Giải Thoát Số Phận - P2-Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1627


Giải Thoát Số Phận


P2-Chương 5


Cả ngày hôm đó,tôi chợt suy nghĩ về mợ ba…nụ cười hiền hậu của cô ta khiến tôi nhớ như in,thế nhưng tôi đã quên rằng đàn bà sẽ có ghen tị,và cô ta đang được Hồ Công Minh chiều chuộng nhất trong các cô vợ…
Sự xuất hiện của tôi có lẽ đã làm cô ta nhen nhóm nên ý đồ xấu,hôm đó có kẻ đã gọi mình tới phòng đó và cô ta k lẽ nào tự đâm bản thân mình …
Thảo ôm miệng khi nghĩ đến sự dã man của mợ ba…
Tiểu Hân ngồi chơi ở sân,chị xuyến đi qua hỏi nhỏ
-Tiểu thư của chúng ta hôm nay k đi học đàn sao
-Con nhớ mẹ Thảo,con ở đây chờ mẹ
-Tiểu thư cứ đi học đi,chỉ cần mợ cả về nhà là sẽ đi gặp tiểu thư ngay mà…
-Con sợ lắm …sợ mợ cả không thương con như cô thiên thần nói
-Cô thiên thần nào vậy
-Hôm mẹ cả ngã con gặp cô thiên thần…
Đúng lúc mợ ba đi qua ,cô ta đon đả cười nói với tiểu hân “ Con sao chưa đi học,lát cha con về sẽ mắng đó”
Tiểu Hân chỉ tay về phía mợ ba nói với chị xuyến “ Cô Thiên Thần có giọng nói giống mẹ ba ,có nốt ruồi ở tai giống mẹ ba”…
Mợ ba chợt tái mặt ,cô ta ánh mắt láo liên rồi ấp úng
-Con nói gì vậy ,mẹ đi trước đây
Mợ ba đi vội vã mà k hay chị xuyến cô gia nhân kề cận mợ cả đã chú ý,chị xuyến ánh mắt đầy nghi ngờ mợ ba…
Đại Phu Nhân đang đi ngắm hoa ngoài vườn,mợ ba đi vội liền chạm trúng người Đại Phu Nhân…
-Con đi đâu mà vội vậy?
-Dạ con…con thấy không được khoẻ
-Hay con lại có em bé rồi
-K có đâu mẹ,con sao có thể có được
-Tại sao con k thể có được?
-Mẹ biết tính cậu cả mà,anh ấy k muốn
-Chỉ vì nó k muốn mà con k cần làm mẹ sao,con nên nhớ đứa con chính là mối ràng buộc lớn nhất
-Con chọn cậu cả,con k muốn anh ấy buồn và suy nghĩ về con,con cả đời này k có con cũng được
-Sao con lại có suy nghĩ ngược hẳn với mợ cả vậy,nó thì ra sức bảo vệ con của mình còn con chỉ vì làm hài lòng chồng mà tự tước đi quyền làm mẹ…
-Con nếu có danh phận đàng hoàng như mợ cả thì con cũng sẽ sinh con,anh ấy k thể bỏ hay làm gì khác vì cô ấy là mợ cả,là người vợ hợp pháp,còn con nếu con làm sai ý chồng mình thì mẹ nghĩ với tính cách của anh ấy …con sẽ ra sao ,con sẽ vĩnh viễn mất đi anh ấy mẹ ạ…
-Con nghĩ danh phận quan trọng đến vậy,bố của nó ở với vợ bé còn ta danh phận bao năm qua chỉ là cái mác thôi con…
-Con xin phép về phòng con hơi mệt…
Đại Phu Nhân thở dài rồi nhìn theo mợ ba …bà thổi phù vẻ mệt mỏi…thím duyên đưa ly trà cho bà…
-Bà nhấp ngụm nước đi cho đỡ căng thẳng
-Tôi hy vọng ở nó bao nhiêu thì thất vọng bấy nhiêu ,cứ nghĩ nó sẽ khác nào ngờ nó lại như vậy,may có Thảo nếu k thằng Minh k chừng tuyệt tự tuyệt tôn…
-Cô Thảo với cậu cả lúc nào cũng như nước với lửa thế nhưng tôi lại thấy có gì đó khác
-Nước gặp lửa thì một trong hai kẻ phải nhún nhường …tôi nghĩ Minh nó đang thay đổi chỉ là nó k chấp nhận sự thay đổi này mà thôi…
Tôi đi học về thấy tiểu hân…con bé ôm chầm lấy tôi …
-Mẹ…mẹ về
Câu nói của con bé khiến cho tôi chợt suy nghĩ “ Nếu tôi rời đi thì con bé sẽ ra sao”…
Chị xuyến nói lại câu chuyện mà khi nãy tiểu hân nói với mợ ba
-Chuyện này có uẩn khúc gì đó mợ cả à
-Đúng vậy trẻ con thì không biết nói dối,có khi nào cô ta chính là thiên thần mà tiểu hân nói tới
-Ôi trời vậy thì to chuyện rồi,mợ ba thật k ngờ cô ta bề ngoài ngoan hiền hoá ra toàn là đạo đức giả…
-Cứ yên lặng theo dõi,cô ta lúc này có lẽ cũng đang hoảng loạn cho mà xem,nếu thật sự tội ác mà cô ta làm sẽ phải trả giá…
Linda qua gọi …
-Mợ cả cậu cả đã về nói mợ sang ăn cơm cùng
-Vâng tôi qua đây…tiểu hân đi cùng mẹ nào
-Con sợ
-Đi gặp bố của con có gì mà sợ…đi nào có mẹ ở đây rồi…
Thảo sang đến nơi thấy Minh đang ngồi kí giấy gì đó…anh ta miệng nói “ Hôm nay sao k chờ tôi đón”
-Tiện xe buýt nên tôi về luôn
-Từ mai tôi sẽ đón cô sau khi cô tan học,dù có muốn hay là k cô vẫn phải chờ
-Vâng …
Thấy tiểu hân sợ nép sau lưng…Thảo cười tươi” Tiểu Hân chào bố đi con”…
Minh đứng dậy đi ra rồi nhìn đứa trẻ…anh ta cười nhẹ “ Con ở đây ăn tối luôn nhé”
Tiểu hân chợt ánh mắt ngạc nhiên,con bé có lẽ ngạc nhiên khi Minh lần đầu nói chuyện như vậy…
Thảo nắm tay Tiểu Hân “ Nhà ta đi ăn cơm thôi nào”…
Tại Nam Viện…
Mợ ba lo lắng rồi suy nghĩ
-Nếu con bé cứ lặp đi lặp lại như vậy tôi lo cô ta sẽ nghi ngờ
-Vậy phải sao đây,nó chỉ là một đứa trẻ chắc không ai để ý đâu
-Không được,tôi k thể để chuyện này kéo dài…tôi có cách này
-Cách gì ạ
-Hãy giết con bé đó rồi gán lên đầu cô ta,vậy thì cô ta mãi mãi k thể quay trở lại
-Mợ ba suy nghĩ kĩ đi ạ,giết người hơn nữa nó chỉ là đứa trẻ
-Chỉ cần ngáng đường tôi thì ngay lập tức tôi sẽ diệt sạch …
Trong bữa cơm Thảo sới bát cơm rồi bảo Tiểu Hân
-Con bê cho bố mời bố đi
Minh xua tay “ Thôi k cần”
Tiểu Hân tự giác bê cơm đưa hai tay “ Con mời bố ăn cơm”
Minh cười nhẹ cầm bát cơm…anh ta thở dài
-Tôi còn quên rằng tôi có một đứa con gái
-Con bé đáng yêu rất giống bố …chuyện người lớn dù có ra sao cũng được nhưng trẻ con k có tội,hãy yêu thương chúng đừng để bị tổn thương giống như anh vậy?
Minh cười gượng “ Ăn cơm đi,hai mẹ con ăn nhiều vào”…
-Vâng,tiểu hân nghe gì chưa bố con đang bảo ăn nhiều vào đấy
Đến khi Minh làm việc xong đi ra bên ngoài thấy Thảo ôm Tiểu Hân ngồi ngủ gật…anh ta ánh mắt buồn nhìn họ rồi đi ra khẽ lay
-Lên giường ngủ đi
Thảo giật mình mở mắt
-Để tôi bế con bé về
-K cần để con bé ngủ lại luôn cũng được
Minh bế tiểu hân đặt lên giường…Trên chiếc giường Thảo nằm cạnh Minh bên trong là tiểu hân…cả hai k ngủ nhưng chẳng ai nói gì…Minh xoay sang ôm Thảo
-Ngủ đi mai còn đi học
-Vâng…anh cũng ngủ đi mai còn đi làm
-Tôi nghe nói cô định xuất ngoại muốn ly hôn,đừng hỏi vì sao tôi biết,chuyện của cô hay những gì liên quan đến cô tôi đều biết,ngày mai tôi sẽ chờ cô trên cây cầu mà chúng ta gặp nhau,nếu cô tới tôi sẽ bỏ qua chuyện này,nếu cô k tới có nghĩa là cô vẫn muốn rời bỏ khỏi nơi này,tôi sẽ chấp nhận…
Thảo lấy tay giữ lên tim mình…trái tim rung động…cô đang cảm thấy tim nhói đau,giống như trái tim k muốn lìa xa khỏi người đàn ông này…
Minh mở mắt nhìn lưng Thảo từ phía sau,Thảo quay mặt vào trong giữ tay lên tim ánh mắt buồn bã…
Hôm sau tôi cứ suy nghĩ mãi về lời Minh nói…tiểu hân vẫy tay tôi tạm biệt “ Con chào mẹ Thảo con đi học”
-Con đi học ngoan nhé,tôi về mẹ làm món gà rán cho con ăn…
-Dạ …
Con bé cười híp mắt…tôi chợt nhìn lại nơi này…có lẽ tôi nên nhìn lại…nơi này có con bé có người mà tôi yêu…chỉ cần anh ta cũng yêu tôi thì có lẽ tốt biết bao…
Tôi cầm tờ vé máy bay mẹ đưa xé tan…tôi muốn ở lại đây
Tại cây cầu …Hồ Công Minh mua hai cốc nước mía rồi ngồi trên cây cầu chờ…dáng vẻ anh ta ngồi hút thuốc trầm ngâm suy nghĩ đầy vẻ lãng tử…
Thảo đang định đi tới cây cầu thì có tin “ Tiểu Hân mất tích”
-Sao cơ mất tích sao chị xuyến
-Dạ vâng thầy cô nói sau giờ ra chơi k thấy con bé,đại phu nhân đang lo đến phát khóc…
-Cho người đi tìm chưa vậy
-Cho người đi rồi nhưng k thấy
-Vậy chúng ta cùng đi tìm…chị đi lấy xe đi
-Vâng…
Chị Xuyến vừa đi thì mợ ba đứng ngay sau Thảo “ Tôi biết tiểu hân ở đâu đấy mợ cả thân yêu,có cần tôi chỉ chỗ cho không”
Hình ảnh Thảo quay lại nhìn mợ ba,mái tóc bay nhẹ…trên cây cầu người đàn ông có tên Hồ Công Minh đang ngồi chờ đầy vẻ trầm tư…giông tố sấm chớp loé lên…báo hiệu một biến cố lớn sắp xảy ra…

Yêu thích: 2 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN