Giảo Phụ - Chương 2:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Giảo Phụ


Chương 2:


Vương Chính Khanh
từng bước nặng nề đi vào phủ, có chút bối rối không rõ tâm tình của mình lúc này. Lại nói, Chân Ngọc lúc nào cũng cùng hắn đối nghịch, tận lực
hết sức chèn ép hắn, rất sợ hắn tranh công. Bây giờ người đã chết, hắn
nên vui mừng mới phải, nhưng không hiểu sao lại vui không nổi. diendanlequydon.com Edit: tiểu an nhiĐúng rồi, nhất định là do lòng dạ mình quá tốt, nhân phẩm quá cao thượng,
cho nên Chân Ngọc chết rồi, mình mới có thể khổ sở như vậy. Cái gọi là
nghĩa hiệp mềm lòng, chính là như thế này đây!

Thư đồng hầu hạ nghe báo chủ tử quay về, vội vã chạy ra đón, đem chuyện xảy ra trong phủ mấy ngày nay bẩm báo toàn bộ.

Vương Chính Khanh gật đầu một cái, để người hầu múc nước giúp hắn rửa mặt,
thay y phục gọn gàng xong xuôi, lúc này mới đi tới viện của Ninh lão phu nhân thỉnh an.

Ninh lão phu nhân thấy Vương Chính Khanh trở lại, quan tâm hỏi han mấy câu. Biết được hắn lo việc tổ chức tang sự cho
Chân Ngọc mà bận rộn mấy ngày, liền nói: “Nếu vương gia không thể không
nhờ cậy con thì con cứ ở luôn vương phủ hoàn thành hết công việc đi.
Không cần vất vả đi đi về về như vậy.”

Vương Chính Khanh cười
nói: “Vương phủ có rất nhiều nhân tài, sao vương gia chỉ có thể nhờ cậy
con chứ? Chỉ là Chân Bảng Nhãn thiếu niên anh kiệt, là trợ thủ đắc lực
của vương gia lại đột nhiên qua đời. Vương gia có chút buồn lòng nên lôi kéo con ở lại kể về những chuyện lúc Chân Bảng Nhãn còn sống mà thôi.”

Ninh lão phu nhân lại hỏi thêm vài câu, biết được sự tình mấy ngày qua, hiện giờ mọi việc trong vương phủ đã có người tiếp quản xử lý, nên Vương
Chính Khanh mới có thể thoát thân về qua nhà một chút, lúc này mới nói:
“Ngọc nương đang bị bệnh, dù sao con cũng nên qua thăm nàng một lát.
Nàng là thê tử được con cưới hỏi đàng hoàng, sau này còn vì Vương gia mà sinh hậu duệ.”

Nhắc đến Chân thị, Vương Chính Khanh theo bản
năng cảm thấy chán ghét. Chân thị cũng đã vào cửa được một năm, mặc dù
dung mạo xinh đẹp, nhưng tính tình thực sự khiến hắn khó chịu. Nếu ngay
từ đầu hắn quyết tâm phản đối việc sắp đặt hôn sự của phụ thân thì cũng
không dẫn tới cục diện ngày hôm nay.

Ba năm trước, phụ thân của
Vương Chính Khanh – Vương Tuyên tới Giang Nam làm việc, gặp gỡ bằng hữu
đồng môn từ thuở niên thiếu Chân Đạo Minh. Hai người trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ.

Giang Nam là vùng đất giàu có, Chân Đạo Minh ở
nơi đó làm quan đã nhiều năm cũng có của ăn của để. Chỉ có tiếc nuối lớn nhất chính là cả đời này ông không có cơ hội làm quan ở Kinh thành một
lần. Nhưng có lẽ nếu có bên thông gia là một nhà quan lại thì cũng có
thể an ủi được phần nào tiếc nuối đó!

Chân Đạo Minh có tâm tư,
liền gọi nữ nhi là Chân Ngọc nương ra ngoài bái kiến Vương Tuyên. Vương
Tuyên thấy Chân Ngọc nương tài mạo song toàn, không thua kém gì những
tiểu thư khuê các ở trong Kinh thành thì cũng có ý định kết thân làm
thông gia.

Vương Tuyên có một thê vài thiếp, mấy vị thiếp không
người nào có con cái, chỉ có chính thê Ninh thị sinh hạ được ba người
con trai và một người con gái .

Đứa lớn nhất và đứa thứ hai đã
lấy vợ sinh con, đều đã ra ngoài làm quan, cũng dẫn vợ con theo, không
đứa nào ở lại trong Kinh thành. Nữ nhi năm ngoái mới xuất giá. Hiện giờ
trong nhà chỉ còn đứa con trai thứ ba là Vương Chính Khanh chưa thành
thân.

Lúc đó trong triều đình cục diện rối rắm, đảng phái đông
đảo, một khi đứng sai đội ngũ thì hậu quả khó mà lường được. Trong những người muốn lôi kéo Vương Tuyên vào phe phái của họ, có mấy người bày tỏ ý định muốn đem nữ nhi của mình gả cho Vương Chính Khanh. diendanlequydon.com Edit: tiểu an nhiVương Tuyên không có ý định đồng ý hôn sự của ai trong số bọn họ cả, nhưng lý do từ chối cũng không thể dùng đi dùng lại mãi được, nếu có biện pháp
xử lý luôn trong một lần, chẳng phải càng tốt hơn sao?

Vương
Tuyên trong lòng âm thầm quyết định, liền úp mở ra một chút ý tứ. Chân
Đạo Minh chính là đang chờ một chút ý tứ này, nhất thời mừng rỡ, cùng
với Vương Tuyên đặt hôn ước bằng lời.

Tin tức truyền về Kinh
thành làm Vương Chính Khanh hết sức kinh hãi, hắn lập tức đi tìm Ninh
lão phu nhân, nhờ bà viết thư nói cho phụ thân biết hắn cực kỳ không
thích hôn sự này.

Ninh lão phu nhân là người biết nhìn thời thế,
thấy đương kim Hoàng đế đã lâu như vậy mà chưa lập thái tử; trong kinh
đảng phái đông đảo, thời cuộc không rõ, lúc này cùng ai kết thân thì
cũng sẽ là tai họa ngầm, bởi vậy cũng khuyên Vương Chính Khanh đáp ứng
hôn sự kia.

Thực ra, Vương Chính Khanh cũng có nỗi khổ khó
nói. Mấy năm trước hắn đi học, tình cờ ngủ nhờ ở nhà một người bạn trong trường liền quen biết với muội muội Bạch Cốc Lan của người bạn đó. Từ
đó về sau, hai bên viết thư qua lại, ở mỗi bữa tiệc trong Kinh thành,
chỉ cần có Bạch Cốc Lan tham dự, hắn nhất định cũng sẽ đến. Mặc dù không nói thẳng ra nhưng thỉnh thoảng gặp mặt một vài lần, hai bên cũng ngầm
hiểu ý nhau.

Vốn định chọn thời cơ thích hợp sẽ thưa chuyện với
mẫu thân, xin phép bà đồng ý cho hắn tới Bạch gia cầu hôn, nhưng hôm
nay. . . . . . . Nếu hắn thực sự thành thân với người khác, đối với Bạch Cốc Lan mà nói, hắn đúng là một kẻ phụ tình phụ nghĩa rồi.

Vương Chính Khanh cuối cùng vẫn quyết định nói chuyện với Ninh lão phu nhân
về việc này, thỉnh cầu bà giúp đỡ thuyết phục phụ thân, từ chối hôn sự
với Chân gia, đồng ý để hắn tới Bạch gia cầu hôn.

Ninh lão phu
nhân nghe hắn kể sự tình thì hết sức kinh ngạc, bà bình tĩnh phân tích
tình hình cho Vương Chính Khanh hiểu: “Bạch gia là ngoại thích (nhà mẹ đẻ của phi tần), cô của Bạch Cốc Lan là Quý phi trong cung, con động tới nàng ta làm cái gì? Ngày nào Hoàng thượng còn chưa lập thái tử, thì ngày đó không thể
động tới những ngoại thích này. Một khi xảy ra chuyện thì không tránh
khỏi sẽ liên lụy tới cả gia tộc!”

Rốt cuộc Vương Chính Khanh cũng đồng ý thành thân với Chân Ngọc nương, nhưng trong lòng vẫn không quên
được Bạch Cốc Lan, còn luôn cảm thấy bản thân đã phụ nàng. Vừa thú Chân
Ngọc nương vào cửa thì liền một năm không có đụng tới, chỉ nghỉ ngơi ở
thư phòng. Cho đến trước đó vài ngày, hắn nghe nói Bạch Cốc Lan đã xuất
giá, gả cho một công tử danh gia vọng tộc, môn đăng hộ đối, lúc này mới
cảm thấy yên lòng.

Thấy Vương Chính Khanh không trả lời, Ninh lão phu nhân lại thúc giục một câu, trong lòng cũng có chút hối hận. Biết
thế này lúc đó đã để cho hắn thành thân với Bạch Cốc Lan cho rồi, không
chừng bây giờ bà cũng đã có cháu trai để bế bồng! Năm đó tình thế rối
loạn mới không dám cùng Bạch gia kết thân. Hiện nay chỉ cần người nào
sáng suốt cũng có thể nhìn ra, Hoàng thượng sớm muộn gì cũng lập Cửu
Giang Vương làm thái tử. Mà Bạch gia không phải đang qua lại rất thân
thiết với Cửu Giang vương hay sao?

Vương Chính Khanh dùng nắp ly
trà gạt nhẹ vài cái, không để tâm uống trà; sau đó hắn hạ ly trà xuống,
đứng dậy cáo từ đi ra ngoài.

Hắn tới thư phòng bái kiến phụ thân, cùng ông nói qua chuyện trong vương phủ một lát, lúc này mới ra ngoài
dự định đi thăm Chân Ngọc.

Mới bước ra khỏi thư phòng đi tới hành lang, đã thấy một vị mỹ nhân nén lệ đi tới trước mặt hắn hành lễ.

Vương Chính Khanh nhìn qua, vị mỹ nhân này chính là người trước đó vài ngày
Cửu Giang vương ban cho hắn, tên là Hạ Sơ Liễu, vẻ mặt hắn lập tức ôn
hoà nói: “Sao không đợi ở trong phòng, nàng chạy ra ngoài này làm gì?”

Hạ Sơ Liễu nhìn thấy Vương Chính Khanh, một lòng lo lắng đã giảm bớt, nhẹ
nhàng đáp: “Mấy ngày nay Tam gia không về phủ, thiếp rất lo lắng, bởi
vậy. . . . . .”

“Nàng về phòng đi! Mấy ngày nay ta rất bận, qua
chút thời gian nữa sẽ tới phòng thăm nàng.” Vương Chính Khanh trấn an Hạ Sơ Liễu một câu, sau đó bước xuống bậc thềm đi về hướng căn phòng của
Chân Ngọc.

Nghe nha hoàn báo Vương Chính Khanh tới, Hồ ma ma cùng đám nha hoàn đồng loạt lui xuống.

Chân Ngọc nằm nghiêng ở trên giường, ánh mắt lạnh lẽo nhìn rèm che vén lên, rồi thấy Vương Chính Khanh đi vào.

Vương Chính Khanh vào phòng, liếc nhìn Chân thị một cái, tuy sắc mặt có chút
mệt mỏi nhưng tinh thần cũng không tệ lắm, biết rõ không có gì đáng
ngại, hắn mở miệng hỏi “Đại phu nói thế nào? Đã uống thuốc chưa?”

Chân Ngọc nhìn chằm chằm Vương Chính Khanh, bộ dạng hiện giờ của hắn giống
như trẻ hơn hai tuổi! A a, quên mất mình đã trọng sinh về hai năm trước
rồi, người này đương nhiên cũng phải trẻ hơn hai tuổi đi. Ừ, tính toán
một chút, năm nay hắn ta hai mươi bốn tuổi. Bộ dạng của Vương Chính
Khanh thực sự lúc nào cũng khiến người ta chán ghét!

Thấy Chân
Ngọc không đáp, Vương Chính Khanh cho là nàng lại giận dỗi vớ vẩn, hắn
mất kiên nhẫn, giọng nói cũng trở nên tức giận: “Hỏi ngươi đấy, câm rồi
sao?”

Ngày trước chán ghét Chân Ngọc là vì hắn ta suốt ngày ầm ĩ “quang quác” phản bác lời nói của người khác, vô cùng phiền phức. Nhưng hôm nay nhìn thê tử của mình chỉ lấy mắt trừng người, nửa ngày cũng
không mở miệng, lại càng làm người ta thêm phiền. Đợi đã, tại sao mình
lại so sánh Chân Ngọc với thê tử chứ? Đúng rồi, có lẽ là bởi vì bọn họ
có tên giống nhau, lại cùng một dạng đáng ghét, vì thế nên mình mới
không tự chủ được mà lấy bọn họ ra so sánh, đúng, không sai….

Chân Ngọc thấy Vương Chính Khanh “vẻ mặt đặc sắc” bước vào phòng, đầu óc vốn đang có chút mờ mịt, đột nhiên nghe thấy hắn mắng mình một câu thì lửa
giận bốc lên ngùn ngụt. Má nó, lão tử phấn đấu ba năm, khó khăn lắm mới
leo lên được vị trí phụ quan lại đột nhiên biến mất, mà chức quan đó lại rơi ngay vào trên người Vương Chính Khanh. Lần này lão tử chết như vậy, hắn xử lý chuyện hậu sự xong, khẳng định vương gia cũng sẽ gọi hắn tiếp nhận công chuyện lão tử đang làm. Đến lúc đó tất cả công lao của lão tử cũng sẽ rơi luôn vào trên người hắn. Nói trắng ra, lão tử phấn đấu tới
phấn đấu lui, toàn bộ cũng chỉ để thằng nhãi này được hưởng lợi. Đã
chiếm được tiện nghi lại còn ra vẻ, dám chạy tới đây rống lão tử hả?

“Vương Chính Khanh, ngươi qua đây một chút, ta có chuyện muốn nói!” Chân Ngọc
muốn đứng dậy, nhưng thân thể này mới bị bệnh mấy hôm nay, lại vừa bị
đám nha hoàn lăn qua lăn lại một hồi. Lúc này xương sống tay chân đều
mệt mỏi, bất đắc dĩ đành phải nằm trở về, chỉ dùng tay ngoắc ngoắc Vương Chính Khanh nói một câu.

Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc gọi
thẳng tên của hắn, giọng nói có chút kỳ lạ thì liền cảm thấy nghi hoặc,
nhất thời cau mày, đến gần bên giường hỏi “Chuyện gì?”

“Ngồi
xuống rồi nói!” Ngón tay Chân Ngọc chỉ chỉ mép giường, sau đó bàn tay
nhẹ dời về phía bên trong, âm thầm vận động năm ngón tay xem xét một
chút.

Vương Chính Khanh liếc mắt nhìn sắc mặt tái nhợt của Chân
Ngọc, ừm, đã bị bệnh như vậy, nghe được ta tới đây lại chải đầu bôi
phấn, nghĩ muốn làm gì chứ? Chân Bảng Nhãn vừa tạ thế, trên người ta xúi quẩy còn chưa tiêu, sao còn tâm tình cùng người chuyện trò an ủi? Thật
là một nữ nhân không hiểu chuyện.

“Sao hả, sợ ta ăn ngươi?” Chân
Ngọc cắm nhẹ móng tay vào lòng bàn tay. Chà, cũng có vẻ sắc nhọn đây,
trong bụng âm thầm vui mừng.

Vương Chính Khanh nghe thấy câu hỏi
của Chân Ngọc thì cực kỳ không vui. Còn muốn ta ngồi bên giường của
ngươi à? Hừ, ngồi thì ngồi, chẳng lẽ ngươi có thể mặt dày tới nỗi kéo ta vào giường hay sao?

Ở trong mắt Chân Ngọc, mày kiếm Vương Chính
Khanh hơi nhíu lại trông rất ngứa mắt, ánh mắt nhìn người khác của hắn
vô cùng ngứa mắt, sóng mũi cao cực kỳ ngứa mắt, đôi môi cũng hết sức là
ngứa mắt, còn nhìn vẻ mặt của hắn ta thì lại càng thêm ngứa mắt.

Ngày trước nhìn gương mặt kia của Vương Chính Khanh, lại thêm mỗi lần nghe
hắn nói những lời đáng ghét thì có lúc chỉ hận không thể xông lên xé nát mặt của hắn, để hắn không đắc ý nổi nữa. Nhưng đáng tiếc ngày trước có
trở ngại về thân phận, lại còn phải đang làm ra vẻ rộng lượng hào phóng
trước mặt vương gia nên chỉ có thể xé mặt hắn trong suy nghĩ mà thôi.
Nhưng hôm nay, thù mới hận cũ nhất định phải báo rồi.

“Không phải có lời muốn nói sao?” Vương Chính Khanh ngồi trên mép giường, chóp mũi
phảng phất ngửi thấy một hương thơm thanh nhã, trong lòng rùng mình.diendanlequydon.com Edit: tiểu an nhi Hừm, xem ra đúng là có chuẩn bị kĩ càng, nhưng hương thơm này ngửi vào
cũng không tệ, rất thoải mái. Không biết đây là loại hương gì?

Chân Ngọc sau khi thấy Vương Chính Khanh đã ngồi yên vị thì năm ngón tay
phải lập tức đưa lên, nhằm thẳng mặt Vương Chính Khanh mà chộp tới.

Hôm nay không cào nát mặt của hắn, lão tử không phải họ Chân!

Chân Ngọc trong lòng còn có một ý đồ khác, nếu như cào nát mặt Vương Chính Khanh, hắn tất nhiên hận nàng (đằng nào cũng là nữ chính nên gọi là nàng luôn nhé ~ ), quan hệ vợ chồng trở nên căng thẳng, hắn dĩ nhiên sẽ không muốn tới đây nữa, lúc đó nàng cũng không cần lo mình bị hắn đè ép rồi.

Nhưng
Chân Ngọc đã quên mất một điều, hiện giờ nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, lại còn đang bị bệnh, một trảo này mặc dù dùng lực hết sức, cũng chỉ có thể cào được hai vết nhàn nhạt trên mặt Vương Chính Khanh, chả có hiệu
quả sát thương gì, lại còn bị Vương Chính Khanh bất ngờ bắt được tay.

“Điên rồi sao?” Vương Chính Khanh giật bắn mình, nắm chặt tay Chân Ngọc, đem cả bàn tay còn lại khóa chặt nốt.

Chân Ngọc quát lên một tiếng, duỗi chân nhằm thẳng vào Vương Chính Khanh ra sức đạp.

Vương Chính Khanh né người sang một bên, tránh được chân phải của Chân Ngọc
lao tới, nhanh nhẹn nhấc cả chân lẫn giày lên giường, dùng chân mình
ngăn chặn chân của nàng, không để cho nàng nhúc nhích, cúi xuống thâm
trầm nhìn người ở dưới thân.

Chân Ngọc thực sự không cam tâm, tới cuối cùng nàng vẫn bị hắn đè ép hay sao???

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN