Giải Thoát Số Phận - Phần 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1645


Giải Thoát Số Phận


Phần 22


Người ấy trên danh nghĩa là người chồng hợp pháp của tôi,chúng tôi có cưới hỏi,có đăng kí kết hôn…
Thế nhưng kể từ khi làm vợ anh ta ,tôi chưa từng cảm nhận được rằng đây là chồng mình…ánh mắt của anh ta luôn lạnh nhạt,thái độ của anh ta cũng không phải là thái độ ân cần của người chồng dành cho vợ mình…ngay cả khi tôi mang thai anh ta cũng nhẫn tâm ép tôi vứt bỏ đứa bé…và giờ đứa bé cũng đã thật sự không còn nữa khiến cho tôi mỗi lần thấy anh ta đều nhớ đến con của mình…
Tôi quay lại mỉm cười
-Hồ Công Minh,anh có thể chạm vào tôi lần đầu nhưng k có nghĩa là anh có thể chạm vào tôi lần nữa…
-Ồ…( cười khẩy) khí chất nhỉ,cô thì có thể làm cái quái gì được…cô chẳng phải vì tiền mà kết hôn còn gì,nghe nói sau khi cô kết hôn với tôi mẹ cô được nhà họ Trịnh cho năm căn biệt thự và 50 tỉ thì tiền để đâu cho hết nhỉ
-Anh chẳng biết gì về gia đình tôi hay tôi cả nên anh đừng nói như vẻ khinh miệt như thế
-Tôi đâu có khinh ,hình như chỉ là tự em nói vậy …
-Anh…anh say rồi nên tôi không nói chuyện với anh nữa…
Vừa nói dứt câu Minh bế bổng Thảo lên giường…Thảo dẫy dụa
-Dẫy làm gì thêm mất sức
Đặt Thảo xuống giường Minh cởi bỏ vội chiếc áo vest…anh ta kéo lệch cà vạt sang một bên
-Không được động vào tôi
Minh bất chấp cúi xuống hôn vào cổ Thảo,mút mạnh rồi Thảo ôm miệng …đôi mắt Thảo đỏ lên
-Nếu tôi có thai lần nữa,anh cũng sẽ ép tôi phá bỏ …
Minh khựng lại anh ta nhổm dậy nhìn Thảo…
-Cô nghĩ mình là ai mà có quyền phán xét tôi
-Vậy anh là ai mà có quyền muốn tôi bỏ là bỏ và giờ con của chính tôi và anh đã không còn nữa…
Minh ánh mắt vẻ rối loạn…anh ta ngồi dậy
-Đi đi…và đừng nói thêm câu gì nữa…
Thảo rơi nước mắt rồi ôm miệng chạy khỏi Đông Viện…Minh nhìn theo rồi anh ta thở mạnh …
Bên ngoài mợ ba mang trà gừng đến cho Minh thì thấy Thảo chạy vụt qua và đang khóc…
-Mợ cả…
Mợ ba đi tới phòng của Minh…tay đặt ly trà lên bàn…” Em mang trà gừng đến cho anh đây,nghe nói hôm nay anh đi tiếp khách nên uống nhiều rượu”
Thấy Minh ngồi như kẻ mất hồn trên giường…Mợ ba đi gần tới “ Lại có chuyện gì vậy cậu cả,em thấy mợ cả vừa từ đây ra”
Minh tóm lấy tay mợ ba rồi kéo áo …
-Cởi đồ ra …
-Cậu cả anh sao vậy…
Minh kéo quần của mợ ba xuống anh ta quan hệ rồi gương mặt như một con robot …
-Nói đi tôi rốt cuộc đã làm gì sai với em…tôi chưa bao giờ muốn mất đi đứa bé đó kể từ sau khi thấy bụng em to…tôi k muốn như vậy …
Mợ ba bật khóc khi thấy Minh đang mất kiểm soát …rượu đã ngấm say cộng cảm xúc đã khiến Minh như phát điên…
Tôi trở về nhà thấy mẹ tôi đang đứng chờ ở cổng
-Nghe con nói phu nhân bên đó đột quỵ,sao rồi con…
-Phu nhân ổn rồi và đang nghỉ ngơi nên con chưa gặp được
Mẹ Thảo nhìn thấy cổ của Thảo có vết bầm…bà gặng hỏi
-Con có gặp chồng con không?
-Con có…con còn cãi nhau với anh ta nữa,cứ thấy anh ta con lại khó chịu
-Con k thể ly hôn vậy mà con cứ như thế thì sao có được,con có muốn hạnh phúc không?
-Từ khi con mất đi con mình thì con đã k còn nghĩ tới hai chữ hạnh phúc…anh ta k có con thì còn tới ba cô vợ nữa,nếu mẹ nghĩ con sống để dành giật với họ thì con thà coi như anh ta k tồn tại
-Con là vợ chính,những người kia k dc công nhận vậy nên con phải khẳng định vị trí của con
-Để làm gì hả mẹ…con k yêu người đó nên con k quá coi trọng
-Có đúng con k có chút tình cảm nào không?
Thảo ngập ngừng rồi đi thẳng vào phòng…cô ngồi tựa sau cánh cửa và nghĩ đến chuyện khi nãy…nước mắt cứ tuôn một cách vô thức…
Tại nhà họ Trịnh…
-Cậu chủ bỏ về Việt Nam rồi sao
-Khi nào
-Dạ bay sáng nay ạ
Trịnh phu nhân tức giận bà ta lo lắng về việc con trai trở về nước…bà đi đi lại lại
“ Chắc chắn Tùng nó biết tin gì đó về Thảo…k thể để nó có hy vọng được”…
Tại nhà họ Hồ…
Ngô Thanh Hằng nói chuyện với mẹ đẻ khi mẹ cô ta tới thăm
-Con sao mãi chưa có tin gì vậy,phải có con cái thì mới có chỗ đứng chứ
-Con có chuyện khó …
-Chuyện gì khó,nghe nói mợ ba được cậu cả thương lắm ,con nên học cách của cô ta để lấy lòng cậu cả…
-Con cứ nghĩ chỉ cần Trịnh Thu Thảo rời khỏi đây thì Hồ Công Minh sẽ chú ý tới con nhưng không,anh ta chưa hề chú ý tới con thậm chí số lần thấy anh ta chỉ đếm trên ngón tay…mẹ…con phải thế nào đây mẹ
-Hay con rời bỏ nơi này đi con,mẹ sẽ tìm người khác cho con
-Đã vào đây có tiếng rồi sao có thể lấy ai dc mẹ
-Vậy tại sao ngay từ đầu mày vào đây làm vợ bé có ngu không cơ chứ,giờ nó k động vào người thì lấy đâu ra tình cảm…
-Con sẽ nghĩ cách mẹ yên tâm,con nhất định sẽ sớm nằm trên giường của đông viện…
Tại Đông Viện
Mợ Ba thắt cà vạt cho Minh…anh ta ánh mắt lạnh nhạt rồi cứ lầm lỳ
-Cậu cả đừng để say nữa nhé,như hôm qua cậu say rượu làm em sợ lắm
-Hôm qua ta có hút vài đường ke…khách mời nên đành chơi k ngờ lại làm em vất vả rồi
-Em k sao,cậu cả vui là được rồi
Minh cười nhẹ rồi bước đi…mợ ba nhìn theo tiếc nuối…
Tiểu Hân chơi ở sân với chị xuyến…mợ ba đi qua thấy tiểu Hân liền đon đả
-Con chơi gì vậy tiểu hân
Tiểu Hân chợt thấy cách cúi đầu của mợ ba và nốt ruồi trên cổ bên trái liền chỉ “ Cô bạch tuyết”
Ánh mắt mợ ba liền thay đổi vẻ sợ sệt…chị xuyến xua tay “ Mợ ba mà tiểu hân nói gì vậy”
-Cô ấy là cô bạch tuyết
Chị Xuyến cười nhẹ “ Mợ ba thông cảm kể từ sau khi mợ cả đi con bé cứ buồn mãi nên có đôi khi hơi mất kiểm soát”
-À k sao,k sao đâu
Hằng đứng bên góc chú ý đến lời tiểu hân…
-Vú có để ý cô ta sợ khi tiểu hân gọi là cô bạch tuyết không
-Tôi có thấy nhưng chuyện này là
-Ngày mợ cả sẩy thai tôi có gặp tiểu Hân nhưng tôi đeo mặt nạ hình thiên thần…tôi chỉ nói với con bé là qua sống với chúng ta ở với mợ cả sẽ k tốt …
-Vậy ý tiểu thư là
-Vú hãy âm thầm điều tra mợ ba này cho tôi đi,cô ta chắc chắn có gì đó mờ ám…
-Vâng …
Tôi thấy có tiếng chuông cửa liền xuống mở…vừa mở thấy bó hoa to lớn dơ ra trc mặt
-Anh về rồi này
Tùng ghé mặt sang một bên
-Ôi anh,anh về khi nào vậy,nghe mẹ em nói anh đi sang Mỹ học lên thạc sỹ mà
-Uk anh về chơi rồi sẽ lại đi…anh nhớ em được k?
-Ha ha ha lại đùa rồi ,anh vào đi
-Mẹ em đâu rồi
-Mẹ em vừa ra ngoài,anh uống gì để em lấy…
-Cho anh ly cafe là được rồi
-Vâng chờ em tí
Thảo đặt ly cafe lên bàn rồi cười tươi
-Cám ơn em,à Thảo này anh mới biết chuyện em mất con,anh xin lỗi vì đã k ở bên em khi em buồn nhất
-Chuyện qua rồi mà,sao lại xin lỗi em …anh sai gì đâu
-Nếu vợ chồng đã k thể hạnh phúc thì chia tay là điều tốt nhất e à
-Em cũng đã nghĩ đến chuyện đó nhưng k thể anh à,em k thể chia tay được
-Vì sao?
-Có nhiều lý do lắm mà em k thể nói rõ được…
-Hãy sống cuộc đời đáng sống…nếu em chia tay anh sẽ đón em qua mỹ cùng học với anh
-Em cũng muốn tự do nhưng khó anh ạ,em có chồng rồi và nếu em bỏ chồng mọi ảnh hưởng sẽ liên quan đến mẹ anh và mẹ em
-Em nghĩ cho mọi người vậy ai nghĩ cho em
-Một mình em chịu là đủ rồi,em k muốn mẹ em cũng vì em mà buồn …
Cô Dung mở cửa vào thấy Tùng cô giật mình
-Cháu chào cô
-À ừ chào cháu…cháu mới về sao
-Dạ vâng
-Vậy cháu k đi cùng mẹ qua đây sao
-Cháu chưa về qua nhà,đáp máy bay là cháu qua đây luôn ạ…
-Vậy sao…
Cô Dung biết ý của Tùng…cô cười nhẹ “ Thảo đi bóp cho mẹ cái vai nhé,nay mẹ đau vai quá”
Thảo ấp úng “ Lúc này sao mẹ”
-Cứ tiếp cậu Tùng đi mẹ chờ
Tùng biết ý đứng dậy
-Vậy cũng muộn r cháu xin phép về trước…
-Uk chào cháu nhé…
Thảo quay đi tiễn mẹ cô kéo tay “ Con đừng quá thân thiết k hay đâu”
-Là anh con mà mẹ,mẹ nói gì vậy
-Nhưng khác giới nên vẫn cần giữ khoảng cách
-Mẹ nghĩ quá rồi…
Trịnh Phu nhân tát vào mặt Tùng khi anh ta mới về nhà
-Rốt cuộc nó cho mày ăn bùa gì mà hết lần này tới lần khác mày làm trái lời mẹ,mày muốn mẹ chết mới vừa lòng đúng k
-Mẹ nghĩ sao cũng dc con chỉ qtam cảm xúc của chính con
-Mày…nó là em mày…em mày
-Chính vì nghĩ như thế nên con đã phải đi để quên đấy
Tùng đi thẳng lên phòng…Trịnh phu lo lắng “ Lô hàng tỉ đô của tao còn chưa lấy ra được…tao k chờ được nữa…phải ép nó quay về bên chồng nó thì con mình mới có thể sống tốt được”…
Tôi nghe máy của Trịnh Phu Nhân…
-Cháu nghe
-Lô hàng tỉ đô của nhà họ Trịnh mà chồng con vẫn đang bắt giữ ,khi nào con mới lấy lại được cho mẹ
-Con và anh ta đang có trục trặc nên
-Mẹ không quan tâm ,con nếu chỉ đơn giản lấy mà hưởng phúc đó k phải ý của mẹ…mẹ muốn con cứu nhà họ Trịnh nhưng con chưa làm được
-Ý bac bây giờ thế nào?
-Me cho con 3 ngày để chồng con trả lô hàng đó về cho mẹ…con nghĩ sao
-3 ngày sao ạ
-Mẹ cần gấp trả khách rồi…k thể trì hoãn nếu con k làm được thì mẹ của con ta sẽ k để yên đâu
-Con làm…cứ để con làm…đừng động vào mẹ con
-Tốt…có thế chứ…ta hết kiên nhẫn rồi con gái ạ,mẹ con đang sống tốt nên đừng để bà ấy căng thẳng đột quỵ thì con lại là kẻ bất hiếu đấy…
Tôi có gọi cho Minh nhưng anh ta k nghe máy,nhắn tin cũng k trả lời…
Hôm sau khi tan học tôi quyết định đi tới cơ quan của anh ta…bảo vệ nói k có giấy mời thì k được vào…tôi đành chờ ở cổng cho tới khi xe đi về…
Linda nhận ra Thảo đang mặc chiếc áo dài trắng đeo chiếc cặp chéo…
-Cậu cả …mợ cả kìa,mợ nhớ cậu nên tới đấy
-Cô ta đến nhờ việc thì đúng hơn…
-Kìa cậu cả…mợ ấy chắc chờ lâu lắm rồi…
Linda từ trên xe xuống nói bảo vệ cho tôi vào…vào trong phòng làm việc của Minh…căn phòng rộng lớn và rất sạch sẽ…linda đặt ly trà lên bàn cho tôi…
-Mợ cả chờ xíu,cậu cả đang bàn giao việc rồi sẽ qua
-Vâng tôi chờ được…
Minh cố làm việc chần chừ mãi mới sang phòng…thấy Thảo đang bỏ bài ra tranh thủ học ghi ghi chép chép…anh ta đánh tiếng
-Cô tới để nhờ việc thì về đi,chuyện đó k phải cô có thể tham gia
-Vậy làm sao để anh có thể thả đống đồ đó cho Trịnh Phu Nhân,dù sao cũng là thông gia,anh bỏ qua cho người khác được sao nhà tôi lại k dc
-Chính vì là nhà cô nên càng k được…
-Anh ghét tôi đến thế à…
Mắt Thảo đỏ lên,cô bỏ sách vào cặp vẻ tức giận…
-Cô đối với tôi thế nào,tôi đối lại với cô như thế…
Minh trợn mắt lên…Thảo rơi nước mắt rồi gạt nhẹ
-Tôi hiểu rồi,xin lỗi đã làm phiền anh…
Thảo chạy qua Minh…Anh ta nắm chặt tay rồi đấm vào mặt bàn “ chết tiệt”
Ra đến cầu thang tôi lại nghĩ đến lời đe doạ của Trịnh Phu nhân ,bà ta cũng mong mình giúp việc này nhưng anh ta như vậy thì giúp làm sao được đây…
Tại nhà họ Hồ…
Đại Phu Nhân thở dài
-Mợ ba có nói khéo cậu cả đi đón mợ cả về k
-Con có nói nhưng anh ấy chẳng nói gì cả ,đêm qua có thấy mợ cả chạy ra khỏi phòng…
-Chắc lại cãi nhau,hai đứa nó ngang như cua vậy,bà già này k biết phải thế nào đây,con cứ nhắc cậu cả cho mẹ nhé
-Vâng…
Mợ ba suy nghĩ nắm chặt tay …
Minh đang ngồi thì tiếng cạch cửa mở vào…Thảo lò dò đi vào khiến Minh ngạc nhiên
-Tôi muốn mời anh đi ăn tối
-K có thay đổi đâu
-Thì cứ đi ăn đã …
-Tôi k có hứng
Thảo cố nhịn…cô nén hơi
-Có cách nào để thả lô hàng đó k?
-Không
Thảo thở dài lại lủi thủi quay đi…Minh nói với
-À khoan đã…có cách đấy
-Cách gì vậy ( Thảo cười tươi)
-Tôi sẽ nhắn tin,cô về chuẩn bị đi…
-Nhớ nhắn nhé…
Thảo cười như con ngốc rời khỏi phòng…ra đến cầu thang cô gãi đầu…” Mà chuẩn bị gì nhỉ,chuẩn bị ăn à”…
Về tới nhà đọc tin nhắn của Minh…đôi mắt Thảo nặng trĩu xuống …cô nắm chặt tay “ Đồ khốn”
Tối đến Minh đến đón Thảo ở nhà cô…mẹ Thảo rất vui…
-Con đón vợ đi chơi mẹ rất vui
-Vâng…dạo này con bận nên cũng chưa về nhà mà ở khách sạn…
-Chắc cv con bận lắm ,vậy mà vẫn nghĩ đưa vợ đi chơi là mẹ vui rồi
-Vâng lâu lắm rồi nên con cũng muốn gần vợ mình…
Thảo lầm lỳ đi từ trên xuống…cô mặc chiếc váy màu hồng nhẹ nhàng xinh xắn…
-Đi thôi…
-Vậy con xin phép
-Uk hai đứa đi chơi vui vẻ nha…
Hôm nay Minh k có linda đi cùng…anh ta tự tay lái xe…Thảo lên xe thì quay mặt đi nhìn vào cửa kính…
-Em muốn ăn gì
-Ăn gì cũng được,miễn là no để còn phục vụ anh
-Tôi đổi ý rồi ăn xong sẽ đưa em về ,lô hàng đó k phải có thể trả lại là trả lại được
-Anh…đồ khốn kiếp
-Ăn nói giữ mồm đi…nếu ở nhà họ Hồ k ai dám nói nvay đâu
-Tôi nói đúng sự thật,tôi k sợ…
-Lát sẽ sợ…
Anh ta cười nhếch mồm…trong bữa ăn anh ta chẳng nói câu gì,tôi cũng kb phải nói thế nào nên cả hai cứ im lặng,gượng gạo…
Ăn xong đi lên phòng anh ta trên lầu cao nhất của khách sạn…khách sạn 5 sao này cũng là của nhà họ Hồ…tôi lưỡng lự khi bước vào phòng….
-Cô có thể về k sao cả
Thảo nắm chặt bàn tay bước vào bên trong …
Tôi thấy bầu trời đầy sao cùng những ánh đèn của những ngôi nhà bên dưới nhỏ xíu…nhìn qua ô cửa kính tôi thở dài…
Minh nhìn Thảo từ phía sau
-Đẹp đúng không?
-Vâng…ở trên này nhìn ra ngoài thật đẹp…
-Em đi thay đồ đi…
-Thay đồ
-Phải…mặc vậy tôi k có hứng
Bước vào tolet tôi thấy một bộ ngủ hai mảnh mỏng dính,có lẽ linda đã chuẩn bị…mặc bộ đồ nhìn mình qua gương tôi lại thấy bản thân thật rẻ tiền…
Thảo đi ra mặc chiếc áo choàng…che đi bộ ngủ bên trong…Minh đang làm việc trước máy tính
-Anh cho tôi mặc kiểu này tôi k quen đâu
-Thay đổi chút có sao…tôi bận em ngủ trc đi
-Vậy tôi ngủ đây
Thảo nhanh chóng lên giường…Minh nhìn rồi cười thở dài…
Đến khi xong việc nhìn đồng hồ là 1h sáng…anh ta đi tắm khi trở ra nhấp hết ly rượu rồi thấy Thảo ngủ ngon lành…anh ta khẽ kéo chiếc chăn ra…Chiếc áo choàng đã phanh ra từ khi nào để lộ Thảo mặc chiếc váy ngủ màu đen tôn lên làn da trắng…bờ mông nõn nà khi mặc chiếc quần lót lọt khe…Minh cười nhếch mồm rồi lên giường anh ta hôn lên vai Thảo…tay vạch chiếc áo lót sang một bên để dùng lưỡi mút trọn đầu ti hồng hào cùng bầu vú tròn trịa của Thảo…
Thảo mở mắt rồi thấy Minh đang mút ngực mình…cô co rúm lại
-Anh xong rồi ạ
-Ừ xong rồi…thấy em thế này anh k ngủ được …
Thảo định kéo áo choàng thì Minh giữ tay …
-Anh làm tôi sợ đấy
-Anh mới chạm vào em một lần…em rồi sẽ nghiện khi quan hệ với anh đấy
-Sợ chứ nghiện gì,anh k được nuốt lời
-Ok…hôn anh đi
Thảo vụng về chu mỏ mãi k chạm vào môi Minh…Anh ta cúi thấp môi để chạm vào môi Thảo…hôn chụt nhẹ…Thảo mở mắt …
Minh bế bổng Thảo lên…ngồi trên lòng Minh khi âm đạo và dương vật đang cọ sát…Thảo nhăn mặt vì cảm xúc …Minh cười nhẹ
-Anh cười gì
-Thích rồi chứ…
-Nếu anh chỉ là của riêng tôi thì sẽ thích hơn
Nghe Thảo nói vậy Minh cảm thấy rất vui…anh ta xoa bờ mông Thảo rồi kéo lệch chiếc quần lót ra để đưa dương vật vào trong Thảo rồi nhấp…
-Đêm nay anh chắc chắn anh là của riêng em …
Thảo ngửa cổ thở…tiếng nhấp nhớp nháp…tiếng Thảo khẽ kêu “ Ưm…ư…m…”
Qua ô cửa kính …Minh bế Thảo tựa vào chiếc bàn cạnh cửa kính…anh ta nhấp mạnh…Thảo xua tay…
-Đừng sâu như vậy…
-Kêu đi…anh muốn làm em phải kêu lên
Thảo cố nhịn rồi kêu “ A….A…”
Minh cười nhếch môi,anh ta mím miệng đầy khoái chí…
Trong tin nhắn của Minh viết cho Thảo “ Trong một tháng bất cứ khi nào tôi cần em đều phải có mặt để tôi quan hệ…nếu em đồng ý tôi sẽ chấp nhận”….

Yêu thích: 2.5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN