Giảo Phụ - Chương 21: Có tiếng tiêu du dương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Giảo Phụ


Chương 21: Có tiếng tiêu du dương


Nhậm Đạt Lương vốn dĩ đến tìm Cửu Giang Vương, nhưng nhất thời lùi người lại, đi về phía đường tới đây.

Chung Tam Hữu và Đinh Học Nghĩa ngồi đợi trong một nơi đình nghỉ mát, đứng
ngồi không yên, vừa nhìn thấy Nhậm Đạt Lương quay lại, liền hỏi: “Gặp
được vương gia không? Vương gia nói thế nào? Là nữ nhân kia nhất sương
tình nguyện (đơn phương) quyến rũ vương gia sao?”

Nhậm Đạt
Lương nghiêm mặt, đứng trước đình nhìn bốn phía, thấy đình này rất cao,
nếu có người đến, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy, nơi này xung
quanh không có người, vô cùng yên tĩnh, nên mới yên tâm, ngồi xuống
chiếc ghế đá, nói: “Chưa chắc là nhất sương tình nguyện, vương gia từ
trước tới nay vẫn luôn uy nghiêm, nếu ngài ấy không thích, nữ tử đó sao
dám tiếp cận?” Sau đó nói ra chuyện Cửu Giang Vương cất giữ một chiếc hà bao, do dự nói: “Dù chưa dám khẳng định hà bao đó là của nữ tử kia
tặng, nhưng nhìn hành vi của vương gia, luôn không thoả đáng.”

Chung Tam Hữu lo lắng, “Nhậm huynh, vương gia không dễ dàng gì mới nắm được
binh quyền kinh thành trong tay, đại sự sắp thành, không thể vì một nữ
tử mà làm hỏng đại sự được.”

Đinh Học Nghĩa cũng nói: “Hơn nữa
nữ tử đó là thê thất của Vương Chính Khanh, náo loạn thì không tốt,
Vương Chính Khanh mà trở mặt, lại đắc tội với gia tộc Vương thị, đến lúc đó Tam vương gia và Tứ vương gia còn không nhân cơ hội bỏ đá xuống
giếng .”

Ánh mắt Nhậm Đạt Lương chợt lóe, cuối cùng cúi đầu
nói nhỏ một câu với Chung Tam Hữu và Đinh Học Nghĩa, nhưng không nói
hết câu: “Người làm nên đại sự không câu nệ tiểu tiết, chỉ có thể như
vậy thôi, chỉ là một nữ tử, tương lai vương gia thành nghiệp lớn, còn
có thể nhớ tới nàng ta?”

Chung Tam Hữu và Đinh Học Nghĩa gật đầu
đồng ý với lời của Nhậm Đạt Lương, sai người hạ độc Chân Thị, cắt đứt
nhớ nhung của vương gia, phải tránh phát sinh gièm pha, phòng ngừa chu
đáo, dù sao cũng tốt hơn gây chuyện rồi mới xử lí nhiều. Chỉ là về phần
Vương Chính Khanh…

Nhậm Đạt Lương cười lạnh trong lòng, nhất
định phải thiết kế là do Vương Chính Khanh hạ độc, đến lúc đó vương gia
nào dám trọng dụng Vương Chính Khanh nữa?

Nếu như vậy, ta sẽ
trở thành đệ nhất mưu sĩ. Đợi khi vương gia vừa thành đại sự, ta tự
nhiên sẽ là thủ phủ Nội Các dưới một người trên vạn người rồi.

Ba người lại thương lượng một hồi, rồi mới rời đi.

Khi tiệc ở vương phủ đã tan, bởi vì Vương Chính Khanh uống rượu, nên hạ
nhân khuyên không nên để hắn cưỡi ngựa, chỉ có thể lên xe ngựa của Chân
Ngọc, ngồi trong buồng xe với nàng.

Xe ngựa đi thẳng trên cả
quãng đường, Vương Chính Khanh cảm thấy Chân Ngoạc ngoan ngoãn hơn
thường ngày, trong lòng không khỏi ngứa ngáy, vươn tay nắm lấy bàn tay
mềm mại của nàng.

Hôm nay gặp được rất nhiều người quen, nghe
thấy rất nhiều lời nói quen thuộc, Chân Ngọc khó tránh khỏi chìm đắm
trong hồi ức, khi bị Vương Chính Khanh nắm tay, nhất thời không có hất
ra, lại nhớ đến một đám phu nhân và tiểu nương tử, mở miệng nói: “Hôm
nay gặp được không ít mĩ nhân, quận chúa Đường Diệu Đan thì không cần
phải nói, đệ nhất nhân tài rồi. Ngay cả biểu muội bà con xa của vương
phi, họ Bạch tên Cốc Lan đó, cũng là tài mạo hơn người, đứng giữa chúng
phu nhân, lại uyển chuyển như một đóa sen trắng.”

Nghe thấy Chân Ngọc nhắc đến Bạch Cốc Lan, Vương Chính Khanh giật mình, trừ phi
Ngọc Nương đã biết được gì rồi? Trước đây nàng ngờ vực không ngớt, chỉ
là không có được chứng cứ, lời nói tối nay, là đang thăm dò sao?

Chân Ngọc thấy vẻ mặt rối rắm của Vương Chính Khanh, thầm cảm thấy sảng
khoái, nói: “Bạch Cốc Lan dâng cho vương phi một hộp trà Vân Vụ của chùa Thanh Phong, nói trà đó là một người bạn cũ tặng nàng, Tam gia, ngươi
quen biết người bạn cũ Bạch Cốc Lan này sao?”

Sắc mặt Vương
Chính Khanh khẽ biến, rất nhanh lại khôi phục bình thường, một hộp trà
mà thôi, hà tất phải rối loạn để lộ sơ hở như thế? Cho nên nói: “Ngọc
Nương, nàng hỏi như vậy, hay là hoài nghi ta chính là người bạn cũ đó
của Bạch Cốc Lan? Đừng nghi ngờ nữa, nếu ta thực sự là bạn cũ của nàng
ấy, sao nàng ấy lại có thể lấy hộp trà đó ra trước mặt nàng chứ?”

Chân Ngọc suýt bật cười, nếu như không tận mắt chứng khiến hai người họ muốn hẹn nhau bỏ trốn, bây giờ nghe được lời nói thành khẩn của Vương Chính
Khanh, nàng thật sự sẽ bị hắn mê hoặc mất! Cũng đúng thôi, nam nhân mà,
tam thê tứ thiếp, hẹn hò với một người trong lòng nữa, thì cũng có gì to tát đâu, chỉ đáng thương cho chủ nhân thân thể này ngốc nghếch, lại vì
điều này mà tức chết.

Chân Ngọc cũng từng là nam nhân, cảm
thấy hành vi này của Vương Chính Khanh, cũng không có gì quá đáng, nhưng hành vi này đã làm chủ nhân thân thể này không vui, nàng cũng không thể dung túng.

Trong buồng xe treo một chiếc đèn, ánh đèn mong
manh mờ ảo, ánh lên khuôn mặt và đôi môi đỏ mọng của Chân Ngọc, khiến
nàng trở nên dịu dàng khác thường. Vương Chính Khanh nhìn khuôn mặt của
nàng, muốn tìm ra chút manh mối từ vẻ mặt của nàng, cứ nhìn mãi nhìn đến ngây người.

Chân Ngọc không thèm để ý đến Vương Chính Khanh,
chỉ nhắm mắt lại dưỡng thần, không nghĩ tới vừa nhắm mắt, liền có một
luồng khí nóng thổi trên mặt, không khỏi cả kinh, lập tức mở mắt, liền
thấy Vương Chính Khanh cúi đầu xuống, ý đồ đã rõ ràng, nàng nhất thời
tránh ra, vung nắm tay làm động tác hung ác như muốn đánh nhau.

Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc cương quyết, chỉ đành thôi, lại lùi người về chỗ cũ.

Khi xe ngựa dừng ở trước cửa phủ, một đám người đã nhanh nhẹn ra đón, đưa hai người vào trong.

Thị Thư đỡ Vương Chính Khanh vào thư phòng, Hồ ma ma thì dìu Chân Ngọc về chính phòng.

Tối nay Chân Ngọc uống rượu, trước tiên gặp được người trong lòng là quận
chúa Đường Diệu Đan, sau đó lại tiếp xúc với Cửu Giang Vương trong một
thời gian ngắn, nhớ về quá khứ, lại không có ý muốn ngủ, nói với Hồ ma
ma: “Thịnh yến vương phủ, chỉ quan tâm tới nói chuyện, không ăn được bao nhiêu, bây giờ ta đói rồi. Ma ma tới phòng bếp sai người làm ít thức ăn và rượu mang đến đây.”

Người ở nhà bếp rất nhanh đã mang
rượu và thức ăn tới, Chân Ngọc lại cảm thấy uống rượu một mình không thú vị, phân phó Lập Hạ và Bán Hà: “Hai người đi mời Chu di nương và Hạ di
nương đến đây bồi rượu.”

Hồ ma ma ngăn cản nói: “Tam phu nhân,
tam gia cũng trở về từ tiệc rượu, lúc này e rằng cũng đói rồi, chi bằng mời Tam gia đến cùng dùng bữa? Còn về hai vị di nương, chắc đã nghỉ
ngơi rồi, không nên làm phiền họ.”

Chân Ngọc ở kiếp trước, một
lòng mưu cầu công danh, đợi khi có được công danh, lại suy nghĩ trợ giúp Cửu Giang Vương mưu đồ đại sự, về phương diện nữ sắc thì cật lực đè nén bản thân, đến khi đèn tắt dầu cạn, lại thấy hối hận, sớm biết thì đã
sớm lấy vợ sinh con, duy trì đời sau mới phải. Đến khi trùng sinh, phát
hiện thân là nữ tử, trong ngực lúc nào cũng có cảm giác không yên ổn,
khó có thể thoải mái được. Ngôn ngữ và hành vi đều bộc lộ sự háo sắc,
cho dù biết là không thỏa đáng, nhưng lại không khống chế được. Lúc này
nghe Hồ ma ma nói , đột nhiên mất đi hứng thú, vẫy tay nói : “Vậy thôi,
ta tự uống là được rồi.”

Hồ ma ma vẫy tay để mấy nha hoàn lui
xuống, ngồi bên cạnh Chân Ngọc, vừa rót rượu cho nàng, vừa nói: “Hiếm
khi Tam gia đưa Tam phu nhân ra ngoài dự tiệc, lộ mặt trước người khác,
Tam phu nhân cần phải nắm bắt ưu thế, nhưng cũng đừng đắn đo quá mức.
Hiện giờ Tam gia có ý hòa hảo, Tam phu nhân cũng nên dịu dàng một chút.
Tam phu nhân vào cửa cũng đã một năm, còn không viên phòng, truyền ra
ngoài còn ra thể thống gì?”

Chân Ngọc không cho ý kiến, lười biếng vươn vai, nói: “Buồn ngủ rồi, nghỉ ngơi thôi!” Nói rồi chuẩn bị súc miệng rửa mặt.

Hồ ma ma thấy thế, biết nàng nghe không vào lời mình nói, bất lực lắc đầu, âm thầm thở dài.

Sáng sớm ngày hôm sau, Chân Ngọc liền bận rộn tìm hộp trà Vân Vụ, dặn dò Hồ
ma ma vài câu, để bà mang đến vương phủ cho quận chúa Đường Diệu Đan.

Hồ ma ma hỏi cặn kẽ, lại nói: “Bao nhiêu người muốn có được hộp trà này mà không được, Tam phu nhân lại tặng nó cho quận chúa để rửa tay, truyền
ra ngoài thật không dễ nghe chút nào!”

Chân Ngọc nói: “Hôm qua
đã mở miệng nói tặng nàng ấy rồi, sao có thể đổi ý, vả lại chỉ là một
hộp trà thôi mà, có thể khiến nàng ấy vui vẻ, có gì là không thể?”

Hồ ma ma không khỏi nhìn Chân Ngọc một lượt, nghi hoặc nói: “Ai không
biết, còn tưởng Tam phu nhân là một nam tử chung tình với quận chúa
đấy.”

Chân Ngọc ho một tiếng nói: “Mặc dù hôm qua mới gặp quận
chúa một lần, nhưng nói chuyện vô cùng hợp ý, tiếc là không gặp được
nhau sớm hơn, vì thế muốn làm nàng ấy vui vẻ, có gì kì lạ sao?”

Hồ ma ma nghe được lời này, ngược lại đột nhiên đau lòng, “ Tam phu nhân
vào cửa Vương gia cả một năm, rất ít khi dự tiệc, càng ít khi ra khỏi
cửa, bệnh tật quanh năm, đến cả một khuê mật cũng không có, bình thường
cũng không có một phu nhân đến cùng nói chuyện phiếm, mới có thể bỏ ra
cả tấm lòng của mình như vậy? Chỉ mong quận chúa có thể đón nhận tình
cảm này của tam phu nhân, sau này sẽ qua lại nhiều hơn, cũng không phụ
tấm lòng này của Tam phu nhân.”

Chân Ngọc sờ cằm, ừm, tương lai qua
lại nhiều hơn cái gì đó, chính là cầu cũng không được! Bởi vậy thúc giục Hồ ma ma nói: “Ma ma mau đi đi, lát nữa mặt trời lên cao, nắng gắt chói chang, cẩn thận nắng cháy da đấy.”

Lúc Hồ ma ma ra khỏi cửa,
trong lòng Chân Ngọc có chút không yên, chỉ mong Đường Diệu Đan tiếp
nhận ý tốt của nàng, sau đó qua lại với nàng.

Song hơn một canh giờ sau, Hồ ma ma đã trở về rồi, vừa về sắc mặt đã không tốt, chỉ nhận
khăn tay Lập Hạ đưa qua lau mồ hôi, không có tiếp lời Chân Ngọc.

Chân Ngọc thấy bà tay không trở về, biết là hộp trà đó tặng được rồi, nhất
thời tò mò nói: “Ma ma lào sao vậy? Chẳng lẽ người gác cửa của vương phủ làm khó ma ma sao?”

Hồ ma ma tức giận không nhẹ, chỉ là
trước mặt nha hoàn, không tiện nói xấu về Đường Diệu Đan , đợi khi Lập
Hạ dẫn người xuống, mới nói: “Bởi vì ngồi xe ngựa của phủ tới, người gác cửa vừa nhìn thấy biểu tượng của xe ngựa, đã sớm vào trong thông báo,
nào dám làm khó? Chỉ là sau khi vào trong phủ, lại không gặp được quận
chúa. Chỉ thấy ba nha hoàn bên cạnh quận chúa. Nha hoàn kia nhận lấy
trà, liền xoay người vào trong, một câu hàn huyên cũng không có. Được
một lúc, chỉ thấy nha hoàn bê hộp trà lại đi ra, ở ngay trước mặt ta,
đẩy hộp trà cho một bà thô sử, nói loại trà không biết đã có bao nhiêu
người sờ mó qua, quận chúa sợ tay nhiễm bẩn, liền thưởng cho mấy bà bà
gác đêm uống.”

Trong ấn tượng của Chân Ngọc, Đường Diệu Đan
luôn là một người hiểu lễ nghĩa, chưa từng thấy có một mặt này? Nhất
thời không thể tin tưởng, nhưng lời này là Hồ ma ma nói, Hồ ma ma lừa ai chứ nhất định không lừa nàng, nên ngơ ngẩn một hồi, trong lòng cũng
không có tư vị, mãi mới nói: “Có lẽ hôm nay tâm tình quận chúa không
tốt, mới thất lễ vậy thôi?”

Nói đến cái này, Hồ ma ma càng tức
giận, “Rõ ràng tặng trà cho nàng, ngay cả ly trà cũng không sai người
rót cho ta, còn để ta ngồi ghế lạnh nữa chứ!” Nói xong gọi nha hoàn:
“Vào đây, rót cho ma ma một ly trà, ma ma sắp chết khát rồi, cổ họng đều khô cả rồi.”

Chân Ngọc thấy Hồ ma ma tức giận, vội vàng đi
qua bóp vai cho bà, dỗ dành nói: “Ma ma đừng tức giận, ta thay quận chúa bồi tội với ma ma.”

Hồ ma ma vốn đang uống trà, vừa nghe thấy
lời này của Chân Ngọc, lập tức bỏ trà xuống đứng lên, lùi sau hai bước
rồi nói: “Tam phu nhân, ai thân thiết ai xa cách người phải phân biệt rõ ràng. Dù ta là nô tỳ, không thể so sánh với quận chúa, nhưng quận chúa
là gì của người, ta là gì của người, không phải rất rõ ràng sao? Sao lại có chuyện người thay quận chúa bồi tội với ta? Ai không biết, còn cho
rằng quận chúa mới là người thân thiết với người, còn ta chỉ là một
người ngoài.”

Trong thời gian trùng sinh này, Hồ ma ma luôn
chăm sóc nàng chu đáo, cho dù nàng có hoang đường không lí lẽ thế nào,
cũng chưa từng tức giận như vậy, lúc này bỗng nhiên nổi giận, khiến cho
Chân Ngọc không khỏi ngây ngốc.

Đúng vậy, nàng đã trùng sinh,
không còn là Chân bảng nhãn trước đây nữa, mà là Chân Ngọc Nương của
hiện tại rồi. Người thân thiết với nàng không phải Đường Diệu Đan, mà là Hồ ma ma!

“Ma ma, ta nói sai lời rồi!” Chân Ngọc cúi đầu bưng
ly trà đó lên, đưa đến trước mặt Hồ ma ma nói: “Ma ma uống trà, không
truy cứu những chuyện đã qua nữa.”

Hồ ma ma sao có thể nổi giận với Chân Ngọc được? Nghe vậy bất quá nhìn Chân Ngọc một cái, thở dài
một hơi, liền nhận lấy ly trà.

Mặc dù xảy ra chuyện như thế
này, Chân Ngọc vẫn không buông được Đường Diệu Đan, âm thầm thăm dò tin
tức của nàng, chỉ sợ nàng rơi xuống nước như kì hạn, lo lắng mấy ngày,
không có tin Đường Diệu Đan rơi xuống nước, nhất thời thở ra một hơi,
cho dù thế nào, chỉ hi vọng nàng sống thật tốt.

Mấy ngày nay,
Vương Chính Khanh lại nhận việc ra khỏi thành rồi. Đến ngày hắn về, lại
có chuyện bàn bạc với môn khách Chương Phi Bạch, cứ bàn bạc như thế,
liền đến nửa đêm, vì vậy nghỉ ngơi ở thư phòng, không làm phiền thê
thiếp nữa.

Ngày hôm sau là ngày hưu mộc*, Vương Chính Khanh
hứng trí, đến tối mở một bữa tiệc nhỏ mời vài người bạn cũ tới phủ,
tiếng nhạc miên man, ngay cả trong hậu viện, cũng mơ hồ nghe thấy tiếng
tiêu.

(*ngày hưu mộc: thời cổ đại cách vài ngày người làm quan lại được nghỉ một ngày về nhà nghỉ ngơi tắm rửa, bây giờ gọi là ngày
cuối tuần.)

Chân Ngọc cũng am hiểu về tiêu, nghe được tiếng
tiêu du dương, nghe đến ngây người, sai Lập Hạ đi nghe ngóng, là ai đang thổi tiêu?

Lập Hạ nghe ngóng trở về, nói với Chân Ngọc: “Tam
phu nhân, Tam gia ở sảnh trước mở tiệc mời khách, mời Điền Loan Loan của Trích Nguyệt lâu tới phủ thổi tiêu.”

Trích Nguyệt lâu là nơi
ca quán mà quan lại mở ra, chuyên bồi dưỡng ca cơ, sau khi trưởng thành
sẽ đưa đến cho các phủ quan lại quyền quý. Ca quán đương nhiên cũng có
buôn bán kiếm tiền, nhưng các ca cơ chỉ bán nghệ không bán thân. Trong
các phủ mỗi khi có tiệc nhỏ, cũng có thể gửi thiệp mời, tới Trích Nguyệt lâu mời ca cơ đến đàn tấu góp vui.

Ở kiếp trước Chân Ngọc có
nghe qua về tài nghệ của Điền Loan Loan này, lúc đó còn than thở tuyệt
sắc như vậy, không biết sau này sẽ rơi vào tay người nào. Sau này vị
Điền Loan Loan này được Vương Chính Khanh nạp vào phủ làm thiếp. Từ đó
về sau, liền mơ hồ nghe nói, thê thiếp của Vương Chính Khanh bất hòa,
thường xuyên xảy ra chuyện tranh chấp ghen tuông. Ngay cả chính thê của
Vương Chính Khanh Chân Thị chết bệnh, hình như cũng có chút liên quan
tới vị Điền Loan Loan này.

Chân Ngọc tính toán ngày tháng, cố
gắng nhớ lại, ừm, Vương Chính Khanh nạp vị Điền Loan Loan này, có lẽ là
mấy tháng sau. Vị Điền Loan Loan này mĩ mạo yêu kiều, nhưng nàng là một
trong những nữ nhân bức chết chủ nhân thân thể này, thì không thể để
nàng vào phủ.

Chân Ngọc suy nghĩ một chút, quyết định đến tiền
sảnh xem xét tình hình, nhìn xem Điền Loan Loan và Vương Chính Khanh đã
câu kết với nhau hay chưa?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN