Giảo Phụ - Chương 3:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Giảo Phụ


Chương 3:


Vương Chính Khanh
thấy nữ nhân ở dưới thân vùng vẫy, nửa bờ vai lộ ra ngoài, xiêm áo tán
loạn, dáng vẻ hết sức xấu hổ; so với bộ dạng suốt ngày oán trời oán đất
trước kia thì quả thực đáng yêu hơn hẳn. Hơn nữa hương thơm thanh nhã
khi nãy còn vờn qua chóp mũi rõ ràng, lúc này hắn đột nhiên cảm thấy
xuân tâm có chút nhộn nhạo, chậm rãi cúi đầu xuống.

Chân Ngọc
trợn mắt nhìn Vương Chính Khanh cúi người xuống, tay chân đều bị hắn giữ chặt, chỉ có thể vô lực giãy giụa. Nàng hít một hơi thật sâu, nhanh như cắt rướn cao đầu, dùng sức đập mạnh vào trán của Vương Chính Khanh.

Vương Chính Khanh không đề phòng, trán bị cụng mạnh đau không thốt được ra lời, vội buông tay ra rên nhẹ một tiếng.

Chân Ngọc nhân cơ hội này đưa tay lên, dùng toàn bộ sức lực nắm chặt cổ áo của Vương Chính Khanh, muốn vứt hắn xuống giường. diendanlequydon.com Edit: tiểu an nhi

Nhưng khổ nỗi, sức lực không đủ, thành ra cứ giằng qua kéo lại vẫn không ném
được Vương Chính Khanh xuống. Sau một hồi náo loạn thì lại giật bung
xiêm y của hắn, lộ ra vòm ngực cường tráng.

Đương kim Hoàng đế
thời niên thiếu vốn am hiểu cả văn lẫn võ, nên khi trọng dụng thần tử
rất để ý đến hai phương diện này. Nếu là quan văn thì thích dùng những
người có tập qua võ thuật; nếu là võ tướng thì lại ưa dùng những người
ham đọc sách.

Cứ như vậy, dần dần tạo thành một xu hướng trong
chốn quan trường, thư sinh sẽ cố gắng luyện một ít công phu, võ phu lại
chăm chỉ học chữ làm thơ. Ở trong hoàn cảnh đó, dù là Vương Chính Khanh
hay Chân Ngọc thì ngoài việc trau dồi học thức cũng tranh thủ luyện thêm một chút võ thuật.

Vương Chính Khanh hết sức nghiêm chỉnh đi
theo võ sư học quyền thuật. Khi mặc y phục thì một thân nho nhã, nhưng
lúc cởi bỏ lại lộ ra vài phần tinh tráng.

Hai tay Chân Ngọc chống vào ngực hắn, không khỏi thầm mắng một tiếng: Chắc chắn là hắn lén đi
luyện võ. Hừ, thì ra không chỉ định đè ép ta ở phương diện văn, mà ngay
cả phương diện võ cũng quyết không chịu thua chút nào!

Hai vết
cào trên mặt Vương Chính Khanh đang khẽ đau, cái trán lại bị đụng mạnh
như vậy, y phục thì xộc xệch, nhất thời hỏa khí lên cao; hắn không một
chút do dự xé toạc xiêm áo của Chân Ngọc ra, mở tung áo ngoài, lộ ra
chiếc yếm nhỏ thêu hoa sen ở bên trong. Còn suýt chút nữa định kéo ra cả cái yếm của nàng, nhưng bàn tay cảm nhận được sự mềm mại, mịn màng kia
thì đột nhiên phục hồi lại tinh thần, lúc này mới ngừng động tác.

Chân Ngọc nhân lúc Vương Chính Khanh còn đang ngây người, liều mạng dùng hết sức ngồi dậy, lấy cả đầu và thân thể đập mạnh vào hắn; đẩy Vương Chính
Khanh ngã lăn qua một bên. Nàng nhanh chóng ngồi cưỡi lên người hắn, giơ tay muốn đánh chết cái kẻ đáng ghét này.

Nhưng Chân Ngọc lại
quên mất một điều, tuy rằng kiếp trước võ nghệ của nàng với Vương Chính
Khanh không phân cao thấp, nhưng kiếp này, nàng lại là một nữ tử yếu
đuối, thân thể yêu kiều mềm mại, sao có thể là đối thủ của Vương Chính
Khanh được chứ?

Quả nhiên, nàng vừa mới hạ nắm đấm xuống đã bị
Vương Chính Khanh bắt được tay. Lúc này hắn mới thực sự hoàn hồn, hơi
dùng lực một chút đã đảo ngược tình thế, ép Chân Ngọc nằm úp sấp xuống
giường. Thấy nàng vẫn còn muốn phản kháng, hắn không chút đắn đo giơ tay lên đập mạnh xuống mông của nàng.

Một tiếng “bốp” thanh thúy vang lên khiến cả hai người nhất thời sững sờ.

Vương Chính Khanh: nhìn ốm tong teo thế này mà cái mông rất đầy đặn nha, đánh vào có cảm giác đàn hồi rất tốt.

Chân Ngọc: Má ơi, lão tử sống trên đời hai mươi mấy năm, đây là lần đầu tiên bị người khác đánh vào mông. Vương Chính Khanh, ngươi cứ chờ đấy, thù
này ta nhất định phải báo.

Hồ ma ma cùng đám nha hoàn đứng chờ ở
ngoài cửa không tránh khỏi có chút kích động. Suốt một năm Tam gia không vào phòng Tam phu nhân rồi, những khi Tam phu nhân náo loạn hay đổ
bệnh, hắn mới miễn cưỡng đi vào nhìn một chút. Lần nào cũng ở bên trong
nửa khắc đồng hồ (15 phút) là ra luôn. Không ngờ hôm nay lại ở trong đó lâu như vậy!

Tới khi bên trong truyền ra những tiếng động khá lớn thì hai mắt Hồ ma ma
lập tức sáng lên, đã thành công rồi sao? Gương mặt của Lập Hạ cùng Bán
Hà tức khắc đỏ bừng.

Ông trời ơi, ván giường được làm từ gỗ tử
đàn bền chắc như thế mà ở ngoài này cũng có thể nghe được âm thanh rung
động vang dội như vậy. Cũng kịch liệt quá đi!

Lại đợi tiếp một lúc nữa, một tiếng “bốp” từ trong phòng truyền ra, sau đó tất cả yên tĩnh trở lại.

Hồ ma ma đoán chừng bên trong đã xong việc, lập tức quay sang phân phó Bán Hà: “Nhanh, mau đi chuẩn bị nước!”

Lúc nha hoàn làm việc nặng mang nước tới, cửa phòng đột nhiên mở ra, Vương Chính Khanh thản nhiên bước ra ngoài.

Chờ Vương Chính Khanh đi xa, mấy người Lập Hạ mới lấy lại tinh thần. Trời
ạ, hình như trên mặt Tam gia có hai vết cào nha, cái trán cũng sưng lên, cổ áo còn bị xé rách. Người nào không biết có khi còn tưởng Tam gia vừa đánh nhau với ai một trận.

Hồ ma ma còn đang bận vui mừng, cũng không để ý nhiều, chỉ thúc giục nha hoàn làm việc nặng mang nước nóng vào phòng.

Sau khi nha hoàn kia vừa rời khỏi, Lập Hạ cùng Bán Hà tiến tới vén màn che, đỡ Chân Ngọc đứng lên tắm rửa.

Màn vừa mở ra, nhìn Chân Ngọc tóc mây tán loạn, xiêm áo không ngay ngắn,
lại thêm khung cảnh hỗn độn trên giường, rõ ràng là vừa mới trải qua một trận đại chiến mà. Lập Hạ cùng Bán Hà đều đỏ mặt, không dám nhìn lâu.

Hồ ma ma thấy bộ dạng Chân Ngọc vô lực mệt mỏi thì nhanh chóng bước tới đỡ lấy nàng, cả khuôn mặt tràn ngập tươi cười kinh hỉ.

Sau một phen giày vò lăn qua lăn lại, quả thật đã rút hết hơi sức của nàng. diendanlequydon.com Edit: tiểu an nhi

Lúc này, chân tay Chân Ngọc mềm nhũn, đứng dậy cũng phải cố hết sức, tựa
vào người Hồ ma ma, nàng thều thào hỏi: “Ma ma có nhìn thấy vết thương
trên mặt Vương. . . . . . , à, trên mặt Tam gia hay không?”

Tuy rằng lực cào không như nàng mong đợi nhưng nhất định cũng đủ để mặt hắn rách ra rồi.

Lập Hạ vội vàng đáp: “Chỉ là hai vết cào ngoài da, bôi một chút thuốc mỡ để qua đêm là sẽ không sao. Tam phu nhân không cần lo lắng.”

Chân
Ngọc nghe xong, âm thầm hạ quyết tâm, phải đem móng tay mài nhọn hơn
chút nữa, chắc chắn sau này sẽ có cơ hội cào nát mặt của Vương Chính
Khanh.

Hồ ma ma thấy sắc mặt tái nhợt lúc trước của Chân Ngọc
hiện giờ có thêm một chút huyết sắc thì lẩm bẩm: Tam phu nhân đã được
thải âm bổ dương rồi sao? Sắc mặt Tam gia lúc đi vào cũng không tệ lắm,
khi ra ngoài vẻ mặt cũng không thay đổi gì. Trái lại Tam phu nhân, sắc
mặt vừa rồi không được tốt, nhưng bây giờ lại kiều diễm ướt át như thế
kia.

Tới khi giúp Chân Ngọc cởi bỏ xiêm áo, đỡ nàng vào thùng
nước tắm thì Hồ ma ma mới nhìn thấy mấy chỗ tím bầm trên người nàng. Cái mông còn có dấu tay rõ ràng chói mắt, bà không khỏi cảm thấy đau lòng,
lắc lắc đầu, Tam gia xuống tay thực không biết nặng nhẹ nha!

Đợi
hầu hạ Chân Ngọc tắm rửa xong, Hồ ma ma lại phân phó nha hoàn dọn dẹp
giường đệm, thay vải trải giường mới. Trong lúc nhất thời, bà nhớ tới
điều gì đó, sắc mặt thoáng ngưng trọng, nhưng cũng không lập tức tới
trước mặt Chân Ngọc để hỏi nàng, chỉ giữ nghi vấn ở trong lòng.

Tới tận tối muộn, nhìn Bán Hà cùng Lập Hạ lui xuống về phòng nghỉ ngơi, bên trong không còn người nào khác; lúc này, Hồ ma ma mới ngồi vào mép
giường, lựa chọn từ ngữ dè dặt hỏi: “Tam phu nhân, chúng ta có thể thu
hồi khăn Bạch La* được rồi phải không?”

(*Khăn Bạch La: hình như là khăn lụa màu trắng dùng khi động phòng để kiểm tra dấu lạc hồng ý)

“Cái gì?” Vẻ mặt Chân Ngọc mờ mịt khó hiểu.

Hồ ma ma thấy bộ dạng Chân Ngọc ngây ngốc thì có chút nóng nảy, cắn môi
nói: “Tam phu nhân gả cho Tam gia trọn một năm nhưng vẫn chưa viên
phòng. Cuối cùng hôm nay cũng đã làm rồi, tất nhiên là phải thu hồi khăn Bạch La để mang cho Lão phu nhân nhìn qua nha.”

“A, ách!” Chân
Ngọc khẽ nhếch miệng. Gả trọn một năm nhưng vẫn chưa viên phòng? Chẳng
lẽ Vương Chính Khanh bị bất lực? Chả trách cùng mình lăn lộn nửa ngày
trời trên giường cũng chỉ đánh vào mông một cái rồi rời đi, không hề có
hành động gì nữa.

Aha, vậy thì nàng có thể yên tâm rồi, không cần lo sẽ bị hắn đè ép nữa!

Thấy Chân Ngọc nở nụ cười quỷ dị, Hồ ma ma lại càng lo lắng, vội vàng hỏi: “Phu nhân, khăn Bạch La đâu?”

Nếu không có lạc hồng thì sao có thể ăn nói với mấy người nhà họ Vương được đây?

Chân Ngọc nén cười muốn nội thương, còn suýt định ôm bụng lăn lộn trên
giường một trận. Chỉ đáng tiếc cả người vô lực nên đành thôi, mở miệng
nói với Hồ ma ma:

“Ma ma, Tam gia cùng ta ở trên giường lăn lên
lăn xuống, lăn qua lăn lại. Nhưng đúng vào thời khắc mấu chốt, hắn lại
đột nhiên ỉu xìu; còn chưa làm được cái gì cả đã đứng dậy rời đi. Cho
nên, vẫn chưa có khăn Bạch La để đưa cho ma ma đâu.”

“Hả?” Hồ ma ma trợn to mắt.

Lúc này, Vương Chính Khanh đang ở trong thư phòng cẩn thận soi gương, âm
thầm buồn bực. Trên mặt có hai vết xước dài, cái trán thì sưng thành ra
thế này, sáng mai ra cửa, chỉ sợ sẽ thành chuyện cười cho thiên hạ đàm
tiếu mất. Chân Ngọc nương này, đúng là điên rồi mà!

Vương Chính
Khanh nhận lấy thuốc mỡ do Thị Thư mang vào, nhanh chóng bôi lên miệng
vết thương. Thoáng chốc có cảm giác mát mẻ, êm dịu; lúc này hắn mới thở
phào nhẹ nhõm, mong là sẽ không để lại sẹo.

“Thị Thư, mấy ngày
nay ta không có ở trong phủ, tình hình của Tam phu nhân như thế nào?”
Vương Chính Khanh cau mày suy tư, cảm thấy Chân Ngọc dường như không
giống thường ngày.

Thị Thư suy nghĩ một chút rồi nói: “Tam phu
nhân có nói là bị bệnh, mời đại phu đến xem, ngoài ra thì không có gì
khác thường cả.”

Cứ ba ngày hai bữa Chân Ngọc nương lại bị bệnh,
có lúc là ốm thật, có lúc lại là vì muốn Vương Chính Khanh đi vào phòng
hỏi thăm nàng nên mới giả bộ. diendanlequydon.com Edit: tiểu an nhi

Nháo lên nháo xuống nhiều lần, người trong phủ cũng chán nản, không quá chú ý tới nữa.

Ngay như lúc này, nàng thực sự bị bệnh, nhưng mọi người cũng không quan tâm, chỉ cho là nàng vì Vương Chính Khanh nên mới giả bộ mà thôi. Đến ngay
cả Thị Thư cũng cho rằng Chân Ngọc đang diễn mấy bài kịch cũ.

Vương Chính Khanh nghe Thị Thư nói xong, trong lòng cũng thoáng hiểu rõ.
Đúng! Chân Ngọc nương chỉ là đang giả bộ bị bệnh để hấp dẫn sự chú ý của hắn! Nhìn xem, hai vết cào trên mặt, cái trán bị đụng tới sưng lên,
không phải đang thu hút sự chú ý của hắn hay sao?

Đêm nay, người không thể nào đi vào giấc ngủ, còn có Hạ Sơ Liễu.

Hạ Sơ Liễu là mỹ nhân được bồi dưỡng từ nhỏ. Tới khi trưởng thành thì bị
đưa vào trong vương phủ. Nhưng vương phủ có rất nhiều mỹ nhân, nàng nhất thời không thể tới gần Cửu Giang vương. Về sau tính toán giở thủ đoạn
mới được làm tỳ nữ hầu hạ trong thư phòng, có được nhiều cơ hội tiếp xúc với Cửu Giang vương hơn.

Cửu Giang vương thấy nàng hiểu biết
tri thư, lại rất thông minh lanh lợi, nên để nàng làm công việc bưng trà dâng nước cho các vị mưu sĩ trong vương phủ. Mưu sĩ ở trong vương phủ
thức đêm đều có nàng làm Hồng Tụ Thiêm Hương*. Lại nói, người được nàng
hầu hạ nhiều nhất, cũng chính là Chân Ngọc và Vương Chính Khanh.

(*Hồng Tụ Thiêm Hương: Câu này là câu thành ngữ cổ. Nghĩa ban đầu là thi sĩ
trong thời gian dùi mài kinh sử có hồng nhan giúp đốt thêm hương. Hiểu
ngắn gọn là “Hồng nhan thêm hương”)

Vài ngày trước, Vương
Chính Khanh lập được công trạng, Cửu Giang vương hết sức vui vẻ, nghĩ
muốn ban thưởng cho hắn. Cửu Giang vương biết Vương Chính Khanh ngoài
chính thê ra thì không có thị thiếp nào, nên đem nàng thưởng cho hắn.

Đêm đó, Vương Chính Khanh đưa nàng về phủ, trực tiếp kêu nàng ở trong thư
phòng hầu hạ. Lúc đó, nàng còn tưởng chắc chắn sẽ được hắn thương yêu
một phen. diendanlequydon.com Edit: tiểu an nhi

Nhưng Vương Chính Khanh chỉ hỏi nàng những chuyện khi nàng hầu hạ Chân Ngọc,
lại hỏi những thứ mà Chân Ngọc yêu thích, hắn có vẻ rất lo lắng về bệnh
tình của Chân Ngọc.

Nàng phát ra sức quyến rũ quyến rũ thế nào hắn cũng làm như không thấy, chỉ sai nàng làm một số chuyện vụn vặt.

Tới ngày thứ hai truyền đến tin tức bệnh tình của Chân Ngọc nguy kịch thì
Vương Chính Khanh lại càng không để ý tới nàng, cả ngày đều bận bịu.

Mấy ngày hôm nay, Vương Chính Khanh không có ở trong phủ, nàng lại không
danh không phận, ngay cả thân phận thị thiếp cũng còn chưa có.

Hôm nay, hắn quay về phủ nhưng vẫn không để ý tới nàng, chỉ đến chỗ Chân
thị thăm bệnh. Nghe nha hoàn nói lại, khi hắn từ trong phòng Chân thị đi ra thì y phục không chỉnh tề. Một lát sau, lại có nha hoàn mang nước
nóng vào phòng, cái này. . . . . . .

Hạ Sơ Liễu nghĩ đến đó thì không khỏi cảm thấy đau lòng, túm chặt góc chăn mà khóc.

Đau lòng qua mấy ngày, Hạ Sơ Liễu lại nghe nói bệnh của Chân Ngọc nương đã
tốt hơn nhiều, có thể đi thỉnh an Ninh lão phu nhân. Nàng vội vàng kêu
nha hoàn La Nhi đi hỏi thăm cẩn thận.

Lúc này, Chân Ngọc đang ở
chỗ Ninh lão phu nhân, một bộ dạng hiền lành mềm nhẹ nói: “Thân thể con
yếu ớt, không thể hầu hạ Tam gia thật tốt, đó là lỗi của con. Hiện giờ
Tam gia được vương gia ban thưởng mỹ nhân, lại còn có người hầu hạ Tam
gia thông phòng, tất nhiên là phải cho các nàng một danh phận để các
nàng càng thêm tận tâm hầu hạ. Người thấy như vậy có được hay không?”

Ninh lão phu nhân cực kỳ kinh ngạc. Oa, Chân Ngọc nương đã đổi tính rồi sao?

Ngay sau đó, một nha hoàn được phân phó đi mời Hạ Sơ Liễu cùng người hầu hạ
thông phòng trước kia của Vương Chính Khanh – Chu Hàm Xảo.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN