Giảo Phụ
Chương 22: Ca cơ Điền Loan Loan
Lập Hạ bẩm báo xong,
thấy Chân Ngọc trầm mặc không nói, không khỏi có chút lo lắng, nhỏ giọng khuyên giải nói: “Tam phu nhân, chỉ là một ca cơ, không làm nên chuyện
gì đâu, tội gì vì vậy mà giận Tam gia.”
Chân Ngọc nhất thời có
chút nghi hoặc, ô hay, các gia cho triệu ca cơ, các phụ nhân ở hậu viện
phải làm như không thấy sao? Có lẽ chủ nhân thân thể này chỉ vì không
làm được điều này, mới bị Vương Chính Khanh ghét bỏ .
Lập Hạ rót một ly trà cho Chân Ngọc, lại thấp giọng khuyên nhủ: “Ngày trước cũng
vì những việc này, Tam phu nhân liền làm ầm với Tam gia, kết quả cũng
không làm được gì. Hiện nay Tam gia không dễ dàng gì chuyển hồi được một chút, Tam phu nhân phải bắt lấy lòng của Tam gia, đến lúc đó sinh hạ
được thiếu gia tiểu thư, có chỗ để dựa vào, tốt hơn bất cứ thứ gì .”
Đây là khuyên nàng nên nhanh chóng sinh một đứa bé cho Vương Chính Khanh,
những chuyện khác không cần lo nghĩ nhiều sao? Chân Ngọc đặt ly trà
xuống, đứng lên mở cửa sổ ra, nhất thời chắp tay thở dài, phiền nhiễu cả khoảng thời gian này rồi, quả thật cũng nên tỉnh táo, không thể quay về chính là không quay về được, lần này, nàng không còn là Chân Bảng nhãn
nữa, mà là một vị phụ nhân.
“Lập Hạ, tìm một bộ xiêm y của ngươi ra đây cho ta thay, ta giả làm một nha đầu đến tiền sảnh xem một chút.” Chân Ngọc cười phân phó Lập Hạ, lại thuận tay sờ soạng trong ngăn kéo
rồi lấy ra một chiếc bình nhỏ lớn bằng ngón tay cái cho vào hà bao.
Lập Hạ nghe được lời Chân Ngọc nói, đang muốn khuyên ngăn, nhưng thấy nàng
liếc mắt, nên nhất thời im lặng, Tam phu nhân từ sau khi khỏi bệnh, tính tình tuy tốt rất nhiều, cũng dễ nói chuyện hơn, nhưng mỗi khi nàng muốn làm cái gì, lại càng khó khuyên ngăn hơn lúc trước, vả lại nàng chỉ
liếc mắt một cái, nhưng ánh mắt kia, lại khiến người ta không thể nào
cãi lời, nên không dám khuyên bảo nữa.
Trong tưởng tượng và
nhận thức của Chân Ngọc, thân là phụ nhân, cũng chỉ có thể an phần thủ
thường, sanh con dưỡng cái, dựa vào phu quân cùng nhi nữ sống qua ngày.
Hôm nay mình thành một phụ nhân, nhưng không muốn chấp nhận số phận, vậy thì, có thể như thế nào đây? Hòa ly (ly hôn) với Vương Chính Khanh rõ
ràng là không thiết thực, đừng có nói một nữ tử đã hòa ly không có cách
nào đối mặt cha mẹ, chính là nửa đời sau, tất nhiên cũng là sóng gió
nhấp nhô, còn không bằng tình hình như hiện nay. Nếu nói là dựa vào kiến thức của mình ở kiếp trước, làm ra công lao sự nghiệp gì đó, lại càng
thêm nực cười, bản thân từng là nam tử, biết một cách sâu sắc rằng, thế
đạo (xã hội) này, là thế đạo của nam tử, từ trước đến giờ nữ tử chỉ là
phái phụ thuộc, nếu xuất đầu lộ diện quá mức, không có nam tử nào có thể chấp nhận được.
Nghĩ tới nghĩ lui, lại cũng chỉ có thể yên phận sống qua ngày với Vương Chính Khanh thôi. Chính vì nguyên nhân muốn yên phận sống qua ngày với Vương Chính Khanh, nên mới không thể để cho hắn
nạp Điền Loan Loan vào cửa. Cần biết rằng, Điền Loan Loan chính là hồng
nhan họa thủy, gốc rễ của việc tan cửa nát nhà.
Điền Loan Loan
năm nay 16 tuổi, nàng sáu tuổi thì cha phạm tội bị lưu đày, gia sản bị
tịch thu, nàng liền bị đưa vào Trích Nguyệt lâu. Bà chủ của Trích Nguyệt lâu thấy nàng da mịn mắt to, lại biết chữ, mười ngón tay thon dài, biết nàng sẽ là một hạt giống tốt, bèn sai người giáo dục cẩn thận, dạy nàng cầm kỳ thư họa, chỉ chờ sau này lớn lên sẽ đưa vào trong cung hoặc là
trong vương phủ.
Sau lễ cập kê mười lăm tuổi, Điền Loan Loan lại lặng lẽ tích góp từng tí một làm của riêng, tự có tính toán của mình,
chỉ suy nghĩ muốn lang quân như ý có thể dựa vào, đến khi gặp được Vương Chính Khanh, trái tim liền thắt trên người Vương Chính Khanh, nghĩ mọi
cách thu hút sự chú ý của Vương Chính Khanh, chỉ hy vọng Vương Chính
Khanh có thể nạp nàng vào phủ làm thiếp.
Chỉ là Vương Chính
Khanh như có ý lại như vô ý, Điền Loan Loan không đoán được tâm tư của
hắn, liền tìm đường nhờ vả Chương Phi Bạch, cầu xin Chương Phi Bạch giúp chuyện của nàng một tay.
Trước khi Chương Phi Bạch chưa vào làm môn khách trong nhà Vương Chính Khanh, một lần trong nỗi sầu nghèo khổ
vất vả, đi theo một người bạn đến Trích Nguyệt lâu, Điền Loan Loan nghe
được khẩu âm của hắn, lại là giọng của cố hương, mặc dù thấy hắn không
có tiền, cũng không có xem thường cho hắn, mà ngược lại lại lén lút giúp đỡ hắn một chút. Bởi vì phần ân tình này, Chương Phi Bạch tự nhiên muốn giúp nàng một tay.
Hôm nay Vương Chính Khanh mở yến tiệc chiêu
đãi khách, Chương Phi Bạch cũng phụ giúp tiếp đãi, liền đề nghị mời
Điền Loan Loan tới thổi tiêu. Mọi người đương nhiên đều tán thành.
Điền Loan Loan không hổ là át chủ bài của Trích Nguyệt lâu, một khúc tiêu âm vang lên, mọi người đều có chút say mê, may mà được Chương Phi Bạch ám
hiệu trước, biết được lòng của Điền Loan Loan chỉ hướng tới Vương Chính
Khanh, mọi người lúc này mới từ bỏ tâm tư muốn trêu chọc nàng.
Tuy ca cơ của Trích Nguyệt lâu bán nghệ không bán thân, nhưng một số hành
động quá cách và trêu chọc, sao có thể may mắn tránh khỏi? Điền Loan
Loan cũng biết rõ điểm này, nóng lòng muốn tìm một lang quân thật tốt,
mà đưa mắt nhìn những thiếu niên tuấn kiệt ở bên trong, trừ Chân Bảng
nhãn đã qua đời, còn có ai bì kịp được Vương Chính Khanh?
Tối nay, chi bằng đập nồi dìm thuyền, chiếm được lang quân cưng chiều, để nửa đời sau có chỗ dựa.
Điền Loan Loan thấy điều động được tinh thần của mọi người, cho nên thổi một khúc nữa, lần này lại nhìn Vương Chính Khanh thổi, vừa thổi, khóe mắt
vừa liếc mắt đưa tình, tình ý đều ở trong đó.
Vương Chính Khanh
thấy cái miệng nhỏ nhắn của Điền Loan Loan đặt trên ống tiêu, lên lên
xuống xuống, làm cho người sinh ra muôn vàn ý niệm, cũng hơi có chút
động tâm, nhất thời định thần lại, xoay đầu đi bưng ly trà lên uống.
Điền Loan Loan thấy Vương Chính Khanh xoay đầu đi, nàng ngược lại cảm thấy
vui vẻ, nếu không động lòng, cần gì phải quay đầu che giấu?
Chương Phi Bạch đứng ngoài quan sát, nhất thời cũng nhìn ra gì đó, Trạng
Nguyên gia, đây là có chút ý tứ đi! Nếu như thế, chuyện tự nhiên sẽ càng thuận lợi.
Điền Loan Loan thổi xong một khúc, lúc đứng dậy bưng trà thì không cẩn thận làm đổ ly trà, váy bị nước trà làm bẩn, nhất
thời cầu khẩn nói: “Xin phép cho nô gia đi thay xiêm y, thay xong sẽ lại thổi một khúc nữa.”
Mọi người nào có lí do không cho nàng thay
xiêm y? Vương Chính Khanh liền tùy ý chỉ một ma ma, để ma ma dẫn Điền
Loan Loan đi thay xiêm y.
Lúc dẫn hai tiểu nha đầu cáo lui thì
khóe mắt Điền Loan Loan liếc về phía Chương Phi Bạch một cái, thấy
Chương Phi Bạchkhẽ gật đầu, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, chuyện có thể
thành hay không, chỉ dựa vào tối nay thôi.
Vương Chính Khanh đợi đến lúc Điền Loan Loan cáo lui, lại nhìn nàng lâu hơn một chút. Vốn là
một ca cơ, hắn cũng không để ở trong lòng, càng sẽ không vì mỹ nhân mà
rối rắm. Nhưng ai bảo tướng mạo của ca cơ này lại có mấy phần giống như
Bạch Cốc Lan chứ?
Lần trước ở vương phủ gặp được Bạch Cốc Lan
mấy lần, lại vạch ra tình cũ, nhưng nay mỗi người đều có hôn giá, nếu
tiếp tục dây dưa, nếu bị người khác phát hiện, sẽ là tai họa. Chỉ trong thời gian ngắn, làm sao có thể quên được lần gặp đầu tiên năm đó, khi
mà lưỡng tình tương duyệt? Đến khi gặp Điền Loan Loan này, thấy tướng
mạo nàng có mấy phần xinh đẹp động lòng người như lần đầu gặp khi Bạch
Cốc Lan năm đó, không tránh được có chút để ý.
Nhưng Điền Loan
Loan đã là át chủ bài Trích Nguyệt lâu, Trích Nguyệt lâu tự nhiên sẽ
không dễ dàng thả người. Hơn nữa chủ tử sau lưng Trích Nguyệt lâu này,
thậm chí ngay cả Cửu Giang vương cũng phải kiêng kỵ vài phần, hắn cũng
không muốn chỉ vì một ca cơ, mà dùng tình cảm và thể diện của Cửu Giang vương để nịnh bợ người khác.
Chương Phi Bạch tất nhiên hiểu rõ
tâm tư của Vương Chính Khanh, mỹ nhân nếu đạt được dễ như trở bàn tay,
liền thu nhận, nếu muốn hao phí sức lực mới có được, thì miễn đi. Chỉ là Điền Loan Loan đã nhờ hắn, hắn cũng nên hao tâm tốn sức lót đường cho
Điền Loan Loan. Chỉ cần Vương Chính Khanh dính lấy Điền Loan Loan, với
nhân phẩm của Vương Chính Khanh, tất nhiên sẽ phụ trách, đến lúc đó
không muốn hao phí sức lực cũng phải hao phí sức lực, muốn nạp Điền Loan Loan vào phủ.
Hơn nữa, Trích Nguyệt lâu hàng năm đều muốn đưa
mấy vị ca cơ vào vương phủ hoặc là vào trong phủ quan lại quyền quý,
những ca cơ này nếu may mắn được Vương Gia hoặc là quan lại quyền quý
cưng chiều, sẽ có chỗ đứng vững chắc trong phủ. Điền Loan Loan là át chủ bài của Trích Nguyệt lâu, nàng cũng có ca cơ có tình cảm rất tốt với
mình. Đến lúc đó Điền Loan Loan khi trở thành thị thiếp của Vương Chính
Khanh, muốn do thám tin tức của những phủ khác, chỉ cần thăm dò qua
những ca cơ kia là được rồi. Tuy là như vậy, tin tức bên phủ Vương Chính Khanh, cũng sẽ không cẩn thận lộ ra ngoài một chút. Nhưng mọi việc có
được có mất, chỉ cần được nhiều hơn mất, thì là đường có thể đi.
Trong hai năm qua, Chương Phi Bạch cũng là hết sức trung thành với Vương
Chính Khanh, tìm mọi cách hiến kế cho Vương Chính Khanh . Hắn cho rằng,
bây giờ chân Bảng nhãn mất rồi, Vương Chính Khanh sẽ là mưu sĩ số một
bên cạnh Cửu Giang vương, tiền đồ vô lượng. Nếu là Vương Chính Khanh đắc chí, môn khách như hắn, tự nhiên cũng là nước lên thì thuyền cao. Vì
thế một lòng phải giúp Vương Chính Khanh cao thêm một tầng nữa.
Lại nói Chân Ngọc đóng giả nha đầu đi đến tiền sảnh, nhìn qua tấm bình
phong, thấy Vương Chính Khanh và mấy người bạn cũ ngồi trong phòng
khách, nhưng không thấy bóng dáng Điền Loan Loan đâu cả, nhất thời quay
người lại, gọi một nha đầu lại hỏi.
Nha đầu kia vừa ngẩng đầu
lên thấy là Chân Ngọc, mặc dù cảm thấy kỳ lạ khi phu nhân nhà mình ăn
mặc như nha đầu, cũng không dám nhìn lâu hỏi nhiều, chỉ là đáp: “Điền cô nương bị nước trà làm bẩn váy, đến phía sau thay xiêm y rồi.”
“Phía sau nơi nào? Phòng tiệc chỗ này không phải có phòng thay xiêm y sao?” Chân Ngọc hỏi.
Nha đầu nói: “Nói là khách nam đang ngồi, không tiện ở nơi này thay xiêm y, Chương ma ma đưa đến phòng thay quần áo trong nội viện thay quần áo
rồi!”
“Ồ!” Chân Ngọc hiểu ý, ừm, xem ra Điền Loan Loan là thu
chuộc ma ma cùng người khác trong phủ, như vậy mới để nàng đi vào nội
viện .
Mỹ nhân, nàng vào nội viện, liền là của ta đấy, không thể là của Vương Chính Khanh đâu. Chân Ngọc khẽ cười một tiếng, cất bước
đi.
Nha đầu bị hỏi kinh ngạc nhìn Chân Ngọc soải bước đi, Tam
phu nhân soải bước đi lớn như vậy, nếu không phải đang mặc nữ trang, có
lẽ sẽ giống một nam nhân hơn.
Yến tiệc bên trong phòng khách,
Chương Phi Bạch nói chuyện với Vương Chính Khanh, nhưng một chân va vào
bàn ghế, nước trà trong tay hất vào người Vương Chính Khanh, nhất thời
thất thanh nói: “Làm bỏng Tam gia rồi sao? Nhanh, thuốc bỏng đâu?”
Vương Chính Khanh vẩy vẩy xiêm áo rồi nói: “Nước trà đã lạnh rồi, nên không có nóng, chỉ là cần phải đi đổi bộ quần áo.”
Chương Phi Bạch liền tự giễu cười mình, nói: “Cũng là rượu tối nay ngon quá,
uống nhiều hơn mấy chén, nên say rồi, cầm tách trà cũng không chắc, lại
nghiêng đổ hết lên người Tam gia, đáng chết!”
Vương Chính Khanh
ngược lại không nghi ngờ, cười để mọi người tự nhiên, tự vào một gian
trong phòng thay quần áo bên trái phòng tiệc, sai người tìm một bộ quần áo đưa cho hắn thay.
Nha đầu hầu hạ ở phòng thay quần áo lại
nhỏ giọng nói: “Tam gia, bởi vì hôm nay thời tiết đẹp, mấy bộ xiêm áo
vốn là để ở đây cũng đem đi giặt hết rồi, sau đó đều thu vào trong nội
viện, chờ khô rồi lại chuyển qua chỗ này, lần này cần xiêm áo, còn phải
đến nội viện tìm. Phiền Tam gia chờ một chút nha!”
Vương Chính
Khanh thích sạch sẽ, hiện tại trên người dính ướt, liền không nhịn được, khoát tay nói: “Thôi, tự ta vào trong viện thay.” Nói rồi nhấc chân đi.
Lại nói đến Điền Loan Loan theo ma ma vào một phòng thay quần áo trong nội
viện, sớm đã lệnh cho nha hoàn Thiêm Hương cạnh mình hậu thưởng cho ma
ma.
Ma ma này họ Chương, bởi vì cùng họ với Chương Phi Bạch, nên đã bị Chương Phi Bạch mua chược từ lâu rồi, sắp xếp giữ cửa ở nội viện, thỉnh thoảng thám thính chút chuyện trong nội viện của Vương Chính
Khanh. Ma ma lần này nhận thêm túi thơm, cầm thấy nặng nặng, hình như
bên trong chứa bạc, nhất thời mừng rỡ, không ngờ tối nay có được may mắn như thế này, không duyên cớ được món tiền.
Điền Loan Loan cười
nói: “Bởi vì trên người dính ướt, nên có chút không thoải mái, cũng muốn một tắm một chút, rồi mới đổi lại một bộ xiêm áo. Không biết ma ma có
thể giúp mang hai thùng nước nóng tới đây hay không?”
“Chuyện
này có khó khăn gì?” Chương ma ma một lời đáp ứng ngay, rất nhanh liền
xuống dưới bếp xách hai thùng nước nóng tới cho Điền Loan Loan.
Đợi ma ma lui xuống, Điền Loan Loan lệnh cho hai nha đầu đứng ngoài cửa
canh chừng, nàng cởi từng cái từng cái xiêm áo, gấp xiêm áo chỉnh tề để
qua một bên, lúc này mới bước vào trong thùng tắm, ngồi xuống.
Lúc này, hai nha đầu canh chừng ở ngoài cửa lại nhìn thấy một nha đầu bưng
hai ly trà đến, không khỏi giật mình, không phải nói chỗ này gần thư
phòng của Trạng Nguyên gia, bình thường không cho nha đầu tới hay sao?
Nha đầu tên Thiêm Hương nhìn nha đầu bưng trà đến gần, nhờ ánh đèn ở hành
lang nhìn một chút, không khỏi thầm kinh hãi, Vương gia này, ngay cả một nha đầu bưng trà cũng xinh đẹp như vậy rồi sao?
Chân Ngọc bưng
hai ly trà đi tới phòng thay quần áo này, thấy bên trong có ánh nến thấp thoáng, ngoài cửa lại có hai nha đầu, liền tiến về phía trước nói:
“Chương ma ma đến bên đó, cũng là nhớ lại hai vị tỷ tỷ tối nay chưa có
uống nước, chỉ sợ là khát quá rồi, lệnh cho ta đưa hai ly trà tới đây
cho hai vị tỷ tỷ giải khát đấy!”
Thiêm Hương quả thật đang khát, nhất thời suy nghĩ, có thể là ma ma này ra ngoài, nhìn túi tiền một
cái, thấy thưởng nhiều, nhất thời vui mừng, cũng nghĩ đến chuyện họ chưa uống giọt nước nào, nên kêu nha đầu tới đưa trà, để bày tỏ cảm ơn?
“Tỷ tỷ mau uống đi, uống xong ta còn phải trở về báo cáo nữa!” Chân Ngọc
bưng một ly trà lên đưa tới tay Thiêm Hương, lại bưng một ly khác đưa
vào tay nha đầu còn lại.
Thiêm Hương vội vàng cười nói cám ơn, cùng nha đầu kia uống trà.
Chân Ngọc nhìn hai nha đầu nhận lấy trà và uống rồi, liền giơ khay đến trước hai nha đầu, ý bảo họ đặt ly trà vào trong khay. Nhất thời trong lòng
thầm đếm một hai ba. Đợi nàng đếm tới ba, thì quả nhiên thấy chân hai
nha đầu này mềm nhũn, rồi ngã xuống đất.
Chân Ngọc yên lặng: mấy ngày nay trong lúc rãnh rỗi, lão tử điều chế một bình hôn hồ phấn (thấy công dụng ở trên là biết phấn gì rồi), không ngờ lại được dùng rồi.
Hiện đã đánh ngã hai nha đầu, bên trong mỹ nhân nên đánh ngã sau đó kéo
ném ra ngoài, hay là trực tiếp lấy thân phận phu nhân của Vương Chính
Khanh lệnh cho nàng biết khó mà lui đây? Khụ, thấy mỹ nhân mà không thể
thương tiếc, lại phải đả kích nàng, thật sự không phải tác phong của lão tử!
Điền Loan Loan ngồi ở trong thùng tắm, đưa tay gỡ trâm ngọc trai trên đầu xuống, cầm trâm ngọc trai trong tay, nhẹ nhàng xoay tròn
hạt ngọc kia, hạt ngọc thế mà rỗng. Nàng xoáy hạt ngọc ra, đổ một chút
bột màu vàng trong hạt ngọc rỗng vào trong nước, lúc này mới xoáy hạt
ngọc lại như cũ, cài trâm ngọc lên búi tóc.
Bột màu vàng không
tan nhanh trong nước . Điền Loan Loan đưa tay dội nước, trong phút chốc
hai cái vòng tay chạm vào nhau, phát ra đinh đoong. Dần dần, chỗ da thịt của nàng bị nước hắt qua, tỏa ra một mùi U Hương nhàn nhạt, ngửi vào sẽ khiến tâm thần con người chuếnh choáng. Điền Loan Loan hài lòng thở ra
một hơi, thần tiên phấn này ngay cả Thần Tiên ngửi thấy, cũng phải mất
hồn, không sợ Vương Chính Khanh ngửi được mà không động lòng.
Nơi này nàng đang hắt nước, đột nhiên nghe được tiếng động ở cửa, không
khỏi hơi kinh ngạc, không phải đã nói khi thấy Vương Chính Khanh tới,
Thiêm Hương đi vào bẩm báo, nàng ở bên trong lại la thét chói tai, dụ
Vương Chính Khanh tiến vào sao? Sao lại âm thầm tới rồi? Nàng mặc dù
kinh ngạc, nhưng vẫn làm theo kế hoạch đã định lúc trước, làm bộ như bị
giật mình, dựa vào thùng nước tắm để đứng lên, lộ ra cảnh xuân tròn trịa trước ngực. Nhất thời thấy người đi vào là một nha đầu xinh đẹp, lại
giật mình, đây là?
Chân Ngọc đi vào trong phòng thay quần áo,
chóp mũi ngửi được một mùi U Hương, không khỏi vuốt vuốt ngực, lại nhìn
về phía mỹ nhân trong thùng tắm, thiếu chút nữa chảy máu mũi, một màn
thật tươi đẹp nha!
“Điền cô nương, Chương ma ma sợ cô nương một
mình tắm sẽ không sạch sẽ, cố ý lệnh ta đến giúp cô nương tắm rửa.” Chân Ngọc một bên vê ngực, vê đến một khối thịt mềm, lập tức ý thức được
mình hiện là thân nữ nhi rồi, lại hơi tỉnh táo lại, trong chốc lát đi
tới bên thùng tắm, đưa tay lên muốn giúp Điền Loan Loan tắm.
Điền Loan Loan thấy nha đầu này kỳ quái, nàng quen biết rất nhiều
người, lần này biết là không ổn, đợi đến Chân Ngọc đưa tay qua, không
tự chủ được liền hét lên một tiếng, hô gọi: “Thiêm Hương!”
Thiêm Hương không có đi vào, nghe thấy tiếng gọi mà tiến vào, là Vương Chính Khanh.
Chân Ngọc liếc mắt nhìn thấy bóng dáng của Vương Chính Khanh, không khỏi kinh hãi, không được, mỹ nhân sắp bị xem sạch bách rồi.
Nàng không chút nghĩ ngợi, hai bàn tay nhún lên, chợt đưa tới, úp lên hai bé thỏ trắng trước ngực Điền Loan Loan, che chắn một màn cảnh xuân.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!