Giải Thoát Số Phận - Phần 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1733


Giải Thoát Số Phận


Phần 14


Tôi bất giác chợt nhận ra trong khoảnh khắc chúng tôi ở gần nhau…tôi không còn sợ anh ta như mấy hôm trước…Tôi đang lo sợ…
Minh vén tóc Thảo gọn gàng rồi cài lên tóc cô cái nơ…Anh ta cười nhẹ
-Như này đẹp này
-Tôi đang tự hỏi trong lòng chú có chút cảm giác thật nào với tôi không hay chỉ là trêu đùa…
-Theo em
-Tôi đang hỏi chú
-Trong lòng em muốn nghĩ nó là thế nào thì cứ nghĩ nó là như vậy…
-Chắc chắn là chú chỉ trêu đùa tôi thôi
-Tất nhiên ,tình cảm giữa tôi và em cảm giác trong tôi thấy rất đặc biệt nhưng chắc chắn k phải là tình cảm nam nữ…
-Vậy là gì,cảm mến tôi sao
-Cứ cho là như vậy đi
-Chú là đồ lật giọng nhanh hơn cả lật bàn tay…rõ ràng khi chú nói chúng ta có quan…
Thảo định nói tiếp chợt thấy ngại…Minh nhếch trán ý nói tiếp
-Chúng ta có quan hệ rồi sao
Thảo kiễng chân lên bịt miệng Minh rồi “ suỵt”
-Sao chú nói to vậy?
Thảo chợt ngại rồi tụt xuống
-Cháu về đây mai phải về nhà Trịnh phu nhân rồi…cháu có một thoả thuận
-Chưa về làm dâu đã thoả thuận…được nói đi
-Chúng ta kết hôn sau 3 tháng sẽ ly hôn
-Việc đó k đến lượt em quyết định
Mặt Minh tỏ ra k vui
-Như anh nói thì chúng ta k có tình cảm thì nên chia tay sớm để ai cũng có thể tìm được tình yêu đích thực của đời mình…
-Tình yêu đích thực…
-Vâng chú k muốn tôi tìm thấy tình yêu đích thực sao?
-Hôn nhân k phải là trò đùa…đối vs tôi việc chúng ta kết hôn đã là số phận sắp đặt rồi…
-vậy bao lâu mới có thể chia tay…
-Khi nào tôi cho phép …tự đi về đi
Minh có vẻ tức giận…anh ta lên xe phóng vèo đi…
-Ơ…anh ta giận à,mình nói gì sai nhỉ
Thảo gãi đầu…
Minh đến sân golf bạn anh thân anh ta là Mạnh chờ sẵn
-Sao muộn thế ,mặt có vẻ thần thái k tốt
-Bực mình k chịu dc
Mạnh nhìn sang Linda…Linda lắc đầu tỏ ý không biết
-Sao lại bực mình ,sắp cưới hẳn hai vợ mà lại bực mình à
-Nói thế nào nhỉ…một đứa thì dễ quá còn một đứa thì vừa khó lại vừa nói những lời khó nghe
-Và mày thì thích đứa khó nghe hơn đúng k?
-K hẳn …chỉ là tao cảm thấy cuộc sống từ lúc có cô ta tao thấy vui hơn thôi
-Này mày lấy con nhà ngta chỉ vì thấy vui à…
-Chứ mày muốn tao phải cho cô ta cái gì
-Trái tim…hãy yêu như mày đã từng yêu
-Đừng nhắc chuyện đó nữa ,qua lâu rồi
-Bạn tôi đã 18 năm nay chưa yêu ai…trái tim đóng băng thật rồi…
Minh cầm vợt đánh vút quả bóng
-Tao sẽ khiến cho cô ta phải phục tùng…
Tôi dọn đến nhà Trịnh Phu Nhân…mẹ tôi cũng ở lại cho tới ngày tôi cưới…bà ta rất đon đả và chu đáo với cả hai mẹ con tôi…đêm hôm đó sau khi tôi học bài xong đi xuống dưới lấy nước thì thấy Tùng đi về trong trạng thái say xỉn…
-Anh…
Tùng cười nhẹ
-Thảo đó à…
-phu nhan nói anh đi sài gòn công tác mà
-Uk anh vừa về,anh phải về cho kịp hôn lễ của em chứ …
Tùng nói giọng rất buồn…
-Cám ơn anh nhé …anh uống nc k em lấy nước nhé
-Thảo này…anh xin lỗi…xin lỗi vì ngày hôm đó em gọi anh đã k thể đến được,em đã rất coi trọng anh nên mới gọi cho anh vậy mà
Thảo khựng lại,gương mặt trùng xuống
-Chuyện hôm đó em k nhớ và cũng k muốn nhớ lại…anh k cần xin lỗi em đâu,anh đâu làm gì có lỗi…
Tùng với tay sờ lên má Thảo
-Thật sự xin lỗi em…
Tùng gục xuống trên vai Thảo khi cả hai đang đứng đói diện
-Anh…anh…anh ơi…
Thảo và cô giúp việc dìu Tùng lên phòng…Tùng bị sốt…
-cậu Tùng sốt cao quá Thảo ạ …phu nhân lại k có nhà
-Thím đi lấy cho cháu chậu nước ấm là được…vs lấy cho cháu liều hạ sốt…người anh ấy ướt dính mưa rồi thím giúp cháu thay đồ cho anh ấy
-Chuyện thay đồ để tôi làm
Thảo thức cả đêm lau cổ cho Tùng và đắp khăn lên trán…cứ một lúc cô lại đo nhiệt độ vì sợ tăng cao…
Sáng hôm sau khi Tùng tỉnh thấy Thảo ngồi ở ghế ngủ gật…cô giúp việc bê cháo vào
-Cậu tỉnh rồi à,cô Thảo đêm qua thức chăm sóc cậu cả đêm nên mệt …
-Tôi bị sao vậy
-Cậu bị sốt cao…
-Vậy sao,cám ơn thím…
Tùng đi ra chỗ Thảo,anh ta định vuốt tóc Thảo thì cô mở mắt
-Anh dậy rồi à
-Uk sao k về phòng ngủ lại ngủ ở đây đau lưng đấy
-Em ổn mà,thấy anh tnay em yên tâm rồi,em về chuẩn bị đây
-Mai em cưới rồi…anh…
-Anh sao nào,ấp úng vậy ( Thảo hẩy vai) anh đưa bạn gái đến hả…
-Anh chỉ mong em hạnh phúc…đó là lời thật tâm của anh…giá như chúng ta…chúng ta k phải…
Thảo cố lắng tai nghe thì mẹ cô gọi bên ngoài “ Thảo ơi “
-Vâng con ra đây,em ra đã nhé mẹ em gọi…
Thảo đi khuất Tùng nắm chặt tay
-Giá như chúng ta không phải anh em …anh nhất định ở bên em…
Tùng thở mạnh rồi cúi đầu cười nhẹ đôi mắt đỏ lên…
Tại nhà họ Hồ…
Lễ cưới vợ bé diễn ra trước một ngày,vợ bé k dc tổ chức phải tự đến k có lễ đón dâu…Ngô Thanh Hằng mặc chiếc váy cưới đến bước xuống trước cửa nhà họ Hồ…
Thím Duyên đi ra mỉm cười khi Hằng định bước vào bên trong…Thím Duyên hô lớn
-Khoan tiểu thư…cửa chính k phải dành cho vợ bé
-Ý bà là sao?
Người gia nhân đi cùng Hằng gằn giọng “ Tiểu thư nhà tôi đi cửa nào còn đến lượt bà chỉ sao”
-Nhà họ Hồ từ trc đến nay đều có quy tắc riêng từ thời cha ông để lại,các cậu chủ nhà họ Hồ đều sống theo lối xưa và tục lệ xưa và vì thế các mợ cũng vậy…
-Dài dòng quá tránh ra…
-Tiểu Thư xin mời đi vòng ra sau,cửa sau mới dành cho vợ bé
-Bà…
-Đây là tục lệ,đại phu nhân nhắc tôi đích thân ra bảo tiểu thư…
Gia nhân của Hằng gào lên “ Cái quái gì vậy,tiểu thư chúng ta về thôi đừng khổ như vậy”
-Vú …k sao cả nếu là tục lệ ta sẽ làm
Hằng nắm chặt tay,cô ta cắn chặt răng đi vòng ra sau nhìn cánh cổng sau nhà họ hồ…Hằng bước vào trong và suy nghĩ “ Mình phải ngẩng cao đầu,nhịn một bước để tiến hai bước,k sao cả”…
Đêm đó phòng tân hôn bày biện nhưng chú rể k tới…cô ta hỏi vú của mình
-Vú Thắm anh ấy đang ở đâu vậy
-Cậu ấy chưa về …
-Họ có nói anh ấy đi đâu k?
-Cậu cả đi chụp ảnh cưới ( ấp úng)
-Anh ta biết tôi đang chờ mà vẫn đi là sao…tôi là cái gì
Hằng hét lên rồi hất hết đồ trên bàn vỡ loảng xoảng…” A …A…Khốn nạn…con khốn đó cố tình để anh ấy k về được”…
-Kìa tiểu thư k dc nói lớn vậy ai nghe thấy sẽ k hay…
Bên bờ hồ cô vợ hai là hoa hậu của Minh cười nhẹ “ Tiếng vỡ…điềm lành…nơi này sắp náo nhiệt rồi cũng đỡ buồn”…
Cô ta là Ánh vợ hai của Minh…
Minh và Thảo chỉ chụp ảnh trong phòng nhưng vì Minh bận nên cô dâu chờ mãi đến 7h tối chú rể vẫn chưa tới…Thảo gương mặt buồn bã mặc chiếc váy cưới…mẹ Thảo an ủi
-Cậu Minh đó có cho người báo là sẽ đến muộn nên con đừng buồn
-Con k buồn chỉ là con thấy k vui
-Nỡm ạ lại nói giọng trẻ con rồi ( Mẹ Thảo cười nhẹ ấn đầu cô) mẹ cũng đang chờ để gặp mặt con rể…xem cậu ta thế nào…
Thảo ngồi ôm bó hoa thổi phù…lát sau Minh đi vội vã vào…anh ta thay vội bộ vest…đến cửa thấy cô Dung giống Thảo anh ta khựng lại chào
-Cô là mẹ Thảo đúng k ạ
-Phải rồi cậu là …
-Cháu là Hồ Công Minh rất hân hạnh được gặp cô
Bà ôm miệng ngạc nhiên vì chàng trai trước mặt trẻ đẹp nhìn cao lớn lại trông rất sang trọng vẻ học thức
-Ra là cậu …vì nhiều lý do nên cô và cháu chưa có lần nói chuyện nhưng cô mong cháu sẽ đem lại hạnh phúc cho con gái cô,nó còn nhỏ dại nên chưa biết gì nhiều …
-Cô yên tâm,cháu sẽ coi trọng Thảo
-Cậu nói vậy tôi yên tâm rồi…con bé ở bên trong đấy vào đi ,nó chờ cũng lâu rồi
-À vâng
Minh đi vội vào trong…bà nhìn dáng vẻ Minh vội vã rồi chợt nghĩ “ Con mình kb là có phúc phần thế nào mới lấy được người như vậy chứ”…
Minh vén chiếc mành ra…Thảo trên tay ôm bó hoa và ngủ gật gù …cứ gật rồi gật mạnh …Minh đưa bàn tay đỡ cằm…Thảo vẫn ngủ say …anh ta mỉm cười
Nhiếp ảnh đột nhiên cầm máy chụp liên tục,cảnh Minh cười đỡ cằm cô dâu “ đẹp lắm”
-Sao lại có người ngủ say đến kb gì vậy?
-Tôi biết đấy,biết anh đến muộn
Thảo vẫn nằm trên tay Minh nhưng cất tiếng nói mà mắt vẫn nhắm khiến Minh giật mình…cô bật dậy lườm Minh…
-Anh có việc gấp nên k đến dc đúng giờ
-Vậy huỷ hôn đi
-Đừng mơ…
Thảo đứng dậy cô quàng tay chú rể…
-Anh ơi dc chưa…( hỏi nhiếp ảnh)
-Được rồi mà đứng sát vào…
Hai người đứng sát rồi Thảo ngại ngại “ nào nhìn vào ống kính cười nào”
Minh nhìn bàn tay Thảo quàng tay anh ta…nụ cười của Minh rạng rỡ khiến Thảo quay sang nhìn ngẩn ngơ…nhiếp ảnh chụp luôn bức đó…” nào cô dâu choàng khăn voan vào đầu chú rể nào”…
Thảo chân ngắn cứ với khăn choàng qua đầu Minh nhưng k dc …Minh thở dài cầm khăn voan trên đầu Thảo choàng qua đầu anh ta…Cả hai nhìn nhau trong chiếc khăn Voan…” sát vào nhau đi nào”
Thảo đứng sát dần …sát dần kiểu mỗi lúc thêm tí rồi vấp ngã tay Minh đỡ rồi anh ta nhanh tay siết eo Thảo kéo sát “ chú rể làm chuẩn quá”
Thảo ngại khi đang tựa đầu vào ngực Minh
-Đâu phải chúng ta chưa biết gì về nhau mà em đỏ mặt vậy
-Tôi đâu có đỏ mặt,chú đừng có mà
Thảo ngẩng lên cãi rồi nhìn nhau cô ngại…
-Chụp ảnh nên tự nhiên
-Lấy ck sau cháu sẽ rút kinh nghiệm ok
-Sẽ k có lần sau đâu
-Sao chú chắc vậy
-Vì chắc chắn em sẽ si mê tôi…thề đấy
Minh cúi xuống hôn thẳng lên môi cô dâu…Thảo ngỡ ngàng đến mức đứng hình…
Tại nhà họ Trịnh…Tùng gọi cho ai đó “ Ngày mai tôi muốn nhờ anh một việc…hãy cướp người hoặc nói chính xác hơn tôi muốn anh cướp cho tôi một cô dâu”…
Sấm chớp lóe lên như báo hiệu một hôn lễ đang đầy sóng gió ….

Yêu thích: 2.5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN