sẽ tin em, và cái tiếng ác mà mẹ phải chịu có vì thế mà xóa đi không?

Hay là sau đó, người ta lại càng có cớ để nhiếc móc mẹ con em, dù chưa đủ lớn để hiểu, nhưng Thanh biết chắc miệng lưỡi người đời không bao giờ đứng về phía kẻ yếu, thậm chí đã yếu thì họ sẽ vùi dập cho chết hẳn mới thôi. Đó là thực tế mà Thanh đã phải đối mặt suốt những năm tháng tuổi thơ, lâu dần nó trở thành một vết chai lớn trong suy nghĩ em, là tiền đề để phát triển nhân cách của em sau này, đối với Thanh, lòng người chính là thứ không đáng tin nhất.

Mười lăm tuổi, mẹ và Thanh chuyển ra ngoài, hai người thuê một căn hộ nhỏ gần nơi mẹ làm việc, khép lại những đau thương trong quá khứ, hai mẹ con hi vọng từ nay về sau có thể nương tựa vào nhau mà sống. Nhưng trớ trêu thay, số phận nghiệt ngã vẫn đeo đuổi người đàn bà khốn khổ. Người đời có câu, trước nhà quả phụ lắm thị phi, mẹ Thanh còn trẻ, dung mạo vẫn xuân sắc, lại thường xuyên đi sớm về khuya, vì bây giờ mẹ phải cáng đáng hết các chi phí trong gia đình, nếu không làm thêm thì sẽ không trang trải được cuộc sống của hai mẹ con. Chuyện là, có tin đồn rộ lên, rằng mẹ Thanh cặp bồ với một người đàn ông đã có vợ.

Thanh mải mê học tập, em không hề biết những chuyện đó, cho tới một ngày, sau khi tan học về nhà, em thấy có đám đông xúm lại trước cửa chung cư nơi mình ở. Từ ngoài Thanh đã nghe được tiếng chửi rất ngoa ngoắt của một người phụ nữ, giọng người này thực ra em đã nghe qua, câu từ thô tục, chửi như muốn đào cả tổ tông nhà người khác lên. Thanh hiếu kì nhìn vào, bỗng em thấy mẹ cũng có trong đám đông, nhưng tại sao mẹ lại ngồi ôm mặt dưới đất, tại sao người phụ nữ kia túm tóc mẹ, bà ta lớn tiếng rủa xả không từ một lời lẽ nào, mắt em nóng bừng lên, Thanh lao vào giật tay người phụ nữ kia, em hét lên:

– Bà buông mẹ tôi ra, buông ra!

– Á à, con ranh này, mày có biết tiền mày ăn học có từ đâu ra không? Là tiền mẹ mày đi đánh đĩ mà có đấy, tao thì tao…

Chưa nói hết câu, Thanh đã lấy cập sách quăng vào mặt bà ta, người phụ nữ này là em gái của dượng, ngày trước chính bà ta đặt điều vu cho mẹ hại chết gã khốn kia, còn năm lần bảy lượt tới nhà giành giật đồ đạc, ép mẹ phải rời đi. Mồm miệng bà ta không khác gì con rắn độc, mẹ nhịn nhục không dám đôi co với bà ta nửa lời, chẳng lẽ vậy còn chưa đủ, giờ bà ta còn tới đây chửi bới gì nữa?

Người phụ nữ buông mẹ Thanh ra, bà ta tru tréo lên, nói mẹ em mồi chài chồng bà ta, cách đây vài hôm có người nhìn thấy họ đi cùng nhau mới về mách bà ta, rồi chính mồm chồng bà ta cũng nói như vậy. Mẹ Thanh và chồng của người phụ nữ kia vốn làm cùng công ty, nhưng nghe tới đó, mẹ Thanh lập tức phủ nhận, uất ức nói:

– Tôi đã nói là không bao giờ qua lại với chồng cô, tôi làm ở bộ phận khác, tôi còn chưa từng gặp chồng cô ở công ty, mắt nào cô thấy tôi đi với chồng cô? Hả giời…- Mẹ em nói tới đó thì nghẹn giọng, nức nở khóc.

– Mày còn già mồm, tao phải rạch mồm mày ra mới vừa, con đĩ này… – Người phụ nữ ba máu sáu cơn, xung quanh có vài người cùng phe với bà ta, họ xúm vào kéo lấy mẹ.

Thanh giằng co với đám người, em gào thét kêu cứu, nhưng ai nấy chỉ đứng xem và chỉ trỏ, ánh mắt bọn họ hoàn toàn vô cảm. Mẹ Thanh chống cự không nổi với cơn điên mấy mụ đàn bà, người dùng tay người dùng giày dép, họ vừa đánh vừa chửi ầm ĩ, em cũng bị đánh cho xây xẩm mặt mày, phải tới khi có dân phòng tới thì đám người mới vội vã tản đi, họ không quên dọa nạt thêm vài câu, nếu mẹ em không nghỉ việc thì họ sẽ còn tới nữa, và mẹ em sẽ không được lành lặn như lần này đâu!

Thanh dìu mẹ lên phòng, cả người mẹ lấm lem đất cát, đầu tóc rối bù, mắt môi sưng húp lên, trên tay còn bị xước tới rớm máu. Hai mẹ con ôm nhau khóc, em biết mẹ là người nhịu nhục, trước đây dù bị đối xử tồi tệ thế nào cũng sẽ cố chịu đựng, mẹ không bao giờ cự cãi hay phân trần với ai, nhưng lần này thì mẹ phải nói. Thanh biết rõ những chuyện tệ hại như vậy mẹ tuyệt đối không làm, người phụ nữ kia vu oan cho mẹ, mục đích cuối cùng chính là ép mẹ phải bỏ việc, bà ta thù ghét mẹ em nên muốn đẩy mẹ vào đường cùng.

Vừa nghĩ Thanh vừa giận sôi, em khóc không ra nước mắt, đúng là không có khốn nạn nhất, chỉ có khốn nạn hơn, nếu cứ để bọn chúng đè đầu cưỡi cổ thì không biết cuộc sống của hai người về sau sẽ phải khổ sở thế nào nữa. Nhưng với sức lực của em thì đâu thể làm được gì, Thanh cắn tới chảy máu môi, cùng là con người với nhau mà sao họ lại ác như vậy, chẳng lẽ phải thấy mẹ con em chết đi họ mới vừa lòng.

Những ngày sau, Thanh và mẹ sống trong sự ghẻ lạnh của hàng xóm, họ nhìn hai mẹ con một cách soi mói và nhắc nhỏm với nhau cảnh giác, trong mắt đám người đó mẹ em là một người phụ nữ lăng loàn, hở ra là có thể cướp chồng của tất cả bọn họ.

Mẹ nói với em đừng lo lắng, sắp tới là kì thi quan trọng, không được để mấy chuyện này làm cho chểnh mảng việc học hành, miệng đời không ai cấm được, quan trọng là mình sống thế nào thôi. Thanh nghe lời mẹ, ngoài mặt thì không để tâm những đàm tiếu xung quanh, nhưng em vẫn nuôi hận trong lòng, em thề sẽ trả thù tất cả đám người đã vu oan giá họa cho mẹ con em, để bọn họ phải chịu những đau khổ gấp trăm lần những gì họ gây ra.

Một ngày, khi em đang đợi mẹ đi làm về để ăn cơm, vì mấy ngày liền đều phải học khuya, Thanh ngủ quên lúc nào không biết. Vừa chợp mắt, bỗng xung quanh em nóng bừng lên, ngay lập tức em choàng tỉnh. Trước mắt Thanh là một biển lửa, mọi thứ đều cháy ngùn ngụt, cột lửa bốc cao tới trần nhà, sắc đỏ lan tràn khắp nơi, tiếng nổ lách tách, hơi nóng bỏng rát không ngừng ập vào mặt, toàn bộ khung cảnh hiện ra khiến em kinh hãi. Em vùng dậy, đột nhiên nhận ra mình đang ở một nơi xa lạ, đây không phải nhà em, Thanh bàng hoàng giây lát, đang không biết làm thế nào, chợt thấy từ đâu có người chạy vụt qua, kéo theo tiếng la hét inh ỏi.

Người đó bị lửa bén vào quần áo, xung quanh đều bị lửa bao vây, rất nhanh toàn thân cũng bốc cháy rừng rực, đau đớn và hoảng loạn khiến người đó ngã ra đất, vừa rít lên vừa lăn lộn điên cuồng để dập lửa. Thanh toan lao tới cứu, nhưng vừa nhìn thấy mặt người đó, em lập tức dừng tay, kia là người phụ nữ đã vu khống cho mẹ em ngoại tình với chồng bà ta, khuôn mặt này em hận không thể tự tay cào nát, bà ta vẫn cố sức gào lên kêu cứu, giọng đã méo mó tới không nghe ra được nữa, sức lửa rất vượng, cả người bà ta liền biến thành một ngọn đuốc sống. Phía sau Thanh bỗng có tiếng đứt gãy, em quay lại, cửa phòng đã cháy tới rụng ra, ánh sáng bập bùng giúp Thanh thấy được bên trong, có một đứa trẻ, là con trai của người phụ nữ kia!

Đứa trẻ nằm bất động trên mặt đất, lửa cháy tạo thành một bức tường xung quanh nó, vừa rồi người phụ nữ kia đang chạy hướng vào phòng, bà ta muốn tới cứu con! Thanh lao vào màn lửa, nhưng sức nóng đã cản em lại, ánh mắt bất lực nhìn đâu đâu cũng thấy lửa cháy, da và họng em có cảm giác như đang bị thiêu đốt. Không được, em phải cứu lấy đứa trẻ, ở đây ngột ngạt quá, em ôm ngực hít thở khó nhọc, là lửa trong lòng hay lửa bên ngoài đang thiêu đốt em!

Thanh giật mình mở mắt, em thảng thốt nhìn quanh, lửa đâu, đứa trẻ đâu? Bình tĩnh, có thể bây giờ mọi chuyện chưa diễn ra, trước tiên em phải đi tìm người phụ nữ kia, Thanh không biết mình sẽ làm gì sau đó, có thể là nói những điều ngu ngốc về giấc mơ vừa rồi, nhưng em phải làm gì đó để ngăn nó lại. Thanh vội vã ra khỏi nhà khi đã gần mười giờ đêm, nhưng em không biết nhà bà ta ở đâu, điều đó gần như làm em phát điên lên, em gọi cho mẹ, hỏi về người phụ nữ kia, giọng em nghẹn lại.

Bấy giờ Thanh vẫn đang chạy quanh mấy con phố, bỗng thấy phía trước rất ồn ào, rồi tiếng xe cứu hỏa hú còi ầm ĩ, không kịp cúp máy, em cuống cuồng lao tới đó, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, và trước mắt em mọi thứ lập tức nhòe đi, khi vừa thấy đám cháy hiện ra.

Vụ hỏa hoạn đã cướp đi sinh mạng của hai mẹ con trong một gia đình, thiêu rụi ba ngôi nhà, gây thiệt hại đáng kể về tài sản, nguyên nhân hiện vẫn chưa được làm rõ. Đó là những gì Thanh đọc được trên báo mạng ngày hôm sau, em lặng người hồi lâu, nhớ lại chuyện đêm qua, Thanh vẫn không dám tin là thật. Sau khi chứng kiến đám cháy, em cùng mọi người nỗ lực cứu hỏa, nhưng thời tiết hanh khô cùng với hàng hóa bắt lửa khiến mọi cố gắng đều trở lên vô ích. Hình ảnh đứa bé nằm giữa biển lửa rừng rực in sâu vào trí não Thanh, em gào lên kêu cứu, bất lực cầu xin ai đó hãy vào trong kia, còn một đứa trẻ, nó vô tội, nó không đáng bị như vậy!

Nhưng tất cả đã quá muộn, mọi thứ chỉ còn là tro tàn, Thanh được mẹ đón về trong sự hoảng loạn cực độ. Tới bây giờ em vẫn tự hỏi, vì sao em lại thấy trước những chuyện đó, là trùng hợp hay là do ai đó sắp đặt, ai đó ư? Thanh lạnh người, còn ai vào đây được nữa, tất cả những gì xảy ra đều nằm trong suy nghĩ em, bọn họ chết là do em? Thanh rơi vào hoang mang, em nghi ngờ chính bản thân mình, có gì đó khiến em khác biệt với đồng loại, và nó làm em sợ hãi. Em đâu biết rằng ngọn lửa đó chính là nội tâm của em, một hình thái hoàn thiện của cơn thịnh nộ, nó bộc phát theo bản năng, khi mà sức chịu đựng của em đã đến giới hạn, nếu em không khống chế nó thì mọi thứ sẽ kết thúc bằng ngọn lửa như vậy.

Thời điểm ấy Thanh chưa nhận biết được hết khả năng của bản thân, em cố gắng chạy trốn khỏi những suy nghĩ lệch lạc, nhưng càng chạy thì em càng mất phương hướng, vòng luẩn quẩn đó đẩy em tới sự tuyệt vọng. Thanh cho rằng mình là một người không may mắn, chính vì em mà mẹ phải khổ, trong khi em là người đem tới tai họa, nhưng người khác lại đổ mọi tội lỗi lên đầu mẹ.

Mặc cảm lớn dần, em cũng tự tách mình ra khỏi những người xung quanh, không bạn bè, không chuyện trò giao lưu, không quan tâm bất cứ chuyện gì, em cố gắng để mình miễn nhiễm với mọi cảm xúc, Thanh cho rằng chỉ có cách đó em mới không có những giấc mơ chết chóc. Và sai lầm vẫn cứ nối tiếp sai lầm.

Mười sáu tuổi, Thanh trổ mã, em ra dáng một thiếu nữ, không son phấn, không áo váy xúng xính, em luôn đứng ngoài những cuộc vui của đồng bạn và chủ động né tránh những chỗ đông người, sau giờ học em về phụ mẹ việc nhà, chỉ có ở một mình với bốn bức tường, em mới cảm thấy bình yên. Cuộc sống tách biệt khiến cho cảm xúc của Thanh bị thui chột, không còn vui buồn hờn giận, em trở lên lãnh đạm với tất cả mọi thứ, bao gồm cả sự kỳ thị của bạn bè.

Xung quanh Thanh không lúc nào thiếu những ánh mắt mỉa mai, mỗi ngày đến lớp em đều phải nghe vô số lời giễu cợt của bạn học, những người bằng tuổi với em, nhưng có hoàn cảnh tốt hơn em rất nhiều. Họ truyền tai nhau về mẹ Thanh, về hai người em gọi là cha, và về bản thân em, nói rằng mẹ Thanh hám của lấy chồng già, rồi hại chết chồng chiếm tài sản, về sau bị đuổi khỏi nhà vì người ta phát hiện ra thói lăng loàn, thậm chí còn thêu dệt cả chuyện mẹ đưa người đàn ông lạ về nhà để gian díu. Ban đầu đám bạn chỉ nói nhỏ với nhau, hoặc hỏi bóng gió một cách châm chọc về những lời đồn đó, Thanh đã cố phủ nhận, nhưng thấy vô ích nên dần dần em không đáp lại, càng không tỏ thái độ gì nữa, bấy giờ sự chế giễu liền trở lên công khai, họ gọi em là con này con nọ, thản nhiên đem chuyện mẹ em ra để đùa cợt, cố tình gây sự với em.

Trong mắt bạn học Thanh là đứa lầm lì, không ai ưa vẻ mặt vô cảm của em, dù họ có chửi thẳng mặt cũng không thể khiến em nhíu mày, từ Thanh toát ra một loại thần thái tĩnh lặng tuyệt đối, giống như không nghe không thấy, bỏ mặc mọi chuyện. Những lời không mấy tốt đẹp đó cứ tam sao thất bản lên, trở thành hàng tá câu chuyện không đầu không cuối, lan ra khắp cả trường.

Chỉ khi có một mình trong phòng kín, Thanh mới bật khóc, ai cho họ cái quyền phán xét cuộc đời người khác như vậy, có bao giờ họ thử đặt mình vào hoàn cảnh người khác để hiểu, để phân biệt đúng sai không? Sau rồi Thanh cũng quen, nước mắt khô kiệt, trong lòng không còn thống khổ, đã qua rồi giai đoạn xem tự tử như một cách để giải thoát, giờ đây em hoàn toàn trơ với những tác động bên ngoài.

Trải qua quãng thời gian khốn đốn, Thanh đã học được một điều, rằng khi bản thân đã mang thành kiến, thì giải thích đồng nghĩa với van xin, còn chống đối sẽ bằng với khẳng định, con người không bao giờ chấp nhận suy nghĩ của mình sai, càng chứng minh cho họ thấy bản thân khác với suy nghĩ của họ, ngược lại thành kiến sẽ càng tăng lên. Nghịch lý này chính là cuộc sống, thay vì bất lực thay đổi nó, như cách mẹ từng làm, tức là khóc lóc và tỏ ra mình vô tội, Thanh chọn bỏ qua nó, em mặc kệ người ta nói, miệng đời vốn dĩ không thể bịt được hết, quan trọng là mình sống thế nào thôi.

Đối với người ngoài thì như vậy, đối với mẹ, Thanh cũng giấu hết những cảm xúc vào trong, không kể lể hay thể hiện ra mặt những khó chịu mà em cảm thấy khi ở trường, Thanh luôn giữ thái độ bình thản, em nói mọi chuyện rất ổn và em không có vấn đề gì cả. Thanh chỉ muốn mẹ không phải lo lắng về em, cuộc đời này đã khiến mẹ phải chịu quá nhiều khổ đau rồi, nếu còn phải bận tâm thêm nữa, em sợ là mẹ sẽ bỏ em mà đi mất. Thực tế là những người kia đâu làm gì được Thanh, họ có độc mồm độc miệng đến thế nào, chỉ cần em bỏ ngoài tai, thì cũng xem như xong chuyện.

Nhưng đó chưa phải tất cả, một hôm, khi đang đi học về, có một đám nữ sinh bỗng chặn đường Thanh, bọn họ đều là bạn cùng lớp, nhưng chưa từng nói chuyện lần nào, gần đây em thấy họ to nhỏ điều gì đó về mình, nhưng vốn không để tâm nên em mặc kệ. Không nghĩ tới là lại có chuyện này, ai nấy đều có vẻ không được thiện chí, người đi đầu tên Ánh hất cằm hỏi:

– Mày thích anh Quang phải không?

Kiểu này là muốn gây sự đây, Thanh không biết anh Quang là ai, cũng không muốn dây dưa với bọn họ, em thẳng thừng đáp:

– Không – Sau đó lập tức rời đi.

Bỗng có người kéo giật em lại, nói lớn:

– Lại còn chối, tao thấy mấy lần mày gặp anh ấy, còn xin số các thứ nữa, mày đưa điện thoại đây tao xem – Đây là Thùy, bạn thân của Ánh.

– Tôi không biết Quang nào hết – Thanh giằng tay ra, em nhìn người đối diện, tiếp – Việc gì tôi phải đưa điện thoại cho bạn.

– Mày nên biết anh quang là người yêu con Ánh, mày nghĩ mày ngon mà tính cướp người yêu nó? – Vừa nói Thùy vừa đẩy Thanh, tới khi dồn em vào chân tường, cô ta cười lạnh – Tao đéo thể ưa được bản mặt mày, lúc nào cũng lầm lầm lì lì, nhìn chỉ muốn tát cho mấy cái.

Vòng vo nãy giờ hóa ra là muốn lấy cớ đánh người, Thanh không đáp, em im lặng bỏ đi, nhưng phía sau liền có người giật tóc lôi ngược trở lại, đồng thời một giọng chua ngoa cất lên:

– Mẹ mày như thế thảo nào mặt mày dày, dám đi đong giai của tao, mẹ mày dạy mày làm đĩ hơi sớm đấy, con phò non ạ – Ánh dúi đầu Thanh xuống, giằng qua giằng lại tóc em, dứt lời thì đạp một cái vào bụng khiến em ngã ra đất.

– Thấy chưa, mặt nó cứ trơ trơ ra như này này – Thùy nhanh chóng xúm vào, cô ta lôi Thanh dậy, không thấy chút đau đớn hay sợ hãi nào hiện ra trên mặt em, biểu cảm của Thanh đúng là trơ như gỗ đá, thùy lập tức giáng xuống hai cái tát rất kêu, miệng chửi – Để tao xem mày mặt dày đến đâu, đm mày nữa.

Thanh vùng ra, má em đã đỏ nựng dấu tay, không phải em không biết đau, nhưng để đám người này hả hê thì không chỉ đau, em còn thấy nhục nhã nữa, bộ mặt vô cảm của em chính là để đáp lại cơn điên của bọn họ. Song em chỉ có một mình, trong khi bên kia có tới ba người, bọn họ chặn Thanh lại, em chống cự thì họ giữ tay em, cả đám lôi kéo nhau ra khoảng đất trống phía sau một căn nhà, ở đây ba người có thể thoải mái đánh đập Thanh, mà không sợ người khác can thiệp. Tiếng chửi bới điên đảo, xen lẫn với những tiếng huỳnh huỵch, giọng thùy hằn học:

– Mày chạy đi, tao đang nói mà mày dám chạy à, mày không xong với tao đâu – tay cô ta túm tóc Thanh, ấn đầu em xuống, đồng thời liên tiếp lên gối, khiến em đổ máu mũi.

– Tao đã không thèm chấp mày thì thôi, đm, nghĩ cướp người yêu tao mà dễ à, mẹ mày nữa – ánh cũng không vừa, cô ta kéo áo Thanh, muốn lột đồ của em ra, nhưng Thanh không để yên, em gạt thùy sang một bên, tay còn lại giữ áo, dùng hết sức bình sinh để né tránh những cú đánh của mấy người kia, trong khi ánh tiếp tục gào lên – con phò non này, mẹ con mày cướp chồng người khác quen rồi phải không, chưa ai đập vào mặt mẹ con mày phải không, đm cái giống đĩ!

– Quỳ xuống! – người còn lại là yến, cô ta thủ sẵn trên tay một chiếc điện thoại ở chế độ quay phim, chân đạp liên tiếp vào chân Thanh, ép em phải khụy gối trước bọn họ, cô ta còn đi guốc cao gót, đạp mạnh tới độ rách cả quần em, vừa quay cô ta vừa lớn tiếng chửi – đm, mày quỳ xuống cho tao, quỳ xuống!

Ban đầu Thanh còn xoay xở được, nhưng càng về sau bọn họ càng mạnh tay, người túm tóc, người kéo áo, mặt em, bụng em, chân tay em đâu đâu cũng bầm tím và rớm máu. Dẫu vậy thì Thanh vẫn không hé miệng kêu dù chỉ một tiếng, em cắn chặt răng, không cự lại được thì em ôm người tránh né, Thanh bị đánh tới đỏ tím cả mặt mày, bọn họ còn muốn xé áo, muốn bêu giếu em, muốn hạ nhục em thậm tệ hơn nữa.

Bỗng Thanh choáng váng, em bị dúi đầu vào tường không biết bao nhiêu lần, hai bên tai đã ù đi, cả người đau đớn, muốn khóc nhưng em cố nuốt nước mắt lại, muốn nghĩ mà lại bị những âm Thanh thô tục bên ngoài át đi, muốn kêu cứu mà nghĩ tới sự ghẻ lạnh của lòng người, nhiêu đó đang vùi dập con người bên trong em. Đánh tới đây, ba người kia chợt dừng tay, ai đó túm lấy tóc em kéo lên, quát vào mặt em:

– Mày thách tao không đánh chết được mày phải không? – lúc nhìn Thanh, bọn họ chỉ thấy vẻ thản nhiên của em, dù khắp mặt đã tím bầm, mũi miệng đầy máu, nhưng ánh mắt em vẫn vô cảm, cũng không kêu rên, không run rẩy, giống như đang chọc tức bọn họ vậy.

– Mày chết đi, chết đi!!! – Thanh cảm thấy trong đầu mình đồng thời có tiếng đứt gãy, nó lớn tới mức át được cả những âm Thanh chửi mắng bên ngoài.

Chút lương tâm cuối cùng của em, thứ kìm nén cơn phẫn nộ lại, thứ mà dù cho em có bị hành hạ tới thân tàn ma dại, nó vẫn sẽ tìm cách để cản em giết người, chút lương tâm đó vừa bị phá vỡ. Thử hỏi em đã làm gì sai, mà họ muốn em chết? Mười sáu tuổi thì đâu thể có những suy nghĩ man rợ như vậy, mười sáu tuổi vẫn ngây thơ trong sáng, đâu có ai mười sáu tuổi lại đi đánh người khác tới chết. Nếu có thì bọn chúng không phải con người!

Thanh gục xuống, em thấy tức ngực quá, họng em đau và nóng như có lửa cháy bên trong, da em thì lạnh ngắt, tri giác bất động, mọi thứ trước mắt em đều đảo lộn, bọn chúng bỏ chạy hết rồi.

Aaaaaaaaaaaaaaaaaa!

Thanh ôm đầu gào thét, nước mắt em bây giờ mới tuôn ra, em tưởng mình đã chết, nhưng không, cơn đau khiến em vùng dậy, máu trong người bỗng chốc sôi lên, em quằn quại tự hỏi:

Tại sao? Tao đã sống trong im lặng, đã coi như mình câm điếc, đã bỏ qua hết tất cả những gì chúng mày nói về tao, vậy tại sao chúng mày vẫn không buông tha cho tao? Tại sao chúng mày lại ép tao? Tại sao…

Tao không chịu nổi nữa, tao không thể chịu đựng thêm một giây nào nữa,…

Ánh mắt Thanh đột nhiên trở lên thất thần, nước mắt tự động ngừng rơi, không còn cảm thấy cơn đau thể xác hay tinh thần nào nữa, giống như vừa trút bỏ được gánh nặng trong lòng, thần thái của em liền trở nên vô cảm như trước. Chính bởi vì mọi thứ với Thanh giờ đây đã hoàn toàn vô nghĩa, sẽ không ai có thể kiềm chế được con người em, không còn lý do gì để em dừng tay nữa.

Từ giờ Thanh cũng sẽ không để bất cứ kẻ nào làm ảnh hưởng tới cuộc sống của hai mẹ con em, tự tay em sẽ đem lại bình yên cho mẹ, còn tất cả những kẻ đã reo rắc đau khổ cho mẹ con me, chúng sẽ nhận được kết cục thích đáng.

Thanh về nhà, mẹ nhìn em kinh hãi, gặng hỏi thì em thản nhiên nói mình bị một đám người lạ mặt tấn công, chỉ xây xước chút đỉnh thôi, mẹ đừng lo. Sau đó em phải nghỉ học một tuần, đêm nào cũng vật vã vì sốt, các vết thương nhức buốt toàn thân khiến em mê man không tròn giấc, ngày cũng như đêm, tinh thần và thể xác không ngừng bị vắt kiệt. May mắn là thuốc cuối cùng cũng có tác dụng, các vết sưng tấy đã dịu đi, Thanh đỡ đau và em có thể ngủ được, khác với những hôm trước, vừa nhắm mắt em liền thấy người mình nhẹ bẫng, rồi bỗng chân em đặt xuống một bề mặt cứng như đá, Thanh mở mắt, trước mặt em là một nơi xa lạ.

Thanh thấy đường ray xe lửa. Em đi theo đường ray, xung quanh vô cùng vắng vẻ, đi rất lâu mới thấy có người, phía trước trên đường ray xuất hiện một nhóm nữ sinh ba người, Thanh nhận ra kia là đồng phục trường mình, càng tiến gần về phía bọn họ, em càng thấy quen thuộc.

Những giọng nói ấy, tiếng cười đùa ấy, rồi từng khuôn mặt hiện ra, Thanh dừng bước, em siết chặt nắm tay nhìn ba người, đồng thời những hình ảnh trước đó cũng ùa về. Trên cơ thể em vẫn chưa quên được cảm giác đau đớn ấy, thật tới độ em không tin đây là mơ nữa, Thanh ôm lấy người mình, ném ánh mắt giận dữ về phía bọn chúng, cứ cười đi, vui vẻ nữa đi, trước khi đón nhận kết cục cho mình.

– Kẹt rồi, xuống đẩy đi – thùy vừa chạy xe tới giữa đường ray thì chết máy, phía sau cô ta là ánh, yến đi một xe riêng, thấy hai người không đi được nên dừng xe xuống giúp, vừa đẩy vừa cười nói rôm rả.

– Nặng lắm, không đẩy được đâu, mày xuống dắt xe đi! – ánh vỗ lưng thùy nói.

– Lạ nhỉ, đang chạy thì chết máy, xe tao bình thường có bị thế này đâu, điên mất – thùy đề thử mấy lần không được mới xuống dắt xe, nhưng ba người đẩy hết sức mà bánh xe cũng không nhúc nhích, cô ta cúi xuống nói – kẹt ở đây vậy?

– Ê, chúng mày đã bao giờ nghe chuyện ma kéo người trên đường ray chưa? – yến bỗng hỏi – tao nghe nói hay có người đi qua đường ray xong chết máy, không đi được, đấy là do bị ma kéo đấy…

Nói tới đây, yến chợt ngước lên nhìn, chỉ một giây trước khi đoàn tàu cán qua cả ba người. Vụ tai nạn thảm khốc đã khiến ba nữ sinh chết tại chỗ, người lái tàu nói rằng, ông ta thấy ba nạn nhân từ xa, đã kéo còi liên tục, nhưng ba người đó hoàn toàn không phản ứng lại, dường như không ai nghe thấy tiếng đoàn tàu rầm rộ lao đến.

Sao có thể nghe thấy được, Thanh cũng có mặt tại hiện trường vụ tai nạn, trong giấc mơ của em tất cả đều im lặng, chỉ duy có tiếng nói chuyện cười đùa của ba người đó, bọn họ hoàn toàn vui vẻ cho tới chết. Ba xác người bị tàu hỏa nghiến qua, hai người xương thịt chỉ còn là những đống thịt rải rác, một người còn nguyên đầu và hai tay, máu kéo dài hàng trăm mét đường ray, khắp hai bên nội cỏ đều nhuốm một màu đỏ thẫm.

Thanh không còn thấy sợ nhiều lắm, em lán lại giây lát để nghe ngóng tiếng lòng mình, vừa hả hê vừa cay đắng, một lần nữa em lại giết người. Ý nghĩ đó khiến em rất nhanh liền hối hận, Thanh vội vã rời khỏi hiện trường, em trở về trong sự dằn vặt khủng khiếp, ba mạng người đã chết, làm sao có thể coi đó như một vụ tai nạn ngẫu nhiên, trong khi em biết rõ mình là người gây ra tất cả. Thanh tự nhốt mình trong phòng, em không biết mình bị làm sao nữa, giống như em đang trở thành một kẻ giết người hàng loạt vậy.

– Cô có biết ba người này không?

Vào một buổi tối, trong khi đợi mẹ về, Thanh ra ngoài mua chút đồ dùng, trên đường em gặp một người đàn ông trẻ tuổi, người đó giơ ra ba bức ảnh và hỏi em. Thoáng nhìn vào ba bức ảnh, Thanh lạnh cả người, kia là ba nữ sinh trong vụ tai nạn đường tàu cách đây nửa tháng, tuy chột dạ nhưng ngoài mặt Thanh không lộ ra biểu cảm gì khác lạ, ánh mắt cũng không chút dao động, em lắc đầu đáp không biết, sau đó lập tức rời đi.

– Ba người này là bạn cùng lớp với cô, sao cô lại không biết họ? – vừa bước qua, người đàn ông trẻ tuổi liền nói, tay rút ra một cuốn danh sách lớp, lật ra một trang, có cả tên và ảnh của bốn người – tôi không biết bằng cách nào mà cô có thể giết được họ, chắc chắn không phải theo cách thông thường, cô có muốn biết tại sao tôi tìm được cô không?

Thanh nghe lời buộc tội đột ngột đó, em lập tức quay lại, trong mắt ánh lên một tia sát ý, người đàn ông lấy ra một chiếc điện thoại, mở lên cho cô xem một clip trong đó, quay cảnh bắt nạt của một nhóm học sinh với một người, người bị bắt nạt là Thanh. Người đàn ông nhìn biểu cảm bất biến trên mặt em, nói:

– Đây là một năng lực ma quỷ, nó không thuộc về người thường, cô cũng thấy được sự khủng khiếp mà nó gây ra rồi chứ, ngoài cô đã có ai biết được điều này chưa?

Thanh im lặng. Em nhìn người đàn ông, thần thái không còn tự tin như trước, đơn giản là Thanh vẫn còn nhỏ tuổi, em dễ dàng bị lấn át tinh thần, đặc biệt khi đối phương nắm được bí mật của em. Người đàn ông trẻ tuổi bây giờ mới mỉm cười, giọng nói cũng ôn hòa hơn:

– Đừng sợ, không phải chỉ mình cô có năng lực như vậy đâu, quan trọng là cô đã biết rõ và thể điều khiển được khả năng của mình chưa? – Thanh rụt rè lắc đầu – vậy nó sẽ gây nguy hiểm tới những người thân của cô, cô hiểu chứ.

Nghe tới đây, Thanh bỗng nhận ra trước giờ mình chỉ chìm đắm trong thù hận mà hoàn toàn bỏ qua an nguy của mẹ, nếu một ngày mẹ cũng xuất hiện trong giấc mơ của em, vậy phải làm sao để ngăn cho giấc mơ trở thành hiện thực? Đang hoang mang như vậy, người đàn ông bỗng lên tiếng trấn an Thanh:

– Năng lực của cô không tự nhiên sinh ra, nó là được ngài trao cho, để phụng sự cho công cuộc tái sinh ngài trong tương lai. Muốn điều khiển được nó, cô hãy thề tuyệt đối trung thành với ngài, cầu nguyện ngài ban cho sức mạnh để khống chế bản thân, nếu thật tâm muốn đi theo ngài, cô hãy tới địa chỉ này.

Người đàn ông trẻ tuổi đưa cho Thanh một mảnh giấy, sau đó nhanh chóng lẩn vào bóng tối và biến mất. Thanh đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng em cũng tới địa chỉ ghi trong giấy, đó là một nhà thờ, có người trao cho em một lọ thủy tinh nhỏ, bên trong chứa thứ bột màu xám, từ trên bục cao em nhìn xuống qua lọ thủ tinh, mọi thứ đều trở lên lung linh huyền ảo, một thế giới mới bắt đầu mở ra với em. Thanh trở thành một bề trên tối cao của hội phản thánh, nắm giữ vai trò của Quỷ Phẫn Nộ, và là một trong những môn đồ mạnh nhất của hội.

Kinh thánh cổ chép rằng, Quỷ Phẫn Nộ là loài vô thức vô thần, nó nằm ngoài phạm vi khống chế của con người. Tức là, một khi con người tức giận, họ sẽ không thể kiểm soát được bản thân, vì không một ai biết trước được khi tức giận mình sẽ gây ra những điều khủng khiếp gì, và bất cứ ai xung quanh cũng sẽ chịu ảnh hưởng từ sự tức giận đó.

Quỷ Phẫn Nộ luôn xuất hiện trong dạng vô thức, vì con người khi tỉnh táo luôn có thể áp chế được phần lớn cảm xúc tiêu cực, và họ chỉ tức giận khi không còn là chính mình. Một điểm đặc biệt ở Quỷ Phẫn Nộ, nó có năng lực thâu tóm cả bảy môn đồ, cơ bản là do trong tất cả những sinh vật không ngoại trừ Quỷ, đều có cảm xúc tức giận, có thể nói Quỷ Phẫn Nộ luôn tiềm ẩn trong mỗi người. Năng lực đó mạnh đến nỗi Satan phải để nó tách biệt với những con quỷ khác, vì chỉ cần một cơn phẫn nộ của nó đã có thể giết được một nửa số môn đồ.

Điều cuối cùng phải đề cập tới đó là, Quỷ Phẫn Nộ không trung thành với Satan, nó từng nổi dậy với âm mưu lật đổ ngài, cuối cùng không ai khác ngoài Satan, phải tự tay giết chết Quỷ Phẫn Nộ, bằng cách tự sát.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN