Giảo Phụ
Chương 1:
Chân Ngọc nhìn dung
mạo của người trong gương, tròng mắt suýt chút nữa lồi hẳn ra ngoài, vội vàng cầm ống tay áo chà qua xát lại mặt gương. Mặt gương sáng choang,
khuôn mặt người trong gương cũng càng thêm rõ ràng, xác nhận không có
nhìn lầm, mới buồn bã ủ rũ nói: “Thì ra là phu nhân của Vương Chính
Khanh!”
Lúc này đã qua giờ ngọ, trong phòng không có ai, Chân
Ngọc ngồi ở trước gương nhìn một hồi đánh giá. Tuy người này tóc mây tán loạn, thần sắc tiều tụy, nhưng không thể che giấu hết được vẻ đẹp diễm
lệ kia, không khỏi có chút xúc động, thương tiếc nói: “Tiểu nương tử
xinh đẹp như thế này! Chẳng lẽ ông trời cũng không nỡ để nàng hương tiêu ngọc vẫn, nên mới để ta trọng sinh vào thân thể của nàng sao?”
Chân Ngọc vốn là một thiếu niên tuấn kiệt, là tiến sĩ của Cảnh Thái năm thứ
ba, nhưng con đường làm quan bắt đầu không được thuận lợi, về sau làm
mưu sĩ dưới trướng của Cửu Giang vương, dốc hết sức lực cùng tham mưu
giúp Cửu Giang vương đoạt ngôi vị Thái tử.
Chân Ngọc cố gắng suốt ba năm, cuối cùng Cửu Giang vương cũng được lập thành Thái tử, sau đó
là lên ngôi vị hoàng đế, sửa quốc hiệu thành An Bình, rồi ban thánh chỉ
đại phong công thần.
An Bình đế vừa lên ngôi, chuyện đầu tiên là
dự định để cho Chân Ngọc vào Đại nội, trở thành nội quan trẻ tuổi nhất
trong Đại nội từ trước tới giờ.
Năm nay, Chân Ngọc hai mươi lăm
tuổi, đúng là lúc đang tràn đầy khí thế, tuổi trẻ đắc ý, là thời điểm
huy hoàng nhất của của đời.
Nhưng ngay khi An Bình đế chuẩn bị hạ chỉ thì Chân Ngọc lại đột nhiên đổ bệnh, nằm bẹp trên giường không dậy
nổi, dầu hết đèn tắt (chết ~).
Sau khi Thái y khám nghiệm, về bẩm báo lại cho An Bình đế: Chân Ngọc do lao lực quá độ, vắt hết óc suy
tính mưu kế, ngủ không đủ giấc, lại thêm ăn uống không đúng giờ, thiếu
chất trầm trọng, ảnh hưởng lớn tới khí huyết. Nên một khi ngã xuống, bên ngoài mắc bệnh, bên trong hư nhược, dùng thuốc hay châm cứu cũng đều vô dụng.
An Bình năm thứ hai, Chân Ngọc bệnh mà chết. Lúc sắp chết, hắn thề trước ngọn đèn dầu, nếu có thể được làm công việc nặng một lần, nhất định phải chọn công việc không phải động não, phải chăm sóc bồi bổ bản thân thật béo tốt khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.
Buổi sáng
hôm nay, khi Chân Ngọc mở to mắt ra nhìn, lập tức cảm giác có gì đó khác thường. Hắn vốn là người thông minh, chỉ cần thời gian nửa ngày, qua
miệng của nha hoàn hầu hạ bên giường liền hiểu rõ chân tướng: Hắn – Chân Ngọc, đã trọng sinh trở thành một thiếu phụ rồi.
Chờ sau khi đám nha hoàn rời khỏi phòng, Chân Ngọc đứng dậy đến ngồi trước chiếc gương, muốn nhìn rõ dung mạo của chủ nhân cơ thể này.
Thật không ngờ lại là thê tử của Lại bộ lang trung Vương Chính Khanh.
Năm đó vương phủ mở yến tiệc, Vương Chính Khanh mang theo thê tử Chân thị
đi dự tiệc. Chân Ngọc đã từng gặp qua nàng một lần, cũng biết nàng không chỉ cùng họ với mình, mà còn là đồng hương, nên không khỏi có chút ít
nhiều chú ý. Vì có ấn tượng sâu sắc như thế, nên hiện giờ soi gương đã
ngay lập tức nhận ra.
Vương gia là một gia tộc lớn ở Kinh thành,
Vương Chính Khanh vốn là người có tài, không muốn dựa dẫm vào phụ thân,
nên tự đi vào con đường khoa cử. Cảnh Thái năm thứ ba, hắn và Chân Ngọc
cùng nhau đỗ tiến sĩ. Hai người tài hoa tương đương, tướng mạo cũng tuấn tú như nhau.
Khi đó tại Kim Điện, Thánh Thượng muốn chọn từ hai người bọn họ ra một vị Trạng Nguyên cùng một vị Bảng Nhãn, nhưng cân
nhắc rất lâu vẫn không chọn được. Sau đó lại biết, Vương Chính Khanh lớn hơn Chân Ngọc một tuổi, nên cảm thấy Vương Chính Khanh chững chạc hơn
một chút, liền phong Vương Chính Khanh làm Trạng Nguyên, Chân Ngọc làm
Bảng Nhãn.
Vì việc này mà Chân Ngọc vô cùng khó chịu, không đâu lại vì mình trẻ hơn một tuổi mà mất chức Trạng Nguyên.
Trạng Nguyên cùng Bảng nhãn tuy rằng chỉ hơn kém nhau một bậc, nhưng đãi ngộ
khác nhau rất lớn. Việc này khiến con đường làm quan sau này của Chân
Ngọc không được thuận lợi. Về sau, hắn trở thành môn hạ của Cửu Giang
vương, ở trong vương phủ làm mưu sĩ. diendanlequydon.com Edit: tiểu an nhiCòn Vương Chính Khanh có phụ thân giúp đỡ phía sau, con đường làm quan
ngược lại vô cùng suôn sẻ, thăng tiến nhanh chóng, hiện giờ đang là Lang trung Chính ngũ phẩm của Lại bộ.
Chân Ngọc nhớ rõ, năm đó Cửu
Giang vương có ý định lôi kéo Vương gia, cũng muốn Vương Chính Khanh trở thành môn hạ của hắn. Đến khi Vương Chính Khanh chính thức vào vương
phủ, thì Chân Ngọc hắn lại bị lạnh nhạt. Sau đó, hắn vắt óc hiến kế trợ
giúp Cửu Giang vương, mới bảo toàn được địa vị. Nhưng đối với Vương
Chính Khanh, hắn không hề có hảo cảm một chút nào. Lúc sắp chết hắn vẫn
còn có một tiếc nuối lớn, đó là khi hắn vừa chết, vị trí nội quan trẻ
tuổi nhất Đại nội tất nhiên sẽ rơi vào tay của Vương Chính Khanh.
Chân Ngọc lại đánh giá người trong gương, tuy thần sắc vì bệnh tật mà suy
nhược, nhưng so với khi gặp ở yến tiệc của vương phủ năm đó, có vẻ trông trẻ hơn một chút. Tính toán một lượt, năm hắn trọng sinh, chẳng lẽ vẫn
thuộc thời kỳ Cảnh Thái, lúc Cửu Giang vương chưa đăng cơ?
Lúc
này, hai nha hoàn thân cận bên người Chân thị, một người gọi là Bán Hà,
người còn lại tên là Lập Hạ, đang cùng nhau đứng ngoài hành lang thì
thầm to nhỏ.
Bán Hà mặt chau mày ủ, “Tam phu nhân bị bệnh trận
này, tuy là có chuyển biến tốt, nhưng lời nói lại thất thường, tinh thần hoảng hốt, thật khiến người ta lo lắng.”
Lập Hạ thở dài một
tiếng nói:“Tam phu nhân luôn mạnh mẽ háo thắng, mặc dù thân thể không
khỏe, lại vẫn cố ngang bướng, quyết không chịu thua, vậy nên mới đổ bệnh thế này. Dù hiện giờ có chuyển biến tốt thì tinh thần cũng không còn
được như trước nữa .”
Bán Hà quay qua hỏi:“Nói rõ hơn xem?”
Lập Hạ nói xong, cũng có chút oán hận, dáo dác nhìn trái ngó phải thấy
không có người mới thầm thì: “Tam gia cũng thật là nhẫn tâm, nói không
muốn để ý tới Tam phu nhân. Hiện giờ Tam phu nhân bị bệnh thành ra như
vậy, cũng thực sự không thèm liếc mắt một cái. Sáng nay ta đi bẩm báo,
nhắc tới Tam phu nhân rất nhiều, vậy mà cũng không thấy có phản ứng gì.”
Bán Hà vừa nghe Lập Hạ nói những lời oán trách chủ tử, cuống quít bịt kín
miệng của nàng, thật cẩn thận xem xét bốn phía, mới xua tay nói:“Cẩn
thận tai vách mạch rừng.”
Lập Hạ hất tay của Bán Hạ ra, ngoan cố muốn nói tiếp, lại bị Bán Hà che miệng thật chặt.
Bán Hà nhìn thấy gương mặt Lập Hạ vì thiếu dưỡng khí mà đỏ bừng, lúc này mới buông nàng ra, chỉ chỉ vào trán nàng nói: diendanlequydon.com Edit: tiểu an nhi“Đừng ăn nói lung tung. Buổi sáng hôm nay ta bưng canh từ phòng bếp lên, nghe lão phu nhân cùng với một ma ma nói chuyện. Nghe đồn vị Bảng Nhãn cùng
Tam gia đỗ tiến sĩ, hình như là họ Chân tên Ngọc, làm việc trong vương
phủ tới ba đêm không ngủ, nhất thời đổ bệnh, thuốc thang chữa trị đều
không còn hiệu quả gì nữa. Sáng nay đã tạ thế rồi. Ở trong Kinh thành
hắn không có họ hàng thân thích, Cửu Giang vương liền kêu Tam gia giúp
đỡ lo liệu hậu sự. Xem ra Tam gia đang rất bận rộn, thế nên mới không có hồi phủ.”
Lập Hạ nghe vậy, kinh ngạc lớn tiếng nói:“ Tên họ của
vị Bảng Nhãn này, không ngờ lại giống Tam phu nhân của chúng ta nha! Nhũ danh của Tam phu nhân gọi là Ngọc nương đó.”
Bán Hà lúc này mới nghĩ ra, hăm hở nói:“Chả trách ta vừa nghe được tên họ của vị Bảng Nhãn kia cũng cảm thấy rất quen thuộc!”
Khuê danh của Chân thị vốn là Chân Sai, khi còn ở nhà mẹ đẻ, người trong phủ không gọi khuê danh của nàng mà chỉ gọi nhũ danh là Ngọc nương.
Lập Hạ là nha hoàn hồi môn của Chân thị, biết rõ chuyện trước kia của nàng, nhanh nhảu nói:“Lúc trước ta có nghe mọi người nói qua, thân thể của vị Bảng Nhãn này vốn không tốt, nên mới nhờ hòa thượng trong miếu đặt cho
cái tên đó. Còn trùng hợp nữa là, Tam phu nhân cùng vị Bảng Nhãn là đồng hương, lúc trước sức khỏe của nàng cũng không tốt, khuê danh cũng là do vị hòa thượng kia đặt cho. Chả biết vị hòa thượng đó nghĩ cái gì, một
người là nam, một người là nữ, mà lại đặt cho hai người bọn họ cùng một
cái tên.”
Lập Hạ nói xong, đột nhiên nhổ một ngụm nước bọt xuống
đất,“Phi phi phi, ta nhắc tới chuyện này làm gì? Vị Bảng Nhãn đó đã qua
đời, Tam phu nhân vẫn còn đang bị bệnh! Điềm xấu, điềm xấu!”
Bán
Hà giật giật tay áo Lập Hạ nói:“Ngươi hàng ngày cũng nên khuyên nhủ Tam
phu nhân đi. Phu nhân mà nhu thuận hơn một chút, thì ở trong phòng áp
đảo Tam gia cũng không phải quá khó khăn nha.”
Bán Hà là nha hoàn do mẫu thân của Vương Chính Khanh – Ninh lão phu nhân phân phó đi hầu
hạ Chân thị. Sau khi theo Chân thị thì liền toàn tâm toàn ý phục vụ
nàng. Nhưng dù sao cũng không phải người do Chân thị mang đến nên không
thể so với nha hoàn hồi môn là Lập Hạ được.
Lập Hạ cũng biết Bán
Hà nói có lý, lại thở dài thườn thượt nói: “Ta đâu có khả năng khuyên
giải phu nhân được chứ? Có lẽ phải nhờ tới Hồ ma ma thôi.”
Hồ ma
ma là nhũ mẫu của Chân thị, Chân thị coi bà không khác nào mẹ ruột. Nếu
là Hồ ma ma khuyên bảo, nói không chừng nàng còn nghe được một ít.
Chân thị là người Giang Nam, lúc trước gả tới Kinh thành, vốn luôn cảm thấy
bất an, lại sợ chẳng may phải gả cho một phu quân không ra gì. Cho tới
khi kéo khăn hỉ xuống, nhìn thấy dung mạo của Vương Chính Khanh thì ngay lập tức cảm mến. Nhưng Vương Chính Khanh lại nói thẳng với nàng, bởi vì thú nàng mà hắn phải phụ một người. Hiện giờ trong lòng hắn cảm thấy
rất khó chịu, đoạn tình cảm lúc trước chưa thể quên ngay được, hãy để
cho hắn một chút thời gian để điều chỉnh lại tâm tình. diendanlequydon.com Edit: tiểu an nhiKhi nào hắn không còn cảm thấy day dứt nữa thì nhất định sẽ cùng nàng làm
một đôi phu thê thật tốt. Nói xong những lời đó, hắn liền rời khỏi phòng tân hôn. Suốt một năm trời, Vương Chính Khanh chỉ nghỉ ngơi ở thư
phòng.
Nếu đã như thế thì Chân thị cũng nên nhẫn nại chờ Vương
Chính Khanh hồi tâm chuyển ý. Nhưng vấn đề ở chỗ, mấy ngày trước Cửu
Giang vương ban thưởng cho Vương Chính Khanh một vị mỹ nhân. Không nghĩ
tới hắn lại vui vẻ thu nhận, ngay buổi tối hôm mang về phủ đã cùng mỹ
nhân ở chung một phòng. Ngày hôm sau đã thông báo với mọi người, muốn vị mỹ nhân này làm di nương. Chân thị không đồng ý, Vương Chính Khanh cũng không nhiều lời, chỉ ra khỏi phủ mấy ngày không về.
Chân thị tức đến nỗi ăn không ngon, ngủ không yên, lại đứng ở trong sân viện dầm
mưa, thế nên mới lăn ra ốm như bây giờ. Bệnh chuyển biến tốt, nhưng tính cách lại đột nhiên thay đổi.
Lúc này, Hồ ma ma đang bưng chén
thuốc đi tới, xa xa thấy Lập Hạ cùng Bán Hà đứng ở hành lang nói chuyện, có chút cáu giận, đi đến gần nói: “Tam phu nhân bị bệnh, các ngươi
không ở trong phòng hầu hạ, chạy ra ngoài này hóng mát sao?”
Lập
Hạ thấy Hồ ma ma, cười cười lấy lòng: “Đâu phải chúng con không muốn ở
trong phòng hầu hạ? Là Tam phu nhân muốn chúng con đi ra ngoài, nói là
muốn yên tĩnh một chút.”
Hồ ma ma nghe vậy, sắc mặt mới tốt hơn, nhanh chóng bưng thuốc vào trong phòng.
Chân Ngọc nghe được tiếng bước chân, liền thu hồi tầm mắt, suy nghĩ sắp xếp
lại một chút trí nhớ của Chân thị, không tự chủ được thở dài một tiếng.
Hồ ma ma đứng ở ngoài cửa nghe được tiếng thở dài, người chưa vào phòng,
đã lên tiếng khuyên nhủ: “Tội gì Tam phu nhân phải ngày ngày thở dài như vậy? Trước hết cứ phải chăm sóc cho sức khỏe thật tốt đã, chỉ cần nghĩ
biện pháp nắm chắc Tam gia, thì đừng nói là chỉ có một vị mỹ nhân, mà
ngay cả mười vị mỹ nhân cũng không có gì đáng lo ngại.”
“Ma ma!”
Chân Ngọc dựa vào trí nhớ của Chân thị gọi Hồ ma ma một tiếng, nhìn bà
tiến vào phòng. Lúc này không đợi bà khuyên nhủ, đã trực tiếp nhận lấy
chén thuốc, uống một hơi hết sạch, trả chén lại cho Hồ ma ma còn nói:“Ma ma, uống xong rồi!”
Hồ ma ma nhìn chén thuốc, quả nhiên sạch thấy đáy, không khỏi vui mừng, “Tam phu nhân chịu uống thuốc là tốt rồi.”
Chân Ngọc nhân cơ hội thử hỏi: “Ma ma, chúng ta đến Kinh thành bao lâu rồi?”
Hồ ma ma không nghi ngờ gì trả lời: “Đã được một năm rồi.”
Chân Ngọc cả kinh, năm đó sau khi Vương Chính Khanh đỗ Trạng Nguyên không
được bao lâu đã cưới vợ. Khi đó là Cảnh Thái năm thứ ba. Hiện giờ Chân
thị đã vào Kinh thành được một năm, như vậy, lúc này chính là Cảnh Thái
năm thứ tư! diendanlequydon.com Edit: tiểu an nhiỞ kiếp trước, thời gian này chính là lúc hắn đầu quân dưới trướng Cửu
Giang vương, vì Cửu Giang vương hiến kế xử lý vài chuyện, thức đêm mỏi
mệt đến đổ bệnh, cũng ốm mệt một thời gian.
Đang nói thì mành che bị vén lên, Lập Hạ hấp tấp chạy vào, hổn hển nói: “Tam phu nhân, Tam gia hồi phủ.”
“Mau, hầu hạ Tam phu nhân rửa mặt chải đầu trang điểm một chút.” Hồ ma ma
ngay lập tức phân phó Lập Hạ, khẩn trương muốn giúp Chân Ngọc sửa soạn
trang điểm.
Chân Ngọc nghe được Vương Chính Khanh hồi phủ, trong đầu đột nhiên nhớ đến một chuyện.
Kiếp trước, tại Kim Điện, hắn bị Vương Chính Khanh đè lên đầu một lần, bị
Vương Chính Khanh giành mất vị trí Trạng Nguyên. Đến khi đầu quân làm
môn hạ cho Cửu Giang vương, lại luôn bị Vương Chính Khanh đè đầu cưỡi cổ lấn lướt. Cuối cùng vì dốc sức tranh giành muốn vượt qua Vương Chính
Khanh lại vắt óc lao lực mà chết, tặng không vị trí nội quan trẻ tuổi
nhất cho Vương Chính Khanh. Hiện giờ trọng sinh, lại còn vinh dự được
trọng sinh vào thân thể thê tử của Vương Chính Khanh!
Đây rõ ràng là sẽ tiếp tục bị Vương Chính Khanh đè lên mà~!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!