Giáo Thảo Omega Giả Làm Alpha Vẫn Bị Phản Công - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
46


Giáo Thảo Omega Giả Làm Alpha Vẫn Bị Phản Công


Chương 20


“Trời ơi, các đồng chí à—!!!”

Mới sáng sớm Trần Tân đã cao giọng hét to, hấp tấp vọt vào trong lớp.

Trong lớp có một nhóm nam sinh đang ăn vụng đồ ăn sáng tay chân luống cuống vội vàng buộc túi lại rồi lật đật nhét đồ ăn vào hộc bàn, sau đó ngồi thẳng lưng lấy sách giáo khoa mở ra. Một loạt động tác liền mạch tự nhiên, nghiêm chỉnh như đã được huấn luyện qua, vừa nhìn là biết rõ ràng đã được kinh qua vô số lần làm trinh sát và phản trinh sát.

Bước chân của Trần Tân bỗng khựng lại: “… Các cậu đang làm gì thế?”

Đợi nửa ngày cũng không thấy giáo viên vào lớp, nhóm người lén lút ăn sáng thở phào nhẹ nhõm: “Cậu la lớn như vậy để làm gì thế hả, tôi còn tưởng đâu là giáo viên sắp vào lớp rồi ấy!”

“Không phải!” Trần Tân kích động vỗ lên cái bàn trên bục giảng, “Lão Trần đi rồi!”

“Cái gì?”

“Lão Trần đi rồi?”

“Hay là cậu đang đùa đó, chúng ta mới gửi đơn kiến nghị lên nhà trường được hai ba ngày thôi mà?”

“Sao lại như vậy?”

Nhóm nam sinh đều vây lấy Trần Tân.

Bản thân được mệnh danh là “Vạn Sự Thông” sống trong lớp, Trần Tân luôn có những lối tắt cập nhật tin tức sốt dẻo nhanh nhất: “Hôm nay lúc tôi đến trường nhìn thấy lão ta thu dọn đồ đạc rời đi rồi! Còn có giấy xử phạt nữa! Các cậu có thấy bảng thông báo ở cổng trường không, giấy xử phạt cũng gửi xuống rồi! Lúc tôi tới nhóm học sinh bu đen hết luôn đấy!”

“Thật hay giả vậy!”

“Đậu xanh, đúng là nhanh quá nha!”

“Đi thôi, đi xem một chút!”

Lớp một ngay cả đồ ăn sáng cũng không thèm ăn, chạy đến chen chúc trước bảng thông báo để xem.

Hội học sinh đã dán giấy xử phạt xong trước giờ cao điểm của trường học, nguyên một nửa phía trên tờ giấy ghi rõ tất cả những gì ông ta đã làm suốt từ lúc nhận chức cho đến nay, so với những việc mà bọn họ viết trong đơn kiến nghị còn nhiều hơn biết bao nhiêu lần.

“Hơn mười chuyện ở bên dưới này hình như không phải chúng ta viết phải không?”

“Đậu má, khốn nạn như vầy luôn á, quấy rối nữ sinh?!”

“Phó hiệu trưởng Trần bao che cho ông ta, lần này cũng bị xử phạt chung với ông ta luôn.”

“…”

Lâm Phụ Tinh dọn sân thể dục vừa lúc cầm theo túi rác trở về thì nhìn thấy một đám nam sinh đang chen lấn ở trước bảng thông báo.

“Chuyện gì thế, đang xem cái gì đó?” Lâm Phụ Tinh chen người vào trong đám đông, bàn tay xách theo túi rác vẫn kẹt ở bên ngoài.

“Lão Trần đi rồi, đây là giấy xử phạt, vừa mới dán thông báo lên đó!” Trần Tân nói.

Bình thường Trần Tân bị lão Trần mắng thậm tệ nhất, mỗi một câu không phải là chạy đi thăm hỏi mười tám đời tổ tông của nhà cậu ta thì cũng là khuyến khích cậu nhanh nhanh đi gặp ông bà chút, nhưng đắng cái lòng mề là cậu ta không làm gì được chỉ có thể trườn mặt chịu đựng. Lần này vui rồi, trong lòng cậu ta toàn là khoái cảm khi đã báo được thù.

Lâm Phụ Tinh nhanh chóng xem hết nội dung trên giấy xử phạt, kinh ngạc: “Đậu xanh, đến mức thế này luôn á? Toàn bộ đều là ông ta làm đấy hả? Làm sao lại bị đào ra vậy?”

“Thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió!”

“Hơn nữa cái đó không đó không quan trọng, nói không chừng là đơn kiến nghị của chúng ta có tác dụng rồi đó!”

Lúc này đúng là vào giờ cao điểm ở trường học, học sinh đi qua đi lại ở cổng trường nhiều vô kể, nhìn thấy chỗ này tụ tập một đám người nhốn nháo thì không khỏi dừng lại xem, vòng người vây quanh bảng thông báo càng lúc càng to nhưng cũng có người lại cố gắng đi thật nhanh.

“Ê kìa, đó không phải là Hình Quý Phí à?” Có người nhận ra người nọ.

Lâm Phụ Tinh nhìn theo hướng tay người ta chỉ, quả nhiên là Hình Quý Phí, mặt mũi bầm dập, vẻ mặt đau thương, cả người oán giận, thật sự chán nản.

Sau khi nhìn thấy Lâm Phụ Tinh thì sắc mặt Hình Quý Phí lập tức trở nên u ám, bước chân trở nên nhanh hơn, quay đầu đi thẳng.

Lâm Phụ Tinh: “Cậu ta… bị làm sao vậy?”

Bộ dạng này của Hình Quý Phí như là chạy trối chết vậy.

Mà quan trọng là cậu cũng có làm gì cậu ta đâu cơ chứ?

Với lại chẳng phải cậu vẫn đang chờ Hình Quý Phí tới gây phiền phức đấy à?

“Khụ khụ.” Trần Tân tằng hắng một tiếng.

Có một nam sinh đứng bên cạnh vui mừng hỏi: “Cậu lại biết gì hả?”

Trần Tân chống nạnh: “Tất nhiên! Hình Quý Phí là cháu trai của lão Trần! Các cậu đều biết cả rồi! Lúc trước còn gây chuyện không vui với Lâm Phụ Tinh, chuyện cụ thể anh Lâm vẫn chưa kể, đương sự cũng ở tại đây lát nữa các cậu tự mình đi hỏi. Tôi nói những gì tôi biết đây.”

“Vào buổi sáng hôm nay, trong lúc vô ý tôi nghe được, các cậu không cần quan tâm tôi vô ý thế nào, túm cái quần chính là ngày hôm qua lúc Hình Quý Phí đang trên đường trở về nhà thì bị người ta trùm bao bố quánh cho một trận! Người đó đánh xong liền chạy, chờ đến khi cậu ta kéo được bao bố xuống thì người đã chạy mất từ lâu rồi, bên ngoài trường học không có camera, hoàn toàn không biết là ai đã làm.”

“Phốc.” Nghe được hai từ bao bố làm Lâm Phụ Tinh không nhịn được mà cười ra tiếng.

Lúc trước cậu còn nghĩ đến cách này, trùm bao quánh cho một trận, không chỉ có thể xả giận mà còn giúp tâm tình sảng khoái, mỗi tội không thực hiện được. Xem ra bình thường Hình Quý Phí đụng chạm tới không ít người.

Một tiếng cười này làm cho cả nhóm nam sinh đều quay sang nhìn.

Lâm Phụ Tinh lập tức chứng minh sự trong sạch của bản thân: “Đừng nhìn tôi như thế, không phải tôi làm. Ngày hôm qua tôi vẫn ở cùng với Giản Mộc trong ký túc xá làm đề thi mà, sắp tới thi đua toàn quốc rồi.”

Trong vòng hơn mười phút ngắn ngủi, tin tức lão Trần bị xử phạt cách chức đã truyền khắp khối 11 của cả năm cơ sở. Lớp 11-1 bị chèn ép đã lâu lập tức chạy nhanh khắp nơi thông báo, chỉ còn kém nước leo lên trên bàn lắc lư nhảy múa điên cuồng nữa thôi. Mãi cho đến khi Ngô Oánh đi vào mới an tĩnh trở lại, nhưng sự im lặng này chỉ là mặt nổi bên ngoài, tin nhắn tám nhảm nhảm vẫn không ngừng nhảy tinh tinh.

Ngô Oánh: “Thật đáng tiếc phải thông báo đến mọi người, thầy Trần bởi vì lý do cá nhân nên phải rời khỏi trường học của chúng ta.”

Cả lớp im lặng, trong lòng tất cả mọi người đều biết rất rõ.

Làm gì có lý do cá nhân gì đâu, giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng trên giấy xử phạt kia ai cũng thấy cả. Ngô Oánh nói như thế này chẳng qua là suy nghĩ giữ lại thể diện cho lão Trần trước mặt học sinh thôi.

“Quyết định này được thông báo vào ngày hôm qua, trước hết trường học đã tìm cho các em một giáo viên mới đến để dạy thay, hiện tại vẫn còn đang trên đường, đoán chừng cũng sắp đến nơi rồi, môn toán của học kỳ này tạm thời giao cho vị giáo viên ấy phụ trách.”

Ngô Oánh đứng trên bục giảng thay giáo viên mới giới thiệu, hơn nữa cách ngày thi đại học càng lúc càng gần nên cứ mãi nhắc nhở mọi người phải chú tâm vào học hành cho tốt.

Lâm Phụ Tinh một bên lắng nghe, trên mặt bàn bày ra bài thi cho lần thi đua toàn quốc, một bàn tay lặng lẽ giấu dưới hộc bàn nhắn tin với Giản Mộc.

Hai phút trước Giản Mộc gửi cho cậu một liên kết, là một bài viết trên diễn đàn trường học, vừa mới đăng lên không lâu.

Tiêu đề cực bắt mắt: [Một người đẹp trai, ngay cả cầm túi rác cũng giống như đang cầm một cái túi xách phiên bản giới hạn vậy.]

Nhấn vào lầu một(*) liền hiện ra một tấm hình được chụp lén vào sáng nay, Lâm Phụ Tinh xách theo túi rác màu đen đứng lẫn trong đám đông, tươi cười như ánh mặt trời rực rỡ.

(*) Các bình luận trong một topic chủ đề trên diễn đàn thường được gọi là lầu, như chúng ta cũng từng thấy các bình luận “lầu trên/lầu dưới” đó.

Liên quan đến giáo thảo, liên quan đến Lâm Phụ Tinh là nhiệt độ bài viết sẽ tăng lên vèo vèo, chẳng qua là chỉ vừa mới qua thời gian đọc bài buổi sáng mà đã có gần một trăm lầu bình luận rồi.

[Lâm Gà Gáy]:???

[Lâm Gà Gáy]: Cái gì vậy?

[Lâm Gà Gáy]: Tấm ảnh này là thật đấy à?

[J]: Dù sao thì em cũng đã lưu vào máy rồi.

[Lâm Gà Gáy]: Đừng mà, ngàn vạn lần cậu đừng làm vậy.

[Lâm Gà Gáy]: Anh Lâm của cậu tuy là đối với nhan sắc của bản thân rất có tự tin nhưng tôi vẫn còn muốn giữ mặt mũi nữa.

[Lâm Gà Gáy]: Cậu xóa mau, tôi trực tiếp gửi cho cậu cái khác.

Lâm Phụ Tinh nói chụp là chụp ngay, camera nhắm thẳng về phía mình chụp tanh tách, không dài dòng dây dưa tẹo nào gửi thằng luôn cho Giản Mộc.

[Lâm Gà Gáy]: *hình ảnh*

Giản Mộc bấm mở ảnh.

Chụp thẳng từ dưới cằm hướng lên trên, combo thẳng nam và góc chụp chết người nhưng nhan sắc của Lâm Phụ Tinh lại mạnh mẽ chống đỡ hết hai điều ấy, thành ra lại có một vẻ đẹp trai khác lạ.

Giản Mộc ấn lưu ảnh về máy. Đang gõ chữ thì Lâm Phụ Tinh gửi đến mấy tin nhắn liên tiếp.

[Lâm Gà Gáy]: Lão Trần đi rồi, nghe nói giáo viên mới sắp đến.

[Lâm Gà Gáy]: Cả lớp tôi đang rất hào hứng.

Hai người nói chuyện dong dài một hồi.

Từ trước đến nay Lâm Phụ Tinh luôn nói rất nhiều, mới cùng Giản Mộc nhắn tin có vài ngày mà ghi chép hội thoại đã dài đến mấy chục trang, cũng không có nội dung gì quan trọng, phần lớn đều là ngồi tán phét, nhìn thấy toàn là những việc tự nhiên nghĩ đến rồi mở phần mềm xã hội gửi tin nhắn đi.

[J]: Thầy Hầu nhắn chúng ta tiết thứ hai buổi chiều qua đó nói về cuộc thi toàn quốc, anh ơi, buổi chiều em sang tìm anh.

[Lâm Gà Gáy]: Được, tiết đó của tôi vừa lúc là giờ thể dục.

[Lâm Gà Gáy]: Tôi đánh bóng rổ xong sẽ đi cùng cậu, đến lúc đó cũng gọi Đại Hải luôn?

[J]: Được.

Lâm Phụ Tinh đang chuẩn bị thả điện thoại xuống thì lớp học vốn đang im lặng bỗng trở nên xôn xao, cậu ngẩng đầu, chỉ thấy từ ngoài cửa có một người bước vào.

Dáng người cao gầy, mặc một bộ đồ thoải mái, trên mũi là một cái mắt kính viền vàng, trong khuỷu tay ôm lấy tài liệu giảng dạy.

Suýt chút nữa Lâm Phụ Tinh đã làm rơi cái điện thoại xuống luôn rồi.

Lâm Phụ Tinh: “… Ôi đệt.”

Ngô Oánh đón người vào trong lớp, giới thiệu: “Đây là giáo viên toán của lớp một, Tô Dĩ Kha.”

Tô Dĩ Kha mỉm cười: “Chào các bạn.”

Một trận xôn xao nữa vang lên, các nữ sinh đang thì thầm to nhỏ với bạn cùng bàn.

“Tôi chết mất, đẹp trai quá.”

“Mẹ ơi, chúng ta có cái vận khí gì thế này.”

“Cậu chụp chưa, chụp chưa!”

Lâm Phụ Tinh lại lộc cộc mở phần mềm xã hội ra gõ chữ lia lịa.

[Lâm Gà Gáy]: Giáo viên dạy thay đến rồi, rất năng suất.

[Lâm Gà Gáy]: Nhưng đặc biệt một cái!!!

[Lâm Gà Gáy]: Cậu tuyệt đối không thể ngờ được người này vậy mà là Tô Dĩ Kha!!!

Hai ngày trước bọn họ còn cùng nhau đến quán của Tô Dĩ Kha ăn cơm, người này vẫn như cũ chẳng nghiêm chỉnh tẹo nào, cứ luôn muốn đào lại chuyện xưa của Lâm Phụ Tinh, bị Lâm Phụ Tinh liều chết chặn họng cho bằng được, đối với chuyện muốn đi làm giáo viên dạy thay thì một chữ cũng chưa từng nói qua.

Rõ ràng Ngô Oánh đã cùng Tô Dĩ Kha nói qua về tình hình học tập gần đây của lớp 11-1, sau khi giới thiệu đơn giản xong liền đi ra khỏi lớp.

Lâm Phụ Tinh vẫn cuối đầu gõ chữ như cũ, Tô Dĩ Kha chú ý đến cậu bèn đi xuống bục giảng, mọi ánh mắt trong phòng đều di chuyển theo từng bước chân của anh ta.

“Anh Lâm, anh Lâm!” Phương Triết nhắc nhở Lâm Phụ Tinh.

Lâm Phụ Tinh theo bản năng đút tay vào sâu trong ngăn bàn nhưng mà đã muộn rồi, Tô Dĩ Kha cong ngón tay gõ lên trên mặt bàn của cậu: “Vị bạn học này, đi học chơi điện thoại là không tốt đâu.”

Hiển nhiên Lâm Phụ Tinh lại bắt đầu không biết xấu hổ: “Cho tôi ít thời gian, để tôi khiếp sợ chốc đã.”

“Một lát hẵng khiếp sợ sau.” Tô Dĩ Kha nói, “Lên trên kia giúp tôi khóa lại tất cả camera đi.”

—Hết chương 20—

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN