Giải Thoát Số Phận - Phần 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2117


Giải Thoát Số Phận


Phần 5


Ranh giới giữa nam và nữ cũng rất mong manh như một sợi chỉ…chỉ cần động mạnh tới nó có thể đứt bất cứ lúc nào…
Bảo rụt tay lại…
-Anh cám ơn …để đây được rồi
Thuỷ cúi đầu vẻ e thẹn
-Dạ vâng…vậy em xuống nhà trước
Bảo quay lại anh ta vội vã đi rửa tay …bước ra ngoài anh ta nhìn lên bức ảnh cưới và nhìn Trâm rồi mỉm cười “ Yên tâm nhé anh hoàn toàn sạch sẽ ,anh chỉ yêu em”
Bảo nhìn ảnh của Trâm rồi mỉm cười,ánh mắt anh ta tỏ ra rất yêu vợ mình…
Cô Dung kể tất cả mọi chuyện cho Trâm nghe bà hy vọng Trâm có thể nói chuyện với Thảo
-Mẹ xin lỗi vì đã giấu hai đứa
-Dù mẹ có nói gì thì trong lòng chúng con chỉ có một người bố mà thôi,vấn đề như mẹ nói phu nhân họ Trịnh đó liên tục gây sức ép muốn nhận Thảo làm con…
-Bà ta muốn làm thông gia với nhà họ Hồ nổi tiếng giàu có danh gia vọng tộc từ thời xưa…
-Và bà ta muốn Thảo lấy người bên đó dù cho hắn đã ba vợ
-Phải rồi bà ta có ý như vậy
-Chuyện thật sự hoang đường,con của mẹ thì mẹ quyết ,làm sao đến lượt bà ta được…con nghĩ chuyện này không đơn giản đâu mẹ à
-Mẹ cũng cảnh cáo cô ta rồi nếu như cô ta còn tiếp cận Thảo mẹ sẽ báo công an
-Mẹ cứ phải cứng rắn vào,con nghĩ lúc này mẹ đừng nói gì cả,con sẽ từ từ nói chuyện với nó,tuổi trẻ khó tránh khỏi những suy nghĩ bồng bột…
-Mẹ lo nó sẽ ảnh hưởng đến chuyện thi cử của nó,con đã lỡ dở k dc học đại học vì mẹ rồi,mẹ k muốn lại chính do mẹ lần nữa huỷ hoại tương lai của em con
-Kìa mẹ,chuyện đã qua lâu rồi,hơn nữa con và anh Bảo cũng đã làm hoà rồi,anh ấy k còn như ngày xưa nữa…
-mẹ biết con phải chịu nhẫn nhục ở nơi đó nhưng năm đó mẹ nói thế nào thì bây giờ mẹ vẫn nói như vậy …mẹ luôn ở đây,nếu mệt mỏi quá con có thể trở về…
-Không đâu mẹ ,con đã quyết định thì có chết con vẫn theo anh Bảo…con nói thật đấy …con chưa bao giờ có ý nghĩ bỏ chồng,trừ khi anh ấy phản bội con…hay là k cần đến con nữa
-Bảo là chàng trai tốt,nó chỉ là quá yêu con và muốn sở hữu nên mới vậy,hai đứa đã hoà giải được khúc mắc thì mẹ k còn gì mong mỏi hơn…
-Con đã làm mẹ lo lắng nhiều rồi,trong quá khứ dù cho mẹ yêu ai để rồi sinh ra chúng con thì con tin mẹ cũng thật sự yêu người đó…
Cô Dung bật khóc trước lời nói của con gái…đột nhiên Thỏ cầm tờ giấy từ phòng của Thảo đi ra
-Bà ơi dì k có trong phòng mà…trên bàn có tờ giấy này ạ
Cô Dung và Trâm hoảng hốt đứng dậy cầm tờ giấy mà Thảo để lại “ Con lên thành phố trước một tuần để cpi cho kì thi,con ở nhờ nhà cái Hồng con cô Liên mẹ đừng lo cho con,thi xong con sẽ về ,tâm trạng con lúc này không thể đối diện với mẹ được,con xin lỗi mẹ”
-Thế này là sao con…nó…nó..
-Lên đó cũng tốt con sẽ qua nói chuyện với nó,mẹ đừng lo quá,nó cũng lớn rồi ,nó đi cũng k phải chuyện k tốt…
-Mẹ lo mụ ta sẽ lại làm hại con bé
-Sẽ k dám đâu,con bé cũng chưa chắc lọt được vào nhà họ Hồ kia,chỉ cần nó k thuận bà ta sao dám được
-Hy vọng là như vậy…con lên đó qua xem em thế nào hộ mẹ…
-Dạ vâng,mẹ yên tâm…
Tại nhà họ Hồ…
Sinh nhật lần thứ 65 của đại phu nhân…người làm và khách mời ra vào tấp nập…người cận kề đại phu nhân tết tóc cho bà gọn gàng
-Đại Phu Nhân cũng đã có tóc bạc thật rồi
-Tôi đã 65 rồi chứ ít gì…từ sau khi Ngọc Hoa nó mất ( mợ cả) cũng đã một năm rồi nhà ta mới bắt đầu trăng hoa kết đèn …ta thật sự thương nó,một đứa trẻ hết lòng vì chồng chỉ là …chỉ là đến chết tình cảm đó của nó cũng k dc đáp lại,cô nói xem ta có đến nỗi nào mà sinh ra một đứa con trai máu lạnh vô tâm đến vậy?
-Kìa đại phu nhân …cậu cả chỉ là có lẽ chưa tìm được người thích hợp
-Hậu phòng lạnh lẽo,hai cô vợ còn lại của nó cả năm còn chưa nhìn mặt chồng thì mong gì ta có cháu bế…Ngọc Hoa có sinh được một đứa nhưng là con gái …ta chưa có cháu trai…
-Còn cậu hai nữa mà phu nhân,vợ của cậu hai cũng đang mang thai rồi mà…con trai mà
-Nó là con thứ…k liên quan gì cả …
-Hôm nay tiểu thư của các nhà đến đây chẳng phải để phu nhân chấm điểm hay sao…phu nhân lần này hãy để cậu cả lựa chọn
-Nó còn bảo k cần lấy đấy,cô xem nếu tôi k đứng ra thì nhà họ Hồ này có lẽ không yên…
Tại nhà họ Trịnh…
-Phu nhân có kế sách gì rồi ạ,thấy phu nhân k nói gì tôi lại thấy lo
-Tạm thời hôm nay báo tiểu thư ốm k tiện qua đó…chúng ta sẽ qua một mình
-Vậy bỏ qua cô Thảo đó sao ạ
-Bỏ sao được,nó là con bài trong tay tôi mà…chỉ cần nó làm dâu nhà họ Hồ thì nhà chúng ta còn sợ ai trên thương trường nữa…
Cô Dung đọc tin nhắn mà phu nhân họ Trinh nhắn tin “ Nếu k thuyết phục được con gái tôi sẽ nói cho nhà chồng của con gái lớn cô rằng khi xưa cô đã có thời làm gái và quyến rũ chồng tôi,để xem cô trụ được bao lâu”
Cô Dung liền gọi lại
-Cô biến khỏi cuộc đời chúng tôi ngay ,cút ngay ( quát lên)
-Tôi nghe nói từ một năm trước tình cảm mẹ con của cô và cô con gái út không còn tốt đẹp nữa…xin lỗi nhé tôi chỉ nói sự thật…
-Được cô cứ nói đi,ai tin chứ
-Họ sẽ tin người có tiền như tôi hay tin vào kẻ nghèo như cô vậy?
-Đừng hòng chạm đến con gái tao,tao sẽ k để yên cho mày nếu động vào con tao
-Nghĩ kĩ đi,được nhiều hơn mất…
Cô Dung ngồi sụp xuống rồi lo lắng …mình k
Thể để đứa con nào bị ảnh hưởng được…mình k thể để chúng bị liên luỵ…
Tôi học tập và làm việc trên Hà Nội kể từ sau khi đỗ đại học vào một năm trước…mẹ tôi và tôi ít nói chuyện hơn,cũng kể từ sau khi tôi biết mẹ tôi qua lại với người có vợ sinh ra tôi làm bản thân tôi thấy hụt hẫng và cực kì đau khổ…
Thảo đang ngồi học ở góc phòng trọ thì điện thoại reo
-Uk tao nghe đây
-Cửa hàng bị quản lý thị trường bắt ,giờ tao bị họ giữ lại,tao sợ quá
-Chúng ta chỉ đi làm thuê thôi làm sao biết được nói với họ như thế
-họ bảo trốn thuế…tao có gọi cho chị chủ rồi mà chị ấy bảo đang lo chạy ra mà tao vẫn bị giữ…
-Mày đang ở đâu
-Đang ở cửa hàng đây …
-Tao mua bánh mỳ qua,chắc là được vào thôi
Thảo chạy đi mua bánh mỳ cho bạn rồi tới cửa hàng bán túi sách và giầy dép nơi mà bạn cô đang bị người của cục quản lý thị trường giữ lại…
Tôi tới nơi đi vào thì một cô gái mặc bộ đồ của cục quản lý đi ra “ Em là ai,là chủ hả”
-Dạ k phải em mang đến cho bạn em cái bánh mỳ,bạn em làm thuê ở đây thôi,cả ngày chưa ăn gì ,em đến đưa bạn cái bánh
-Em vào đi…
-Chị ơi bạn em k liên quan gì,có thể cho bạn em khai báo xong r về k ạ
-Cũng đang tính như vậy,chuyện này k liên quan đến bạn em
-Em cám ơn chị
Ngọc là cô bạn cùng phòng của tôi…tôi thì làm ở quán cafe còn Ngọc chọn bán hàng phụ kiện…đều là sinh viên chỉ làm thêm giờ rảnh …Ngọc khóc lơn khi thấy tôi
-Sợ quá mày ạ,sợ họ phạt cả mình
-Điên à mình cứ bảo kb gì là được,đi thôi
-Lũ quản lý thị trường này chắc chờ chị chủ đến để vòi tiền
-K vòi đâu ,họ thu luôn rồi kìa…
-Phải rồi bọn họ thì thiếu gì tiền…ghét cái kiểu nói chuyện hống hách ,con trai toàn đeo đông hồ tiền tỉ,mày nhìn chị gái kia mà xem bà đang đứng cho lính bỏ đồ vào túi thiêu huỷ đấy,đôi giày bà đó đi cỡ gần trăm triệu…
-Được rồi về thôi,tao đèo cho xong ăn đi k đói…
Tôi nhìn vào biên bản kí của Ngọc…cục trưởng cục quản lý thị trường Hồ Công Minh…dòng chữ và con dấu được đóng sẵn trên giấy…
-Sao thế sao cứ nhìn vậy
-À không thấy mày bảo mấy người chức thấp thấp này còn giàu có thì chắc cục trưởng phải tham ô nhiều lắm nhỉ
-Chứ sao nữa tầm ý á thì tiền cao như núi…về thôi…
Đêm đến khi Thảo đang ngủ thì Ngọc đọc được tin nhắn của người chị họ “ Này bạn mày có bán trinh không,có lão khách sộp nó trả 200 luôn đấy”
“Bạn em nó không chịu đâu”
“ Muốn có tiền mua quần áo đẹp không,đợt mày bán trinh có 150 mà bây giờ được 200 quá hời luôn,gạ nó đi”
“ Nó không phải như chị nghĩ đâu”
“ Thế bao giờ mày với gia đình chịu trả tao tiền đây,nể tình mày bảo bố mày bị ung thư nên tao cho vay mượn thì cũng biết điều mà trả chứ”
“ Em giới thiệu cho chị mấy đứa rồi còn gì,còn đứa bạn thân em không được đâu,nó căng lắm k phải dễ dãi đâu”
“ Thì k dễ dãi mới có trinh mà bán,mày còn nợ chị 80 củ đấy,hai hôm nữa chị cần tiền rồi mày lo mà trả cho chị”
“ Em sao xoay kịp”
“ Chị có ý này,bạn em cũng đủ tuổi rồi nên sẽ k thể tố cáo lừa gì mà cũng coi như mày không biết…ngày mai 8/3 tao có kế sách này”….
Hôm sau tôi nhận được cuộc gọi của mẹ …
-Vâng con nghe đây
-Cuối tuần về nhà con nhé,mẹ có chuyện muốn nói với con…
-Vâng …có gì quan trọng hả mẹ
-Rất quan trọng
Nghe mẹ nói tôi lại lo lắng…Hôm nay là ngày 8/3 đi trên cả đoạn đường tới trường khắp nơi đều thấy hoa…tôi không quên gửi lời chúc tới mẹ và chị gái qua tin nhắn…Ngọc cô bạn cùng trường lớp với tôi xoa vai tôi
-Thảo này,tối nay bọn mình đi khách sạn 6 sao ăn buffe đi
-Thật á,đi trong mơ à ( Thảo cười)
-Tao nói thật mà,chị tao có vé đi với người yêu nhưng chia tay rồi nên cho tao
-Chia tay đúng lúc vậy,vậy đánh chén thôi
Thảo rất hào hứng còn Ngọc ấp úng…Ánh mắt láo liên lo lắng…
Tối đến Ngọc đưa cho Thảo chiếc váy mới
-Mặc cái này đi,đi chỗ sang phải ăn mặc cho hợp nhìn mày quần áo tối giản quá k có cả cái váy nào
-Tiền ăn k có tiền đâu mua váy,mà mày ý tiêu hoang quá đấy,tiết kiệm đi suốt ngày váy áo
-Rồi rồi mặc đi
Thảo mặc chiếc váy trắng mái tóc dài xoã trông rất hiền dịu…
Tới nhà hàng buffe chị họ của Ngọc chờ sẵn…nhân lúc Thảo đang đi lấy đồ ăn cô ta đưa cho Ngọc viên thuốc
-Cho nó uống rồi đưa lên tầng 9 và phòng 906
-Em hiểu rồi
Tại sảnh …có vài cơ quan tổ chức ngày 8/3 cho chị em phụ nữ…náo nhiệt cả khu…Thảo rất vui khi lần đầu được đi ăn nhà hàng sang trọng,cô nhìn các nghệ sỹ kéo đàn mà đứng ngẩn người nghe theo nhạc…Ngọc tranh thủ lấy ly nước cam rồi cho viên thuốc vào…Cả hai ngồi ăn rồi khi Thảo nhấp ly nước lên miệng…Ngọc tay run nhìn theo…Thảo khựng lại
-Nước cam cũng ngon phết nhể ha ha ha
-Ngon đến vậy à
-Uk ăn đi tận dụng
-Mày tiết kiệm quá đó,phải lo cho bản thân chứ
-Nhà nghèo mà,phải biết sống cho cân đối chứ…
Thấy Thảo có vẻ lơ đơ …Ngọc gặng hỏi
-Sao thế
-Hơi chóng mặt,uống nc cam chứ rượu đâu mà say vậy nhỉ…
-Vậy đi nghỉ ngơi chút nhé
-Là sao cơ
Thảo thấy hoa mắt rồi lơ mơ…tay chân cô loạng choạng…Ngọc vội dìu Thảo lên tầng 9…thang máy mở ra bên trong có con hổ trắng khiến cô ta giật mình
-Ôi mẹ ơi…
Người đàn ông mặc áo vest đen lịch lãm đeo đôi kính cận đầy vẻ học thức
-K sao đâu ,nó sẽ k cắn đâu
-Ở khách sạn này nuôi hổ sao vậy trời
-Cô có vào k để tôi còn đi lên
Ngọc dìu Thảo vào trong…con hổ nhe nanh ra nhìn Ngọc…
-Ối dồi nó nhe nanh kìa
Người đàn ông k nói gì anh ta vẫn đứng vắt chéo tay ra sau mặt lạnh tanh…thang máy vẫn đi lên
Ngọc nghe máy của chị họ gọi…” Em đang đưa nó lên rồi đây,thuốc này làm nó ngất luôn thế này à…”
“ K đâu nó chỉ lơ mơ thôi,lên phòng nhớ cho nó uống kích dục,30p nữa khách sẽ tới là vừa”
-Ok ok…
Ngọc úp vội máy…thang mở ra người đàn ông bước ra rồi đi phía sau nhìn Ngọc đang cố lết Thảo về phía phòng …anh ta chợt lên tiếng
-Bạn cô bị say rượu hay bị sao vậy
-À dạ say rượu thôi ạ
Anh ta cười nhếch mồm xoay chiếc nhẫn trên tay
-Khi nãy trong thang máy tôi k thấy có mùi rượu…
Ngọc quay lại thấy anh ta cười rất tươi
-Anh để ý quá về người khác rồi đấy
Chợt con hổ đứng nhe nanh ra trước mặt Ngọc…Ngọc xua tay “ tránh ra”
Cô ta lết Thảo vào phòng 906 …vào trong cô ta cởi bỏ hết đồ của Thảo rồi mặc cho cô bộ quần áo lót màu đỏ…Thảo giữ tay khi Ngọc cởi quần thều thào vẻ yếu ớt
-Ngọc…mình ở đâu vậy
-Bọn mình về nhà rồi,cậu ốm rồi đấy uống cái này vào đi…uống là đỡ
Ngọc cho Thảo uống xong rồi đặt Thảo nằm xuống kéo chăn lên “ Tao xin lỗi,ngủ ngon nhé rồi sẽ qua thôi”
Ngọc rời khỏi phòng…khoảng 5 phút sau Thảo bật dậy cô ra hành lang…như kẻ say rượu Thảo ôm mặt còn k biết mình chỉ đang mặc đồ lót…
-Đây là đâu vậy…mình nóng quá…quay lại phòng sẽ tốt hơn…
906…909…
Thấy phòng 909 mở Thảo rẽ luôn vào phòng 909…
Người đàn ông đeo kính ngồi giữa căn phòng,anh ta thấy Thảo đi vào và nhếch lông mày khi nhận ra Thảo là cô gái trong thang máy…Thảo vừa đi vừa thổi phù phù…tiến thẳng vào giường trong tình trạng chỉ mặc đồ lót khiến anh ta chỉ kịp cười khẩy nhẹ …còn chưa kịp lên tiếng…Thư kí của anh ta bê rượu vào
-Sếp em quên k đóng cửa …rượu của sếp đây
Người đàn ông dơ tay
-Cậu đứng ở đó được rồi,đặt rượu lên bàn đi…
-Đêm nay sếp nằm cô đơn một mình ạ,k chấm ai ạ
-Cô đơn…( anh ta cười) cậu về nghỉ ngơi đi
-Vâng có gì sếp cứ gọi nhé,nay lũ đàn bà cơ quan chăc làm sếp đau đầu lắm cũng may sếp gửi tặng mỗi cô một bó hoa nếu k bọn em bị đòi chết mất…
-Ok cậu lui đi đêm nay tôi sẽ ngủ lại đây
-Dạ vâng sếp cũng mệt rồi nghỉ ngơi thôi ạ
Người đàn ông đóng cửa lại rồi đổ rượu ra ly nhấp môi rồi tay cầm ly rượu đứng ở cửa nhìn Thảo cứ run lẩy bẩy trên giường…
-Thật tôi nghiệp đứa trẻ này dường như bị cho uống thuốc rồi…
Người cấp dưới đó đi ra hành lang thấy một lão già đang quát trên điện thoại “ Làm gì có nó trong phòng”
Tên phó cục đi lên gặp người cấp dưới “ Tôi gọi gái cho sếp rồi”
-anh ta chẳng mảy may nhắc đến gái hay gì luôn
-Ngủ chay á
-Thật mà tôi có nói ý mà còn k nói gì
-Hắn nổi tiếng khó tính mà…thôi đành đêm nay tao hưởng vậy…Hồ Công Minh hắn nổi tiếng chảnh chó tính tình khó ưa…dù sao vẫn phải nựng hắn đừng để hắn chú ý đến khu cta quản lý
-Vâng sếp …mà anh ta nuôi hổ ạ,em vào thấy mà tí són tè
-Hình như có nghe nói nuôi con hổ …dị nhỉ
-Quá dị ý ạ…
Thảo bật dậy làm Minh giật mình cô với tay
-Nước …cho xin cốc nước
Minh bật cười đưa cho ly rượu trên tay…Thảo tu ực phát hết mà vẫn mơ màng k nhận ra trai hay gái đứng trc mặt…uống rượu vào Thảo càng thấy khó chịu…cô cởi bỏ áo lót rồi tụt cả quần ngay trước mặt Hồ Công Minh…
– [ ]

Yêu thích: 1 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN