Giải Ngải Ký - Quyển 4 - Chương 21: Linh hồn giận dữ (3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
15


Giải Ngải Ký


Quyển 4 - Chương 21: Linh hồn giận dữ (3)


Hôm nay Thanh lại tới mua hoa quả, đây là lần thứ tư trong tuần cô gặp Quân. Tất nhiên hắn có để ý, Quân nhanh chóng kiếm chuyện làm quen với cô, đối với phụ nữ, bất kể già hay trẻ, hắn luôn tỏ ra mình là một người tử tế, thậm chí còn tương đối dịu dàng nếu so với tính cách của hắn. Hiểu đơn giản là Quân có tố chất một con buôn thứ thiệt, hắn không sợ yêu ma quỷ quái, không sợ người xấu, nhưng lại sợ mất khách, mà người đi chợ thì phần lớn là nữ giới, nữ giới thì sao?

Họ thích được đối xử nhẹ nhàng, cũng có người thích nhiệt tình một chút, nhưng đa phần cứ được chiều chuộng là họ sẽ quay lại. Kết hợp với kinh nghiệm nhiều năm phân tích tâm lý tội phạm của mình, Quân cho thấy hắn không chỉ biết phá án, mà còn biết kiếm tiền một cách tài tình nữa.

Thanh tuy hay đến mua hàng chỗ hắn, song cô rất ít nói, nét mặt lúc nào cũng chỉ có một vẻ thờ ơ, trông cô hờ hững đến độ bất cần đời, kiểu mua là vì mua thôi, còn không quan tâm gì khác. Hắn có hỏi han cô cũng mặc kệ, hiếm lắm mới thấy Thanh đáp lại, nhưng được cái cô rất hay nhìn hắn, có lúc nhìn đến xuất thần, cứ thẳng mặt hắn mà dòm, ban đầu thì còn giấu giếm, nhưng dần dần hành động dó trở lên tự nhiên, giống như muốn mua luôn cả hắn vậy.

Trước ánh mắt của Thanh, Quân đã có những suy nghĩ thế này: vốn dĩ hắn rất tự tin vào mặt tiền của mình, điều này mọi người cũng công nhận, nhưng Thanh không nói không rằng mà cứ nhìn hắn ngẩn người, ngược lại khiến Quân nghi ngờ, có phải cô ấy thích hắn rồi không? Quân đoán bẩy phần là đúng rồi, thế nên mỗi khi bắt gặp Thanh nhìn mình, hắn đều cười rất tươi, hoặc đánh động bằng câu hỏi:

– sầu riêng không em? – vì sầu riêng là mặt hàng đắt nhất trong sạp, bán cũng khá lãi, nhưng có vẻ Thanh không thích sầu riêng nên cô không mua bao giờ.

Nói chung là Quân đã nghĩ quá nhiều, Thanh nhìn hắn là có ý đồ của cô ấy, trong mắt Thanh hắn lúc nào cũng nhăn nhở, khác hoàn toàn với những gì người ta nói về hắn. Cô không hiểu sao khi mình nhìn người khác thì sẽ bị họ hỏi thích nhìn không, hoặc nhìn cái gì, trong khi hắn lại cười, và dù có nhìn bao nhiêu lần, hắn cũng không tỏ vẻ khó chịu. Thanh làm vậy là muốn chọc tức Quân, muốn thấy hắn làm gì đó xấu xa, hoặc đáng ghét, để có cớ mà giết hắn. Đó là mệnh lệnh của hội phản thánh giao cho cô, khi tiếp cận Quân.

Trước giờ Thanh cứ nghĩ rằng bất cứ ai chỉ cần cô từng nhìn thấy, thì nhắm mắt lại cô liền giết được người đó. Nhưng trên đời không có chuyện hoang đường như vậy, Thanh nhìn Quân muốn mệt mỏi mà đêm về cô vẫn không thấy hắn, dạo nào Thanh mới nhận ra, nguyên nhân thực sự là do mình không hề muốn giết hắn chút nào.

Từ lần đầu vô tình được Quân giúp đỡ, phải biết là trong đời cô chưa từng được ai đối xử tử tế như vậy, dù không đến mức khắc cốt ghi tâm, nhưng cô cũng thấy cuộc đời lóe ra một tia sáng. Ở vào cái tuổi hai mươi, Thanh đã sớm hết thời mộng mơ, nhưng cô vẫn biết thế nào là rung động, đối với một người từ nhỏ đến lớn sống giữa sự ghẻ lạnh của cộng đồng, thì một cử chỉ khác biệt sẽ có ảnh hưởng ngang một trận sóng thần, chỉ là cảm xúc của cô đã chai lì nên những rung động đó chưa đủ để tạo ra thay đổi.

Cho tới khi hội phản thánh giao nhiệm vụ giết Quân cho Thanh, cô không hoạt động chung với hội, vì như trong kinh thánh cổ đã ghi, năng lực của Thanh hoàn toàn có thể giết chết các môn đồ khác, vậy nên chỉ có một người làm nhiệm vụ truyện tin, liên lạc với cô. Người đó cô không biết mặt, nghe giọng thì còn trẻ, sau khi giao cho cô mảnh giấy ghi địa chỉ, người đó nói:

– Sắp tới thời khắc quan trọng để hồi sinh ngài, trong này có ghi nơi ở của con mồi, bằng mọi cách tìm và thủ tiêu hắn càng sớm càng tốt.

Đây là lần đầu tiên Thanh nhận nhiệm vụ từ hội, trước đó những việc cô làm đều là tự phát, hũ tro cô luôn đem theo bên mình giống như lá bùa hộ mệnh, có nó Thanh gần như không còn mặc cảm tội lỗi khi xuống tay, cũng từ đó việc chứng kiến tai nạn cũng không còn đáng sợ nữa. Hội phản thánh nghĩ rằng sử dụng Thanh sẽ là một nước cờ hiểm, khi mà chúng đã dùng hết các cách từ đánh trực diện, cho đến đánh bẫy, với năng lực giết người từ xa của cô, có thể khiến Quân chết một cách tự nhiên mà không để lại dấu vết.

Nguyên nhân khiến cho hội phản thánh đến giờ mới sử dụng Thanh, đó là vì chúng chưa hoàn toàn nắm được suy nghĩ của cô, thời điểm nào thì cô dễ bị kích động, và cơ chế kích hoạt có phải chỉ dựa vào nhận diện khuôn mặt không.

Ý đồ của chúng là để Thanh tiếp cận Quân, không sớm thì muộn hắn cũng sẽ bị cô nhắm trúng, nhưng thế quái nào mà hắn lại khác người như vậy, Thanh luôn cho rằng mình là người dễ ghét, không ai ưa cô, vậy mà hắn cứ gặp cô là lại cười cười nói nói, thái độ đó khiến Thanh phải tự hỏi, tại sao phải giết một người tốt như thế? Do Thanh ít va chạm xã hội, nên không biết Quân như vậy vì muốn bán được hàng thôi, chứ với ai hắn cũng niềm nở hết, con người có khả năng thích nghi cao chính là như thế.

Kỳ lạ hơn nữa là Thanh rất hay nghĩ đến Quân, không phải trong mơ, cứ rảnh rỗi là cô lại tưởng tượng ra hắn. Vì chưa từng trải qua chuyện gì như vậy, nên Thanh không nghi ngờ, cô cứ miên man nghĩ, rồi lại thấy muốn gặp hắn, thế là cô tới gặp, nhìn chán thì về, có khi chẳng mua gì, hắn cũng không khó chịu, còn nhặt cho cô ít quả sứt sẹo để đem về nữa. Thành thử gần đây Thanh lại thích đến chỗ Quân, cô học ở đại học gần đó nên lúc về thường ghé sạp hoa quả của hắn, trừ khi hôm nào có việc thì cô không tới.

Thanh tin rằng nếu cứ như vậy thì cô sẽ tìm ra lý do để giết Quân, có thể vì hắn là kẻ thù của hội phản thánh, là nhiệm vụ mà cô phải xử lý, hoặc cũng có thể vì cô nghĩ đến hắn quá nhiều, điều mà cô chưa từng trải qua từ trước đến giờ.

– Khiếp, hôm qua đoạn hà đông có vụ tai nạn ghê thế, thấy bảo sang đường lúc sáng sớm, mà chết những hai người, sợ thật ấy – đang mải nhìn thì có một bà khách nói oang oang khiến Thanh phải chú ý.

– Thật, không biết đi đứng thế nào mà lại đâm vào con nhà người ta như thế, xem cái ảnh trên mạng, tay chân rụng rời, máu me lênh láng, nát hết cả xe máy – một bà khách khác cũng nói.

– Bị xe ben cán thì chẳng nát bét, tôi đi qua lúc công an đang dọn dẹp hiện trường thấy phải gắp ra thế này này – bà kia vừa nói vừa nhón nhón tay, sau đó rùng mình lắc đầu ra vẻ ghê tởm lắm.

– Lỗi do hai người đi xe máy sang đường không quan sát thôi.

Vốn là sáng nay hắn cũng vì vụ này mà phải sấp ngửa chạy tới hiện trường xem xét, dạo gần đây nhiều người đi rất ẩu, thích chuyển làn đột ngột để gây tai nạn, nhưng kỳ lạ là hiện trường không phải đoạn đường giao cắt, nạn nhân đang đi thẳng bỗng đánh lái tạt qua đầu xe ben, kết quả cả người và xe bị cán cho biến dạng. Hắn chép miệng nói tiếp:

– Mọi người đi đường phải tập trung, đừng vì thấy đường vắng mà chạy ẩu, nhất là ai tay lái yếu, muốn sang đường thì phải xanh nhan từ xa, hoặc dừng lại quan sát, để đến lúc xảy ra tai nạn thì thiệt thòi lắm.

– Phải đấy – mấy người khách gật gù, để đồng tình với ý kiến của hắn, mỗi người lại nhặt thêm vài quả bỏ vào túi, sau đó đưa hắn cân lên tính tiền.

Chỉ có Thanh mặt vẫn không tươi hơn, cô định chọn quả gì bỏ vào túi, nhưng tay cứ lưỡng lự mãi. Tới khi mấy bà khách đi rồi, cô đành nhặt vội mấy quả quýt, sau khi trả tiền, Quân mới hỏi:

– Nhà em ở đâu? Gần đây không? – bấy giờ trời cũng đã nhá nhem tối, hắn đoán cô nhà xa thì về chắc sẽ sợ.

Thanh chỉ nhìn hắn một cái, không biết đang nghĩ gì, mà hắn không thấy cô trả lời, cứ lững thững lên xe, trước khi rời đi, Quân còn nói với theo:

– Đi cẩn thận!

Sợ gì chứ, Thanh thầm nhủ, hai người kia là do cô giết, tai nạn thế nào cô là người tận mắt chứng kiến những hai lần, đâu phải tự nhiên mà họ chết. Chuyện là tối qua trên đường từ trường về nhà, Thanh bị một xe máy bám theo, vì đây là đoạn đường mà cô hay đi nên Thanh không để ý, tới quãng vắng, xe máy đó từ phía sau vọt lên, ép cô tấp vào lề, hai người trên xe nhảy xuống, bọn họ lập tức khống chế cô. Thanh chống cự vô cùng quyết liệt, nhưng kia là hai gã đàn ông có sức vóc, một người bịt chặt miệng cô, một người giữ hai tay, chúng dọa sẽ giết nếu như cô không nghe lời, Thanh bị kéo ra sau một bụi cây, nhằm mục đích cưỡng bức cô.

Lúc đó Thanh gần như phát điên lên, cảm xúc trong quá khứ trỗi dậy mạnh mẽ, lần cô bị dượng cưỡng bức, những đau đớn và tủi nhục ấy cả đời cô không thể quên được. Thanh vùng vẫy hòng thoát khỏi hai gã khốn, chúng đánh cô, thậm chí bóp cổ để khiến cô câm miệng, cảm giác đụng chạm cơ thể khiến Thanh kinh tởm, cô nghiến răng, cố cho mình không ngất đi, nhưng bàn tay trên cổ không ngừng siết chặt lại, trước khi không còn biết gì nữa, Thanh chỉ nhớ là mình muốn giết chúng, muốn phanh thây chúng ra làm trăm mảnh.

Hai thằng khốn nạn vừa bóp cổ vừa sờ soạng khắp người Thanh, bỗng chúng thấy trên cổ cô đeo một sợi dây, lật ra xem thì nó có treo một lọ thủy tinh. Còn chưa chạm vào cái lọ, nơi bàn tay chúng đặt xuống người cô liền bỏng rát, giống như chạm vào một cục than nóng đỏ, đồng thời từ người cô tỏa ra một luồng nhiệt khủng khiếp, gần như có thể thiêu đốt hết thảy mọi thứ xung quanh. Hai gã đàn ông sợ hãi lùi lại, không khí trước mắt chúng bị sức nóng làm cho biến dạng, cả hai vội vã tránh cái nóng ập đến, ba chân bốn cẳng lên xe phóng đi, bỏ lại Thanh nằm bất động giữa đám cháy.

Hình thái của quỷ phẫn nộ là một vòng lửa lớn, gần giống như tự thiêu, chính satan cũng rơi vào vòng lửa và bị dồn tới mức tự sát cùng quỷ phẫn nộ, tro cốt của ngài được lấy ra sau khi đám cháy thiêu rụi một nửa địa ngục. Một khi đã đối đầu với quỷ phẫn nộ, càng tỏ ra tức giận thì nó sẽ càng mạnh, đó chính là lý do khiến cơn tức giận không chỉ giết chết người khác, mà còn tự giết chết chính mình, nếu không thể kiềm chế bản thân thì kết cục cuối cùng sẽ chỉ có tự sát.

Lúc đám cháy bùng lên, vài người cách đó không xa đã kịp thời phát hiện và hô hoán dập lửa, họ thấy một chiếc xe máy bỏ ở lề đường, đoán là có người trong đám cháy nên ai nấy tập trung cứu người, Thanh nhanh chóng được đưa đến bệnh vện. Qua kiểm tra thấy đầu và mặt cô bị xây xước nhẹ, may mắn không bị lửa bén vào người, cô hôn mê tới bốn giờ sáng thì tỉnh lại, trước đó bệnh viện đã liên lạc được với mẹ Thanh, vừa mở mắt cô liền thấy mẹ ngồi bên cạnh.

Nghe mẹ sụt sùi hỏi, sao cô lại ra nông nỗi này, Thanh nhớ lại lúc đó bị hai gã đàn ông giở trò đồi bại, chắc sau khi thỏa mãn chúng đã muốn giết người phi tang, và cách triệt để nhất chính là phóng hỏa thiêu chết cô. Thanh trong lòng giận sôi, cô không dám nói sự thật với mẹ, sợ mẹ không chịu nổi cú sốc này, nhìn mẹ vì mình là lo lắng, cô lại thầm trách bản thân yếu đuối, không thể tự lo cho an nguy của mình, hóa ra trước giờ cô vẫn không trưởng thành hơn, vậy sao đủ sức để bảo vệ mẹ? Nghĩ mà Thanh thở dài ngao ngán, để tránh những lời bàn tán của mọi người, Thanh và mẹ rời khỏi bệnh viện từ sớm, trên đường về hai người bắt gặp một vụ tai nạn nghiêm trọng.

Thực ra trong lúc hôn mê, Thanh đã mơ thấy hai kẻ tấn công mình, chúng chui ra từ một nhà thổ sau khi vui vẻ với mấy gái làng chơi, Thanh lặng lẽ theo sau chúng, tới đường lớn cô thấy một chiếc xe ben chạy cùng chiều với hai gã khốn đó. Trong tích tắc tay lái của bọn chúng liền lạng đi, cả hai cùng lao vào đầu xe ben, một tiếng động inh tai vang lên.

Mẹ Thanh lúc đó đang ở bên đường đối diện, bị vụ va chạm làm cho giật mình, vội dừng lại nhìn, cảnh tượng có phần khiếp đảm. Dưới gầm xe ben rất nhanh liền có máu tràn ra, đặc sánh như luyn, hai xác người bị nghiền nát, sợ quá mẹ cô liền báo cảnh sát rồi vứt một ít tiền lẻ xuống đường, sau đó nhanh chóng đưa cô rời đi. Không để ý tới ánh mắt Thanh nhìn hai cái xác, đó là cả một khoảng tối sâu thăm thẳm, phản chiếu sự trống rỗng tột cùng trong tâm trí cô, nơi mà bất cứ điều gì cũng không thể chạm tới được.

Đáng ra hôm nay Thanh nghỉ học, nhưng nghĩ tới Quân, cô lại đến lớp, không hiểu sao sau đó việc duy nhất cô muốn làm là gặp hắn, có thể là dư âm của chuyện hôm qua sẽ giúp Thanh có lý do để giết hắn. Một cảm giác bứt dứt khó tả, không phải vì cô đã giết người, mà là vì NHỚ. Thanh bỗng gọi tên được cảm xúc trong lòng mình, tim cô từ lúc đó tự nhiên đập nhanh hơn, khác với giận, nghĩ đến Quân, Thanh lại thấy xao xuyến lạ. Tối hôm đó mẹ kéo cô ngồi lại, hỏi:

– Con đang thích ai phải không?

– Là sao ạ? – Thanh ngơ ngác đáp lại.

– Mẹ thấy con dạo này hay lơ đãng, hôm trước mẹ bảo con đem túi đồ bỏ vào máy giặt, con lại cho vào tủ lạnh, cả chuyện tối qua, sao con lại… Nếu người đó không tốt với con thì con đừng nghĩ đến người ta nữa, tại sao lại tự làm khổ mình như thế? – nói tới đây mẹ liền thở dài, do là đêm hôm trước ở viện, bác sĩ bảo Thanh có dấu hiệu tự tử, mẹ đã suy nghĩ cả ngày mới tìm cô nói chuyện.

– Không, anh ấy rất tốt… – Thanh buột miệng, trong đầu liền nghĩ tới Quân, hai má cô liền đỏ bừng.

Sau đó Thanh liền kể với mẹ về Quân, cô chưa từng tâm sự với ai về những cảm xúc mình dành cho hắn, vừa nói tay cô vừa run lên, thực lòng Thanh không biết phải làm sao để áp chế thứ tình cảm đang ngày một lớn dần này, nó thậm chí còn mãnh liệt hơn cả cơn giận, lấn át hết mọi suy nghĩ trong đầu cô. Mẹ nói rằng, đó là vì cô đã yêu Quân, hình bóng của hắn giờ choán hết tâm trí cô, ngay cả bức tường vô cảm trong tim cô cũng sụp đổ vì hắn, không phải là chỉ hôm nay cô mới như vậy, mà là ngay lần đầu gặp, cô đã bị hắn hớp hồn rồi. Sao có thể chứ? Thanh thốt lên, hai mắt cô long lanh, tim cô rộn ràng quá, một con quỷ lần đầu biết yêu hóa ra cũng giống người thường.

Để chắc chắn, hôm sau Thanh lại tới gặp Quân, vậy mà hắn lại đi vắng, lão già mà hắn gọi là bố bảo mấy hôm nữa Quân mới về, Thanh buồn ngẩn ngơ, hắn đi bao nhiêu ngày là từng ấy ngày cô thẫn thờ, tối nào trước khi đi ngủ cô cũng mong mai được gặp hắn, háo hức rồi lại hụt hẫng. Tới hôm gặp lại Quân, Thanh trong lòng mừng rỡ, nhưng rốt cuộc cô lại chỉ có thể tiếp tục nhìn hắn, kỳ lạ chưa, giờ nhìn hắn làm tim cô đập nhanh quá, trong khi Quân đã quen với cách Thanh nhìn mình, hắn lại vui vẻ cười nói:

– Sầu riêng không em?

Vừa nghe tới đó mặt Thanh lập tức đỏ bừng, hai má nóng ran lên, không nói không rằng cô vội vã quay người bỏ chạy. Về sau lão Hùng Athur mới về với hắn, mấy ngày hắn không ở nhà, cô ấy cứ qua tìm suốt, trông tội nghiệp lắm, lão dặn hắn đừng hỏi người ta mua sầu riêng nữa, có cơ hội thì chủ động bắt chuyện với người ta đi.

Nghĩ tới chuyện tình cảm, mặt Quân thoáng buồn, người hắn yêu giờ không còn nữa, trái tim hắn từ ngày đó cũng tan nát rồi, hắn chưa từng nghĩ sẽ yêu thêm ai khác, trước đã vậy, giờ cũng không thay đổi. Quân dù có xấu xa cỡ nào thì hắn cũng không bao giờ đem chuyện tình cảm ra đùa giỡn, nếu cô gái kia thực sự có lòng với hắn, hắn sẽ từ chối, để không làm cô ấy nuôi hi vọng, thà để người ta giận hắn bây giờ, còn hơn khiến người ta hận hắn cả đời.

Hôm sau Thanh lại tới sạp hoa quả, cô đã lấy hết dũng khí để đối mặt với hắn. Quân vẫn tỏ ra vui vẻ như thường, còn chưa biết mở lời thế nào, Thanh đã lên tiếng trước:

– Em muốn mua sầu riêng.

Mặt Quân lập tức nghệt ra, hắn kiểu không biết có phải mình bị hớ không, tay tự động nhặt một quả sầu riêng, lại hỏi cô có muốn bổ sẵn không, Thanh gật đầu, hắn liền bổ trong phân vân, chẳng phải bảo không hỏi sầu riêng nữa sao, cảm giác như vừa bị lừa vậy! Bổ xong hắn đưa cho Thanh, cô trả tiền và lên xe đi về, bỏ mặc Quân nhìn theo sau.

Hắn không hiểu, đương nhiên vì hắn không phải Thanh, cô nghĩ rằng muốn tiến gần tới hắn hơn, thì phải nghe những gì hắn nói, từ lúc gặp nhau tới giờ Thanh thấy hắn nói nhiều nhất câu: sầu riêng không? Vì thế cô liền mua sầu riêng, có lẽ đây là thứ hắn thích, những với một người chưa từng ăn sầu riêng thì sẽ thấy thức quả này hơi khó nuốt. Thế là hôm sau Thanh không dám mua sầu riêng nữa, Quân thấy cô tới thì vồn vã hỏi sầu riêng ngon không, Thanh lập tức gật đầu, hắn lại hỏi mua nữa nhé, cô ấy vậy mà lại lắc đầu.

Hai người sau đó lâm vào im lặng, Thanh nhìn Quân, trộm nghĩ lẽ nào hắn đã phát hiện ra cô không thích sầu riêng, vậy thì còn gì để nói nữa, trong lòng tức thì rối tinh rối mù, không để ý hắn hỏi cô có muốn lấy một ít cam đường canh về ăn không, quay đi quay lại đã thấy cô chạy mất. Mãi sau Thanh mới thú nhận là mình không ăn được sầu riêng, hắn chưa từng thấy vẻ mặt thất vọng nào đáng thương như thế, bỗng hắn hối hận vì đã chỉ cô mua sầu riêng, Quân liền đền cho cô một túi cam đường canh, coi như an ủi vậy.

Quanh quẩn chỉ có vài chuyện như thế, Thanh bị cuốn theo cảm xúc mới mẻ nên nhất thời quên đi bản thân, dường như từ sau khi biết mình thích Quân, tâm trạng của cô đã có phần lạc quan hơn, theo đó những giấc mơ chết chóc cũng lâu không thấy nữa. Giấc ngủ không mộng mị, trong lòng cũng vơi đi phần nào áp lực, tuy nét mặt chưa thay đổi nhiều, nhưng ánh mắt Thanh đã có thần hơn, cô không nhận ra điều đó, nhưng Quân thì nhận ra.

Với suy nghĩ nhạy bén, hắn đoán là Thanh vừa trải qua một giai đoạn tâm lý tiêu cực sau sang chấn, có biểu hiện giống như rối loạn cảm xúc, hiện tại cô mới bắt đầu quá trình hồi phục, nếu phải đón nhận một sự đả kích, vì dụ như bị từ chối tình cảm, e rằng nỗ lực cải thiện tâm lý của cô sẽ trở lên vô ích. Tốt nhất là cứ để cô ấy thoải mái trong thời gian này, tới khi nào ổn định rồi lựa lời mà nói cũng được, dù hắn máu lạnh vô tình, nhưng không phải lúc nào cũng thích dồn người khác vào chỗ chết, nhất là khi cô ấy đối với hắn hoàn toàn thật lòng. Cũng chẳng biết từ bao giờ hắn đã hòa mình vào cuộc sống bình dị xung quanh, trút bỏ hết thân phận, tự do tận hưởng những ngày tháng tiêu dao tự tại, là hắn đã thay đổi Thanh, hay chính cô mới là người thay đổi hắn, điều này đã sớm không còn quan trọng nữa.

Thẳng tới một ngày, hôm đó Thanh phải ở lại trường hoàn thành báo cáo thí nghiệm nên có về muộn hơn bình thường, đoạn đường từ Cầu Giấy tới Linh Đàm cũng tính là xa, không kịp về nấu cơm nên vừa đến nhà cô liền chạy ra mấy hàng quán gần đó xem có gì ngon thì mua. Khu đô thị Linh Đàm khá sầm uất và nhộn nhịp vào buổi tối, có rất nhiều quán xá mọc ra để phục vụ nhu cầu ăn chơi đa dạng của dân cư trong và ngoài khu đô thị, tại đây mọi người có thể dễ dàng tìm được những món ăn yêu thích, hợp khẩu vị, cũng như hợp túi tiền của mình.

Thanh đi một vòng, cô dừng lại trước một quán vịt nướng, lâu rồi hai mẹ con không ăn món này, hôm nay làm bữa xem thế nào. Đang xếp hàng mua thịt, bỗng nghe rầm một tiếng trên đầu, Thanh cũng rất nhiều người khác đều giật mình nhìn lên, có cái gì đó vừa rơi trúng mái tôn và văng xuống đường. Vài người lại gần xem, ngay lập tức có tiếng rú lên kinh hãi, rồi bọn họ quay người bỏ chạy, ai đó ôm mặt gào lớn:

– Là một đứa trẻ con!

Thanh đứng cách đó mươi bước chân, không cần nói cô cũng nhận ra thứ đang nằm kia là một đứa trẻ. Nó bị đập xuống đường rồi bật ngửa ra, cả người đỏ hỏn, chỉ bé xíu như một con gấu bông, nhàu nát và bê bết máu. Đứa trẻ nằm bất động dưới đất lạnh, vẫn còn nguyên dây rốn trên bụng, không khăn khố bọc lấy thân, đầu nó vỡ toác, máu đỏ nhờ nhờ loang ra xung quanh, rất nhanh cảnh tượng liền trở lên hỗn loạn. Thanh nhìn đứa trẻ không chớp mắt, bất giác cô ngước lên tòa nhà nơi vừa rồi rơi ra đứa trẻ, liền thấy có một phòng đèn phụt tắt.

Tới lúc đó mà Thanh vẫn chưa có cảm giác gì, giống như cô vừa chết lặng, giữa những âm Thanh ồn ào của đám đông hiếu kì, lòng cô chỉ là một mảnh tĩnh lặng, mắt thấy người ta ùn ùn đến xem, rồi chỉ chỏ, cô vẫn bất động tại chỗ, Thanh không cách nào lý giải được những câu hỏi đang hiện ra trong đầu mình, có bao nhiêu khả năng để một đứa trẻ sơ sinh rơi xuống từ cửa sổ? Nó chỉ vừa mới đẻ thôi, trên người còn chưa khô nước ối, dây rốn vẫn ướt nguyên, nếu không phải cố tình vứt đi thì nó không thể tự rơi được, đây càng không phải là tai nạn!

Trời ơi, Thanh nghĩ muốn nứt đôi đầu ra mất, trong người cứ nóng như có lửa đốt, muốn quay mặt đi nhưng mắt cứ dán vào thi thể dưới đất kia, tới khi người ta che đứa trẻ lại bằng một chiếc áo, cảm giác căng thẳng mới dần qua đi, tâm trạng của Thanh cũng trùng xuống. Cảnh sát tới hiện trường làm việc rất nhanh, họ xử lý cái xác, lấy lời khai của những người chứng kiến và bắt đầu khoanh vùng nghi phạm. Thanh không còn bụng dạ nào mà ăn nữa, cả buổi tối cô chỉ ngồi trầm ngâm, tới khi không thể chịu được, cô lại đi ra ngoài, quanh quẩn gần hiện trường, cố gắng tìm kiếm một đáp án cho những câu hỏi trong lòng.

Hai tiếng trôi qua, không ai tới nhận đứa trẻ. Hơn nửa số nghi vấn đền lúc này đã có lời giải, người ta thậm chí còn phỏng đoán chính mẹ đứa trẻ là người đã vứt nó đi, trong cơn hoảng loạn khi vừa sinh ra nó, họ gọi đó là chứng trầm cảm sau sinh. Thanh đã có quãng thời gian dài sống chung với trầm cảm, một người thế nào thì gọi là mắc chứng trầm cảm?

Là khi mà người đó rơi vào tình trạng bế tắc kéo dài, phải chịu đựng giày vò đau đớn về thể xác cũng như tinh thần, khiến họ không thể thoát ra được những suy nghĩ tiêu cực của bản thân, cuối cùng sẽ tìm đến cách giải thoát nhanh chóng nhất, đó là cái chết. Phần lớn là tự sát, nhưng có một số ít lại chọn giết những người xung quanh, nếu đúng như vậy thì người mẹ trong trường hợp này cũng rất đáng thương.

Không phải đợi lâu, cảnh sát sau đó thông báo đã tìm được mẹ của đứa trẻ, qua điều tra phát hiện đây cũng chính là người đã gây ra cái chết thương tâm vừa rồi. Rất đông người dân hiếu kỳ vây lấy lối đi, nơi người phụ nữ được dẫn qua, Thanh cũng có trong số đó, bỗng ai nấy lặng đi, khi vừa trông thấy người được dẫn ra.

Đó là một cô gái còn rất trẻ, trên người vẫn mặc nguyên chiếc váy dính máu, song với dáng vẻ thản nhiên, cô ta nhanh chóng đi qua đám đông, nhìn vào khuôn mặt hơi tái vì mất máu, Thanh không thấy có chút khác lạ nào lộ ra, từ bước chân tới hành động đứng lên ngồi xuống, tất cả đều hoàn toàn bình thường. Trong lòng chấn động, cô thậm chí không tin được kia là mẹ đứa trẻ, trông cô ta như thể trước đó không hề sinh con, cả vẻ mặt bình an vô sự của cô ta, có người mẹ nào lại bàng quan trước cái chết của con mình như vậy không?

Nghe hàng xóm nói rằng, cô gái kia còn đang học đại học, căn hộ này không phải nhà cô ta mà là của một thanh niên đã đi làm, nhưng mấy tháng trở lại đây họ thấy cô ta hay tới ở cùng nhà với thanh niên đó, nhiều người cũng phát hiện bụng cô ta có dấu hiệu to bất thường, song với ai cô ta cũng bảo là mình béo nên có bụng thôi. Chuyện đó Thanh không quan tâm, cô chỉ muốn biết có đúng là cô ta đã vứt con đi không, tại vì sao mà cô ta lại làm vậy?

Thì cô ta không thích nên cô ta vứt nó đi, đang vệ sinh mà chẳng may con rơi ra thôi, chứ ai biết là đẻ đâu, nghe nói người yêu không biết cô ta có thai, lỡ đẻ trong nhà người yêu thì chỉ còn nước vứt ra cửa sổ là nhanh nhất. Thanh nghe mấy lời bàn tán mà kinh hãi vô cùng, rất lâu rồi cô mới lại thấy khiếp đảm như thế, đâu có người mẹ nào nhẫn tâm vứt con mình đi chứ, chắc chắn là người mẹ kia đã mắc chứng trầm cảm, cái chết của đứa trẻ chỉ là ngoài ý muốn thôi. Thanh không dám nghe tiếp, cô vội trở về nhà, lúc vào thấy mẹ đang đợi mình, trông cô mặt tái đi vì sợ, mẹ lo lắng hỏi cô đã đi đâu, có phải vừa gặp chuyện gì rồi không?

Thanh nhìn mẹ một giây, phải rồi, trên đời này đâu có thứ tình cảm nào tuyệt đối như tình mẫu tử, tới người phải chịu bao nhiêu cay đắng khổ cực như mẹ còn không bỏ rơi cô, thì một cô gái trẻ như vậy, có gương mặt bình thản như vậy, không đời nào lại lòng lang dạ sói mà vứt con mình đi, như vứt một vật vô tri vô giác.

Mấy ngày sau vụ án nổi lên thành một cơn bão, người dân thi nhau bàn tán sôi nổi và khắp các trang báo đưa tim rầm rộ. Kết quả điều tra cho thấy, cô gái trẻ có thai với người yêu cũ, nhưng không muốn để người yêu mới phát hiện nên sau khi đẻ rơi con trong nhà tắm, cô ta đã vứt con qua cửa sổ, rồi bình tĩnh trở lại nằm cùng người yêu cho tới khi bị cơ quan chức năng phát hiện ra.

Thanh đọc tới đây, tâm trạng của cô liền suy sụp, chưa kể bác sĩ còn khẳng định cô gái không có dấu hiệu của trầm cảm, các chỉ số sức khỏe đều bình thường, và cô ta còn từng đi phái thai hai lần trước đó nữa. Bài báo đăng kèm bức ảnh của cô gái kia, vẻ ngoài lương thiện như vậy, tuổi cũng trẻ như vậy, dễ thường cuộc đời cô ta chưa từng biết đến đau khổ là gì, ấy vậy phía sau đó lại là một tâm hồn quỷ dữ.

Thanh đọc rất nhiều bài báo, chung quy lại thì cô đã tin là trên đời có loại người sẵn sàng ăn thịt con mình, không phải là kinh tởm hay giận dữ, trong lòng cô là một khối uất ức đang lớn dần. Biết bao người mẹ muốn được sinh con mà không thể, mẹ Thanh cũng từng sảy thai, do người cha vũ phu gây ra, hậu quả khiến mẹ mất khả năng thụ thai vĩnh viễn, ông trời bất công lắm, đứa trẻ kia cũng đâu có tội tình gì, mà ông lỡ đày đọa nó như vậy! Càng nghĩ Thanh càng uất, cả ngày cô rầu rĩ, hình ảnh cô gái kia lúc nào cũng hiện ra trước mắt, thậm chí Thanh còn thấy cô ta vẫn cười nói, vẫn vui vẻ sống tiếp được, sau tất cả những chuyện khốn kiếp đó?

Kết thúc một ngày mệt mỏi, tối hôm đó Thanh trằn trọc tới khuya, nhiều lúc tưởng đã ngủ rồi nhưng cảm giác nặng nề, được vài phút cô lại giật mình thức giấc. Mãi tới gần sáng, Thanh mới chợp mắt được, đang lim dim thì có mùi thuốc sát trùng ở đâu xộc vào mũi, khiến cho cô bừng tỉnh tức thì.

Trước mặt Thanh là trần nhà tối mờ mờ, cô nhận ra đây không phải phòng mình, xung quanh rất yên ắng, đặc biệt là thứ mùi hắc đậm đặc trong không khí, hít thở không quen sẽ thấy rất khó chịu. Thanh ngồi dậy, đây là một phòng bệnh, bên cạnh còn hai giường nữa, nhưng chỉ có một giường có người nằm. Ánh sáng thưa thớt từ ngoài hành lang lọt qua khe cửa đủ để Thanh nhận ra, người nằm bên kia chính là cô gái mà báo đưa tin mấy ngày nay.

Vẫn là khuôn mặt bình yên vô sự đó, cô ta ngủ ngon lành trong khi bên ngoài biết bao nhiêu người nguyền rủa cô ta! Thanh tiến tới gần, biểu cảm trong bóng tối lộ ra một sự giận dữ cực điểm, trước mắt cô là hình ảnh đứa trẻ nằm trơ dưới đất lạnh, rồi tới cảnh cô ta thảnh nhiên bước qua, lãnh đạm với hết thảy tội lỗi mà mình gây ra, bỗng nhiên trên tay Thanh có cảm giác nóng hổi. Một giọt nước mắt, rồi rất nhiều giọt khác liên tiếp rơi xuống, Thanh khóc, tim cô đau nhói, không thể nhịn được mà phải gào lên, tại sao lại làm vậy?

Tại sao không nghĩ tới cảm nhận của đứa trẻ, nó cũng biết đau, cũng muốn được sống! Thanh thấy như máu trong người đang sôi lên, nó khiến đầu cô nhức buốt, phải nhanh chóng kết thúc cơn giận này, phải làm gì đó ngay bây giờ!

Trước đó cô không nghĩ tới mình sẽ phải làm gì khi đối mặt với cô gái kia, Thanh cầm con dao trên bàn lên, nắm lấy cổ tay của cô ta, cứa liên tiếp nhiều đường thật sâu lên đó. Máu phun thành tia, chảy xối xả ra giường, cô gái giật mình tỉnh dậy, giờ mới thấy vẻ sợ hãi trên mặt cô ta, nhìn mà Thanh càng xuống tay mạnh hơn, cổ tay cô gái rất nhanh liền nát tươm, chăn đệm đều nhuốm máu. Cô ta gào thét nhưng không ra tiếng, miệng há rộng, một tay huơ huơ trên không, cả người căng cứng không thể nào giãy giụa được, khoảng mười lăm phút sau cơ thể liền thả lỏng, cánh tay rơi xuống thành giường, máu đọng thành vũng trên sàn.

Sáng hôm sau, báo đưa tin cô gái trong vụ án ném con qua cửa sổ đã chết trong bệnh viện, kết luận điều tra cho thấy, cô ta chết do đứt mạch máu ở tay, con dao gây án được phát hiện nằm trong tay cô ta, nguyên nhân ban đầu được xác định là tự sát do áp lực dư luận, cũng có báo viết, cô ta chết do trầm cảm.

Lấy trầm cảm để làm cái cớ giết con, thì cũng nên lấy đó để làm kết cục cho bản thân. Đây cũng chính là mối lo mà Quân từng nghĩ tới, Thanh trải qua một trận đả kích khi đang trong quá trình hồi phục tâm lý, nó không những làm cho mọi nỗ lực trở lên vô ích, mà còn khiến linh hồn cô càng thêm khó kiểm soát. Kết quả là Thanh ngày một chìm sâu vào vực thẳm tội lỗi, đánh mất chính mình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN