Giải Thoát Số Phận
Phần 3
Kí ức vẫn luôn là thứ khiến cho tôi mỗi khi nhớ lại là lòng lại cảm thấy tổn thương…
Tối hôm đó,sau cái lúc tôi bị Bảo cưỡng hôn…cả đêm tôi không thể nào chợp mắt…tôi cứ nghĩ đến hành động của một gã đàn ông dành cho mình…tôi quay sang thấy mẹ đã ngủ say,sợ cứ trằn trọc làm mẹ khó ngủ nên tôi liền bật dậy đi ra nhà bếp mở tủ lạnh uống nước cho tỉnh táo…Tôi thấy ngoài sân đèn điện vẫn sáng …tôi nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại nên tôi tiến gần ra cửa sổ và nhìn qua cửa kính
-Em đừng gọi cho anh nữa,chúng ta chia tay đã lâu như vậy rồi em cũng đã có ngy mới nếu như chúng ta cứ tiếp tục liên lạc anh nghĩ người yêu em sẽ k vui đâu
-Vậy anh có bạn gái chưa,em chỉ lo anh có bạn gái em gọi nvay sẽ khiến bạn gái anh hiểu lầm thôi…
Trâm đứng trong nhà quay đi thì cọ vào chiếc điều khiển tivi để trên mặt bàn làm rơi xuống đất…nghe tiếng động Bảo đứng bật dậy,anh ta mở cửa vào thấy Trâm đang nhặt đồ để lên bàn vẻ mặt Trâm ấp úng
-Em thấy đèn sáng nên mới ra xem cổng thôi chứ k có ý nghe anh nói chuyện đâu
Bảo cười nhẹ
-Anh đâu có nói gì chuyện em nghe hay không nghe
Trâm lầm bầm kiểu như anh ta hay nói móc Trâm khiến cô khó chịu…Trâm đứng dậy rồi đi qua thì Bảo giữ tay
-Anh làm gì vậy
-Theo em là làm gì ( anh ta cúp máy)
-Anh…đồ trơ trẽn,anh hay làm vậy với các cô gái đúng không,trông anh có vẻ khá chuyên nghiệp
-Người đánh giá chuyên nghiệp chẳng phải còn đỉnh hơn sao,sao nào hay có lẽ nào em hôn nhiều lần rồi
-Chưa bao giờ anh đừng có nói linh tinh
Trâm nói hớ ra rồi ngượng đỏ mặt cô giật tay ra nhưng Bảo cứ giữ mãi không ra…anh ta cứ vừa giữ vừa cười vẻ sở khanh chọc ghẹo
-Nhóc…anh thích em rồi đấy
-Tình yêu phải trải qua nhiều chuyện mới có thể đơm hoa kết trái,nếu nói qua quá dễ dàng thì chỉ là trẻ trâu
-Em trẻ trâu còn gì
-Anh…
-Em đã nghe câu yêu em từ cái nhìn đầu tiên chưa,tiểu thuyết sẽ vòng vo còn anh thực tế anh ngỏ lời luôn thì tốt hơn kp sao…
-Vậy còn xem đối phương có thích không đã ,anh đừng tự tin thái quá vào bản thân anh nhé…
Trâm giật mạnh rồi đi thẳng vào phòng…Bảo ngồi ôm chú mèo trắng rồi ngồi ở phòng khách cứ cười nhẹ…” Cô ấy mạnh mẽ đúng không”…
Sáng sớm hôm sau mẹ tôi dặn “ Mẹ đi chợ mua đồ,mai ông bà chủ về rồi,lúc nào mẹ đi chợ về rồi hãy về còn trông nhà nhỡ có khách đến,con lau nốt cho mẹ cái mặt bàn tivi,sáng mẹ quên chưa lau..
-Vâng mẹ đi đi…con làm nốt cho…
Tôi cầm khăn ra lau mặt tivi rồi thấy con mèo đang nằm cạnh tivi tôi xoa xoa vào đầu nó…chợt nó nhẩy lên cào vào tay tôi làm tôi đứng dậy vung tay bất chợt chiếc tivi màn hình phẳng đổ ụp xuống chân tôi…màn hình vỡ toang …Tôi hoảng hốt dựng lên rồi nhặt mảnh vỡ …vừa nhặt vừa khóc “ chết rồi làm sao đây,chiếc tivi bao nhiêu tiền ,mình làm hại mẹ mất rồi…phải làm sao đây”
Bảo đi từ trên xuống ,anh ta đang định ra ngoài đi qua phòng khách thấy chiếc tivi đổ ụp xuống ,mảnh kính văng tung toé,tay Trâm đang chảy máu nhưng vẫn nhặt mảnh kính …
-Sao thế này,tay em chảy máu kìa
Thấy Trâm cứ cúi đầu xụt xịt anh ta nhận ra Trâm đang khóc…
-Phải làm thế nào đây ạ,em …em k cố ý ,là em làm vỡ k phải lỗi của mẹ em đâu ạ…là lỗi của em ạ…
-Được rồi tay chảy máu kìa,băng tay đã rồi nói có sao đâu
Bảo lấy chiếc gạc bông thấm máu rồi quấn tay cho Trâm,vừa quấn vừa thổi nhẹ…Trâm đỏ mặt rồi rụt tay lại…
-Em cám ơn,cái tivi này bn ạ
-Giờ anh và em dọn sạch sẽ rồi bỏ ra ngoài kia ,phải mua tivi mới trước khi bố mẹ anh về
-Cái này có đắt k ạ…
-Không,rẻ thôi …
Tôi và Bảo dọn dẹp sạch sẽ…rồi cùng nhau đi mua tivi…đúng chiếc tivi như vậy tôi thấy đề giá 190 triệu…tôi run bần bật khi thấy giá
-Cái này,mẹ em sẽ k trả nổi đâu ạ,em…em cũng k có tiền…Cả năm mẹ làm được mấy chục triệu mà như này mẹ phải làm mấy năm…em…
Bảo cười nhẹ rồi chỉ cho nhân viên “ Anh lấy cái này chuyển luôn đến nhà lắp luôn cho anh”
Tôi gàn lại “ anh nghe em nói k ạ,em k có đủ mua đâu ,mẹ em cũng vậy”
-Anh sẽ tạm ứng cho em sau này tính tiếp
-Tạm ứng ạ…
Tôi ngây ngô tuổi trẻ nhìn thấy người ta nói vậy mà không nghĩ đến hậu quả…Họ đưa tivi về lắp đặt y nguyên…mẹ tôi bật khóc
-Xin lỗi cậu Bảo con tôi nó đoảng để cậu bị ảnh hưởng
-Tôi đâu có nói cho ,thím còn làm ở đây mà,cứ giữ kín vs bme tôi đừng nói ra sẽ k hay
-Vâng cám ơn cậu nhiều lắm
Tôi buồn cứ cúi đầu vì biết số tiền lớn đó mẹ sẽ phải làm vài năm…tôi cảm thấy ân hận và thấy bản thân lên thăm mẹ mà còn làm hại mẹ thật vô dụng…
Mẹ xoa đầu tôi
-Thôi chuyện đã rồi con về đi …
-Mẹ…con k cố ý con…con xl mẹ
-K sao,thôi về đi ,em con còn đang mong ,cuối tháng mẹ về
-Vâng…
-Lên chào cậu Bảo một câu ,cám ơn cậu ấy đã cứu con đi …
-Vâng…
Tôi lên gõ cửa phòng…Bảo ra mở cửa anh ta đang đeo túi định đi đâu đó
-Em phải về rồi,cám ơn anh đã giúp đỡ chuyện đó
-Uk k có gì…
-Nếu sau khi thi đại học xong em sẽ xin đi làm,anh cho em trả dần tiền tivi dc k ạ,mẹ em làm cực khổ cả tháng em k muốn mẹ vì em mà k cầm dc đồng lương nào
-Cho anh số em
-Dạ…?
-Cứ cho anh số em,khi nào cần anh sẽ gọi em…
-Làm gì hả anh
-Anh sẽ chỉ cho em cách trả nhanh nhất
Anh ta cười mỉm nhẹ một cái ,tôi đọc số và cứ nghĩ anh ta là một người tốt cho tới cái ngày…mẹ tôi ốm phải nằm viện…tôi liền từ quê lên để chăm mẹ…
-Mẹ …mẹ có sao k
-Mẹ mổ ruột thừa,k sao cả,ông bà chủ tốt bụng lo hết cho mẹ rồi,mẹ ổn cả rồi ,mai xuất viện…ông bà chủ và cậu chủ đều đi ăn cưới ở xa k có nhà đâu,tối con về đó mà ngủ,ở đây họ k cho người nhà ngủ lại…
-Vâng vậy mẹ nghỉ đi ,mẹ k về quê mà mai lại về đó ạ
-Ông bà chủ bận việc nhà cửa k có mẹ k dc ,con vẫn đang ôn thi nên mai cứ về đi ,mẹ đỡ rồi đi lại thoải mái
-Về đó mẹ lại phải làm,con sẽ ở đây 3 ngày hoặc một tuần,con vừa đỡ mẹ vc nhà vẫn ôn thi đc mà
-Cái con bé này,vậy ở đây vs mẹ vài ngày vậy,Thảo chắc nhớ mẹ lắm rồi
-Con bé nhắc mẹ suốt,nó muốn khoe với mẹ nó được đi thi toán cấp huyện đó mẹ,giỏi lắm
-Mẹ yên tâm rồi,mẹ mừng vì có hai cô con gái đều học giỏi,mẹ k còn gì mừng hơn…
-Dạ ,mẹ nghỉ ngơi đi để con đi mua cơm cho mẹ
-Uk …
Sau khi chăm mẹ tôi trở lại căn nhà của ông bà chủ…mẹ đưa cho tôi chìa khoá và dặn tôi hút bụi trong nhà và lau dọn cho sạch sẽ…tôi dọn từng nơi trong căn phòng…đến phòng của Bảo mở ra tôi thấy rất sạch sẽ và gọn gàng nên k phải dọn gì nhiều…chỉ lau qua cũng đủ sạch…đang lau cái khung ở rèm cửa sổ thì cửa mở ra làm tôi giật mình
-Em làm gì ở phòng anh vậy?
-Em…em dọn dẹp thay mẹ em…
-À …cô sao rồi
-Mẹ em đỡ rồi mai xuất viện rồi ạ
Trâm cười tươi rồi trèo thang xuống cô trượt chân thì Bảo đỡ tay …người Trâm tựa vào vai Bảo…cô liền đứng bật dậy “ cám…cám ơn anh”
-Anh đói rồi nấu gì ăn đi
-Nấu cơm ạ
-Sao,em nấu dc k
-À được chứ ạ,vậy anh ăn gì ạ
-Anh ăn gì cũng dc ,đơn giản thôi k cần cầu kì…
-Vâng
Tôi lầm bầm “ mẹ nói anh ta đi ăn cưới mà sao vẫn ở nhà nhỉ,hay chưa đi”…
Tối đến Bảo mặc chiếc áo phông để lộ rõ thân hình tập gym vạm vỡ…anh ta đứng có thể che hết người của Trâm…Trâm nhỏ người bé xíu như một cái kẹo…Trâm vừa nấu ăn vừa đeo tai nghe và hát “ Người yêu ơi anh đang trốn ở đâu ngẩn người vậy,có tâm sự gì khiến anh không cách nào xua tan,chúng ta luôn nghĩ về cuộc sống theo hướng quá tiêu cực,như thể người khác không chấp nhận sự kì lạ của chúng ta vậy…”
Bảo nhận ra Trâm hát rất hay,thảo nào mà cô ấy có ước mơ làm ca sỹ…anh ta cứ đứng nhìn rồi cho đến khi Trâm nhận ra Bảo đang nhìn mình cô vội bỏ tai nghe ra
-Cơm sắp xong rồi ạ ( ngại đỏ mặt)
-Em hát hay lắm,hát tiếp đi
-Thôi ạ ( xua xua tay vẻ ngại)
Trâm với tay lấy bát thì Bảo từ sau với tay lấy cho Trâm vì tủ bát hơi cao…cô ngại quay lại thì chạm mặt vào thân thể vạm vỡ của Bảo…Bảo lùi lại rồi cười nhẹ…
-Có món gì vậy
-Em làm thịt bò xào với cả quả susu và một bát canh rau ngót
-Ngon đấy…ăn cơm thôi
-Mấyh anh đi ạ
-Anh á…anh k đi
-K đi ah
-Sao vậy,có vẻ như hốt hoảng nhỉ
-À k có gì ạ
-Anh định đi mà ở cơ quan có việc nên anh phải làm xong mới được,về muộn nên k tiện đi ăn cưới nữa
Trâm lo lắng vì tí nữa anh ta ngủ ở nhà mà lại k có ai…
-À vâng…anh làm công an bên mảng gì vậy à
-Anh á ,anh làm bên ép cung…ví dụ giết người như thế nào anh đánh cho khai chi tiết thì thôi
Tôi thấy Bảo có hơi hướng khá bạo lực
-Anh có vẻ thích bạo lực
-Ai bảo em vậy
-Nghe anh nói là em biết…kp ai cũng làm bên mảng đó được
-Chuyện bình thường mà…bt anh cũng rất hiền chỉ khi nào trái máu anh thì anh nhất định dập
Bảo khựng lại khi có vẻ nc quá căng thẳng khiến cho Trâm có vẻ sợ…nhìn môi Trâm anh ta chợt có ý…
-Anh ăn đi em ăn xong rồi
-Nhanh vậy,sao ăn như mèo thế em
-Em no lắm rồi ,xong bát đĩa a cứ vứt đấy lát em rửa,em phải ôn thi đã
-Uk đi học đi…
Trâm lẩm nhẩm “ lát dọn xong phải khoá cửa trc khi ngủ cho cẩn thận”
Đến khi 10h anh ta đi xuống dưới nhà không thấy Trâm rửa bát,bát đũa vẫn còn nguyên…anh ta nhìn xung quanh rồi thấy cửa phòng cô giúp việc hé …Trâm ngủ gục trên bàn tay vẫn cầm bút…Bảo cười nhẹ rồi anh ta đi ra rửa bát đũa thay cho Trâm…Trâm nghe thấy tiếng lạch cạch ở ngoài cô bật dậy đi ra
-Chết,em ngủ quên để em làm ạ
-Cũng xong rồi ,em đi ngủ đi…
-Vâng…à anh ăn hoa quả để em gọt ạ
-Uk vậy em gọt đi
Trâm ngại vì để Bảo rửa bát…gọt hoa quả xong bê ra phòng khách thấy Bảo đang xem đá bóng…
-Anh ăn đi em đi ngủ đây ạ
-Em cũng ăn đi chứ mình anh ăn sao hết
-Vậy…vâng
Ngồi cắn miếng táo…tôi thấy căng thẳng khi ngồi cạnh nhau…Bảo chăm chú xem đá bóng rồi bỗng nhiên ngồi sát ra cạnh tôi…tôi ngồi lùi lại anh ta lại tiến sát
-Anh thấy lạnh ngồi gần cho ấm
-Đang mùa hè mà …anh cứ trêu em…em đi ngủ đây ạ
Trâm định đứng dậy thì anh ta quay sang vòng tay chống lên ghế chặn k cho Trâm đứng dậy…
-Anh từng nói có cách để em trả hết tiền ti vi em nhớ k
-Anh làm gì vậy
-Em ngủ với anh là chúng ta hết nợ
Trâm tát bốp vào mặt Bảo
-Đồ bỉ ổi
Bảo mím môi rồi cười
-Bỉ ổi…em đi làm gái thì cũng chỉ dc 5-10 triệu là căng,em đâu phải hoa hậu,thế mà em nợ anh gần hai trăm triệu em còn nói anh bỉ ổi
Trâm sợ bật khóc
-Anh tránh ra…tôi k đùa với anh đâu
-Ai đùa với em
Bảo với chai rượu tây mà anh ta uống dở đặt trên bàn…anh ta nhấp một ngụm rượu tây rồi bóp miệng Trâm hôn Trâm rồi nhả rượu vào miệng Trâm…Trâm dẫy dụa k được với sức vóc của người đàn ông cao lớn vạm vỡ…Rượu trào ra nhưng Trâm vẫn nuốt một phần…mặt cô đỏ lên …Trâm ôm mặt khóc
-Mẹ ơi…cứu con…
-Đêm nay chẳng ai cứu em được,tuỳ em nếu bh em trả dc tôi tiền thì tôi sẵn sàng để em đi
-Anh biết thừa tôi làm gì có,tôi sẽ trả mà ,tôi hứa đấy
-Một đêm anh và em ,bí mật sẽ k ai biết lại hết nợ k phải hơn à
-Anh chắc chắn nhiều cô ,đừng chú ý đến đứa nhà quê như tôi dc k
-Quê đâu em đáng yêu mà
Bảo vuốt tóc Trâm,Cô cắn vào tay Bảo …anh ta nhăn mặt…Trâm nhân cơ hội đẩy ra rồi chạy thẳng vào phòng khoá cửa lại…Trâm sau cánh cửa sợ quá đến mức tay run lên …nước mắt trên gương mặt vẫn lăn xuống…cô vẫn bàng hoàng…áo trên vai bị rách một đoạn chỉ bục do Bảo kéo…
Bảo mặt hầm hầm đi ra gõ cửa
-Mở cửa ra
-Anh làm ơn tránh xa tôi ra được không,tôi k phải loại người để anh chà đạp hay làm gì thì làm được
-Tôi bảo mở ra đừng để tôi xông vào
Bảo đạp cửa rầm rầm liên tục…Trâm sợ gẫy cửa phòng của mẹ…cô sợ hét lên
-Đừng đạp nữa mà…
-Tôi hỏi lần cuối cô có mở không?
Trâm đi ra mở cửa…Bảo thở hổn hển rồi lừ lừ…
-Hỏng cửa mai mẹ tôi lại phải đền ,đừng đạp nữa…anh muốn tôi đúng k?
-Đúng thế
-K được đâu,anh đừng mơ…
Trâm chạy thẳng ra cửa Bảo chạy theo dùng tay đóng rầm cửa lại và chặn cửa…Trâm quay lại anh ta cúi xuống bóp miệng hôn Trâm …Cô tát liên tục vào mặt và vai anh ta …Bảo điên lên đứng im
-Cô đánh đi,đánh đi nhưng hnay tôi đố cô chạy được đấy…
-Thằng khốn nạn…
Trâm khóc nấc lên đánh vào người Bảo đến đỏ tay…
-Em nhất định đêm nay phải là của anh…
Bảo nhấc Bổng Trâm lên trên vai…mặc cho Trâm gào khóc…anh ta nhấc Trâm đi thẳng lên phòng…
Trở lại hiện tại…Trâm ngồi ngẩn người
-Chị nghĩ gì mà ngẩn tò te vậy
-À không,bưởi ngon lắm ăn thêm k chị bổ cho
-Mẹ chồng chị nay đi đâu vậy
-Vừa ra ngoài chắc về bây giờ thôi
-Đưa e bổ cho,cháu em đâu hết rồi
-Bố nó vừa đưa ra ngoài rồi
Vừa nói xong thấy Bảo mở cửa dắt hai đứa con về…Bảo cười khi thấy em vợ đến chơi
-Thảo đó à em
-Dạ vâng em chào anh…nhím vs Thỏ có nhớ dì không nào?
Thảo hôn chụt chụt lên má hai đứa…Thỏ nhăn mặt “ Cháu lớn rồi k còn bé như trc đâu ,dì k dc hôn cháu”
Thảo bĩu môi “ xì…nhóc con ra vẻ đấy”
Bảo đon đả
-Ở đây ăn cơm rồi hãy về đấy nhé,cô lên nhà anh chơi mà chưa bao giờ ở lại ăn cơm
-Tại mẹ anh hiền quá nên em ngại
Trâm đá vào chân Thảo…Bảo hiểu ý liền xua tay
-Mẹ anh già rồi có hơi khó tính,em đừng để ý
-Em k để ý nhưng thời gian đầu anh vì mẹ anh mà đánh chị em bao lần anh còn nhớ k
Trâm quát Thảo “ Thảo…em có im đi k nói gì vậy có lũ trẻ ở đây”
Bảo cười vẻ ái ngại “ Anh …tuyệt đói sẽ k đánh chị nữa,anh hứa…tất cả những gì anh làm là anh sợ sẽ mất vợ…anh sợ cô ấy ra ngoài sẽ gặp và yêu người khác”
Trâm lắc đầu “ Không trong lòng em chỉ có anh và con”
Hai người nhìn nhau …Thảo vẫy lũ trẻ rồi ôm miệng cười …Nhím nói vào tai Thảo “ Dì Thảo đỉnh nhất luôn,con mong dì sẽ lấy được người tốt như bố con”
-No no dì ở vậy k lấy ck đâu…hì…
Tại nhà họ Hồ…
Người làm đi ra đi vào tại gian nhà phía tây…quản gia đi ra vẻ mặt tái đi nói vs người dưới “ Mau báo phu nhân…mợ cả có lẽ sẽ không qua khỏi đêm nay”…
Trong căn phòng nhiều tượng Phật…Đại phu nhân ( mẹ) đang ngồi gõ mõ niệm Phật…chiếc vòng trên tay bà rơi xuống đứt ra khiến các hạt văng khắp phòng…bên ngoài cửa người báo
-Đại phu nhân…mợ cả…mợ cả có lẽ sắp k qua khỏi
-Cậu chủ đâu
-Cậu cả…cậu cả k liên lạc được ạ
-Tìm mọi cách liên lạc với nó…gọi cho bên Trịnh Gia…ta muốn xem mặt con gái họ Trịnh…gọi cho bên họ Ngô ta muốn con gái họ Ngô ,Trịnh và Hoàng cùng có mặt ở đây vào tuần tới để ta xem mặt…
-Dạ phu nhân…
Tại sân goft …Người đàn ông đội mũ lưỡi trai bên cạnh là một con hổ trắng nằm dưới chân…anh ta đang định đánh vào quả bóng thì người báo
-Phu nhân sắp mất rồi cậu cả
-Vậy sao…
Ánh mắt anh ta rất buồn rồi đánh quả bóng vụt lên trời…gương mặt lạnh tanh…
Tại nhà họ Trịnh sau khi nghe tin báo …
Phu nhân họ Trịnh đi ra đi vào
-Bắt nó về đây trước k cần phải mẹ nó đồng ý,ta sẽ có cách khiến bà ta phải đồng ý…chuột sa chĩnh gạo mà còn làm cao…con gái bà ta nhất định phải lọt dc vào mắt đại phu nhân
-Có cách khống chế sao ạ
-Có chứ…vì gia đình này có hy sinh một đứa con gái như nó thì có đáng gì…
Mẹ của Trâm và Thảo đi rút quẻ tháng …người giải quẻ nhìn mẹ Trâm và Thảo rồi cười
-Chị Dung này quẻ này có chữ hỷ
-Hỷ là sao em
-Là nhà chị con gái sắp có tin vui
Mẹ Thảo rụng rời tay chân…bà sốc đến choáng váng…” Không chị nó đã lở dở khi lấy ck sớm,tôi k để xảy ra chuyện gì với nó được”
Bà gọi cho Thảo “ Con về ngay”
-Mẹ nóng thế con đang về mà
-Về nhà ngay mẹ cấm con đi đâu
-Ơ mẹ giận con à
-Về ngay cho mẹ ( quát lên)
-Vâng …con về đây ạ mẹ đừng giận lại huyết áp cao đấy…
Thảo vừa xuống xe buýt ở đầu làng thì có người bịt mồm Thảo …người còn lại tiêm vào cổ tay Thảo gì đó khiến cô ngất lịm…họ đưa Thảo lên xe…
Người mẹ già của Thảo cứ đứng ở cửa trông ngóng con lòng đầy lo lắng…
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!